Phần 15: Liên hoàn kế – Chuồn là thượng sách
Buổi liên hoan ngày hôm nay thực sự tuyệt vời. Hạnh phúc đôi khi chỉ là chút thành ý, sự quan tâm đến nhau từ những thứ tưởng là nhỏ nhặt, mà kết quả đem đến thật bất ngờ. Các bạn nam thi nhau thể hiện tài năng ca hát, ảo thuật, còn cả làm thơ. Cá nhân tôi muốn lên hát thêm bài nữa mà không hiểu sao bị trói vào vứt góc lớp. Các bạn nữ hò hét cổ vũ, tay trong tay múa theo nhịp điệu thật tuyệt vời. Lớp tôi đúng tỉ lệ 1/2, Giá như lúc về một nam hai nữ dắt nhau vào nhà nghỉ thì lại càng tuyệt vời nữa. Riêng tôi sẽ rủ thêm cô Loan vào nhóm của mình.
Tan trường muộn, tôi với Tiên, cùng cặp thằng Ộp – Thu, Thịnh – Mai kéo nhau vào nhà cô Loan nấu cơm ăn trưa. Đội con trai thể hiện tài năng đi chợ, nấu nướng. Chị em chưa chồng thì ngồi gọt hoa quả, dạng háng ăn với nhau rồi bĩu môi bình phẩm này kia.
Bữa nhậu linh đình, thịnh soạn được bày ra khi đã hơn 1h chiều. Đương nhiên không thể thiếu vài ba lon bia và mấy chai nước 7up theo chủ ý của tôi rồi. Nay tôi sẽ gạ mọi người uống lẫn hai đồ uống pha chung với nhau. Hên thì có quà (chị, em say) mà xui (chị, em vẫn tỉnh táo) thì cũng chẳng sao, vẫn vui mà… hehe. Nhưng rất tiếc là trời phụ lòng người, khi chẳng ai uống giống tôi. Cả bọn uống nước ngọt còn mình tôi phải tỉn hết số bia tôi mua.
Cuộc vui nào cũng phải tàn, hôm nay tôi là thằng uống nhiều nhất, đương nhiên mọi việc đều không phải ngẫu hứng rồi. Đám thị mẹt rửa bát xong thì thằng Ộp lên xe của Minh Thu, còn Thịnh bếch con Mai Béo đi mất dạng. Tôi vào giường cô Loan, lấy một cái gối ra phòng khách, nằm ngủ trên cái sô pha bọc da mà nhà chủ để lại. Cứ phải hít mùi tiên nữ của tôi cái đã, lãi được chút nào hay chút đó. Đóng cổng và cài then cửa nhà xong xuôi, cô Loan và Tiên cũng vào buồng ngủ nằm.
Trời mùa thu mà vẫn oi nóng, tôi thửa nguyên cái quạt trần, nằm chịu hơi nóng trên mái bị hút xuống thì ngủ thế nào được. Hai phòng cách nhau có mỗi cái cửa nhôm kính kéo ngang. Hay giờ lao vào nằm giữa hai tiên nữ liệu có tiện không nhỉ. Trằn trọc 30′ đồng hồ, thấy bên trong không còn tiếng nói chuyện lí nhí nữa. Tôi đoán hai nàng tiên đã chìm vào trong mộng rồi.
Nghĩ đi, suy nghĩ đi… mày thường ngày thông minh lắm mà.
“Giờ chẳng nhẽ nhảy kéo cửa, nhỏ nhẹ vào nằm cạnh, lúc tỉnh thì bảo mê ngủ” không được, không được, giả dối quá…
“Hay vào khai thật là mình muốn ngủ với hai nàng…” à mà thôi, nghĩ đến ánh mắt hai quỷ cái sáng nay lườm tôi thì cũng không ổn… không ổn…
“Hay chỉ cần hé cửa ra, ngắm các nàng ngủ… hở cái gì ra mình ngắm cái đó là lãi rồi”… cũng vẫn không ổn, nứng cặc chết.
“À có rồi… nhưng tỉ lệ 50/50″… Ting… Ting… bóng đèn chợt lóe sáng trong đầu.
Bịch… tôi lăn từ trên ghế xuống nền đá hoa… trông thế mà cao vãi, đau hết cả người mà không dám kêu.
Mấy giây trôi qua không có động tĩnh gì… gần một phút… chẳng lẽ lại phải lăn thêm lần nữa. Đang định lổm nhổm bò dậy…
Roẹt… roẹt… á há há… ơn giời cậu đây rồi. Suy tính của tôi là giờ cô Loan hay Tiên đi ra cũng giống nhau cả, đều lãi… Hehe.
Khịt… khịt… tôi vẫn giả bộ nằm vật ra đất, hơi thở đều đặn như đã ngủ say.
– Minh… Minh ơi… một bàn tay chạm vào vai tôi lay nhẹ.
Á há… giọng nàng Thanh Loan của tôi… Loan ơi Loan rụng bị bà, bà để mà ngửi rồi bà chén luôn.
– Minh… Minh ơi… thằng ranh này nữa…
Tôi vẫn đắm chìm trong giấc ngủ trưa ngon lành, có tiếng mẹ ru êm dịu trong tiềm thức, nhưng con cu tôi đã ngỏng lên dần dần rồi…
– Hự… thằng lợn này nặng quá… – cô Loan sốc hai nách tôi lên.
Nặng chứ gì? Đơn giản, tôi hơi đẩy gót cho nàng bê nhẹ bớt, nếu cứ dây dưa, cô bỏ qua kệ mẹ tôi nằm dưới đất thì hỏng hết việc.
Bịch… bịch… vứt người tôi lên ghế, cô vần luôn hai chân một lúc.
Phù… phù… tựa lên ghế ngồi thở… vô tình nàng lại chạm tay tôi.
Á… há… đúng là cháy ba ván thông thì cũng phải được ván Ù chứ… tôi cầm chặt luôn bàn tay cô, miệng giả bộ nói sảng.
– Vi… Vi đừng đi… đừng bỏ em mà đi…
[Thực ra không phải bản thân tôi tự nghĩ ra tình huống này, mà qua cái hôm bên bờ giếng với Vi. Vài tuần sau đó nàng cũng chẳng về nhà, một hôm trong cơn mơ, thấy Vi bỏ đi tôi gào lên tuyệt vọng. Đành xin số điện thoại từ anh Quyết để hỏi cho ra nhẽ. Việc nàng ăn tôi xong rồi định chùi mép bỏ đi hay sao, đương nhiên là không được rồi. Tối hôm ấy nói chuyện với nhau 3 tiếng mà chỉ nghe nàng thút thít khóc.
Hóa ra hôm trung thu nàng về chơi, ánh mắt đượm sầu, lại muốn ra ngoài đê hóng gió giải tỏa nỗi buồn. Thằng người yêu chung lớp tiếng Anh đòi ngủ với Vi nhưng Vi từ chối, ngay hôm sau hắn đã nhắn tin chia tay nàng. Vi muốn gặp mặt nói chuyện cho ra nhẽ, thì thằng kia đã ôm ấp một cô gái khác trước sự chứng kiến của nàng. Do cay cú và chán đời, Vi về quê chơi hội cho vơi nỗi sầu. Nhưng không ngờ tức cảnh sinh tình, chỉ một cái tặc lưỡi mà giờ nàng không dám đối diện với tôi.
Mặc cho tôi có khuyên can hay hứa danh dự rác rưởi rằng sẽ bên nàng đến suốt cuộc đời, thì Vi cũng chẳng nói gì mà chỉ khóc. Tôi là chàng trai đa cảm, mau nước mắt nên nhân lúc nàng đang sụt sịt chạy xuống phòng bố mẹ mượn kim khâu. Đâm sâu vào đùi để được khóc òa lên, hòa cùng tiếng khóc của nàng, ấy thế mà không ướt nổi cái khóe mắt. Tôi đã phân tích định hướng và lập trường của bản thân với nàng. Thề thốt sẽ cố gắng thi đỗ đại học, sau đó lên Hà Nội ở cùng nhau. Nàng sẽ quản lý tôi và ra trường kiếm tiền nuôi tôi ăn học. Khi tôi tốt nghiệp hai đứa sẽ làm đám cưới, kết thúc một tình yêu viên mãn.
Sau khi nghe xong những lời thật lòng trên cả giả dối của tôi:
– Thế tại sao từ hôm ấy Minh không gọi cho Vi, Vi tưởng Minh cũng bỏ rơi Vi rồi.
– Tại Vi chứ, sáng sớm hôm sau người ta đón đi ăn sáng thì mẹ bảo lên trường rồi. Tưởng Vi bận học rồi cuối tuần lại về với Minh chứ. Mấy tuần không thấy Vi nên mới sốt ruột gọi cho đằng ấy này. Trọn đời bên Vi!
– Hí hí… thật nhớ… Minh thề với Vi đi.
– Ừm… Minh hứa với trời, hứa với đất… – thôi… bỏ mẹ rồi… thôi… mắc lừa rồi.
– Nhưng giờ hai đứa phải tập trung học tập, cho Vi thêm thời gian nhé. Em yêu Anh!
– Tút… tút… đầu dây bên kia ngắt máy… mặt tôi đờ đẫn như vừa ăn cú lừa.
Đúng là tuổi trẻ chưa trải sự đời, chỉ vì câu cửa miệng an ủi tiện mồm, dại dột của tuổi 17. Tròn mười năm sau, tôi với con méng già nắm tay nhau đi đăng ký kết hôn. Bầu trời sấm chớp đùng đùng, mây đen mù mịt giăng lối… như được sự cảnh báo của thiên nhiên, bàn tay run rẩy định rút lại…
Bộp… Bộp… ký đi. Vi tát tôi nổ đom đóm mắt, nghiến răng nói trước sự chứng kiến của anh quản lý hộ tịch. Ánh mắt tôi nhìn đăm chiêu cán bộ như van ơn, thế mà anh ta lại quay đầu đi coi như không thấy, hóa ra là họ hàng xa nhà nàng. Nước mắt đã rơi, trò chơi kết thúc, tôi tự động viên bản thân rằng sẽ ổn thôi… Minh ơi đừng sợ!]
Trở lại với màn biên đạo múa của tôi trước mặt Thanh Loan:
– Vi… đừng đi mà… đừng bỏ em…
– Minh… Minh ơi… bỏ tay cô ra – cô Loan giọng hốt hoảng, run rẩy khẽ nói như sợ Tiên trong phòng nghe thấy.
– Á… bịch… – cô Loan vừa lấy đà đứng dậy để thoát ra, tôi liền kéo mạnh tay một cái. Cả người cô Loan ngã nhào vào ngực tôi, hai tay tôi ôm chặt không rời. Công nhận đệm ghế êm, không một tiếng động nào được phát ra. Tháng sau tôi phải donate thêm cho chủ nhà mấy trăm vì cái ghế mới được.
Thơm! Thực sự rất thơm… mùi hương từ người cô Loan tỏa vào mũi tôi. Sau một hồi cựa quậy, tay phải tôi kẹp vòng qua cổ, còn đầu cô tựa lên bắp tay tôi. Tay trái ôm chặt vòng eo con kiến, chân hai người đang xếp so le kẹp chặt vào nhau. Chúng tôi đang ở tư thế úp thìa.
Ở dạng khóa cơ thể này, dù cô có dãy dụa mạnh mẽ cũng không thể nào thoát ra được. Đằng này lại là tiểu thư đài các, dáng người cao nhưng chắc chỉ khoảng 50kg. Làm sao ăn được thanh niên m8 nặng hơn 70kg như tôi được, quá viển vông. Vật lộn một hồi không được, cô chuyển sang cấu véo tôi.
Nhưng đang trong cơn mê không tỉnh táo bởi sự hạnh phúc ngập tràn, tôi dường như không biết đau là gì. Chẳng biết làm như nào, hơi thở của cô hổn hển trong lồng ngực phập phồng mà tôi cảm nhận được, khi tiếp xúc với lưng nàng.
Cô đang mặc bộ quần áo ngủ cộc tay bằng lụa, quần dài gần tới mắt cá chân. Rất kín đáo nhưng vẫn tôn lên vẻ đẹp cơ thể nàng. Hiện tại một bàn tay của tôi đang xoa nhẹ làn da nõn nà trên bắp tay sát mép áo. Tay còn lại xoa nhẹ bụng nàng qua lớp áo lụa trơn bóng, mềm mịn.
– Vi ơi… đừng xa em nữa nhé… em không buông chị nữa đâu – tôi vẫn giả bộ.
– Kìa Minh… bỏ cô ra… như này không được đâu – cô lắc người nói khẽ.
Vài phút trôi qua, hơi thở của cô nặng nề dần, hít sâu thở chậm, mặc kệ tôi ôm như vậy. Cảm giác tình huống có vẻ ổn, đầu tôi di chuyển nhẹ nhàng tiến gáy nàng. Mái tóc dài đen bóng, óng ả được cặp ra sau, để lộ cổ hạc trắng ngần. Mũi tôi lướt từ tốn lên cổ, hít sâu như muốn cướp hết hương thơm tỏa ra từ nàng. Cơ thể cô Loan đột nhiên run rẩy, gai ốc li ti nổi trên cánh tay.
Mũi tôi vẫn lướt nhẹ, dụi khắp vùng da sau gáy đã lấm tấm mồ hôi, tay trái ôm eo từ từ lần xuống gấu áo, tiến dần vào vùng bụng của nàng. Làn da mịn màng, mát rượi truyền vào cánh tay tôi.
– Ưmmmmm… – người cô Loan run lên bần bật, tiếng rên nhẹ vang ra từ cổ họng.
Tay tôi vẫn chậm rãi vuốt ve trên vùng bụng cô, lên xuống nhẹ nhàng nhưng có xu hướng vươn tới vùng ngực. Đầu cô cũng dần dần hưởng ứng, hơi ngửa ra sau tiến sát miệng tôi hơn, hông cô cũng nhích dần chạm vào phận hạ bộ của tôi. Trên người vẫn mặc đồng phục của trường, chỉ cách nhau vài lớp vải mỏng, cặc tôi đã căng cứng hết cỡ chà sát vào mông cô.
Cảm thấy đã thời cơ chín muồi, tay tôi tiếp tục lấn lên vùng ngực của cô. Đồng thời dùng môi lướt nhẹ sau gáy, liếm láp vùng cổ ẩm ướt mồ hôi. Một bộ ngực căng tròn mềm mại, ẩn nấp bên dưới lớp áo lót viền ren mỏng. Chiếc áo lót không có gọng sắt và không cứng đờ giống như áo lót của Vi. Bốn ngón tay lướt nhẹ dưới bầu vú nặng nề mà áo lót không thể ôm hết. Ngón cái rà trên bề mặt áo lót đang đảo qua lại đầu ti đã cứng ngắc bên trong.
– Ưm… ưm… cô Loan rùng mình, dưới hông đảo thường xuyên hơn chà xát với con cặc của tôi.
– Á… hừ… hừ… – nàng run người rên lên khi hàm răng tôi ngoạm và cắn nhẹ vào gáy nàng. Bàn tay nàng vô thức vuốt ve lại cánh tay khi tôi tận tình chăm sóc vùng ngực.
– Ưm… ưm… cơ thể hai người dần nóng bừng.
Làn da trắng muốt trở lên ửng đỏ vài chỗ nhất là tai nàng. Dùng tay khẽ đẩy đầu cô Loan nghiêng về phía tôi, ngay lập tức tôi nhổm lên ngậm dái tai cô vào miệng mà mút. Sau đó lại cắn cắn nhẹ lên vành tai.
– Ưm… ư… ư… hờ… hờ…
– Á… á… – cô hét lên vội lấy bàn tay bịt miệng, khi tôi đẩy chiếc áo lót lên, rồi bóp vào ngực cô.
Bàn tay tôi ôm trọn bầu vú đẫy đà mà vẫn không thể vơ hết, đầu vú tròn nhô lên cương cứng đâm vào lòng bàn tay. Tôi vẫn nhắm mắt tận hưởng, cảm nhận từng bộ phận trên cơ thể thiên thần qua mô, cơ và dây thần kinh lòng bàn tay tạo thành xúc giác truyền tín hiệu đến não bộ. Bầu ngực to hơn cả chị Nga và hơn Vi rất nhiều, thâm tâm tôi tự nhủ rằng cuộc sống bồng lai cũng chỉ đến thế là cùng.
– Ơ… hơ… ư… ư… – tôi liếc nhìn thấy đôi mắt cô cũng đã khép hờ, khuôn mặt đờ đẫn như đang hưởng thụ.
Đảo qua, đảo lại hai bầu vú, bàn tay tôi xoa nắn liên tục cặp ngực cho đều. Môi tôi đang mơn trớn khuôn mặt. Cảm giác nâng nâng, thú vị, do đã trải qua những cảm xúc đầu đời nên giờ tôi mạnh dạn hơn. Không còn vẻ bồn chồn, lo lắng, run sợ ngày nào nữa thay vào đó là sự thưởng thức, cảm nhận, đánh giá kiệt tác thiên nhiên hoàn mỹ của đối phương.
– Ưm… ư… hừ… hừ…
Xoạch… xoạch… đang mộng mị thưởng thức vẻ đẹp của một nữ thần trong lòng tôi. Thanh Loan xoay người quay mặt lại mở to đôi mắt mọng nước nhìn tôi. Đôi mắt quyến rũ, mị hoặc, long lanh những giọt nước phía dưới con ngươi đen láy.
Như bị bắt quả tang, tôi chết chân người. Tâm trạng giật mình hoảng hốt của kẻ trộm, lại vừa đê mê vẻ đẹp khiến tim tôi như phát điên. Cảm xúc trong tôi đang hỗn loạn, rối bời. Chục giây ngắn ngủi trôi qua như đọng lại ngàn năm, nàng từ từ khép mí mắt, môi nàng hướng môi tôi tiến tới. Khi mũi chạm mũi, môi kề môi, trái tim hai người như ngừng đập để cảm nhận hương vị từ đối phương. Mũi quẹt nhẹ mũi, môi lướt nhẹ môi, chúng tôi vờn nhau xem ai bị đối phương đánh bại trước.
– Ưm… chụt… chụt…
Không thể cưỡng lại được sự mị hoặc của nàng, tôi đã thua. Chủ động tiến tới hôn điên cuồng vào bờ môi mềm cong lên quyến rũ. Chỉ chờ có thế, nàng giữ chặt mặt tôi kéo về phía nàng mà ngấu nghiến hôn.
– Ưm… ưm… phì… phò… hộc… hộc…
Mỗi lần hít sâu lấy đà, nụ hôn của đôi uyên ương lại vần vò, mơn trớn nhau hết mức có thể. Lưỡi nàng chủ động lao ra liếm láp và vờn lưỡi tôi. Chúng quấn quýt, uốn éo, cuốn lấy nhau như hai con rắn đang làm tình. Ngọc dịch tiết ra từ miệng nàng tôi không hề lãng phí, liếm mút hết sạch vào trong miệng, vô cùng ngọt ngào và thơm mát. Bàn tay tôi vuốt nhẹ eo, xoa nắn khắp vùng lưng nàng. Thỉnh thoảng lại luồn ra trước ngực chăm sóc hai bầu vú.
– Ư… ư… ư… hừ… hừ…
– Chụt… chụt… chụt… nụ hôn thắm thiết, quyến luyến vẫn không ngừng diễn ra.
Trong đầu tôi đang dự tính có nên luồn tay vào trong quần Thanh Loan không, vì đây mới là lần đầu mà Tiên đang nằm phòng kế bên. Dục tốc bất đạt, trong đầu nghĩ ngợi hàng loạt trường hợp có thể xảy ra. Bàn tay vô tình lướt xuống cạp quần nàng mà không hay…
– Cạch… cạch… kẽo kẹt…
Tiếng giường bên trong phòng vọng đúng lúc tôi quyết định thọc tay vào. Ngay lập tức Thanh Loan vùng dậy, mặt hốt hoảng chỉnh sửa lại áo lót và vuốt phẳng phiu nếp áo ngoài. Mắt tôi nhắm chặt, quay người vào trong giả bộ ngủ, mà cũng ngủ luôn.
– Hừ… xoẹt… xoẹt… – cô Loan thở nhẹ một tiếng rồi kéo cửa đi vào bên trong.
… Bạn đang đọc truyện Những kỷ niệm vào đời tại nguồn: https://tuoinung.com/2021/09/truyen-sex-nhung-ky-niem-vao-doi.html
Bộp… bộp…
– Dậy… dậy đê con lợn lười… gần 5h rồi – giọng Tiên vang vọng bên tai, chân đạp vào người tôi.
– Oáp… gì đấy… trời sáng rồi hả… đi học thôi – đầu óc tôi lơ ngơ, mặt nghệt ra hỏi Tiên.
– Bộp… tỉnh hẳn chưa, đèo bổn tiểu thư về – Tiên tát tôi thêm phát đau điếng.
– Ừm… vẫn buổi chiều à… cô Loan đâu rồi.
– Vẫn nằm bên trong phòng.
– Cô ơi, bọn em xin phép về đây ạ – chúng tôi đồng thành hô.
– Ừm, hai đứa về đi, khép cổng lại giúp cô, cô nằm nghỉ một chút – cô Loan nói vọng ra từ trong phòng.
Lấy cặp, thu dọn đồ đạc ra về, trong đầu tôi đoán chắc nàng vẫn còn ngượng chuyện vừa xảy ra. Nghĩ đi nghĩ lại tuần sau không biết gặp nhau sẽ xử lý ra sao. Nhưng kệ thôi, mình đang lãi cơ mà, lo nhiều làm gì cứ trơ mặt ra thôi… hehe.
Đường xá cuối tuần thật nhộn nhịp đông đúc, thằng Ộp đã nhắn tin đi chơi với Minh Thu không về nên bọn tôi phóng về nhà luôn.
– Chiều nay giỏi quá nhỉ? Tiên không ngờ đấy…
– Giỏi gì, à nấu ăn á… quá là bình thường luôn… Tiên khỏi cần khen… Hihi…
– Nấu cái đầu Minh, ăn cháo lưỡi với cô Loan có ngon không?
– Ơ… Tiên nói gì đấy… linh ta linh tinh…
– Thế không phải là cô trò đè nhau ra ghế, diễn cảnh yêu đương à?
– Tiên thấy hết rồi hả?
– Đương nhiên, thế Minh nghĩ tiếng lạch cạch ở giường là vô ý à.
Két… két… tôi rẽ vào một ngõ vắng rồi phanh xe lại. Sau đó dựng chân chống, nhảy xuống ôm lấy Tiên.
– Con lợn Tiên phá đám… giờ đền bù cho Minh đi.
– Tiên thích đấy, Minh làm gì được nào – Tiên vênh mặt thách thức.
Chụt… chụt…
Chụt…
– Không chần chừ tôi ôm lấy mặt Tiên, ngậm thật chặt môi mềm của nàng mà mút.
Úi tay Tiên từ bao giờ mò mò dưới đũng quần, xoa xoa con cặc tôi… Ngon cành.
– Áaaaaa tôi thét lớn, đau chảy cả nước mắt.
– Dám có suy nghĩ linh tinh này, cho đáng đời, lần sau có dám thế không?
– Á… em xin lỗi chị Tiên, em còn nhỏ dại… Á… chị tha cho em – tôi cứ nói một câu, Tiên lại bóp mạnh hai hòn dái tôi nhói buốt.
– Lần sau có dám dở trò đồi bại với chị nữa không?
– Á… em không, em không dám như thế nữa… á…
– Ngoan chị thương… chụt… chụt… chụt, giờ đi về.
Sau khi bóp chặt hai “trái dứng” của tôi rồi thả ra, Tiên lại ghì đầu tôi lại, hôn tôi một lúc rồi ra lệnh đi về. Lần đầu tiên trong cuộc đời tôi ám ảnh bởi nụ hôn như thế, mỗi lần nhớ lại hai hòn dái như đồng cảm nhíu chặt vào nhau sợ hãi tột cùng.
Cơm lành, canh ngọt xong xuôi, cả ngày mệt mỏi do đó vừa mới 8h tối mà tôi chuẩn bị lên giường đi ngủ. Tự thưởng cho mình một giấc ngon lành vào cuối tuần, sau cả một tuần học tập và làm việc vất vả.
Tò… tí… te… te… tí… tò… chuông điện thoại hồi vang lên.
– Alooooo… đại bàng nghe rõ!
– Úi Minh ơi, lên nhà con Thu đón tao về với, nhanh lên…
– Sao đấy, có gì nói rõ xem nào…
– Nhanh lên, lên chỗ bãi đất có mấy bụi chuối cạnh nhà con Thu đón tao, cầm luôn cho tao mượn cái quần nhé.
Thấy có biến lớn, tôi không chần chừ phi ngay xe đi đón thằng bạn guột của tôi. Tiện tay với luôn cái quần đùi thái nền xanh sọc đỏ của ông già cho nó mượn.
… Bạn đang đọc truyện Những kỷ niệm vào đời tại nguồn: https://tuoinung.com/2021/09/truyen-sex-nhung-ky-niem-vao-doi.html
– Dỉn… dỉn… bíp… bíp… đến nơi tôi đánh tiếng, xác định vị trí thằng Ộp.
– Hú… hú… suỵt… nhỏ tiếng thôi… vứt tao cái quần – Ộp mặc mỗi cái áo ba lỗ với quần sịp ra hiệu tôi đi tới.
Vài phút sau nó đi ra, bảo tôi về hướng đường đê, không may ai nhìn thấy bộ dạng tả tơi của nó lúc này thì có mà chết nhục. Nhưng công nhận thằng nát này mặc cái quần của ông già tôi vào phát trông sang hẳn cái thần người lên.
– Thế rốt cục câu chuyện sao, kể tao nghe.
– Hôm nay Thu rủ tao lên nhà ngủ qua đêm, bố mẹ nó đi ăn cỗ nhà họ hàng trên Hà Nội. Chiều về phát hai đứa quần nhau tơi bời, trần như nhộng ôm nhau ngủ. Thế quái nào 8h tối hai đứa vẫn trần truồng tắm cho nhau rồi xuống ăn tối, thì tiếng cổng lạch cạch mở. Bố nó về…
– Há… há… há… tiếp thế nào… Khịt… khịt… mà mùi gì thối thế.
– Tao mặc vội cái quần sịp với áo ba lỗ, quần áo dài vứt lung tung đéo thấy đâu. Thu sợ quá chỉ tao nhảy qua tường chỗ bãi đất, bảo không sao cả. Tủm một cái, mùi phân bốc lên thối hoắc, hóa ra là phân lợn nhà nó thoát ra đấy.
– Ặc… ặc… đậu móa mày, xuống sông rửa chân đi không tao cho mày đứng đây đấy.
Ộp đi xuống dưới sông, vừa rửa xong chân… bò lên thì:
Bõm… ục… ục… ục… chàng ta trượt chân rơi xuống nước.
Trong màn đêm thanh tịnh Ộp gào lên thất thanh: ĐM cuộc đờiiiii!
Một ngày thật đặc biệt, cả ngày thơm – cuối ngày thối hoắc, một vòng tuần hoàn.
Tôi nhắn tin chúc mừng Hoàng Vi yêu dấu rồi chìm vào giấc ngủ.