Phần 38
– Được! Có chí đấy, hồi bằng tuổi em thì anh vẫn chăm chỉ đi làm thuê thôi, mãi về sau có vốn và quen biết mới lên được thầu chính đấy, nói chung con đường thành công cũng nhiều gian nan lắm chứ không được suôn sẻ như em.
Tôi cười rồi bảo anh:
– Anh nói quá lời rồi, em cũng may mắn với được ông bà già hỗ trợ một cách nhiệt tình thì mới làm ăn được đấy chứ, cũng tại cách đây mấy năm ăn chơi quá, nói chung đốt cháy giai đoạn khiến bây giờ mới được có chút thành công như vậy đấy anh ạ!
Đúng lúc này thì chị Đoan lên tiếng:
– Thành công như thế là được rồi, thôi vào nhà đi em. Hôn nào khai trương cửa hàng mới thì báo chị một tiếng nhé!
Tôi gật đầu rồi đưa nhẹ tay ra bắt lấy bàn tay mềm mại của chị. Anh Sơn nhìn thấy hành động của tôi vậy thì chỉ cười. Nhìn nụ cười thì có vẻ thích thú, tôi không biết một người chồng lại có thể thích một người đàn ông động chạm đến vợ mình.
Vào đến nhà thì Ngọc Anh từ trên phòng của mình chạy xuống. Tính cách hồn nhiên của cố bé hiện lên.
Không còn xưng hô kiểu e ngại bị người lớn cấm đoán nữa, Ngọc Anh vô tư chào tôi:
– Em chào anh! Máy anh chọn được đấy!
Cô bé nheo mắt với tôi thì tôi chỉ biết cười, công nhận với số tiền đó mà lắp một cái máy chơi game và stream vui vẻ thì quá tuyệt rồi. Tôi cười cười rồi bảo lại:
– Chuyện! Máy anh chọn cho mà lại, hì hì cố gắng mà học hành cho tốt nhé!
Cô bé cười cười đang định ung dung bước từng bước vào chỗ bếp để dọn cơm cùng với mẹ thì anh Sơn gọi giật lại:
– Chào là chú chứ sao là anh?
Tôi cười ha hả vỗ vỗ vai anh Sơn nói:
– Thôi! Anh em cho trẻ, em có hơn Ngọc anh tám chín tuổi chứ mấy, hì hì xưng hô như thế có vẻ ok hơn, cứ bắt em làm chú già bỏ xừ!
Anh Sơn cười ha hả gật đầu, rồi cùng với tôi ngồi xuống nói chuyện. Quay lại cái vấn đề là tôi muốn mở thêm một quán mới thì anh Sơn bảo có mấy đệ cũng làm mảng nội thất đó, có gì anh làm cho.
Muốn có một quan hệ thân thiết hơn nên tôi cũng tính bàn chuyện với anh luôn. Vừa bàn chuyện tôi thỉnh thoảng còn đảo mắt qua nhìn Ngọc Anh với chị Đoan ở trong bếp. Chị Đoan thì toát lên vẻ quyến rũ của một người đàn bà từng trải lúc nào cũng hừng hực một vẻ mãnh liệt như ngọn núi lửa muốn phun trào.
Ngọc Anh thì như bản sao của mẹ nhưng do trẻ hơn nên cái vẻ mơn mởn nó lại lấn át tất cả, so với con của chị Tâm thì Ngọc Anh lớn hơn một hay hai tuổi nên cái vẻ mơn mởn nõn nà đó nó khác hơn nhiều.
Thấy tôi nhìn vợ và con gái như vậy thì anh Sơn tủm tỉm cười:
– Sao! Thấy vợ anh đẹp không?
Tôi gật đầu rồi nói:
– Đẹp chứ! Hiếm có phụ nữ nào bằng tuổi chị Đoan mà vẫn còn giữ được dáng như vậy đấy, đứng với con gái như chị em. Còn thằng cu đâu anh?
– Nó đi cắm trại với trường, cấp hai rồi nên trường cũng có nhiều hoạt động ngoại khóa hơn. Nó đi chắc ba ngày đấy, không biết cu cậu có học hành được thêm cái gì không.
– Kiểu gì cũng được mà anh.
Hai anh em nói chuyện với nhau, mùi thức ăn từ bên trong bếp tỏa ra làm tôi đói mềm. Dù sáng nay đã được ăn sáng rồi nhưng vẫn còn đói. Mùi thức ăn khiến cái bụng của tôi sôi lên ùng ục luôn, không biết anh Sơn có biết không mà bảo chị Đoan làm đồ ăn nhanh một chút.
Bữa trưa cuối cùng cũng diễn ra, công nhận đồ ăn chị Đoan làm cũng ngon lại còn đẹp mắt nữa, Ngọc Anh vừa chấm mút vừa bảo mẹ chỉ cho mấy thứ, con bé dù thích game thật nhưng mà vẫn có bản năng là phụ nữ nên vẫn thích nấu ăn.
Anh Sơn gắp đồ ăn cho tôi rồi bảo tiếp:
– Thử đồ của chị đi vợ anh nấu ăn là hơi bị ngon đấy! Còn nhiều cái ngon lành nữa cơ!
Qua câu chữ của anh Sơn thì tôi biết anh Sơn ám chỉ cái gì rồi nên chỉ cười rồi nếm. Chị Đoan thì vừa ăn vừa hỏi tôi:
– Dạo này còn đi chơi với chị Tâm không?
Tôi cười trả lời:
– Thời gian đâu mà đi hả chị. Bận công việc tối mắt tối mũi ra chỉ có mỗi thằng Phương là nó rảnh muốn đi đâu cũng được thôi!
– Ừ! Hì hì… chị Tâm bảo nhớ em lắm đấy!
Tôi cười ha hả rồi nói:
– Chắc gì! Chị ấy khéo nhớ thằng Phương nên bảo vậy thôi.
Vừa nhắc đến chị Tâm thì Ngọc Anh hí hửng hỏi:
– À cái Nhi con cô Tâm cũng bảo mua laptop học đấy anh Nam ạ, khi nào anh xem rồi mua cho nó luôn.
Ngọc Anh nói xong rồi nhấp nháy với tôi tôi biết chắc là con chị Tâm cũng thích kiểu chơi game như Ngọc Anh.
Từng câu chuyện trôi qua nhanh chóng cho đến khi bữa ăn kết thúc. Ngọc Anh phụ mẹ rửa đồ rồi sau đó thay quần áo mà đi chơi luôn. Hí hửng Ngọc Anh còn bảo tôi là khi nào cần đồ gì nhờ tôi đặt giúp nữa.
Dĩ nhiên với cô bé vui tính năng động như vậy thì tôi chẳng nỡ từ chối. Không biết bố mẹ dâm dật như vậy thì con gái như thế nào nhưng qua cách nói chuyện thì tôi thấy Ngọc Anh vẫn còn ngây thơ lắm chưa biết cái gì cả.
Đợi cho Ngọc Anh đi chơi, vừa khuất bóng khỏi cái cổng nhà thì chị Đoan đã tiến tới chỗ tôi mà không ngồi đối diện nữa.
Ngồi lên đùi vòng tay qua cổ tôi chị Đoan ấn nhẹ vào trán tôi mà nói:
– Này! Con chị còn bé đấy nhé! Cấm được dụ dỗ nó.
Tôi cười đang tính trả lời thì anh Sơn nói theo:
– Bé gì nữa, nhìn nó phổng phao còn hơn em ấy, khéo mà nó dùng đồ lót còn to hơn em cũng nên!
Chị Đoan thấy chồng mình nói như vậy thì bĩu môi cười mà nói:
– Anh nói đúng là bao biện, đúng là đàn ông các anh chỉ thấy gái mới lớn là tưng tửng lên thôi. Dĩ nhiên về khoản đấy thì nó to hơn em thật. Công nhận thế hệ mình khác hẳn, qua một thế hệ thôi đã thấy phát triển rồi.
Tôi cười khì khì nói:
– Chuyện! Kinh tế phát triển thì đời sống cũng phải phát triển nhanh hơn chứ. Nhưng mà nói gì thì nói với tầm tuổi Ngọc Anh bên nước ngoài nó giã nhau suốt ấy nhỉ.
Anh Sơn gật gù nói:
– Chẳng nói đâu xa lạ, tụi Trung Quốc thôi, anh sang bên đó mà nhìn tụi bằng tuổi cái Ngọc Anh nó cũng rủ nhau đi suốt ấy hì hì, có muốn thử thì tán thử con gái anh xem.
Vừa nghe anh Sơn nói như vậy thì chị Đoan nhăn mặt lại nói:
– Vừa bảo dâng vợ giờ còn bảo tán con gái nữa à? Bố gì mà thế hả?
Anh Sơn cười ha hả nói:
– Mẹ sướng thì cũng phải cho con gái sướng chứ, không lẽ mẹ sướng một mình. Coi chuyện đó thoải mái ra chứ, nhìn cái mặt kìa. À chắc là muốn giữ một mình dùng nên mới thế đúng không, đúng là tham lam!
– Hứ! Chỉ có anh mới nghĩ em tham lam thôi, con nó còn bé!
Anh Sơn lại trêu:
– Con nó bé nhưng mà “bướm” của nó chắc chắn là to hơn của mẹ nó đấy!
Tôi nghe thấy anh Sơn nói như vậy thì cười ha hả còn chị Đoan thì bĩu môi hỏi lại:
– Nhìn của con gái hay sao mà biết? Kiểu này chắc là nhìn con gái tắm thường xuyên hả? Khai nhanh!
Anh Sơn xua xua tay mà nói:
– Lại nghĩ xấu cho anh rồi, yên tâm là không có chuyện nhìn trộm đâu, chỉ cần phơi quần áo thôi nhìn vào đồ lót là anh biết rồi, hơn nữa nhìn dáng nó đi, cao hơn mẹ nó rồi còn cái hông nữa chứ, nhìn cái tướng con nó là biết mắn hơn mẹ nó rồi.
Chị Đoan thấy chồng nói như vậy thì bĩu môi trả lời:
– Còn lâu mới có chuyện mắn hơn mẹ nó nhé, chẳng qua là mẹ nó không thích đẻ nữa thôi.
Nói xong chị Đoan cúi xuống dụi dụi má vào tóc tôi, cánh tay luồn qua cổ đã chui vào bên trong áo mà xoa xoa lấy ngực của tôi rồi hí hửng ra vẻ đắc ý lắm.
Thấy vợ mình tranh cãi như vậy thì anh Sơn nói:
– Nhưng hông nó thế kia tuyệt đối không kém em đâu hà hà! Nhìn cái mặt kìa, chỉ thấy trai trẻ là tớn hết cả lên thôi.
– Anh chẳng bảo cho em tìm trai trẻ còn gì nữa. Giờ tìm luôn cho anh xem đây này.
Nói xong chị Đoan cúi xuống mà hôn nhẹ lên trán rồi tiến tới mà hôn luôn môi tôi. Mùi nước hoa rồi mùi thân thể quyện vào nhau tạo thành một thứ mùi kích thích lan tỏa từng tế bào khứu giác của tôi.
Con cặc bên trong cái quần từ lúc nào đã cứng cứng lên rồi. Một tay chị Đoan bắt đầu đưa tay xuống mà xoa xoa nhẹ nhẹ cãi đúng quần.
Cái đầu lưỡi thì luồn luôn vào miệng tôi để mời gọi đầu lưỡi của tôi một cách mãnh liệt. Tôi vòng tay qua ôm lấy cái hông chị Đoan mà đáp trả nụ hôn đó. Anh Sơn ngồi đối diện nhìn thấy lườm rồi bảo:
– Đấy! Hôn trai tự nhiên trước mặt chồng kiểu khiêu khích nhỉ.
Chị Đoan nhả đôi môi rồi đầy lưỡi của tôi ra rồi cười hì hì mà nói:
– Có khác gì lúc mà anh hôn cái Tâm khiêu khích em đâu cơ chứ, lại còn tay xoa xoa vú của nó nữa chứ, vú cái Tâm cũng chỉ bằng em chứ có to hơn đâu.
– Ừ nhưng có vẻ săn hơn đấy!
– Được rồi đã thế em tập cho nó săn hơn, chỉ được cái chê vợ là không ai bằng! Đã thế em cho trai trẻ dùng.
Tôi cười rồi trêu chị Đoan:
– Em cũng không phải trai trẻ lắm đâu.