Phần 18: Sói và Thỏ
– Ui cha… vợ mỏi lưng quá…
– Chồng đấm lưng cho nhé! Vợ yêu mệt lắm không?
“Bịch… bịch… bộp… bộp…”
– Ưm… được đấy… chồng đấm nhanh hơn tí nữa đi… ưm… thích quá. Vợ mệt nhưng mà sướng… hihi… chồng yêu kích thích vợ sướng run người.
Trải qua một cuộc mây mưa thực sự dâm dục, lau chùi hết đống tinh trùng chảy ra từ âm đạo Vi. Nàng vẫn lõa thể, nằm ườn ra giường còn tôi ngồi lên mông nàng đấm bóp tấm lưng trần cho người tình yêu dấu. Vuốt ve toàn thân, thể hiện sự âu yếm, quan tâm đến đối phương mà không chỉ chăm chăm đến tình dục.
Nhìn cặp mông vểnh lên cao, khe lồn ướt át, đỏ au của nàng vẫn hiện ra trước mắt. Con cặc tôi lại bắt đầu ngóc trở lại, nhưng do vừa chinh chiến một trận kịch liệt nên tiểu đệ chỉ lên ngang chừng thì tịt ngóp. Thân cặc căng cứng gây ra cảm giác hơi căng tức và nhói dù cố gắng lại không thể ham hố thêm nữa. Tay tôi quét nhẹ vào cửa mình của Vi, ánh mắt tỏ ra tiếc nuối.
– Ưm… vợ xin… giờ cảm thấy rát quá…
– Thế để chồng chăm sóc cô bé của nàng cho thoải mái hơn nhé.
– Á… ư… ư… ư…
Tôi lại rúc vào háng Vi liếm láp thêm chút nữa, dâm thủy lại dần tiết ra. Nước nhờn rò rỉ qua khe suối nhầy nhụa trơn bóng. Cái lưỡi tham lam một lần nữa thăm dò mọi ngóc ngách có thể tiến tới trong âm đạo.
– Á… vợ buồn đái quá… – Vi vùng dậy chạy về phía nhà vệ sinh cuối hành lang. Sau hơn 2 năm, bố mẹ nàng đã xây lại khu công trình phụ hai tầng áp sát vào nhà, to rộng và thuận tiện hơn.
Thấy vậy tôi lập tức chạy theo, khi nàng ngồi xuống bồn cầu, tôi quỳ luôn xuống dưới chân, chọc tay vô miệng lồn gần lỗ tiết niệu mà khều.
– Ưm… ư… ư… chồng yêu quá đáng…
– Hự… xè… xè… xè… Vi rùng mình một cái, làn nước trong vắt tuôn trào như thác đổ bắn mạnh ra. Tôi rút vội tay ra chăm chú quan sát, lần đầu tiên trong đời được ngắm cảnh phụ nữ đái trước mặt. Thực sự kích thích và cuốn hút.
Đứng dậy, điều chỉnh độ nóng từ vòi sen. Đợi Vi tiểu tiện xong, tôi ấn cần gạt nước, đồng thời từ tốn nhẹ nhàng xả nước ấm lên người nàng. Xoa nhẹ, kỳ cọ mọi ngóc ngách, khuôn mặt nàng cười tươi sung sướng, hai mắt khép hờ hưởng thụ. Sau đó tôi cũng phun nước lên người mình, gột rửa hết những mảng dịch nhầy nhụa đã khô dần trên bụng và gốc cặc. Lấy khăn tắm thấm sạch nước trên người cả hai, rồi tiến tới bế nàng trở về phòng ngủ.
“Bịch… oạch…”
– Úi giời ơi… đau quá… Ai… da… vợ yêu có sao không – vừa đi mấy bước ra khỏi cửa, vì chân còn dính nước nên bị trượt trên nền đá hoa, mông đập mạnh xuống nền nhà.
– Há… há… cho chừa, ai bảo chồng yêu thích lãng mạn cơ. Vợ ngã đè lên người chồng chỉ thấy êm chứ không sao cả… ha… ha…
Vi kéo tôi dậy, lếch thếch với cái đít đau điếng đi vào phòng. Cả hai vừa mặc quần áo, vừa trao nhau những nụ hôn đầy tình tứ, tôi với nàng như cặp vợ chồng mới cưới vậy. Đầy sự quan tâm, nâng niu, chăm sóc từng chi tiết cho người mình yêu.
– Èo, mới bên nhau được chút mà đã hơn 11h đêm rồi. Chồng về đi không ma bắt mất đấy… hí… hí…
– Chụt… Hay đêm nay chồng ngủ lại đây nhé, chẳng muốn rời xa vợ chút nào – tôi dựa người vào thành giường, ôm chặt vòng eo trong khi nàng dựa vào người, đầu ngửa ra tì lên vai tôi.
– Không được, sáng mai mẹ về sớm có mà chết. Mà chồng mai còn lên trường duyệt văn nghệ còn gì.
– Mai vợ lên cổ vũ chồng yêu không nè… chụt… chụt… – vừa nói chuyện, tôi lại âu yếm lên má nàng… yêu chiều người thương bao nhiêu cũng không đủ.
– Lâu vợ mới về nên cả nhà rủ nhau lên thành phố thăm thằng Tùng rồi, chồng yêu của vợ cố gắng lên nhé.
– Mà sau này chồng lên chức anh rể, chắc thằng Tùng cay lắm… há… há…
– Đúng là đồ trẻ con, mà mai vợ từ chỗ thằng Tùng bắt xe ra trường luôn đấy. Chồng ở nhà ngoan, cấm có léng phéng con nào. Có động tĩnh gì Tiên đều báo cho vợ hết đó… cứ liệu thần hồn.
– Mà lúc nãy vợ nói chuyện về Tiên là thật hay đùa đấy.
– Vợ cam đoan là thật, nhưng chồng hãy bên em ấy và yêu thương một cách trong sáng biết chưa. Cùng lắm là hôn môi thôi đấy, cấm vượt quá giới hạn vì Tiên vẫn chưa phát triển đẫy đà. Để vợ với Tiên tìm hiểu và thân thiết hơn nữa, khi nào thích hợp sẽ cho chồng một điều bất ngờ.
– Chốt kèo… thôi chồng về đây không muộn… chụt… chụt… nhớ về thăm chồng thường xuyên hơn đấy.
– Để vợ xuống mở cổng cho chồng… mọa… mọa…
… Bạn đang đọc truyện Những kỷ niệm vào đời tại nguồn: https://tuoinung.com/2021/09/truyen-sex-nhung-ky-niem-vao-doi.html
Cuối cùng ngày tổng duyệt cũng kết thúc, do có thành viên đẹp trai, hào hoa, phong nhã núp dưới mặt nạ Tôn Ngộ Không là tôi nên cả hai tiết mục đều được tuyển chọn trình diễn. Đau đầu nhất bây giờ là biết mua quà gì tặng cô Loan nhân ngày truyền thống ngành giáo dục đây… Haizzzz…
Lượn tới những tiệm đồ lưu niệm, mua nước hoa thì toàn loại mùi vừa tởm giá lại còn rẻ hơn cả chai mắm, hương thơm không quyến rũ như mấy lọ ở phòng cô, tặng xong chắc độn thổ xuống đất mất. Trời cũng se se lạnh, sắp vào đông định mua tặng nàng chiếc khăn gió ấm thì người ta bảo tặng khăn là chia tay. Mình đã được sơ múi miếng đéo nào đâu mà đã bị dọa chia ly, không ổn.
Mệt phờ người, tốn cả buổi chiều thứ hai chỉ để đi chuẩn bị quà mà không ra hồn. Ngồi uống nước với thằng Ộp, vẻ mặt tiều tụy chán chường.
– A… có rồi… trước mày nói cô Loan thích hoa hồng đúng không – Ộp như nghĩ ra sáng kiến gì đó, quay ra hỏi tôi.
– Ừm… thì sao, chẳng lẽ lại mua hoa à, thế thì phèn lắm.
– Không phải, tao nhớ ra rồi… nhà ông Phú gần đê làng mình, có cái vườn cây cảnh và trang trại cá ấy mày biết không.
– Ừ… ông ấy trong họ nội tộc nhà tao… nổi tiếng kiệt sỉ, thế có chuyện gì?
– Trước tao đi câu cá qua đó, thấy tụ tập đông người nên vào hóng. Thấy mọi người đang ngắm cây hồng nhung cổ nhà lão. Lão khoe mua có ba trăm nghìn, chăm sóc gần một năm giờ có người trả tiền triệu không bán.
– Giờ chắc vào trả hai triệu bếch đi tặng cô Loan là ngon, tao vẫn còn tiền – mắt tôi sáng rực kéo thằng Ộp đi luôn.
– Mày dở người à mà mua, đêm nay anh, em mình đi nhảy trộm. Lão cẩn thận lắm, xích cả cái chậu vào cột nhà. Giờ mày về chuẩn bị cái bao với thủ cái xẻng trồng cây bằng bàn tay của ông già. Tầm 10h tối lúc nào tao hú thì anh em mình bắt đầu hành động.
– Khá lắm con trai của ta… à nhầm mày đúng là bạn guột của tao… Haha. Giờ anh em mình phi ra chợ mua trước cái chậu thật đẹp, rồi vứt qua quán net – tôi xoa đầu Ộp tấm tắc khen, lên xe phóng thẳng.
Hú… hú…
– Mày làm cái gì đấy, như đi cướp ngân hàng – tôi thắc mắc bởi vì Ộp đến đón tôi với bộ đồ đen sì, đội cái mũ len trùm kín đầu, hở mỗi hai con mắt.
– Này trùm vào! Chẳng may nhà người ta phát hiện còn chạy chứ, trơ mặt ra để chết cả lũ à – Ộp đưa cho tôi một cái mũ giống y nó.
Gần đến nơi, xung quanh vắng vẻ không bóng người, chúng tôi quyết định dắt xe một đoạn để tránh gây tiếng động. Đến bờ tường nhà lão Phú, không khó khăn gì, hai thằng chúng tôi nhẹ nhàng vọt qua. Khẽ khàng tiến lại gần phía chậu cây, do ở nhà hay giúp ông già trồng cây, nên việc sục đất bẩy bầu lên quá đơn giản với tôi.
Chụp bao quanh bầu rồi cẩn thận buộc chặt, do cành có gai nên việc di chuyển hơi vất vả. Tôi vẫn còn đạo đức rút trong túi ra 500k để lại ở đáy chậu. Coi như lão thương tình họ hàng, bán rẻ cho tôi. “Lão mà không tham lam thì có phải được gấp vài lần rồi không, thôi coi như lão làm việc tốt còn để đức cho con” tôi nghĩ thầm.
Hai thằng đánh liều, nhẹ nhàng di chuyển trên sân để đi ra mé tường phía cổng. Nếu quay lại lỗi cũ đi qua vườn, sợ vướng cây cối vừa gây tiếng động lại dễ gãy cành. Đẩy thằng Ộp lên, đưa cây lên cho nó giữ rồi đến lượt tôi nhảy lên.
Bịch… Ộp nhảy xuống gây ra tiếng động lớn.
Gâu… gâu… gâu… tiếng chó sủa ồm ồm, rất đanh… Ôi thôi… con chó này to lắm các ông ơi.
Vội vàng đưa cây xuống cho thằng bạn đỡ, tiếng sủa đã ở ngay đằng sau lưng.
Bịch… roẹt. TTTTT… sờ lại đít quần thì đã bị con chó cắn vào kéo rách cả mảng dài, may mà không vào thịt.
Ộp nổ máy, tôi ôm cây để bầu lên đùi rồi giữ chặt, sau đó hai thằng phóng mất hình trong màn đêm. Để lại tiếng chó sủa ầm ĩ sau lưng. Bọn tôi đi thẳng lên quán lấy chậu trồng luôn, chứ để ở nhà ai nhìn thấy thì bị phát hiện ra ngay.
Mọi việc xong xuôi cũng gần 11h đêm, nhớ cô Loan quá nên lại phi xe đến tặng cô luôn. Tút… tút… tút…
– Alo, Minh à… có chuyện gì mà đêm hôm gọi điện cho cô thế này.
– Tại em nhớ cô không ngủ được nên muốn nghe giọng của cô thôi.
– Thằng quỷ, đừng có mà linh tinh, có chuyện gì nói mau…
– Cô ra mở cổng cho em… tít… tít… tít… tôi dập máy.
Tạch… đèn ngoài sân sáng trưng… cô mở cửa ngó ra ngoài…
– Hế… hế… hello tình yêu…
– Sao lại lên đây giờ này… có chuyện gì gấp thế Minh… cô vừa nói vừa mở cổng, hai thằng tôi phóng xe vào giữa sân.
– “Nhân ngày Nhà giáo Việt Nam, em chúc cô sức khỏe, luôn xinh đẹp và dìu dắt chúng em lên người. Em có món quà nho nhỏ tặng cô” – tôi dõng dạc, nghiêm chỉnh phát biểu.
– Woaaaaa… Đẹp quá… cảm ơn hai đứa nhớ. Hức… hức… cô hơi rơm rớm nước mắt, ánh mắt long lanh ngắm nhìn tác phẩm mà hai thằng chúng tôi mất bao công sức mới trộm được.
Giờ tôi cũng mới có dịp nhìn kỹ chậu hoa, công nhận là đẹp thật, gốc to bằng ngón chân cái thẳng tuột lên tầm 50cm thì bắt đầu tỏa nhánh đều tứ phía. Tuy có một vài bông hơi bị dập nát, nhưng độ hoàn hảo cũng được đánh giá là “like new 95%”.
– Muộn rồi nên bọn em xin phép về đây ạ.
– Ừm hai đứa về cẩn thận nhé, sao không sáng mai rồi mang tới cũng được mà phải ngay tôi nay. Dù sao cô cũng xin cảm ơn hai đứa lần nữa. Ơ… há… há… khựa quần em sao rách tả tơi thế kia – cô Loan ôm bụng cười.
– Ý chết… em vừa bị tai nạn lao động thôi mà cô – tôi đỏ mặt, đi lùi ra cổng.
– Hihi… hay cởi ra cô khâu tạm cho.
– Thôi không cần đâu cô, tối này ai nhìn thấy đâu, em để cho mát ạ… hí hí.
– À Minh này, mai dự lễ xong mọi người ở trường tổ chức đi ăn và ca hát. Lúc nào tan tiệc cô nhắn tin, Minh lên quán Karaoke Luxury đón cô về nhé.
– Dạ, quá là đơn giản… thôi em về nhé. Bye cô giáo yêu dấu.
… Bạn đang đọc truyện Những kỷ niệm vào đời tại nguồn: https://tuoinung.com/2021/09/truyen-sex-nhung-ky-niem-vao-doi.html
Tâm trạng vui vẻ, huýt sáo ngân vang, nhảy vọt lên tường chạy vào nhà.
– Mày đi đâu mà mấy hôm nay, giờ này mới vác mặt về nhà – giọng bà già tôi vang lên, trên tay đã cầm sẵn cây gậy.
– A mẹ yêu quý của con đây rồi… “Lúc ở nhà mẹ cũng là cô giáo” vậy nhân ngày Nhà giáo con có món quà tặng mẹ yêu, dù con có lớn bao nhiêu cũng vẫn cần mẹ dạy dỗ. Hôm nay con vừa lĩnh lương làm thêm mà chưa biết mua quà gì cả, nên con gửi mẹ, mẹ thích gì thì mẹ mua nhé. – Tôi rút một triệu trong quần đặt vào tay bà già.
Cạch… cạch… cây gậy trong tay mẹ rơi xuống, ánh mắt vui vẻ yêu thương nhìn tôi. Đúng là đồng tiền đi trước là đồng tiền khôn.
– Mẹ cảm ơn, tiền mày đưa mẹ toàn để riêng, sau lấy vợ mẹ tặng quà chứ tôi cần gì tiền của anh. Tôi chỉ mong anh tập trung học tập, phấn đấu đỗ đại học cho bố mẹ nở mày, nở mặt là tôi vui rồi.
– Vâng con xin lỗi vì đã khiến mẹ bận lòng, mấy nay bọn con chuẩn bị các tiết mục dự thi để trường kỷ niệm nên hơi bận. Con trên lớp vẫn học hành chăm chỉ, không tin mẹ gọi điện cho cô Loan là biết.
– Ừ… được rồi, đấy là mẹ nhắc nhở thế cho con không quên nhiệm vụ chính vẫn là học tập. Thôi giờ lên phòng nghỉ ngơi đi.
– Vâng, chúc mẹ ngủ ngon – nghe bà già căn dặn tôi cũng áy náy lắm, học hành thì ấm vào thân nhưng mà gái gú lại sướng từ chim lên mồm. Việc nào dễ làm trước, khó khăn làm sau vậy. Năm nào cũng thi đại học nhưng gái ngon chỉ xuất hiện một lần trong đời. Người chơi hệ tâm linh, thuận theo ý trời là được.
Sáng sớm hôm sau, cả lớp đã tập trung hết ở trên trường để kiểm tra lại trang phục, thiết bị, âm thanh kỹ thuật. Sau màn đọc điếu văn à nhầm diễn văn từ thầy hiệu trưởng, tiếng trống trường xao xuyến vang lên. Chương trình ca múa nhạc chính thức bắt đầu, đã có một vài thành phần tiêu biểu rón rén kéo tay nhau ra sau trường. Cặp thì phi vào nhà vệ sinh, đôi thì luồn ra gốc nhãn…
Với màn trình diễn đồng đều, khớp nhạc, trang phục được đầu tư kỹ lưỡng lớp chúng tôi giành giải nhất chung cuộc. Khi nhạc vừa dứt, đám nữ sinh cả 3 khối ùa lên tặng hoa tôi. Đám đông giằng co, ôm vai bá cổ, có đứa còn thò tay sờ chim khiến bản thân tôi rất là bực mình. Chỉ muốn hét lớn: “Anh yêu tất cả các em”.
“Hội đã tan rồi chia tay bên bờ mương…” buổi trưa cả lớp tụ tập vào nhà con Mai Béo lớp trưởng để đập phá. Phải công nhận độ phì nhiêu trên cơ thể nó tỉ lệ thuận với độ to của cái biệt thự. Hóa ra Thịnh Tu mới là thằng tài trí hơn người, nhìn xa trông rộng, đi trước lứa tuổi bọn tôi rất nhiều. Nó xứng đáng được phong làm chạn vương của lớp.
Ting… ting…
“Dáng em hôm nào, đứng giữa con đường em tụt quần em đái. IIIII”… đang phiêu hơn cả Nguyễn Phi Hùng thì có tin nhắn vàng lên.
– Chán quá, lão Toàn và lão Khải cứ bám riết lấy cô, chẳng lẽ lại về.
– Thế để em đến đón cô nhé.
– Cô bực mình nên nhắn tin cho em giả bộ bận. Chắc phải đợi thêm lúc nữa, mọi người mới bắt đầu, vẫn đang đông người.
– Lúc nào cô về, cô cò cưa hai thầy ra cửa nhé, em có quà tặng hai lão.
– Ừm được rồi, để cô xem tình hình, nhưng đừng làm gì quá đáng nhé.
Nhắn tin xong tôi liền gọi điện cho hai ông anh ở quán dặn dò rồi lại quẩy tiếp. Tiên cũng là một cô gái có giọng ca vàng mới được khai quật. “Cơn mưa tình yêu” được tôi và nàng thể hiện khiến mọi người trầm trồ khen ngợi. Lúc đó tôi định hôn Tiên để đánh dấu lãnh thổ và tỏ tình với nàng. Nhưng hai trứng dái của tôi nhói lên đột ngột cảnh báo làm tôi chỉ dám ôm eo. Đưa hai tay lên che miệng, thủ thỉ vào tai nàng “Làm người yêu Minh nhé”, nhưng vội thế đéo nào lại chưa tắt micro, cả làng nghe tiếng. Lớp tôi vỗ tay reo hò ầm ĩ, Tiên cũng chụt vào má tôi rồi chạy vào bếp.
“Ting… ting…”
– Đến đón cô luôn nhé, vừa bị ép uống cốc bia mà giờ choáng váng quá…
– Em đến ngay ạ!
Nhà Mai Béo ở gần trường nên tôi di chuyển rất nhanh, qua quán gọi thêm hai ông anh cùng đi. Đến gần điểm hẹn, thấy cô đang giằng co với lão Toàn, còn Khải Dê ngồi trên con xe @ mắt liếc xung quanh chờ đợi. Dặn dò với hai ông anh rồi tôi phi lên trước:
– Thôi, anh để em tự về… em cảm ơn – cô Loan kháng cự.
– Lên đây hai anh đưa em về, em đi loạng choạng lắm – lão Toàn kéo cô lên xe.
– Ơ em chào hai thầy, cô ơi các bạn bảo em đón cô về liên hoan với lớp – tôi dựng xe đẩy tay lão toàn ra rồi ôm vai che chở nàng.
Xoạch… bịch…
– Ơ em xin lỗi anh, em bất cẩn quá – xe ông anh tôi phi lên đâm vào đầu xe máy của lão Khải.
– Địt mẹ hai thằng mày đi đứng kiểu gì đấy – chắc do bực tức tôi chen ngang, giọng lè nhè để lấy le với gái, lão Toàn vỗ quay ra chửi.
– Thằng chó này đền xe tao không, biết bố mày là ai không – Khải thấy thế cũng hùng hổ, giọng khàn đặc do uống nhiều rượu.
– Á… hự… hự… uỵch… uỵch… Chỉ chờ có thế, mỗi người một tên lao nhanh đến đập lão Khải và lão Toàn. Tôi đã dặn dò làm thế nào để hai thằng này nhịn ăn cơm một tuần. Những chuyện đơn giản như này tôi thường tìm đến người có nghề giải quyết.
Đỡ cô lên xe trong tình trạng hơi nghiêng ngả, tôi choàng túi xách vào cổ. Tiếp theo đành phải cởi áo sơ mi vòng qua eo cô rồi thắt chặt vào bụng tôi. Một tay giữ lưng, một tay lái xe đưa cô về nhà. Chìa khóa chỉ có hai chiếc nên mở ra không khó, tôi dìu vội nàng đặt lên ghế sô pha. Chạy ra cổng dắt xe vào góc sân, khóa càng cổ cẩn thận rồi khóa cổng lại.
Đi xuống nhà tắm lấy khăn ướt rồi bật quạt và lau mặt cho Thanh Loan.
– Ưm… nước… nước…
– Ực… ực… – chạy đi lấy cốc nước mát, tôi đỡ cô dậy cho uống từng ngụm.
– Ưm… nóng… nóng quá…
Tâm trạng khó chịu vì hai thằng thầy kèm theo lo lắng cho cô mà giờ tôi mới để ý. Thanh Loan đã thay bộ áo dài mặc lúc sáng, bằng bộ váy trắng xòe chạm đầu gối, khoác thêm chiếc áo vest cực kỳ sang trọng, trẻ trung và toát lên vẻ nữ tính.
– Ưm… nóng… nóng quá… cô Loan lại rên lên, tay sờ soạng muốn cởi bỏ đồ trên người.
Tôi nhanh chóng chạy tới bật quạt trần, sau đó tiến tới lau mặt cho cô.
– Á… tôi bị cô kéo mạnh, chới với ngã ôm chầm lấy cô…