Phần 54
Chu cái đầu ngón tay lại tôi cấu nhẹ một cái mu căng phồng của Thủy thì Thủy giật thót mình một cái rút tay lại. Nhưng cũng chính cái động tác này khiến cho bàn tay tôi vẫn nằm ở bên trong cái quần thun.
Lườm tôi một cái rồi Thủy nói:
– Sao mà anh cấu em hả?
Tôi tỉnh bơ nói:
– Ai bảo cầm tay anh nhét vào chỗ đấy, bất ngờ thì anh phải cấu thôi chứ. Công nhận là cong thật đấy!
– Hứ cấu mà còn để tay trong đó là sao, rút luôn ra nhanh lên.
Tôi tỉnh bơ bảo:
– Giờ thì anh ứ thèm cho ra nữa, cứ để trong đó xem sao hì hì. Sợ chưa, lần sau có cho tiền cũng không dám nhé.
Thủy lườm tôi rồi tưng tửng mà nói lại:
– Ờ thử xem để trong đó được bao lâu.
Tôi liều kéo sát Thủy vào trong lòng mình, Thủy hơi ngỡ ngàng vòng tay ra đằng sau ôm nhẹ lấy tôi nhưng vẫn nắm chặt lấy bó hoa. Bàn tay trong cái quần bắt đầu động đậy, tôi xoa nhẹ nhẹ lấy cái mu rồi cố gắng tụt xuống cái khe. Thủy bắt đầu ưỡn người lên một chút, không biết có phải tôi là người đàn ông đầu tiên cho tay vào chỗ đó không mà Thủy phấn khích vô cùng.
Đúng lúc này gió nổi lên, cơn giông bắt đầu, cành cây rồi lá xào xạc quật vào nhau, bụi đường được những cơn gió ẩm đầy hơi nước hất tung mù mịt.
Tôi vội đưa bàn tay ra mà nói:
– Thôi về em nhé! Nhanh kẻo mưa!
Tôi làm như vậy mình cũng tiếc rẻ vì muốn ngắm cái lồn của Thủy lắm rồi nhưng tôi tiếc một thì Thủy tiếc mười. Lần đầu tiên được một người đàn ông xoa nắn cái chỗ đó thì sướng đến phát điên lên được, có lẽ cái cảm giác lạ lẫm nhưng đầy phấn khích đó khiến thành một kỷ niệm không thể nào quên được.
Thủy mỉm cười rồi gật đầu rồi cùng với tôi về. Vừa đến sân thì lất phất vài hạt mưa rồi tôi khẽ bảo:
– Thôi vào nhà đi chuẩn bị mà đi học anh về đây!
– Hì hì… về kiểu này chắc là tắm mưa luôn đấy anh ạ!
– Khống ao đâu… lâu lắm rồi mới được tắm mưa đấy.
Tôi lấy xe đạp phóng về, từng hạt mưa bắt đầu nặng dần mà táp vào mặt, cảm giác mát lạnh của cơn mưa sáng sớm làm tôi tỉnh táo hẳn. Về đến nhà cất cái xe vào một xó tôi vuốt lại mái tóc cho nước khỏi chảy xuống mặt sau đó thì bật nước mà tắm.
Nước mưa hơi lạnh nhưng khi được làn nước ấm áp chảy khắp người thì một cảm giác thoải mái đã vô cùng.
Tắm xong thì tôi qua nhà ông bà nội chơi với cu Bin rồi cùng bà nội đưa đi mẫu giáo. Phóng qua chỗ mới tôi tìm gặp chủ nhà thương lượng hợp đồng.
Chủ nhà này nói chung hơi khó tính so với tôi tưởng một chút, tuy nhiên mọi thỏa thuận cũng dần dần đi vào ổn thỏa.
Buổi trưa thằng Phương mới tưng tửng phi con Mazda 3 của nó đến, đỗ vào một góc rồi nó bảnh chọe tiến đến cái góc gần quầy phục vụ ngồi xuống rồi bảo em phục vụ pha cho cốc café. Thấy tôi về thì nó bảo:
– Sao thế? Hôm nay trông mày có vẻ đăm chiêu đến vậy?
Tôi hất hàm bảo nó:
– Tao bận bao công việc chứ có phải như mày đâu, hết gái gú rồi lại chơi bời. Thế hôm nay về mà không đi cùng em Thanh luôn sao?
Thằng Phương vênh mặt vẻ đắc thắng nói:
– Tao đưa em ấy về nhà rồi, thế em Vân có bảo gì tao không?
Tôi ra vẻ mặt nghiêm trọng rồi nói:
– Em Vân lùn bảo mày về là thiến mày luôn đấy tội đi với gái.
Thằng Phương giật thon thót nói:
– Ô rõ ràng là em ấy cho tao đi cơ mà, giờ bảo thiến là sao? Em ấy giận thật đấy à? Mày đừng có mà đùa tao đấy nhé!
Tôi vào chỗ quản lý sổ sách xem nguyên liệu còn thừa bao nhiêu tính toán thêm một lúc, vừa nhìn vào quyển sổ đầy chữ nắn nót của Vân tôi nói lại:
– Mày không biết phụ nữ nói có là không à? Quả này là mày chết!
Thằng Phương sợ thật sự nhưng cái mặt thì vẫn nghe ngờ tôi lắm chứ chưa hẳn tin chuyện đó là thật. Nó vội lấy cái điện thoại ra nhắn tin với Vân độ mười phút thì ra chỗ tôi đấm cái bụp vào vai mà nói:
– Dám lừa tao con chó!
Tôi ngẩng lên cười hề hề bảo:
– Đùa tí thôi mà, vậy đi với em ấy thế nào? Có ảnh ọt hay phim phiếc gì hay không cho tao xem cái nào!
Thằng Phương đắc chí nói lại:
– Có nhưng tao không đời nào cho mày xem đâu, can tội dám trêu tao nhìn cái mặt của mày ghét đéo chịu được đấy.
Tôi tỉnh bơ bảo:
– Không cho thì thôi, cứ làm như tao báu lắm ấy, ở nhà bà Tâm còn có kèo hôm nào đến nhà bà ấy chơi nữa đấy, cả mày luôn.
Thằng Phương nghe thấy tôi nói như vậy thì rạng rỡ cả mặt mày lên luôn nó nói:
– Mày nói thật hay là nói đùa đấy!
Tôi vẫn chăm chú vào cái quyển ghi chép của Vân rồi bảo:
– Tao nói thật chứ tao nói đùa mày làm đéo gì, bà này kiểu muốn gạ anh em mình chơi cùng với chồng bà ấy đấy. Muốn thử bốn năm người chơi cùng một lúc.
Thằng Phương tò mò hất nhẹ tay vào tôi hỏi tiếp:
– Này! Bà Tâm dạo này nứng lồn đến vậy à?
Tôi gật đầu không nói nữa thì thằng Phương vội vàng nháy mắt rồi cầm lấy điện thoại đưa ra chỗ tôi mà nói:
– Chỉ có vài clip ngắn thôi còn đâu là toản ảnh, chú ý xem xong đừng có tự sướng đấy nhé.
Tôi tỉnh bơ bảo nó:
– Giờ thì tao chán rồi không thích xem nữa rồi.
Nó hứ một tiếng nhưng rồi cũng vứt cái điện thoại lăn lóc trên bàn. Tôi gấp quyển sổ lại rồi tủm tỉm cười, buổi sáng thì khách bắt đầu đến cũng tương đối đông, những bản nhạc trước năm 1975 lại đều đặn vang lên. Tôi muốn trang trí quán nên chợt muốn đi tìm mấy cái máy hát với đầu băng cối để trang trí thêm nữa.
Thằng Phương hí hửng tiếp một số khách quen rồi chém gió còn tôi thì bắt đầu cầm cái điện thoại của nó ra một chỗ mà bật lên xem ảnh với phim thế nào.
Có mấy cái ảnh thằng Phương chụp Thanh tắm. Không hiểu sao khi mặc bikini tôi mới thấy thanh trắng nhễ trắng nhại, nhất là khi cái bikini nó làm cho hai cái bầu vú ngon lành hơn hẳn. Cái mu thì lộ rõ ra.
Next qua mấy cái ảnh thì tôi thấy mấy đoạn phim dài chỉ hơn một phút thôi, lúc thì là tư thế doggy lúc thì là kiểu truyền thống.
Những đoạn phim này khác xa mấy đoạn trước vì ở đây là ở ngoài trời chứ không phải ở trong nhà nữa.
Cái mu lồn bóng nhẫy không có một cọng lông lộ rõ, cái khe lồn thì đỏ au, nhìn cái góc quay mới thấy cái mu lồn phốp pháp ngọt nước vô cùng. Tôi không nghĩ nhìn Thanh bình thường gọi là hơi xinh xắn nhưng khi lột hết quần áo ra thì cái lồn nó ngon lành đến vậy.
Cái lồn của Linh hay là Vân không thể nào mà so sánh được, thậm chí chưa nhìn rõ nhưng mà tôi nghĩ ngay cả cái lồn của Thủy cũng chưa chắc bằng được.
Tôi thầm nghĩ “Thảo nào mà thằng này nó thích cắm đầu vào cái lồn như thế này thế không biết nữa, mình nhìn mà cũng thèm”.
Xem xong tôi cầm mày đưa cho nó rồi bảo:
– Chiều nay thì chắc là Vân mới đi làm đấy!
Nó hí hửng gật đầu cầm máy rồi nháy mắt trả lời:
– Ngon không? Khi nào ăn nó đi!
Tôi tưng tửng trả lời:
– Biết thế! Thôi tao đi tìm thêm mấy đồ về trang trí quán đây. Tiện thể qua chỗ địa điểm mới để thương lượng hợp đồng.
Thằng Phương gật đầu rồi tiếp tục chém gió với mấy khách hàng luống tuổi. Tôi cầm xe qua địa điểm mới thương lượng một chút rồi gọi điện cho Linh. Linh có vẻ hứng thú nhưng giọng nói có vẻ gì lạ lẫm lắm.
Vứt chuyện của Linh sang một bên, tôi tiếp tục định đi mua đồ thì thấy Loan gọi điện. Tôi thầm nghĩ “Không lẽ cái Vân chém gió gì vô duyên vô cớ lại gọi mình” Tôi nhấc máy nói chuyện bình thường:
– A lô Loan đấy hả? Hôm nay trời có bạo hay sao mà gọi điện cho Nam đấy!
Tiếng Loan cười khúc khích nửa đùa nửa thật:
– Đột nhiên hôm nay muốn ăn “khoai lang lạ” nên gọi điện thôi. Có “khoai” không mang đến đây cho hưởng tí nào.
Tôi cười đáp lại: L.
– Ờ! Có chứ nhưng “khoai” lại có người ăn rồi.
Tiếng Loan lại khúc khích vang lên:
– Xí! Vợ đi thế thì làm gì có ai ăn, à chỉ có cái Vân là ăn thôi hả.
Tôi biết Vân đang bên cạnh thì Loan mới ăn nói như vậy, thử liều một cái tôi bảo:
– Ừ! Nhưng giờ đến là khoai không có đường về đấy nhỉ.
– Về được chứ, kiểu gì cũng nhường phần còn lại cho chủ ruộng.
Tôi cười rồi lại nói.
– Nhưng bây giờ Nam còn phải đi chọn đồ, có thể đi cùng với Nam được không? Đi cùng thì cho ăn khoai.