Phần 23: Nhà quê lên tỉnh
Không khí ở trường lúc này đông vui như hội, các sạp quầy bán hàng từ mọi nơi đổ xô về bày bán đủ loại mặt hàng. Trên sân thể dục đang diễn ra khá nhiều hoạt động thể thao nhằm giao lưu giữa các lớp như: Kéo co, nhảy dây, nhảy bao bố hoặc tụ tập lại chơi các trò chơi dân gian. Có vài nhóm nam thanh niên thích hoạt động có tính cảm giác mạnh, liền lấy gậy vụt nhau trông thật vui vẻ và năng động.
– Mất hút từ trưa tới giờ, vừa đi đâu về? – Đang đứng quan sát xem bản thân phù hợp với hoạt động nào để nhào vô, thì Tiên ra véo tai tôi tra hỏi.
– Vừa đi giúp cô giáo làm chút việc ấy mà, chị đại tha cho em.
– Tôi có nhờ cậu giúp làm việc gì à? – Tai còn lại bị Thanh Loan vặn nốt.
– Á đau, con sai rồi, con xin lỗi hai mẹ trẻ… Ơ em chào thầy… – Nghe tiếng tôi chào, hai người giật mình buông tay ra nhìn xung quanh. Nhân cơ hội tôi chạy mất hình, ngoái đầu lại lêu lêu đội cọp cái.
– Grừ… grừ… cứ liệu hồn đấy… – Cả hai dậm chân, đồng thanh quát.
Thấm thoát đã hết buổi chiều, các nhóm thầy cô chia nhau đi chấm điểm trại. Mất mấy hôm để chuẩn bị, một ngày hì hục dựng lên rồi lại tháo xuống, chỉ nhận lại được ít điểm thành tích. Quả thực rất tốn công và lãng phí thời gian vào các hoạt động vô bổ này. Rất may nhân dịp này, tôi lại được địt khách mời nên cũng cảm thấy có chút biết ơn đối với nhà trường.
Tôi đề nghị lớp dỡ luôn trại khi vừa chấm điểm xong, lúc đốt lửa trại chỉ việc ăn mặc váy vóc quẩy tưng bừng bên trại lớp khác. Thu gom đồ đạc và rác thải xong xuôi lại gọi thầy phụ trách đên nghiệm thu. Tối sẽ không phải lo lắng bị trộm đồ hoặc phá hoại, mà sau đó mình xả rác ra lớp khác phải xử lý. Sáng hôm sau sẽ không phải lên trường dọn dẹp nữa, nên đồng bạn ủng hộ rất nhiệt tình.
Đưa Tiên về ăn cơm, tắm rửa rồi thay bộ quần áo mới cho bảnh chọe, mặc dù đèn điện ở trường cũng chẳng sáng là bao. Đúng 19h hội chị em đã hiện diện với những bộ trang phục phải nói là rất khêu gợi. Bình thường mặc đồng phục thì trông như một lũ vượn, vậy mà lúc lên đồ em nào cũng trông như “Gái Phố” Trần Duy Hưng. Trời thì lạnh, mà toàn đồ bó với váy mỏng, ngực tấn công mông phòng thủ. Tôi chạy nhanh đến vỗ mông từng người rồi hét to “Tôi yêu tất cả các em”. Đội con trai đã được tôi sắp xếp cho riêng một phòng máy ngoài quán, nên không thấy mặt mũi thằng nào, nghe vẻ các nữ tú trong lớp bị ế hàng.
Tiên hôm nay cũng chỉ mặc đơn giản áo khoác, quần bò chứ không có gì nổi trội. Nhưng tôi vẫn thấy đẹp, năng động và hợp lứa tuổi hơn. Đặc biệt không bị lạnh khi có tôi ôm từ đằng sau, hai tay thọc vào túi áo thỉnh thoảng kéo lên bóp ngực mà không ai biết. Đứng tán phét với mọi người một lúc thì Mai Béo cũng đã đi đón hai người đẹp Thanh Loan và Mỹ Dung tới trường. Trông lấy các nàng tự dưng tôi chột dạ, lẩn ra phía trại lớp bạn ngồi kế theo dõi tình hình.
– Chào các em, mấy đứa đến sớm thế… các bạn con trai lớp mình đâu.
– Em chào cô, chào chị Dung xinh gái… bọn nó đi chơi game hết rồi cô ạ.
– Hư thật, lại để các thiếu nữ của chúng ta đơn phương ở đây. Oh kìa, các thầy đang chuẩn bị đốt lửa rồi đấy…
… Bạn đang đọc truyện Những kỷ niệm vào đời tại nguồn: https://tuoinung.com/2021/09/truyen-sex-nhung-ky-niem-vao-doi.html
Liếc nhìn thái độ của chị Dung trông vẫn tươi cười, trêu đùa với mọi người khiến tôi yên tâm hơn. Nhưng vẻ mặt có chút mệt mỏi, mà kiểu đi hơi chậm, chân khép lại. Không còn dáng vẻ năng động như buổi sáng, làm tôi bịt mồm không nhịn được cười. Chắc nàng cũng đang rát lắm, ba lỗ bị chúng tôi hành hạ liên tục gần hai tiếng đồng hồ cơ mà. Cảm nhận tình huống có vẻ ổn, tôi tự tin bước ra chào hỏi mọi người.
– Chào hai cô em xinh đẹp, ở đâu ra lại lọt vào nơi này.
– Này, đừng có mà mà nhờn nhé – Thanh Loan cau mày với tôi rồi cười tươi.
– Không dám – chị Dung lườm tôi nói giọng đanh lại.
Thôi bỏ mọe rồi, hay là chị ấy biết thủ phạm là mình. Nếu nàng nói chuyện với Thanh Loan, thì thái độ của cô không thể bình thường như vậy. Mà chỉ hỏi ai có chìa khóa nhà nữa không, đương nhiên cô không nói tôi cũng có được.
Mọi người ơi, chuẩn bị nhóm lửa vào đống củi rồi… mau ra quẩy nào.
– Cô ơi đi thôi, Tiên kéo tay Thanh Loan… – các nàng đi với nhau tôi cũng yên tâm.
– Dung ơi ra đây nào – cô Loan vẫy tay gọi.
– Mày cứ vui chơi thoải mái đi đi, tao đứng xem thôi, người vẫn mệt – chị Dung từ chối, sau đó tiến lại đứng gần tôi.
Lửa vừa bùng lên là tiếng nhạc sập sình cũng âm vang khắp sân, mỗi góc có một dàn loa của ban tổ chức. Mọi người nắm tay nhau nhảy múa xung quanh đống lửa đỏ rực, tỏa ra ánh sáng chói lọi một vùng.
– Không vào chơi đi ở đây làm gì – chị Dung lên tiếng bắt chuyện, giọng nghiêm túc.
– Em ở lại nói chuyện với chị cho vui, tiện thể đòi công đỡ chị khỏi ngã sáng nay.
– Ơ sao tưởng tôi được bắt đền cậu… mà chiều nay nhận công rồi còn gì.
“Thôi bỏ mọe rồi, sao nàng biết chính xác là tôi. Hay chỉ nghi ngờ rồi dụ mình vào hang, đừng lừa gạt thằng này. Một người xem “Binh pháp tôn tử và 36 mưu kế” từ nhỏ, dụng binh như thần, mưu cao trí lớn, tuổi gì mà để ta sập hố”.
– Ủa, chiều nay em có gặp chị hả? Em ở trường suốt đâu thấy chị đâu – tôi đương nhiên là chối bay rồi, già mồm không nhận xem nàng làm được gì.
– Thế à, chắc chị nhớ nhầm… hay giờ dẫn chị vào trường đi dạo và ngắm cảnh đi.
– Không thành vấn đề, để em đưa chị đi một vòng.
Lượn lờ dưới ánh đèn le lói, dạo quanh một vòng trường với Mỹ Dung, tôi với chị cười nói vui vẻ như thường. Lúc đi đến cầu thang phụ gần lớp tôi trên tầng 3, một chỗ tối ít người qua lại, chị Dung bỗng dừng chân.
– Ủa không được tiếp hả chị, sao dừng lại thế?
– Chị mệt quá, đứng đây nghỉ chút.
Thấy vậy tôi bước tới gần nàng, ngồi bệt xuống bậc cầu thang. Cả hai người chẳng ai nói câu gì, mông lung im lặng. Ngứa mồm tôi đành phải bắt chuyện trước:
– Sáng nay em thấy chị khỏe mạnh, nhanh nhẹn lắm mà. Sao giờ uể oải thế?
– Món quà cậu tặng tôi đấy.
– Ủa sao buổi tối nay, chị toàn nói những câu em chẳng hiểu gì.
– Còn giả bộ này…
Chị Dung đi đến đẩy tôi ngã ngửa nằm trên bậc cầu thang. Chồm người ngồi lên hạ bộ của tôi, dùng tay ép mạnh hai vai xuống.
– Hự… chị làm cái gì đấy, em đắc tội với chị sao – tôi vẫn già mồm cãi cố.
– Chiều nay đang ngủ dám đột kích tôi, một mình đã quá đáng lại rủ thêm bạn cưỡng hiếp người ta. Giờ muốn bị báo công an hay tự khai để tôi biết đường xử lý?
– Em đâu dám làm thế, chị đổ oan cho em quá.
– Oan hả… oan thị màu… này thì oan.
– Á… á… á… đau em… chị Dung véo vào đúng vết bầm chiều nay nàng cấu vào lúc tôi ôm chặt.
– Còn cãi được nữa không?
– Em… em… xin lỗi… tại nhìn chị đẹp quá, em không kìm được lòng. Mà sao chị lại phát hiện được em, chị hỏi cô Loan à – tôi bắt đầu lo lắng, run rẩy nói.
– Cậu biết lọ nước hoa nam mà Thanh Loan tặng cậu là ai mua hộ không? Hàng xách tay tôi mang từ nước ngoài về đấy, Hà Nội còn khó mua thì ở đây làm gì có ai bán. Sáng nay lúc cậu đỡ tôi, mùi sực lên mũi là tôi đoán được cậu có quan hệ không bình thường với Thanh Loan rồi, có đúng không? Lúc chiều cậu hôn tôi, sờ dáng vẻ hai người con rất trẻ, lại thêm mùi nước hoa này thì còn ai vào đây nữa.
– Em xin chị, chị đừng báo công an và nói chuyện này với cô Loan. Em xin được làm trâu, ngựa cho chị – tôi bắt đầu sợ hãi khi nhớ tới lời đe dọa.
– Thế em với Loan như thế nào với nhau? Khai thành khẩn rồi chị tha cho.
– Em… em… không thể nói được và cũng bao giờ nói, việc này ảnh hưởng rất lớn đến cô Loan. Chị xử lý em như nào em cũng đành chấp nhận.
– Á à… được đấy nhỉ… tuy rất đáng đánh nhưng có thể chấp nhận. Chuyện của em với Loan chị biết rồi, muốn thử xem em xứng đáng với niềm tin nàng trao hay không.
– Em… em xin lỗi vì đã vấy bẩn chị… em cũng có lỗi với cô Loan. Nhưng quả thật, vừa mới gặp chị em không thể kiềm chế được bản thân. Chưa bao giờ lại xảy ra tâm trạng điên loại như vậy.
– Đồ dẻo mỏ, nếu thích chị vậy thì hôn người ta đi – chị Dung chủ động tiếp cận.
– Chụt… chụt…
Nghe lời nói như mở cờ trong bụng, chẳng dại gì mà không làm theo cả. Đẩy chị ngồi thẳng dậy, tôi chiếm quyền chủ động, bờ môi quấn quýt ngậm vào nhau. Bàn tay hư đốn thì luồn vào bên trong bộ ngực đầy đặn mà nắn bóp.
– Ưm… ưm… chỉ thế là nhanh… được rồi, nói chuyện đã. Em có biết chuyện của Loan và gia đình không? Hai người sau này có quyết tâm đến với nhau không?
– Thanh Loan cũng để cho em nghe một chút về gia đình, cũng như chuyện của anh Dũng. Giờ em cũng chưa trưởng thành, nên chỉ nghĩ bên nhau được lúc nào hay lúc ấy thôi. Em sẽ cố gắng thi đỗ đại học, mở mang kiến thức để sau này sẽ làm chỗ dựa vững chắc cho nàng, khi chúng em bên nhau – tôi hùng hồn chém gió.
– Ha… ha… nghe cũng có khí phách phết nhỉ. Nhưng em không thể tưởng tượng hoàn cảnh của hai người như trời với vực vậy, không bao giờ có thể đến được với nhau. Thế giới bên ngoài không phải cứ muốn là được, nó tàn nhẫn và bất công lắm. Chị giờ khuyên bọn em bên nhau ngày nào hãy trân trọng ngày đó, chắc cũng không còn nhiều thời gian nữa rồi.
– Em sẽ cố gắng bảo vệ người em yêu, không để Thanh Loan bị tổn thương đâu.
– Chị chỉ khuyên vậy thôi, nghe hay không tùy em… nhưng thành viên trong những gia đình như nhà chị với nhà Loan thì không phải cố gắng là được. Điều muốn nói thì chị chia sẻ hết rồi, đợi em va chạm nhiều hơn thì sẽ hiểu, tuổi học sinh vẫn còn màu hồng lắm. Còn bây giờ chị bắt đền em đây… hihi.
Nói xong, bất chợt chị rời khỏi người tôi, đưa hai tay tụt quần xuống. Thản nhiên tiến tới mút cặc, trong sự ngỡ ngàng của thằng bé 17t chưa trải sự đời.
– Sao lúc chiều hùng dũng lắm mà, giờ lại tiu nghỉu mãi không lên hết thế này.
– Chiều nay dùng hết sức phục vụ chị rồi… nên… nó mệt – tôi ngại ngùng gãi đầu.
– Không lên cũng phải lên… chụt… chụt…
Mỹ Dung tiếp tục sục cặc tôi nhanh hơn, năng lực bú liếm cũng rất điêu luyện, khiến con cặc tôi ngóc đầu trở lại ứng chiến. Đầu lưỡi nàng như có ma lực thần kỳ và kỹ thuật nhuần nhuyễn. Chăm sóc, chiều chuộng tỉ mỉ con cặc tôi, nên chỉ vài phút đồng đồ đã khiến bản thân lên đỉnh bắn hết vào mồm nàng.
– Ưm… ưm… em sướng ra… em raaaaa…
– Ư… úng… à… ông… iều… ư… uc… iều…(đúng là không nhiều như lúc chiều)
Vừa kéo quần lên, chị lại đẩy tôi nằm ngửa ra rồi hôn chụt lấy tôi. Miệng nàng nhoe nhoét tinh trùng, nghịch ngợm dùng lưỡi nhả dần dịch nhờn khiến tôi ở dưới hứng toàn bộ. Gồng người dùng sức vật nàng ra, tôi nhè cái đống bầy nhầy lại miệng nàng. Đưa tay bịt mũi nàng một lúc khiến người đẹp phải nuốt hết mà thở. Tôi không thể tự tay bóp dái, rắm ai người ấy hưởng được. Mặc dù cũng thấy ngọt ngọt ngậy ngậy.
– Đồ quỷ, nhường phụ nữ một chút thì chết à… tí thì chết ngạt.
– Giờ em nhường chị này.
Tôi kéo nàng ngồi lên đùi, ôm ấp từ phía sau. Một tay luồn vào trong quần mà móc, tay còn lại thọc lên vú xoa nắn liên hồi.
– Á… á… đừng nghịch nữa… người ta vẫn còn rát lắm…
– Cho anh lần cuối được phục vụ em yêu nhé…
– Một chút thôi đấy… em yêu anh… chụt chụt… ưm… ưm…
Tôi móc nhẹ một chút vào âm đạo, bên trong cũng tiết ra kha khá dâm thủy. Mỹ Dung quay đầu lại hôn tôi ngấu nghiến, ướt át như chẳng muốn buông rời.
– Thôi ra với mọi người đi, không cả đội lại nháo nhác lên bây giờ.
– Ừm đi thôi, chắc đây là hương vị thuần túy cuối cùng thuộc về em mà anh hưởng thụ – tôi giơ ngón tay nhầy nhụa dâm thủy lên, sau đó mút một cái hết sạch dịch nhờn trên ngon tay.
– Cảm ơn anh yêu vì cả sáng lẫn chiều nay đã làm em bất ngờ, sung sướng và có thêm kỷ niệm tuyệt vời mặc dù lúc đầu cũng hơi sợ… chụt… – chị Dung ghé vào tai rồi thơm lên má tôi.
– À chưa nói với người đẹp rằng, sáng nàng suýt ngã cũng do người ta cố ý đấy.
– Hứ… đồ chết bầm… đứng lại…
… Bạn đang đọc truyện Những kỷ niệm vào đời tại nguồn: https://tuoinung.com/2021/09/truyen-sex-nhung-ky-niem-vao-doi.html
Trải qua đợt thi học kỳ hết sức vất vả và căng thẳng, trong việc chép bài và mở phao. Ngồi vị trí bàn cuối cùng nên ít khi giáo viên xuống tới nơi, tôi với Tiên tha hồ tung hoành những môn học thuộc. Còn khoa học – tự nhiên không phải vấn đề quá lớn.
Oáp… đã một tuần trôi qua không được thân mật với Thanh Loan, nàng bắt tôi ở nhà ôn thi không cho gặp mặt. Đến hôm Noel vừa rồi cũng không rủ nàng đi chơi được, nhưng rất may Tiên theo đạo Thiên Chúa nên phải đến nhà thờ địa phương lân cận cùng nàng làm lễ. Đêm hôm đó chúng tôi trao nhau nụ hôn chính thức trước cửa nhà thờ.
Ting… ting… ting… tin nhắn từ Thanh Loan.
– Thi cử xong rồi, Minh còn nhớ nợ Loan một vụ cá cược không?
– Hí hí… lâu rồi mà vợ vẫn nhớ cơ à?
– Làm sao quên được, chiều nay tầm 1h30′ hai đứa lên Hà Nội chơi nhé.
– Uầy chơi sang thế, đi xe bus hay là xe máy vợ yêu?
– Đi xe máy cho tiện nhé… yêu chồng.
Niềm vui phơi phới trong lòng, 1h chiều tôi đã xong xuôi mọi việc, đồ đạc chỉnh tề. Quần âu hàn – áo trắng sơ vin, mặc đè áo ghi lê len bên ngoài, thủ thêm cái áo phao đi đường cho ấm. Lên quán anh Quyết, nói sùi bọt mép gần 30′ đồng hồ, lão mới cho mượn con Vespa Lx 150 mới mua đi lấy le với gái. Sau đó đến đón người con gái xinh đẹp mà tôi yêu.
Waoo! Khác hẳn dáng vẻ nghiêm túc ngày thường. Đúng là yêu nhau khăng khít, nên suy nghĩ tương đồng. Nàng cũng mặc giống hệt tôi là áo sơ mi trắng, ghi lê len màu sữa. Khác cái là chân váy xòe qua gối, đi kèm đôi boot thấp cổ cũng đều màu sữa. Khoác bên ngoài là áo dạ nữ màu hồng kem, đội cái mũ nồi trông thực sự như một nàng tiểu thư hồn nhiên, ngây thơ khiến tôi hồn xiêu phách lạc.
– Ten ten… tone sur tone không? – Tôi kéo khóa áo khoác cho nàng nhìn.
– A… ha… hôm nay phải chụp nhiều ảnh nhé.
– Hôm nay công chúa của anh đẹp quá.
– Đi thôi hoàng tử của em… chụt – Thanh Loan cất mũ vào trong túi xách, tôi đội mũ bảo hiểm lên cho nàng. Cả hai bắt đầu cuộc hành trình vạn dặm tình yêu.
Mất hơn một tiếng để lên tới cầu Chương Dương, từ đây đi vào nội thành là tôi ngơ ngác, theo chỉ dẫn của Thanh Loan đến các địa điểm. Lần đầu trong đời được tự cầm lái đi trên những con phố đông đúc, xe cộ ồ ạt chen lấn nên vô cùng bỡ ngỡ và có chút ngột ngạt. Các nhà cao tầng sán sát cạnh nhau, cây cối che phủ ngập đường, đủ loại hàng hóa bày biện tràn cả ra vỉa hè khiến tôi hoa cả mắt.
Điểm đến đầu tiên được Thanh Loan giới thiệu là Tràng Tiền, nàng dẫn tôi đi ăn kem ốc quế. Quả thực hương vị thơm mát, đậm đà khác hẳn những thùng kem được bán rong ngoài đường. Cất xe vào một góc sâu bên trong quán, khóa cổ khóa càng cẩn thận. Chúng tôi nắm tay nhau dọc dãy phố, đi dạo một vòng hồ Gươm chụp cho nàng những bức ảnh đẹp nhất. Thỉnh thoảng nhờ người qua đường chụp giúp vài kiểu bên nhau hạnh phúc giúp chúng tôi. Đền Ngọc Sơn, Cầu Thê Húc, Tháp Rùa đều vào tham quan và lưu lại kỷ niệm trong tâm trí.
Nhà hát lớn rồi đến bốt hàng đậu cũng gần hết buổi chiều, Thanh Loan chỉ hướng tiếp theo ra phía hồ Tây, lượn một vòng chúng tôi mua được 2 quả dừa, chục cái bánh tôm, hạ cánh tại một quán ốc ven hồ với thực đơn rất đa dạng. Trời vừa sẩm tối con phố đã lên đèn, những tòa nhà cao tầng với ánh điện bật sáng lung linh rực rỡ cả một vùng. Cảnh tượng đầu đời được chứng kiến, cảm thấy bản thân mình nhỏ bé và lạc hậu so với bầu trời rộng lớn bên ngoài đến thế.
Có thực mới vực được đạo, ăn uống xong xuôi nàng đưa tôi đi xem phim. Một cái màn hình thật lớn, nhiều bậc thang, mỗi bậc trải dài từng hàng rất nhiều ghế. Nhưng tối nay hơi vắng, cả rạp phim cũng chỉ có mấy cặp đi với nhau. Bỏng ngô và nước uống đã được chuẩn bị, bộ phim “Transformer” phần đầu tiên mới ra mắt tại Việt Nam. Hai đứa chúng tôi chăm chú theo dõi, tay trong tay cảm xúc ngọt ngào. Đôi khi quay ra trao nhau những nụ hôn nồng thắm. Thưởng thức xong bộ phim hoành tráng, hấp dẫn. Đưa nàng đi giải quyết nỗi buồn, tiện thể mặc thêm quần tất vào cho đỡ lạnh.
Trên đường trở về nàng chỉ hướng, ghé qua một con đường thật rộng, xuất hiện trong tầm mắt ngôi nhà vuông vức, cao lớn phía xa xa. Ánh điện sáng trưng một vùng, tôi ngắm nhìn bằng tất cả sự thành kính về phía Lăng Bác. Lại trải qua những con phố về khuya, thời điểm này người ra đường cũng thưa thớt dần. Ấy vậy mà khi tiến vào một ngõ nhỏ lại rất đông vui, tiếng nói cười nhộn nhịp. Bàn ăn được bầy dọc một phía của con ngõ, bát bún bò chất lượng, đầy ắp với nước dùng ngọt thanh, đậm đà vị xương ống. Những thứ mới lạ càng khiến tôi quyết tâm hơn về việc học tập nghiêm túc để được học tập tại nơi này.