Sẵn vừa bị cho nghỉ việc, tôi ghi danh đi học một thời gian. Dù gì cũng có mấy tháng lương thất nghiệp, lại còn một số tiền thưởng những giờ làm dư, và nếu học nghề ngỗng hay bất cứ môn gì thì EDD cũng cấp thêm cho từ 3 đến 6 tháng nữa. Tôi lai rai ghi tên, lấy đủ 13 unit, để may ra vòi tí ti học bổng trợ cấp. Thế nên, việc học hay không đối với tôi chẳng can hệ, miễn là đi cho hết thì giờ rảnh là nhứt.
Lớp gồm đủ sắc dân, phần đông thiểu số Mễ, Tàu, Nhựt, Hàn, Ấn, Việt và số dân chính gốc. Ngay bữa đầu, lớp quá đông nên tôi chỉ tìm được một nơi trống là cái bàn cạnh một con Mễ. Tôi lịch sự đưa tay làm cử chỉ hỏi chỗ có ai ngồi chưa thì nó lắc, thế là tôi ngồi ào xuống. Lâu thành quen, ngồi rịt luôn.
Vốn liếng sinh ngữ chẳng nhiều, gặp bố giáo sư gốc Do Thái, nói khao khao bất tuyệt, nên tôi liệt không ghi chép nổi, cứ ì ra đó, nghía hết cô này sang cô khác. Con nhỏ Mễ thấy vậy, nháy nhó biểu tôi cố ghi, may ra giữ được lời ghi C, mới mong giữ trợ cấp. Tôi ừ ào mà điếc đặc nên chỉ nhún vai cho qua.
Hết giờ, tôi mới có thời gian giảng giải cho cô bé hiểu nỗi khổ của tôi, nên cô nàng rất thông cảm biểu tôi tới nhà, cô cho chép lại các ghi chép mà học cho kịp. Tôi cám ơn lòng tử tế của ả, thực tình trong lòng cũng muốn rề rà lui tới coi cuộc sống của gái Mễ ra sao. Nghe nói, bọn họ sống phóng túng và phần đông đều rất xinh.
Con bạn cùng lớp với tôi cũng không nằm ngoài quĩ đạo này. Nhìn cỡ người thon gọn của nó, tôi thiếu điều muốn nhễu nước miếng. Nó mới lớn nên đẹp, một vẻ đẹp không thua Jennìfer Lopez, cũng lẳng lơ, nhí nhảnh, môi dày, mắt liếc, mũi dọc dừa và đồ nghề đầy đủ, nước nôi dư dã.
Dưới con mắt say đắm của tôi, con bé thiệt hay. Nếu cứ giữ nguyên vẹn sắc vóc, chắc là còn lâu mới đượm nét già hay xệ. Tuy vậy, tôi cũng dặn lòng chớ khề khà bước vào ước hẹn hay tham đắm tình yêu, kẻo nó đẻ một hai đứa thì mất hết vẻ gọn gàng mà bề xề cả đống.
Điều này tôi biết được vì cái con nhỏ bên nhà tôi hồi mới lấy chồng bắt tôi mê muốn chết, vậy mà đẻ con xong thì đít là đít, mông là mông. Con nhỏ lại thích ăn vặt nên miệng lúc nào cũng nhóp nhép, ăn thét ú na ú nần như con heo, cỡ lột ra để lên mâm cũng y hệt nguyên con heo nái.
Tôi mãn lo cân nhắc sắc đẹp con bé đến quên khuấy việc ghi lại bài khiến con nhỏ ngạc nhiên. Nó nhìn tôi đăm đăm gạn hỏi : mày nghĩ gì vậy. Tôi gãi đầu gãi tai, ra vẻ chần chừ. Cô gái trố mắt nhìn. Lát sau, nó có vẻ khuyến khích tôi : mày có gì cứ nói thẳng ra, đừng ngại, tao không giận đâu. Tôi mạnh dạn bày tỏ : thực ra tao có ý khen mày đẹp.
Nhưng không hiểu sao vẻ đẹp này không giữ được lâu dài. Con bé có vẻ chậm hiểu, nên cố chăm chú nghe. Tôi xoay câu nói mấy lần mới phán thêm : mày không lấy chồng thì còn đỡ, chớ có rồi chỉ năm trước năm sau là xệ. Tôi nói và uốn lượn bàn tay thành những đường vòng to tù vù làm nó cười nắc nẻ.
Nó chống chế : mày làm tao như con con bò không bằng. Nhưng quả thực tụi tao cũng có vậy, vì ở bên xứ nghèo nên nhín ăn, sang đây thừa mứa, ham ăn bù thành nên nỗi. Tôi lom lom ngó vào ngực nó và vói nhìn ra phía sau mông, nó hiểu ngay : ý mày muốn nói là sau khi đẻ vú và đít tụi tao lớn ra hả.
Con nhỏ nói tự nhiên như ăn cơm, uống nước. Tôi phải gật gù chấp nhận nó nói đúng. Sau đó, tôi ngồi vào bàn, con nhỏ xớ rớ đứng sát bên, chỉ các lời chép biểu tôi ghi. Tôi hít cái mùi Mễ thấy gây gây, nhưng hương phấn son và da thịt bù đắp làm cho tôi bung xung khó tả.
Mấy lần tôi định biểu nó lui ra để tôi tự làm một mình cũng được, nhưng con nhỏ rất hiếu khách cứ xà vào gần. Khổ quá, con nhỏ cúi thấp mà cái áo mặc lại hở rộng cổ làm tôi lính xính vì mớ dây lằng nhằng đeo trên người nó. Tôi bắt nín thở vì cặp vú nó bự xừ, nặng khiếp, muốn đè cái yếm đứt ra. Da con nhỏ trắng bóc, hai vồng ngực như hai bình tích đeo dưới cổ.
Con nhỏ rất bén nhạy nên hiểu cái nhìn thóc mách của tôi. Nó ỏn ẻn kéo cái cổ áo cao lên và nói : tụi tao đứa nào cũng đầy đặn như vậy hết. Rồi nó kéo cái ghế ngồi ngay cạnh tôi. Tôi còn học mẹ gì nổi, đầu cứ quầng quầng bởi cái vòng no của mớ mỡ nhung nhúc của hai cái vú. Tôi thở dài ào ào.
Con nhỏ ngồi tréo ngoảy hai giò lên, mẹ cha nó, tôi đang hụt hơi vì khoảng ngực, chới với như té giếng thì giờ lại hơ hớ cặp đùi như đôi ngà voi của nó đập chát chúa vào mắt tôi. Tôi phải than van : học ở đây tao học không vô và muốn đứng lên. Con nhỏ chất vấn tôi : tao cản trở mày hả. Tôi đáp : hổng phải, nhưng nhìn cái mớ ngực với đùi mày, tao tối tăm mặt mày, thôi để bữa khác tao tới.
Con nhỏ cười rích rích như chuột. Cười đến rung cả bộ ngực đồ sộ và người cong vòng như con tôm luộc. Tôi lỉnh ra ngay, chạy như người đi trốn. Con nhỏ sững sờ, rồi phá ra cười ngặc nghẽo.
Tôi giận bỏ luôn hai buổi học và có ý định drop cái lớp khó nhá này. Bữa sau trở lại trường, tình cờ gặp con bé trong giờ break ở canteen, con nhỏ lăng xăng hỏi tôi lý do nghỉ học. Tôi chân thật đem ý kiến ra nói, nó khuyên tôi đừng nóng nảy, cứ tà tà theo học rồi có nó bên cạnh, mọi việc sẽ ổn thỏa.
Chưa gì con nhỏ ngồi xề xuống đối mặt với tôi ở cái bàn hai người trong canteen. Vẫn lù lù cặp vú ú na ú nần muốn chọc thủng mắt tôi ra. Tôi lúng túng bảo nó : mày làm ơn co người một chút, chứ mày ưỡn ngực ra, lỡ vú mày cắn mẹ nó yếm nhảy xổ ra thì tao đui mắt hết.
Con nhỏ cười ré như còi tàu, rung hết cả người, vú vê nhảy lủng củng như múa rap. Nó quay qua quay lại xem có ai dòm chừng hai đứa tôi rồi gạ : đâu mày đưa tay rờ thử coi tim tao đập bằng chết. Tao mết mày thiệt rồi, bỏ mẹ, mày mà bỏ lớp chắc tao nổi điên. Tao ưa mày, ưa cặp mắt cú vọ của mày, nhìn gì mà y như muốn xé rách áo tao ra. Mà nè, mấy ông thầy ngoại quốc họ ra vẻ lì lì vậy, chớ học họ nương tay lắm. Người nào chăm chỉ là đều có điểm C cuối khóa, mày bỏ lớp làm chi. Tao hứa sẽ quán xuyến việc ghi chép cho mày, chỗ nào mày không hiểu, tao tận tình giúp.
Tôi nói với con nhỏ : ngồi gần mày, tao học gì được. Nội cặp vú mày phập phồng, phập phồng, tao đủ quên mẹ nó hết trơn. Còn mông mày cũng ngoáy lia ngoáy lịa, tao chưa té nhào là may, đó là chưa kể bữa nào mày hớ hênh để “ lộn tẻ “ thì bỏ bố. Con nhỏ nhăn nhở cười, miệng tàm hoạp như cái vỏ ốc ở giữa háng nó. Nhìn cái màu son toe toét, tôi bắt rùng mình, tôi nghĩ tới ngày hành kinh của nó, chắc cái dưới cũng y hệt cái miệng của nó hiện giờ chớ chẳng chơi.
Tôi còn đang bung xung thì con nhỏ chồm dậy vít mặt tôi hôn cái chụt lên môi. Cha mẹ ơi, hai môi nó ngấu nghiến hút chặt lấy miệng tôi như con đỉa, son bôi nhây nhớt cả ra. Tôi đỏ rần mặt vì thẹn, tôi cố xô con nhỏ, nhưng nó ôm tôi cứng ngắc. Cả canteen đông cựa người, vậy mà ai cũng thản nhiên coi chuyện tụi tôi hun nhau như hổng có.
Tôi giận điên người, còn con Mễ thì cười hềnh hệch thú vị. Chuông reo, nó lôi tôi xềnh xệch chạy vào lớp. Tiếng ông thày Do Thái lại rào rào như mưa đổ, tai tôi ù tịt, cứ lòng vòng trong đầu cặp môi nhầy nhụa của con Mễ dày xéo ở miệng tôi. Con nhỏ thỉnh thoảng nhìn sang tôi cười mím chi cọp dễ nực.