Phần 20
Lâm bỗng rùng mình vì gió ngoài đầm tranh mát lạnh cũng có, vì hình ảnh khổ sai cũng có. Ốc trâu chàng nổi khấp mình, cho nên Lâm không hoàn toàn được hường cái khoái lạc ngàn vàng em đang cho. Gái 10 tuổi đang bú cặc một đàn ông trên 30. Như vậy không giống cái cậu 14 ôm đụ bà thím Trình 54 ở cù lao Phụng là gì?
– Rồi sao nữa, kể tới cho chị nghe với. Nứng quá Lan ơi! Hay em đợi chị chút được không?
– Chị đi đâu dó?
– Đi lấy củ cải còn tươi, chị mới mua một mớ sáng nay…
Chị Lâm trở lại với một củ cải to bằng con cặc đã rửa sạch, ngồi xuống banh rộng quần ra, luồn củ cải vào, đút trong lồn, rồi ngồi gọt nấm tiếp tục nghe Lan kể:
– Mặc kệ anh Lâm, em cứ bú cho đã cái miệng, tới đâu thì tới. Vừa bú vừa nhìn chòm lông dái quăn tít, xum xuê đen ngòm của anh Lâm… Em mê đấm chìm trong hoan lạc cúa cái tuổi mà dậy thì chưa đến! Biết là quá sớm mà em không thể nào ngừng được. Em thèm xác thịt hàng đêm. Lúc đến trường, em cũng cho một tay vào sờ lồn.
Chị thấy có ai như vậy không? Em hăng máu dâm bao nhiêu thì Lâm lừ đừ chậm chạp bấy nhiêu, nhìn mặt nửa sướng nửa lo âu của Lâm em hiểu. Nhưng tuổi thơ ngây, em bất em phải tấn công chàng cho đến khi nào “được” thì thôi, nên em nằm bật ngửa ra, giống hệt những đêm trên cỏ ngoài ray xa ở Thủ Đức. Lâm đứng nhìn nuốt nước miếng. Nhờ ánh sáng trời, Lâm thấy tận tường một thân hình mới lớn, hai vú núm cau, lồn trắng hếu. Tất cả chưa đủ mời Lâm nằm sà lên đó, cầm cặc đút vào, đụ chan chứa…
Lâm ngắm lâu quá, em phải dùng hai tay banh nhẹ hai mép lồn ra cho thật rõ từng chi tiết, nước lồn óng ánh dưới nấng. Em diều khiển cho hột le giật giật. Mộl ngón kéo giậl cái khe lồn xuống dưới rồi ngược lên trên cả chục lần Lâm mới chịu quỳ xuống, áp mặt hôn tha thiết lồn em.
Một con vịt dưới nước ở đâu chợt vỗ cánh phành phạch bay lên gần đó. Lâm giật mình nhìn lê n rồ I lạ I h Ô n tiếp:
– Anh muốn bô xứ trốn thật xa. Mình lấy nhau… Trời ơi lồn đẹp như thế này mà không dụ được tức quá đi!
– Sao anh biết không được?
– Sao em biết được?
– Thì cứ thử coi.
– Không được Lan ơi? Bởi vậy, anh mới muốn dắt em đi xa.
– À anh sợ…
– Đúng! Anh sợ thiên hạ không bầng lòng cho anh lấy em.
– Em cứ tướng anh nói là của anh quá lớn, của em quá bé.
– Luôn cả cái đó nữa, biết không, hiểu không?
Em vờ trả lời thật thơ ngây:
– Không! Cái đó là cái gì? Em không biết, không hiểu.
– Thì cái em vừa nói: “Anh quá lớn, em quá nhỏ”!
Rồi em vừa lẩy, đẩy mặt chàng ra, nằm sấp lại im lặng.
Trời nước thật lãng mạn. Cây cỏ thật hữu tình. Không gian này là của riêng Lâm và em mà chàng vẫn xa quá tầm lay nhỏ bé của em. Lâm đang khổ sở vô cùng. Qủa tim đã mở ra mà chân chàng không dám bước tới. Em biết mà cứ vờ nằm im lặng như ăn vạ. Còn gì khổ hơn. Bụng đói rát ruột. Mâm cao cỗ đầy dọn ra đó mà mình phải nhịn thèm. Đã thế, còn bị người yêu nhỏ tí trách hờn đủ thứ Em he hé mắt nhìn Lâm. Chàng vẫn quỳ đó bất động, nhìn mông đít em, nhìn sóng lưng dài với mớ tóc thề xõa ngang vai. Chàng muốn sờ tay bốc lủm mà sợ nghẹn, nuốt không trôi. Tội nghiệp thì thôi Lâm cúi thấp xuống hôn hai mông dít em để vỗ về tạ lỗi Chàng hôn thật thiết tha và hai tay thì vuốt nhè nhẹ sống lưng dài của em.
Để chàng hôn thật lâu, em nằm bật ngửa ra, vẫy chàng nằm lên em. Thật nhẹ, thật trang trọng, giống như bê một khay pha lê, sợ lớ tay đánh đố, làm vớ hết. Lâm trườn nhẹ lên, bưng mặt em mà ngắm rồi thều thào thật tội:
– Yêu anh thì… ráng chờ đi mình! Tại sao không yêu ai mà lại anh? Khổ lắm Lan ơi? Khổ một mình, anh chịu được. Nhưng làm em khổ theo… anh… anh…
Lâm dúi mặt vào tóc, vào cổ em mà thở ra thất vọng. Cơn thêm của em vẫn bốc lửa. Em đã bảo, tới đâu thì tới, phải chọ chàng bữa nay. Em táo bạo thò tay xuống cầm cặc Lâm để ngay vào lỗ lồn, quét mấy cái. Sướng làm sao! Lâm bất động, mà em lên cơn điên. Chàng nghiến răng chịu đựng, nửa sướng nửa sợ. Em hẩy cái đít lên, cố cho cặc Lâm phải tiến vào. Cố lắm, cố dễ sợ mà rồi trời khô ng cho.
Làm sao con lươn có thể chun lọt lỗ trùng được! Phải chi của Lâm chỉ lớn hơn ngón tay? Phải chi em đã 14 tuổi! Phải chi em là bây giờ. Phải chi em đã một lần gần gụi với dàn ông. Phải chi em đã cố kinh!!! Em ôm Lâm hỏi:
– Em phải chờ tới bao lâu hả bố?
– Đến khi em là một thiếu nữ.
– Em không nhịn được tới dó. Em sẽ chết trước khi.
– Vậy để anh cho thứ khác vào. Như lưỡi của anh, được không?
– Em không biết. Miễn sao cho em ra được một lần… nếu không, em không về nhà bữa nay.
Lâm lật dật tựt xuống, bắt đầu bú lồn em. Chàng bú thật tận tình như để cho em đừng lẫy nữa. Khoảng 10 phút, em nghe Lâm banh hai mép lồn em ra, lư()i chàng quét mạnh lỗ lồn, miệng em nói lung tưng những gì em không còn nhớ. Sướng đến đâu em gào tới đó. Và chị biết gì không? Đầu lưới chàng dang vào, vào nữa, vào nữa. Em hoàn toàn không thấy đau, ngược lại em còn lấy tay ấn đầu chàng thấp xuống, cho chiếc lưới vào hết. Nó đang cử động như con cá sống lọt vào. Trời ơi? Lâm nhấn đầu lên rồi hạ xuống, nhịp nhàng linh động theo từng nhịp hẩy của đít em.
– Như vầy là đụ đây phải không bốạ Ui, sao lâu nay mình không làm cho em dớ thèm? Ui, sao nó nhúc nhích được vậy hả bố? Ui, sướng, sướng, sướng quá đi ông trời ơi! Lâm đang tiêm thuốc làm dịu cơn dâm của tuổi em lên 10. Lần dầu tiên âm dạo em tiếp một vật lạ. Phải chi chiếc lưoli này là cặc chàng. Đã quá là dã! Em hẩy đít liên tu dễ tìm thêm khoái lạc. Chàng hai tay bế hẳn mông dít em lên khỏi khoang thuyền cho sát với môi chàng.
Hôm đó em ra dược 2 lần. Hai lần lên mây xanh. Chị Lâm nhấn mạnh củ cải vào sâu trong lồn, ngồi dựa vào cột và… cũng định ra đê mê sau khi nghe hết câu chuyện, nhưng Lan đưa tay giữ chị lại:
– Chưa, chuyện đâu đã hết. Còn nữa, hấp dẫn lắm.
– Còn nữa hả em? Kể tiếp di, nghe nhức cái đầu quá!
– Lần đầu em ra trong lưới chàng, nhưng lần nhì… chàng đút ngón tay giữa vào và cũng cử động như chiếc lưới. Môi chàng với em hôn nhau nồng nàn. Em không còn miệng để la. Lưới chàng khóa chặt lưới em. Và thêm 20 phút thần tiên, em ra thêm cái nữa. Lần này em xệp xuống như cái hoa héo. Em thiếp trên tay chàng ngủ ngon như em bé vừa bú xong chai sữa. Tội nghiệp, Lâm nằm choàng qua làm mền cho em ấm.
Bốn năm năm liền, dù em đã mọc lông, đã có kinh và đã tấn công táo bạo hơn, Lâm vẫn lấc đầu, “chạy xa”. Nhất là Lâm đã bỏ nhà ra đi biệt tăm năm ngoái 6 tháng, năm nay 4 tháng. Từ đó, em yêu Lâm hơn. Yêu trong thất vọng và do tự lực cánh sinh, do bản năng tự thỏa, em đã tìm đớ đến Hoàng thay vì đã phải hư đốn với người đàn ông nào khác ngoài đường. Lâm là tình đầu của em. Em đã yêu chồng chị, và có lẽ… sẽ yêu chàng suốt đời. Cho nên em mừng khi nghe chị hồi nãy, bảo sẽ chẳng bao giờ trở lại với Lâm. Mà chị có trở lại, chắc em vẫn yêu chàng như trời yêu biển như núi yêu sông.
– Không đâu. Nếu phải lấy chồng lần nữa, có lẽ chị cũng đợi cho già đi một chút. Khoảng 50, chị sẽ làm như bà Tám Trình, vợ ông Hương Khoan. Nghĩa là sẽ lấy một thằng nhỏ chừng 14, 15. Sống với nó trên một cù lao vắng người. Tiền bạc chị làm được bây giờ sẽ dành hết nuôi thằng chồng nhí cho đến ngày chị nhắm mắt, vì chị biết tuổi đó là tưổi hồi xuân. Trời ơi, chồng lớn tuối làm sao chịu nổi. Đó cũng là lý do chị bất dầu xa anh Lâm.
Vừa lúc đó nhà trên, bà Viên la ơi ới:
– Bớ làng bớ nước. Hai cha con nó hãm tôi nè. Cái này là cái thứ ba nhen. Có chị Lâm dưới bếp làm chứng. Ui, đụ má, có ai được đụ như tôi không? Có đưa hết tiền bạc cho cha con nó xài, tôi cũng không tiếc. Nấc mạnh đi Báu, má chưa ra.
Đâu.