Phần 31
Đang nấu bữa sáng thì cô tiến đến ôm lấy lưng tôi, tựa mặt lên bả vai.
Cơ thể mềm mại áp vào lưng tôi, đôi gò bồng căng mọng tì hai bên, tôi biết cô không mặc áo ngực, hơn nữa còn đang cởi trần… Tôi lắc đầu bó tay với cô. Dừng tay quay lại thì y rằng như tôi nghĩ, cô không mặc gì trên người…
– Trời lạnh đó em, sao không mặc đồ vào? Quần áo anh mua cả đống đó thôi?
– Ôm anh là em ấm rồi. Hơn nữa mặc mấy đồ đó vào anh lại nổi thú tính lên thì sao? Em đau hết mình mẩy, chỗ đó sưng húp lên rồi…
– Chút nữa đi mua thuốc uống… Anh xin lỗi… Thôi em đi vệ sinh rồi mặc quần áo vào ra ăn sáng với anh… Hôm nay em không phải lên trường đúng không?
– Vâng. Có chuyện gì vậy anh?
– À đi cùng anh đến một chỗ…
– Đi đâu vậy anh?
– Bí mật…
Đợi cô thay đồ, trang điểm gần cả tiếng đồng hồ… Cô mặc chiếc maxi body dài, khoác một chiếc áo ấm, quàng một chiếc khăn len và đội cái mũ len cùng tông màu với chiếc váy, đi thêm đôi giày thể thao cùng tông màu với chiếc áo ấm… Nhìn cô như vậy chẳng ai có thể nghĩ cô đã 31 tuổi, nhìn cô như gái đôi mươi vậy…
Tôi cũng quần jean, áo ấm đôi với cô, giày cũng giày đôi, khăn cũng khăn đôi, mũ cũng mũ đôi… Lâu rồi tôi không mặc jean, đứng trước gương nhìn thấy mình thật quá khác so với mọi ngày, thường thì chỉ mặc quần tây áo sơ mi và đôi khi thêm cái áo vest, đi đôi giày da đen bóng. Nhìn mình già đi cả chục tuổi. Chả vậy mà nhiều khi đến trường đi học mấy đứa sinh viên năm nhất cứ tưởng tôi là giảng viên…
Hai người đứng cạnh nhau trước gương, tôi nhìn xuống, cô ngước lên, hai người cười ngượng ngùng… Đứng về sau cô đưa tay ôm lấy vòng eo thon thả kéo sát cô tì vào người mình…
– Vợ anh quyến rũ quá.
– Chồng em cũng thế… Nhìn như người mẫu ấy… Cao hơn em cả cái đầu. Nhiều khi em nghĩ mà thấy thiệt thòi cho anh quá, anh là người đàn ông quá lý tưởng vậy mà lại chấp nhận đến với một người phụ nữ đã qua một đời chồng, hơn nữa lại không thể có con như em… Em… thấy mình có lỗi quá…
– Em đừng nói vậy, không sợ anh buồn sao? Chẳng có gì hoàn hảo cả, trời chẳng cho ai cái gì, anh hay em như thế nào không quan trọng, quan trọng là anh có em, vậy là quá đủ… Đừng bao giờ nghĩ về những thứ tiêu cực đấy nữa.
– Cảm ơn anh! Cả đời này mỗi ngày em đều phải cảm ơn anh.
– Anh đâu phải là Chúa hay Đức Phật mà em phải như vậy?
– Anh còn hơn thế nữa. Chúa hay Đức phật chỉ cho em niềm tin nhưng anh cho em mọi thứ. Ấy vậy mà thứ quan trọng nhất em lại chẳng thể cho anh… Hôn em đi… Yêu em đi… Chiếm lấy em đi… Xin anh đấy!
Môi mềm mại hé mở chờ đợi, tôi cúi xuống nhận lấy những vị ngọt, những hương thơm ngây ngất. Đôi môi cô còn chưa khô lớp son hồng đã bị tôi làm loang lổ ra xung quanh, qua tấm gương tôi thấy môi mình cũng dính đầy son môi. Hai chiếc lưỡi cuộn chặt lấy nhau, đẩy qua đẩy lại để mang những vị ngọt đến cho nhau… Cô tham lam chiếm lấy đầu lưỡi tôi rồi mút sâu vào trong miệng mình.
Con cu phía dưới biểu tình dữ dội, ép liên tục lên bụng cô. Cô cũng cảm nhận rõ điều đó, tay đưa xuống tháo thắt lưng, kéo khóa quần và chiếc quần sịp xuống. Con cu cương cứng bật ra ngoài, cô nắm lấy sóc nhẹ nhàng, ngón tay cái mân mê phần đầu khấc bõng lưỡng màu đỏ thẫm… Cô quệt lấy dịch nhờn trên cái lỗ nhỏ xíu rồi bôi lên khắp đầu cu mà miết… Sự khích thích ấy làm tôi sướng đê mê…
Cô buông tôi ra, ngồi xổm xuống, mắt nhìn lên tôi hạnh phúc pha chút dâm đãng…
– Vợ đau chỗ đó, để vợ giúp chồng…
Cô há miệng rồi ngậm cu tôi vào trong, chiếc lưỡi như con rắn luôn lách, uốn éo, bám trên đầu và thân cặc, đôi môi mút chặt ra vào, nhấp nhô liên tục. Hai má cô tóp lại vì mút mạnh quá… Đã vậy tay cô còn mân mê hai hòn bi to khác thường…
Tôi gồng mình chịu đựng những cơn sướng đến liên tiếp, chỉ gần chục phút trôi qua tôi đã chẳng chịu nổi nữa. Ôm lấy đầu cô mà gia sức nhấp cu vào tận cổ họng… Ghì đầu cô thật chặt, phóng cả đống tinh trùng trắng đục đặc sệt vào trong miệng và cổ họng cô…
Cô bất ngờ đẩy tôi ra rồi chạy thẳng vào nhà vệ sinh ho sặc sụa, còn nghe thấy tiếng nôn khan… Vì cô chưa nếm thứ ấy bao giờ nên mới như vậy, lần đầu ai mà chịu nổi cái mùi tanh tanh, nồng nồng ấy được…
Cô bước ra nhìn tôi rạng rỡ…
– Anh thích không?
– Cảm ơn em… Thiệt thòi cho em quá. Để anh bù nhé?
– Không được em đang sưng húp lên rồi…
– Anh có nói là bây giờ đâu!
Đợi cô trang điểm lại chừng 15 phút rồi hai người xuống tầng hầm lấy xe…
Nhìn thấy cảnh cô đứng bên cạnh xe lại khiến tôi chợt nghĩ về Thủy, mới hôm qua thôi tôi và thằng T em trai nàng còn đang nói chuyện về nàng… Ấy vậy mà…
Chiếc xe lăn bánh trên con phố giờ cao điểm, tạt vào một hiệu thuốc mua thuốc giảm đau cho cô, có sẵn nước lọc trên xe nên chẳng cần mua nữa, tôi phóng thẳng một mạch đến điểm đã hẹn trước…
Cô bước xuống xe nhìn về phía cổng to đối diện…
– Bện Viện Phụ Sản Trung Ương? Sao anh lại đưa em đến đây? – Cô nhìn tôi ngạc nhiên…
– Anh muốn em khám lại thật kỹ một lần nữa. Đừng giận anh…
– Không em không giận anh đâu. Em vui lắm…
– Anh hẹn bác sĩ trước rồi, người nước ngoài… Mình vào thôi sắp đến giờ hẹn rồi.
Nắm lấy tay cô thật chặt, cùng bước vào trong, nơi đây có những khuôn mặt vui vẻ hạnh phúc vì họ may mắn được làm cha mẹ, có những khuôn mặt không biết vui hay buồn vì một lý do nào đó, lại có những khuôn mặt giống như tôi và cô lúc này, đầy sự lo lắng hồi hộp…
Cô từ trong phòng khám bước ra vẻ mặt mệt mỏi vì vửa trải qua cuộc xét nghiệm tốn nhiều sức lực… Tôi chạy đến đỡ cô ngồi xuống ghế chờ…
– Bà ấy nói sao hả em?
– Bà ấy bảo ra đợi kết quả…
Ngồi ôm cô vào lòng mình để cô nằm xuống ngủ một chút lấy lại sức… Tiếng thở nặng nhọc mệt mỏi, khuôn mặt cô hiện rõ vẻ lo âu buồn bã… Vuốt nhẹ tóc mai, mân mê gò má ửng hồng vì thời tiết…
Bất giác nước mắt tôi rơi xuống trúng má cô, giọt nước mắt tuy ấm nhưng lại mang trong mình vị mặn đắng… Vội vàng lau má cô rồi lau sạch nước mắt trên mặt mình… Tôi tin vào điều kỳ diệu, tin rằng tình yêu này có thể chạm đến ông trời.
– Mời hai người vào phòng tôi…
– Vâng thưa bác sĩ.
Tôi đánh thức cô dậy, chỉnh lại tóc và trang phục cho cô… Cười một cái động viên cho cả tôi và cô… Nắm tay cô bước vào, trong phòng là một đống hồ sơ bệnh án được chia thành khu riêng. Nào là Vô Sinh, Thụ tinh nhân tạo… Bác sĩ đưa giấy kết quả chô tôi, nhìn đăm chiêu vào cô rồi nói…
– Chắc hai vợ chồng chuẩn bị sẵn tâm lý rồi. Tôi xin lỗi, nhưng qua kết quả khám và sét nghiệm cho thấy khả năng cô ấy có thể mang bầu là quá ít…
– Ít là bao nhiêu thưa bà?
– 1% Và có khi còn thấp hơn thế. Nguyên nhân dẫn đến bện tình của vợ anh là do di chứng của việc bị sảy thai… Và có thể là do bị chấn động mạnh nhiều lần ở phần bụng dưới nữa ngay sau khi mới bị sảy thai…
– Chấn động mạnh là sao thưa bà?
– Là bị đánh đập, bạo hành… – Bà bác sĩ nhìn tôi như nhìn một tên vũ phu, côn đồ vậy.
Cô nhìn ra điều đó vội vàng giải thích…
– Anh ấy là chồng mới của tôi, còn người… làm tôi sảy thai là chồng cũ…
– Ok Tôi hiểu rồi…
Tôi lặng người, trong lòng trào dâng sự căm phẫn mãnh liệt với thằng chồng cũ của cô.
Tay tôi nắm chặt, gồng người lên, hai hàm răng bặm vào nhau, quai hàm nổi rõ, gân guốc nổi lên, đôi mắt đỏ hoe không phải vì khóc mà vì đang uốt hận…
– Hắn ta đánh em sao?
– Anh… Anh sao vậy?
– Trả lời anh… Hắn ta đánh em phải không?
– Thôi anh à, chuyện quá khứ rồi…
– Khốn nạn, thằng chó… Mẹ kiếp…
Tôi và cô nói tiếng Việt với nhau nên bà bác sĩ nước ngoài không nghe được gì cả, chắc chỉ đoán được phần nào qua biểu hiện của tôi…
Lấy lại bình tĩnh trở lại với câu chuyện dang dở.
– Một phần trăm chúng tôi cũng thử. Hai vợ chồng tôi cần làm những gì, xin bà cứ nói.
– Anh chị chắc chắn với quyết định của mình chứ?
– Vâng thưa bà!
– Sẽ khá tốn kém, nhưng kết quả nhân lại với tỉ lệ rất thấp. Liệu anh chị có cần suy nhĩ lại không?
– Không vấn đề gì. Xin bà hãy giúp đỡ chúng tôi! Thank you so much… Goodbye!
Tôi sung sướng bế cô chạy một mạch từ phòng khám ra đến tận chỗ gửi xe, nếu đây là bệnh viện tâm thần thì 100% ai nhìn thấy cũng sẽ nghĩ tôi là thằng điên… Mặc kệ ai quan tâm chứ…
Mở cửa xe phía sau, đặt cô ngồi xuống ghế, đóng cửa lại vội vàng chiếm lấy môi cô…
– Mình cùng cố gắng em nhé?
– Vâng!
– Vợ chồng mình đi ăn mừng thôi… Đi nào…
Tôi vì quá sung sướng với chỉ 1% cơ hội mà không để ý đến khuôn mặt có nét buồn của cô…
– Sẽ tốn kém lắm, hay mình thôi anh à? Anh còn đang đi học năm cuối. Lương giảng viên của em thì ít ỏi… Em thương anh lắm…
– Không sao, anh lo được mà… Em tin anh chứ? Đừng từ bỏ khi còn có thể… Cố lên em…
– Vâng… Cảm ơn anh!
Chiếc xe hướng về phía ngoại ô, nơi có những thiên đường dành cho những đôi tình nhân đang mang trong mình dòng máu của tình yêu và hạnh phúc…