Phần 2
Kiệt nói hết được, vì bà Hồng mặc chiếc Kimono mà bên trong không có quần lót. Bà ngồi ở mép giường, chàng hảng hai chân ra, để lộ bộ lông lồn đen thui, mời mọc. Con cặc chàng bỗng tự động xừng lên, làm cái quần đùi vun lên như cái nấm. Bà Hồng đang tung chưởng “bao vây” thằng bé! Nên hai đùi bà tung chưởng “bao vây” thằng bé! Nên hai đùi bà càng giang rộng hơn ra. Hai tay Kiệt đang khoan hồng, tha thứ cho tội chàng vào đây làm chuyện người lớn với Hằng. Nhưng khi “cái nấm” đùn lên cao quá, Kiệt có vẻ mắc cỡ, đưa một tay xuống đè bẹp “thằng bé”, không cho nó trỗi dậy một cách vô lễ như thế. Bà Hồng đang đánh trúng huyệt chàng Kiệt. Bà vờ đứng lên, đi lại tủ áo quần của Lệ Hằng, mở cửa nhìn qua loa, nhưng tay trái thì bà tháo nhanh cái dây thắt lưng áo ngủ. Nên lúc bà trở lại chỗ cũ, hai vạt áo kimono đã rời hẳn ra phơi gần trọn bộ lông lồn dày rậm và hai trái vú cưng cứng. Nhìn Kiệt đang tội nghiệp bị thu hồn, bị kích thích, bà cười mỉm mỉm cách khoái chí, nói:
– Hứm, tôi không tin, bằng tuổi anh và Lệ Hằng mà đã biết làm chuyện người lớn. Anh bảo anh đã vào phòng này ba lần rồi? Thế còn trước đó, anh với nó hẹn hò ở đâu?
– Thưa bác. Trước đó hai đứa con đã được Ánh, bạn Hằng, cho mượn cái phòng, vì chưa dám đưa nhau vào đây…
– Để làm gì?
– Dạ thì cũng để làm chuyện người lớn.
– Sao anh biết làm chuyện người lớn sớm thế?
– Thưa bác, cháu đã hai mươi bốn chứ đâu còn trẻ con.
– Nói chuyện với tôi anh phải lễ phép, hầu tay lại. Làm gì anh phải búm cái chỗ đó? Nó là cái gì vậy?
– Dạ nếu cháu không bụm và đè cái chỗ này, thì cháu càng vô lễ với bác nhiều hơn.
– Anh nói gì tôi không hiểu? Đâu, anh thử thả “nó” ra xem đó là cái gì mà khi nói chuyện với tôi, anh phải bụm lại?
– Thưa bác, cháu không dám. “Cái” của cháu nó… nó gồng lên cứng ngắc, chõi ngược ra phía trước trong ngỗ ngáo, mất dạy lắm. Cháu bỏ tay ra thì quả là điều thất lễ với bác…
– Tôi cho phép anh “thả” nó ra đó. Hầu tay lại.
Kiệt biết là bà Hồng muốn trổ mòi dê chàng, nên chàng từ từ đưa tay ra khỏi “cái nấm”. Trong khi đó, bà Hồng ngồi ở mép giường, co một chân lên, làm hai vạt áo càng dang xa ra. “Lồng chim” của bà bây giờ tang hoác phơi bày hết hấp dẫn của chị đàn bà dâm đãng, lớn tuổi.
Kiệt hầu tay, mắt liếc liếc về hướng “lồng chim” của bà Hồng. Con cặc chàng càng cứng hơn, khiến cho cái nấm đã cao, mà chỏm nấm lại biết cử động, nhúc nhích, bà Hồng vờ hỏi:
– Anh dấu cái gì trong đó mà nó biết nhúc nhích cục cựa vậy?
– Thưa cháu có dấu gì trong ấy đâu ạ.
– Có. Anh có dấu. Nếu không, lúc nãy việc gì anh phải bụm nó lại? Anh lấy cái gì của con Hằng phải không?
– Thưa oan cho cháu lắm, thưa bác. Cháu không phải là tên ăn cắp.
– Vậy chớ đó là cái gì mà anh phải dấu tôi?
– Cháu đè nó xuống để bác đừng biết cháu đã vô lễ, hứng tình, làm cho của quý của mình sưng lên…
– Của quý? Hứng tình? Nói cái gì tôi chả hiểu gì hết. Đâu? Anh… anh thử tuột cái quần xuống, cho tôi tận mắt xem nó là cái gì mà anh gọi là của quý hứng tình.
– Thưa bác cho phép thì… cháu… mới dám…
Kiệt cũng vờ vĩnh, e thẹn, từ từ tuột cái quần đùi xuống. Con cặc cứng như khúc gỗ, to chần dần, dài thoòng, bung lên, gật gật. Chàng đứng như trời trồng và mắt liếc chừng bà già ó đâm. Kiệt biết thế nào cũng có chuyện xảy ra giữa chàng và bà già, nhưng không biết nó sẽ hấp dẫn, mê ly đến như thế nào.
Bà Hồng ngồi đó, đưa một bàn tay xuống bụm lồn. Mặt bà ngây ra như say rượu. Đỏ phừng phừng. Đanh lại. Mí mắt sụp xuống. Môi hơi cong tớn lên. Mắt nhìn trân trân bửu bối trắng hồng của Kiệt, và hơi thở dồn dập:
– Khúc gân cứng này của con Hằng? Có phải vậy không?
– Thưa không. Của cháu. Nó ở với cháu từ lúc cha mẹ sanh ra.
Bà làm như không thèm nghe câu cải chính của Kiệt, đứng lên, tiến từ từ tới hướng Kiệt, khom xuống, nâng nhẹ “khúc dồi” nóng hổi của Kiệt, nhìn thân thương:
– Nó to, đẹp và dài như thế này, hèn chi con gái tôi không mê cho được. Hèn chi Hằng nó không táo bạo dắt anh vào thẳng phòng ngủ của nó? Hèn chi nó không rên lớn lên??? Hèn chi đêm qua nó đã táo bạo bảo “Chưa chắc em chịu lấy chồng. Có thể này nào đó, em sẽ âm thầm cuốn gói theo anh” Thì ra anh đã mang cái của quý ngàn vàng này mà quyến rũ con gái tôi. Tôi phải, tôi phải… cắn nó, cắn nó!
Nói xong, bà quỳ xuống, tự động đưa mồm tới ngậm trọn khúc gân của Kiệt. Bà ngoạm vào, nhắm mắt, bú một cách ngon lành như thuở bé giờ bà chưa từng được bú. Vừa bú, bà Hồng vừa cho cái áo ngủ ra khỏi người. Nhìn xuống, Kiệt mê tới khi thấy trọn cặp vú với hai núm đã nâu. Nhất là bộ lông lồn dày đen, mọc xum xuê giữa cái háng.
Kiệt chả bao giờ dám ngờ sáng hôm nay chàng được bà già của người yêu quỳ gối nâng cặc chàng để bú ngon lành đến thế. Cũng là lần đầu tiên trong cuộc đời, chàng đồng ý cách bất đắc dĩ cho bà lớn tuổi tụt quần chàng, tự do hành động. Tối hôm qua, bà Hồng mới nếm thử mùi bú cặc của chồng. Bà chưa đã nư, còn thèm nữa, thì tự nhiên sáng nay, có ngay trong nhà bà một khúc gân trẻ tuổi, lớn hơn, dài hơn, xinh hơn cặc chồng bà, để bà quỳ gối làm tên nữ nô lệ, cầm nhai, ngoạm ngấu nghiến…
Bà quỳ đó bú đã nư đến mỏi miệng gần nửa tiếng, thì đột nhiên bà đứng thẳng lên, ôm Kiệt sát vào, nhón gót, cầm cặc Kiệt chà xoành xoạch ở miệng lồn:
– Em xin lỗi lúc nãy đã làm anh hồi hộp. Thật tình đêm qua em đã quỳ trước cửa phòng thấy hết cảnh anh làm chuyện người lớn với Lệ Hằng. Em đã dẫn chồng về phòng bắt ông ấy làm giống hệt anh. Cảm ơn anh đã truyền cho em, cho vợ chồng em bài học ngàn vàng. Không thấy anh đêm qua, suốt đời em không thưởng thức được việc bú lồn là gì. Em đã ngoại tình trong tư tưởng mà chồng em không hề biết. Và… em thú tội luôn, trước đây nữa, mỗi lần đụ với chồng, là em nghĩ đến anh. Em ước ao hão huyền: Sẽ có một ngày… có một ngày em sẽ được anh chiếu cố, cho em thỏa mãn giấc mơ…
Nghe bà Hồng chân thành thú tội, lòng Kiệt bỗng bâng khuâng, giao động. Chàng không biết đó là thật hay giả, nhưng rõ ràng đêm qua bà Hồng có rên những câu giống hệt Lệ Hằng. Tại sao bà Hồng không ước mơ với ai mà lại với chàng? Đó là cả một bí mật mà chỉ riêng bà Hồng mới biết. Bà nói:
– Kiệt ơi! Em nghĩ, như thế này đường đột quá, táo bạo quá. Vì tuổi của anh chỉ bằng con em là cùng. Tại sao em mơ anh mà không là người khác, hả Kiệt?
Kiệt muốn thử một lần cho cái không khí làm tình với người lớn tuổi mà chàng chỉ được nghe một đôi khi bạn bè kể lại. Chúng nói lạ lắm, thú vị lắm, không giải thích nổi. Có đứa đã thực sự cặp hẳn, mê hẳn một bà, thay vì một thiếu nữ trang lứa. Kiệt nhìn chăm chăm vào mặt bà Hồng. Lệ Hằng có những nét đẹp giống bà Hồng, nhất là nụ cười lẳng lơ, và ánh mắt đa tình. Chàng nói nhỏ:
– Cháu thì chưa từng dám mơ điều vô phép như thế vì dù sao, bác vẫn là mẹ của Lệ Hằng. Nhưng nãy giờ cả hai chúng mình đã tự động bật đèn xanh cho nhau. Lỡ rồi, nếu chưa bước cẳng vào cấm địa thì mình còn quay lại được. Đằng này, bác đã làm lòng cháu cũng thèm thân hình của bác. Hay là… chúng mình cứ thử một lần xem sao? Cũng là cách thưởng thức một món ăn lạ. Được, thì mình âm thầm tiếp tục. Không, thì thôi. Cũng chỉ có hai đứa mình tự biết. Chó có ai biết mà sợ.
Bà Hồng khoái quá, vì Kiệt đã tự động, từ cách xưng hô cháu, xuống còn “hai đứa mình”. Bà bưng mặt Kiệt, nhìn đắm đuối một đỗi. Hai tay Kiệt níu tóc bà. Cả hai chặp môi lại, nồng nàn, say đắm giữa thinh lặng của căn phòng mát lạnh. Cả hai đều thích thú và đê mê cách khác thường. Rõ ràng tuổi tác chênh lệch của cả hai đã đưa hồn họ vào cõi khoái lạc lạ lùng nào đó…
– Anh có thể tặng cho em những gì anh đã làm cho Lệ Hằng đêm qua không?
Kiệt không trả lời. Chàng từ tốn bế bà Hồng lên đặt bà nằm tênh hênh trên giường, rồi chàng đứng thẳng người ngắm mê mệt bà Hồng. Bây giờ thì tới phiên bà mắc cỡ, ngượng ngùng. Một tay che vú. Tay kia bụm lồn. Dù tâm hồn có đĩ thoã, lãng mạn, thì bà vẫn tự thấy mình sống sượng, vác thân qua đây, tìm Kiệt. Hình như bà đã dùng mánh lới ép Kiệt phải chìu bà trong cơn thèm mãnh liệt về xác thịt. Nhất là khúc gân xinh…
– Anh có khinh em không? Bà Hồng thành thật hỏi Kiệt.
– Anh… anh nghĩ, anh phải hỏi em câu đó.
– Tại sao?
– Vì anh đã ngủ với Lệ Hằng, con em. Rồi bây giờ mò đến em.
– Em lại nghĩ khác. Là anh có thể khinh em vì em dám mò luôn người yêu của con em, ngay tại phòng riêng của nó…
Kiệt cười, rồi nhào xuống, nằm sấp lên người bà Hồng:
– Thế thì cả hai chúng mình đều có tội. Anh biết thế mà không cưỡng lại được. Lòng tham nhục dục, lòng mê xác thịt, lòng ham của lạ, đã đẩy anh nhào xuống người em. Cảm xúc của anh bây giờ hoàn toàn khác lạ với những lần nằm trên người Lệ Hằng. Nó trái cựa, hoang đường, lãng mạn, có chút thần tiên, hoang ảo, siêu thực, mơ hồ… Sáng hôm nay thực là đột biến. Anh chẳng bao giờ mơ ước một chút thời gian hạnh phúc ngang trái như vầy.
Bà Hồng nằm dưới mắt liêu riêu. Tâm hồn bay bỗng nghe từng tiếng của Kiệt thì thầm bên tai. Và, nghe dưới kia… cặc cháng đang ngang tàng quét lên, quét xuống miệng lồn.
– Anh có thể thương mà cho em những hạnh phúc đêm qua?
– Chuyện đó dễ thôi. Em không xin rồi anh cũng cho. Nhưng anh muốn nằm chắc trên em để biết mình đã được làm chủ một thân hình đầy ắp lãng mạn.
– Thế thì… anh cho “của anh” vào trong em, gần nhau một tí. Có được không? Em thèm chết được, Kiệt ơi!
Bà dang rộng hai đùi ra. Kiệt lừa lừa, canh thật đúng. Phập vào, nhắn xuống. Lút khất. Mặt bà Hồng nhăn nhó như tỏ vẻ đau đớn. Nhưng không! Đó là cách diễn tả tuyệt cùng hạnh phúc của bà trong khi giao hoan. Kiệt hỏi:
– Anh có làm em đau không?
– Dạ có. Vì của anh lớn và dài quá. Lớn hơn của chồng em nữa.
Bà vờ nói thế cho Kiệt thêm tự hào, hãnh diện. Nhưng tiếp liền sau đó, các ngón tay của bà bấu mạnh vai Kiệt:
– Trời ơi! Tại sao Trời lại cho em gặp anh? Hả Kiệt? Sướng thế này, chắc… em dám bỏ hết, cuốn gói theo anh lắm!
Bà nói giống hệt Lệ Hằng đêm qua! Kiệt rút cặc ra tận miệng lồn, rồi từ từ nhấn mạnh xuống. Mặt bà lại nhăn nhó thảm thiết, mắt trợn chỉ còn tròng trắng. Bà cắn môi dưới mạnh quá. Một tí máu ứa nhẹ ra. Kiệt cúi xuống liếm tí máu đó rồi bưng mặt bà Hồng ngắm nữa. Cặc chàng dài quá, cho nên cái chiêu rút ra đâm vào đã làm bà Hồng mềm như con bún thiêu. Bà thì thào:
– Anh ơi, Kiệt ơi! Anh làm chậm mà sướng hơn cả triệu lần chồng em nắc mạnh, nắc nhanh. Bộ anh muốn em ran gay bây giờ hay sao, hả anh? Chết em Kiệt ơi! Tại sao anh không là chồng em? Để em phải mơ tưởng hảo huyền, khỏi phải sống sượng tìm trai mà ngoại tình? Bây giờ anh có khinh em, em cũng không cần. Vì mộng đã thành thực! Đừng bỏ em nghe Kiệt! Thèm quá mà em phải làm vầy đây!
Giọng bà Hồng thảm thiết, chân thành, thì thao rất nhỏ bên tai Kiệt. Nó làm cho Kiệt càng hứng tình hơn lên. Dưới kia, nước lồn bà Hồng làm ướt đẫm khúc gân dễ thương của chàng, cho nên chiêu chàng tung hết hiệu nghiệm. Lỏng le như chiếc đũa vào miệng bình. Kiệt nói:
– Hình như em đã ra rồi phải không?
Bà Hồng nhắm mắt gật đầu. Bà không dám nhìn Kiệt vì mắc quá. Chưa được hai mươi phút. Sao nhanh thế?
– Em xin lỗi anh. Vì em thích quá đi mất! Em được ăn món lạ tuyệt vời, nên không cầm được, mình ơi! Đụ với chồng, em dai như đĩa. Có khi cả tiếng chưa thấy sướng. Nhưng với anh, xấu hổ quá Kiệt ơi! Em phải thành khẩn thú tội: Em đã xuất hai lần rồi, chàng ơi! Lúc anh mới đâm vô… em đã âm thầm cắn môi, máu bật ra, và em đã tê tái hết một lần. Rồi mới đây, khoảng ba bốn phút, khi nhìn mặt anh non choẹt, như thư sinh, em lại ra một lần nữa. Em ra vì cảm thấy hạnh phúc được ôm một cậu bé tuổi bằng con mình mà đụ. Chỉ có thế thôi. Anh xem, em đã lãng mạn quá sức chưa? Thế mới biết đâu cần phải đụ dồn dập, lồn mới sướng. Quả tim, anh ơi. Tim không rung động, nghìn năm vẫn như gỗ đá. Lúc nãy bú anh, em cũng suýt ra…
Kiệt ngừng nắc, ôm cứng bà Hồng. Có cái gì lạ lắm khiến chàng bỗng yên bà như đã yêu Lệ Hằng! Lời tự thú của bà nghe nồng nàn như bản nhạc tình. Chàng khám phá ra: Tình yêu quả muôn mặt thật! Quả tim có lý lẽ riêng của nó mà chính mình không kiểm soát được. Đông Cung Thái Tử Charles của Anh Quốc đã bỏ Diannes đẹp như tiên để yêu một bà già xấu xí! Chính chàng đã quên Lệ Hằng để gật đầu ngủ với bà Hồng! Tại sao? Không ai trả lời nổi. Vì trả lời nổi, sáng nay, mẹ của Lệ Hằng đã không ngoại tình với bạn trai của con nàng, ngay trên giường con nàng, nơi mà mới đêm qua, Hằng và Kiệt đã ngất ngây, mê ly đến gần hai giờ sáng. Kiệt nói nhỏ bên tai bà Hồng:
– Anh xuống liếm sạch và khô hết nước của em nhen?
– Dạ!
Bà dạ chắc nịch như bà đã là vợ, hay nhân tình của Kiệt không bằng. Kiệt rút cặc ra, thụt xuống, đưa mũi hôn chòm lông dày rậm, đen thui của bà Hồng. Hôn ngây ngất, liên tục. Hôn cho đã cái máu dâm của chàng, chứ không cốt biểu diễn cho bà Hồng mê thêm. Chàng hiểu bây giờ chính chàng đang lậm vào mối tình mà trước đây nửa tiếng, chàng tưởng chỉ là cuộc vui giải trí, không hơn, không kém. Lông lồn bà Hồng sao mà nhiều thế! Nó phủ hết, bao hết, không còn cho chàng thấy hột le và miệng lồn đâu cả. Hai bàn tay Kiệt phải ân cần vạch ra, chàng mới thấy hai mép lồn ướt nhẹp những nước. Lúc đó, Kiệt mới bắt đầu liếm. Chàng càng khoái l5c hơn khi nghĩ chính “cái” này đã sinh ra Lệ Hằng. Chàng đã hãnh diện đụ cả mẹ lẫn con, rồi chàng giữ lời hứa: Thực hiện điều chàng làm cho Hằng đêm qua.
Kiệt vạch hai mép lồn ra, đâm thẳng chiếc lưỡi sâu vào tận trong xa mà ngọ nguậy, nhúc nhích. Bên ngoài hai ngón tay chàng xe dìu dặt hột le. Bà Hồng lại cắn môi dưới, và vớ chiếc gối, úp ngay lên mặt, cho tiếng la của bà không vang ra to như Hằng đêm qua. Nhờ chiếc gối úp lên, nên tiếng bà Hồng la nghe như ai bóp cổ hãm hiếp. Mông đít bà dở lên, thụp xuống, liên tục. Hai chân bà đập bình bịch trên nệm giường. Kiệt xông xáo, làm như để trả ơn cho một mối tình kỳ lạ chàng chưa hề mơ ước. Mối tình bỗng cuốn hút chàng như cơn lốc trên sa mạc.