Phần 55
Lại tiếng khúc khích vang lên trong điện thoại. Tiếng cười của Loan sen lẫn với của Vân. Loan hí hửng nói:
– Được chứ! Chọn được thì phải chiêu đãi Loan đấy nhé.
Tôi tủm tỉm cười vì biết thừ với cái thể loại này thì gần như Loan chẳng biết cái qué gì mà xem xét đánh giá check hàng cả. Tôi tỉnh bơ gật đầu trả lời:
– Được thôi, nếu không có đánh giá gì thì đền lại nhé!
Loan lại oang oang trong điện thoại:
– Được thôi! Nam thích ăn gì Loan chiều cái đấy. Kể cả ăn “chè”, dạo này chè hơi bị nhiều nước luôn.
Biết cái món chè của Loan là cái gì rồi tôi chỉ ậm ừ rồi cúp máy sau đó lái xe đến nhà Loan và Tiến. Đang định xuống xe vào trong nhà thì đã thấy Loan ở trước cửa đợi tôi, hôm nay Loan mặc cái áo thun xẻ vai, nhìn rõ đôi vai trần trắng toát.
Phía bên dưới là cái quần jean bó sát. Không biết ăn uống kiểu gì mà Loan có vẻ hơi béo một chút. Cái đùi ngồn ngộn lên dưới lớp vải. Tóc thì búi cao lên trông như một cái củ hành trên đầu. Vừa nhìn thấy xe của tôi Loan đã cười mở cửa trước rồi bước vào.
Phập! Cái cửa đóng lại thì Loan quay sang tôi hỏi:
– Hôm nay đi chọn đồ gì thế? Để xem Loan có thắng chắc được cái kèo này không nào?
Tôi cười khì bảo:
– Chắc chắn là Loan thua, mà thằng cu đâu!
Loan tặc lưỡi nói:
– Cho nó ở nhà với bố nó và cái Vân rồi, hôm nay Tiến được nghỉ ở nhà không phải đến công ty nên bắt ở nhà trông con.
Trong đầu tôi nảy luôn một tình huống Loan đi với tôi thì chắc là Vân với Tiến ở nhà lại đè nhau ra, cái kiểu anh rể với em vợ này mà địt nhau thì chuyện thường rồi, không biết vô tình hay cố ý mà Loan lại để như vậy. Ý nghĩ thoáng qua thì tôi bảo Loan:
– Đúng là chỉ có thằng Tiến mới chiều vợ như vậy. Linh mà bảo mình thế thì chỉ có cái tự dắt thằng Bin đi cùng thôi.
Loan khúc khích cười bảo:
– Tính của anh Tiến là thế hì hì, thôi nào đi mua cái gì thì đi mua luôn để Loan tư vấn cho!
Ậm ừ rồi tôi lái xe đến mấy cái tiệm đồ cũ bên cái khu chợ đồ cũ, cái chợ này ngày nào cũng mở nên chọn đồ cũng dễ dàng.
Vào mấy gian hàng âm thanh cổ tôi hỏi. Lúc này thì Loan mới chưng hửng vì mù tịt về mấy cái này, tôi chọn đồ không còn sử dùng được nữa nhưng hình thức vẫn còn nhìn được để trưng bày nên cũng dễ chọn.
Vừa được mấy món tôi quay sang bảo Loan:
– Ô! Thế không cho ý kiến gì để còn thắng kèo à?
Loan đung đưa nhẹ hai tay mình lườm tôi mà nói:
– Hứ! Kèo này thì chịu thua toàn tập rồi, tưởng về mấy cái như là quần áo giày dép trang sức thì còn có ý kiến chứ mấy đồ công nghệ như thế này còn là ồ hoài cổ nữa thì chịu hẳn, bó tay luôn. Kiểu này phải cho ăn “chè” rồi!
Tôi cười hì hì rồi bê mấy cái đồ ra xe rồi bảo:
– Chán chè lắm rồi! Không thích ăn chè đâu!
Loan tưng tửng nói lại:
– Vậy thì cho Loan ăn “khoai” vậy, dạo này ở nhà chán chẳng có “khoai” ăn đang thèm lắm!
Tôi cười rồi bảo:
– Thèm thì ra chợ mua, nhiều mà!
Có vẻ cong cớn với tôi một chút rồi Loan lên xe. Đóng cái cốp xe cái cộp rồi tôi vào trong. Nhìn cái dáng người nhất là cái cặp mông tròn lẳn được lớp vải bó vào tôi muốn xé cái lớp vải đó ra mà doggy thôi nhưng nhìn cái mặt của Loan thì tôi lại không thích cho lắm.
Không biết khi được mấy cái cục thịt chọc hết vào bên trong mấy cái lỗ thì Loan dâm dật như nào, khuôn mặt sắc sảo hơn của Vân nên có người thích nhưng cũng có người e dè.
Cất đồ xong tôi vào xe rồi nói:
– Thế bây giờ đi ăn gì nào?
Trầm ngâm mất mấy giây rồi Loan nói:
– Em biết chỗ ăn bò ngon lắm, phải nó là ngon lành vô cùng luôn đi đi em chỉ đường.
Tôi tặc lưỡi gật đầu rồi nói:
– Thôi cho anh địa chỉ anh biết chỗ đi đến mà!
Loan đọc địa chỉ cho tôi rồi tôi lái xe đến. Địa chỉ không hẳn là lòng vòng nhưng do cấm ô tô nên đi tương đối xa, đến nơi thì đúng lúc đông khác, may cho chúng tôi đi có hai người nên vẫn có bàn để ngồi.
Cầm lấy menu Loan hí hửng gọi mấy món cuốn rồi chốt hạ nồi lẩu nữa. Mười lăm phút sau đồ lên, Loan vừa cuốn miếng bò vừa chấm tương rồi nói:
– Em ăn quán này nhiều rồi nhưng lần nào cũng thèm ấy, thèm không chịu được luôn.
– Vậy hả? Để anh nếm xem sao!
Tôi cũng làm một cái cuốn rồi thử, công nhận vị bò ở đây ngon lành thật, tương ở đây cũng được đặt riêng nên ăn khá đậm hà.
Cuốn đến cái thứ hai Loan cười khúc khích nói:
– Sao? Anh thấy thế nào có ngon không?
Vừa ăn tôi vừa gật gù thì Loan lại bảo:
– Hôm nào dẫn cái Linh ra đây ăn, chắc là nó cũng thích lắm đấy!
Tôi gật gù rồi hỏi lại:
– Thế em với thằng Tiến có hay đi ăn không!
Loan gật đầu, câu chuyện bắt đầu rôm rả hơn, mặc dù không thích tuýp người của Loan lắm nhưng nói chung khi nói chuyện xã giao thế này thì tôi vẫn có thể nói chuyện một cách bình thường. Không biết Loan là một người đàn bà thế nào nhưng khi tôi trêu một chút về chuyện đó thì có vẻ Loan hứng thú lên hẳn.
Nồi lẩu được bưng ra, nghi ngút khói, tôi vừa trút đồ vào vừa khẽ bảo:
– Này! Anh với em đi thế này nhỡ ở nhà thằng Tiến nó chén cái Vân thì sao nhỉ!
Loan tỉnh bơ thò đũa gắp miếng bò chấm tương rồi nhai sau đó bảo:
– Kệ chứ sao! Em biết thừa là anh biết hết chuyện rồi, nói chung đối với em chuyện đó thoải mái với nhau là chủ yếu. Ai cũng có nhu cầu mà, đôi khi đổi mới như vậy thì cái cảm giác mang lại nó khác lạ thích hơn đấy. Hai chị em em với anh Tiến làm suốt mà, em cũng có ngoài luồng một chút và anh ấy cũng vậy, nhưng bất kể có chuyện gì thì hai người tâm sự với nhau một cách bình đẳng nên chuyện đó càng ngày càng thích!
Tôi gật gù thì Loan đá đưa:
– Anh với cái Linh thử đi!
Tôi vội lắc đầu thì Loan nói:
– Gớm! Ích kỷ thế, đi ngoài suốt như vậy thì cũng phải để cho vợ đi chứ, cứ bắt vợ ở nhà ăn mãi một món thôi à!
– Ừ hì hì… Nhưng mà anh đồng ý thì chắc gì Linh đã làm… thế em ăn được bao nhiêu củ “khoai” bên ngoài rồi!
Loan hí hửng trả lời:
– Ai mà nhớ được nhưng mà chắc là cũng trên hai chục củ rồi!
– Khiếp nhiều như vậy à?
Loan bĩu mồm nói:
– Nhiều gì và nhiều, khéo mà anh còn nhiều hơn em ấy!
Tôi chỉ cười rồi tiếp tục nhấm nháp mấy món bò khác. Do khá đói nên tôi gọi thêm đồ nữa, Loan thấy vậy thì treu:
– Ăn nhiều vào để có sức nhé!
Tôi tỉnh bơ hỏi lại:
– Có sức để làm gì?
– Thì… để tí nữa… làm chuyện gì thì làm chứ.
Câu chuyện lại xoay quanh chuyện đó. Tôi biết Loan some nhiều rồi nhưng quả thật là chưa nói chuyện với Loan về chuyện này mà chỉ qua lời kể của Vân mà thôi. Tôi tò mò hỏi tiếp:
– Em some như vậy thằng Tiến không ghen à?
Loan khúc khích cười:
– Có ghen nhưng mà lại nhào đến hùng hục hơn ấy, em buồn cười nhất là lúc ông ấy ghen mà, mặt thì đỏ lên, rồi nhảy lên bắt em bú, may là không to lắm chứ to như của anh chắc em sặc không thở được.
Tôi cười ha hả bảo:
– Sao mà biết của anh to!
– Gớm! Cái Vân nó tả rồi còn cả thằng Phương nữa, của anh khác gì của thằng Phương đúng không? Em với thằng Phương cũng làm rồi, thằng này cũng được đấy hì hì!
Cười ha hả tôi bảo:
– Ô thế hóa ra em đã ăn hết “khoai” trong nhóm bọn anh rồi à mỗi của anh là chưa ăn được đúng không!
Loan hí hửng gật đầu rồi bắt đầu tò mò hỏi lại chuyện của tôi với Vân rồi chuyện tôi với thằng Phương some với Vân như thế nào, đè Vân ra quán làm tình bao nhiêu lần trong vòng một ngày nữa.
Dĩ nhiên là tôi chỉ kể sơ qua những chuyện bình thường thôi, dù đông khách chẳng ai chú ý đến câu chuyện của mình nhưng tôi vẫn cố tình không kể chi tiết lắm. Trái lại thì tôi tò mò hỏi Loan về mấy chuyện.
Loan kể tỉ mỉ hơn tôi nhiều, còn kể những kiểu hay những tư thế lạ mà làm cho Loan thích thú nữa.
Công nhận tất cả những người phụ nữ tên Loan đa phần dâm hơn, dính bầu với thằng Tiến khiến Loan phải cai mất gần một năm nên khó chịu vô cùng. Tôi hỏi thêm Loan đã some nhiều nhất bao nhiêu người thì Loan cười mà hỏi lại:
– Em đố anh đoán được đấy!
Tôi tò mò trả lời:
– Chắc là bốn người cùng một lúc đúng không?
Loan tủm tỉm cười gật đầu rồi nói:
– Bốn người trong đó có Tiến chồng em mà lúc đó thì chồng em phải nhường cho bạn some trước nên nếu tính ra chỉ có ba người thôi.