Phần 73
Thanh cười ngượng ngùng rồi nói:
– Vẫn còn đủ sức cơ à? Hai đứa thay phiên mà vẫn còn chịu được thì cũng tài.
Tôi nháy mắt với Thanh rồi nói:
– Đi như thế có ghen không em?
Thanh cười cười rồi nhâm nhi cốc sinh tố vừa đặt xuống bàn rồi bảo:
– Ờ thì cũng hơi ghen ghen một chút nhưng em chắc là Vân có cách để trị rồi hì hì.
– Ừ! Chắc vậy khì khì. Anh cũng chuẩn bị có quán mới đấy, khi nào qua đó ủng hộ anh nhé!
Thanh cười khanh khách rồi nói:
– Vâng! Lúc đó em kéo cả hội em sang, hì hì cũng có hơi nhiều gái xinh đấy.
Ngả người ra sau tôi bảo:
– Gái xinh như vậy thì chỉ dành cho thằng Phương thôi chứ anh thì chịu chết, không có thời gian đâu.
Thanh bĩu môi nói:
– Biết đâu được đấy, có mà chưa hợp mắt anh thì anh mới nói thế thôi chứ thử vừa miếng xem, đớp nhiệt tình hì hì, thế mà trước mặt anh có người thế này mà không đớp cũng phí nhỉ.
Tôi biết Thanh ngầm nói về ý gì vì mấy hôm trước về nhà tôi mà tôi không thèm động chạm gì đến. Giả bộ nhìn Thanh bằng ánh mắt thèm khát tôi nói:
– Mấy hôm đó bận thôi, với lại anh không có thói quen ở nhà, chứ cái “miếng thịt” béo ngậy như thế kia không ăn thì có mà phí của giời à.
Thanh híp mắt cười với ánh mắt lúng liếng, nhìn cái điệu bộ của Thanh tôi biết bây giờ quán mà không có người khéo Thanh xồ đến mà kéo quần tôi ra vớ lấy con cặc mà mút lia lịa cũng nên. Nói chuyện một chút thì Thanh bảo:
– Hì địa chỉ quán mới của anh ở đâu thế?
Tôi đọc địa chỉ ra rồi bảo:
– Địa điểm vẫn sửa? Chưa xong em ạ, nếu xong rồi anh dẫn em đến xem ngay!
Thanh gật đầu chém gió với tôi một lúc rồi đứng dậy đi về, mấy ông khách hơn tôi đến hơn chục tuổi nhìn cái dáng người của Thanh có vẻ thèm khát lắm. Thanh còn điệu bộ cong cái mông ưỡn cái ngực ra để khiêu khích nữa.
Tôi nghĩ mấy ông này mà thấy cái lồn không có sợi lông nào còn đỏ hồng như gái chưa dậy thì khéo nhảy vào mà húp không còn sót một cái gì.
Buổi chiều không có người nên tôi phải ở lại cùng với mấy nhân viên khác trông quán, nói là trông nhưng chủ yếu là đốc thúc để ý mấy em ấy làm thôi.
Đang nói chú bảo vệ hướng dẫn mấy anh đỗ xe ô tô thì đột nhiên tôi bị vỗ vai đánh cái bộp. Quay lại thì ra là Thủy và Ngọc Anh.
Ngọc Anh cười khì khì rồi bảo:
– Đi tập thể dục mà chẳng rủ em cái gì nhé! Nhớ mặt đấy!
Tôi cười xuề xòa với hai cô bé rồi nói:
– Không phải anh không rủ mà nhà em xa hơn còn gì nữa, với lại em có thích tập thể dục buổi sáng đâu!
Ngọc Anh cười rồi hứ hứ nắm đấm đáng yêu về phía mặt tôi mà nói:
– May cho anh là anh nói đúng đấy! Nhưng nói chung là em vẫn bắt đền, hôm nay uống nước không mất tiền nhé!
– Được rồi được rồi hôm nay uống gì anh bao hết. Vào quán ngồi trước đi hai đứa để anh bảo bảo vệ xong thì anh vào sau.
Hai cô bé hí hửng vào trong quán, chọn một cái bàn quanh gốc cây sứ đang cuộn rễ rồi hai bé thi nhau kể chuyện. Tôi bảo qua chú bảo vệ mấy câu rồi đi vào. Kéo cái ghế gỗ ra rồi ngồi xuống rồi tôi hỏi:
– Hai đứa không đi học thêm à?
Thủy tủm tỉm cười chọc tôi:
– Không thấy hôm nay mẹ em bảo xin phép cho em nghỉ học à? Đã nghỉ là phải nghỉ hết chứ!
Thủy nói xong cười khúc khích thì tôi nói:
– Anh biết đâu được, tưởng nghỉ mỗi buổi sáng, lúc anh xuống dưới nhà… đã thấy em không có ở đó rồi tưởng đi học!
Thủy chưa vội trả lời thì Ngọc Anh đã nói:
– Nó qua quán trà sữa gần trường đợi em ấy mà! Nó làm sao mà thiếu món trà sữa hàng ngày được, gớm bị hai mẹ con nó quần cho trông mặt xanh quá.
Tôi cười cười vì hơi xấu hổ một chút nhưng ai ngờ Thủy lại bảo:
– Còn lâu mới có chuyện hai mẹ con tao quần được anh ấy nhé, có mà anh ấy cho hai mẹ con tao thở không được đấy, không tin mày về hỏi mẹ mày là chắc cú.
Ngọc Anh nhìn tôi rồi hỏi một câu thăm dò:
– Có thật không đấy?
Tôi lườm Thủy rồi trả lời:
– Thủy đùa đấy! Không phải thật đâu, chính em nhìn thấy anh xanh xao vàng vọt thế này còn gì nữa, đấy là mỗi buổi sáng hôm nay thôi đấy!
– Điêu nào! Em nhìn anh vẫn còn khỏe lắm đấy hì hì…
Thủy xen vào luôn nhưng Ngọc Anh chẳng còn buồn nói nữa mà chỉ cười cười. Ba chúng tôi lại chém gió nói chung về cách nói chuyện của mấy cô bé này thì chỉ có ăn chơi, check in các kiểu chứ không có cái gì là đi sâu vào một vấn đề gì cả.
Về mấy cái ăn chơi thì tôi quá rành nên hai cô bé có vẻ thích lắm. Đúng là mọi con đường đều đến thành Rome còn tôi với hai cô bé dâm đãng này thì mọi câu chuyện đều dẫn đến sex cả.
Thủy mở lời trước bằng cách hỏi Ngọc Anh:
– Sao mày đã dám làm chưa? Hay vẫn sợ đau?
Ngọc Anh tủm tủm rồi hỏi lại:
– Thế mày nhìn mặt tao xem tao có dám không?
Thủy chưa vội trả lời thì tôi xen vào bảo:
– Cái mặt em là dám rồi… nhưng chắc là mới thôi đúng không nào.
Ngọc Anh cười hì hì nói:
– Đúng là chỉ anh hiểu em nhưng mà em không dám như cái Thủy dùng một phát hàng to ngay đâu, chỉ dùng hàng bé bé thôi, to hơn trứng rung một tí ấy!
Thủy vỗ nhẹ đầu con bạn của mình nói:
– Mày ngốc lắm… đã không làm thì thôi chứ làm là phải to luôn, to thì mới sướng chọc vào mới đã chứ, đau một chút thôi nhưng mày sẽ thấy cảm giác sướng như thế nào. Tao dám chắc với mày luôn là đã, làm thật nó còn có cảm giác sướng hơn nữa ấy.
Ngọc Anh nghe Thủy nói thì có vẻ tin tưởng lắm, tôi thì chỉ biết cười vì chẳng biết nói sao. Chỉ biết là Thủy nói cũng có phần đúng.
Hai đứa lại to nhỏ với nhau một lúc rồi Ngọc Anh quay sang chỗ tôi bảo:
– Mẹ em cũng suốt ngày nói đến anh thôi đấy, đặc biệt là bố em nữa!
Tôi cười rồi hỏi:
– Thế bố em bảo gì nào?
– Ờ thì toàn nói tốt về anh còn đâu chẳng có gì, em thì em thấy anh xấu xa. Xấu hết chỗ nói.
Chẳng thèm thanh minh nữa, đang định nói chuyện tiếp thì có mấy ông anh xã hội cũng gọi là thân quen gọi tôi ra nói chuyện. Đành tạm biệt hai cô bé tôi ra tiếp khách, mấy ông anh bảo là rau cỏ gì à thì tôi vội đánh tiếng là hai đứa em họ để mấy ông anh xã hội không động vào hai cô bé.
Thấy tôi bảo là em họ gần thì mấy ông anh chẳng nói gì nữa, bàn mấy chuyện linh tinh rồi mấy ông ấy khoe tiền khoe xe. Tôi thì mỉm cười nói “mẹ tao mà đổi từ Mer C lên Mer S thì chúng mày còn lác mắt nữa”.
Nói chuyện một hồi mấy ông này chẳng qua được tí võ mồm mà thôi. Tôi cười khẩy rồi quay lại bàn thì Ngọc Anh đã hỏi tiếp:
– Anh Nam ơi… cái Thủy có hơn cô Tâm không?
Tôi ngơ ngác chưa hiểu hơn cái gì thì Ngọc Anh nói:
– Về kinh nghiệm hay là… ấy đấy!
Tôi à một tiếng rồi trả lời:
– Không hơn được chứ, một người mới làm sao mà bằng kinh nghiệm lâu năm được đúng không nhưng về “đồ đạc” thì hơn đứt!
Thủy nghe tôi nói khúc khích cười rồi bảo:
– Mày thấy chưa! Tao bảo rồi mà, mà mày yên tâm đi, kỹ năng có thể học còn “đồ đạc” thì tân trang rồi cũng không thể nào thật được hì hì.
Với ánh mắt dâm dật của Thủy tôi biết Thủy tự hào về cái lồn nhiều nước của mình lắm. Nói cũng đúng, rất ít người phụ nữ có nhiều nước nhờn như Thủy. Ngọc Anh thì gật gù đồng tình rồi quay sang tôi bảo:
– Thế hôm nào… đi với em một buổi nhé!
Tôi chưa kịp trả lời thì Thủy nhảy vào:
– Tao đi cùng luôn được không?
Ngọc Anh hơi ngượng rồi nói:
– Mày biết rồi… đi làm gì… cho tao thử trải đời một tí không được hả?
– Nhưng mà tao muốn đi cùng!
Tôi nghĩ lần some đầu tiên với mẹ ruột đã khiến cho Thủy thích cái cảm giác được làm tình hai nữ một nam hoặc một hai nam một nữ rồi. Ngọc Anh thì chưa biết cái chuyện đó nó thú vị thế nào nên cứ nằng nặc không cho Thủy đi cùng.
Đợi Thủy đi vệ sinh thì tôi khẽ nói với Ngọc Anh:
– Thôi hôm nào anh với em làm phát… chỉ lại kêu đau bỏ về!
– Hì hì… em không còn trinh… à nhầm nói không còn cũng không phải mà còn cũng chẳng phải… đơn giản là em rách rồi… hì hi… làm chắc là cũng đỡ đau!
– Ừ! Để thử… đợi Thủy ra cứ đồng ý coi sao… còn anh em mình thì đi riêng!
Ngọc Anh hí hửng gật đầu!