Phần 29
Sáng nay, mồng một tết, Lan đã 1 6 tuổi. Em thức dậy lúc gần 8 giờ vì pháo hàng xóm nổ vang trời Gió xuân hây hây lạnh thổi lòn vào cửa sổ lùa nhẹ tấm màn mỏng xanh dương cho Lan thấy cả vườn sau đầy hoa đẹp nở. Cả công phu chăm bón sửa sang cóa Lâm hàng ngày đã đồng loạt rộ nở khoe màu tươi thấm làm cho ngày xuân càng ý nghĩa, hạnh phúc! Với Lan, hạnh phúc này qủa to lớn quá. Bỗng Lan bây giờ làm bà chú một trương mục gần bạc triệu và là chủ nhân căn nhà xinh xắn sang trọng này nữa. Qủa như giấc mơ chợt biến thành sự thật. Chưa bao giờ trước dây Lan hằng mơ ước một hạnh phúc to lớn như thế, em chỉ mơ “lấy” cho bằng được bố Lâm. Mơ được nằm hằn lên bố Lâm trần truồng (chứ không mặc đồ như hồi lên 7 tuổi) dễ thỏa mãn những cơn thèm xác thịt đã đeo đuổi dằn vặt Lan suốt 7 năm cho đến khi em 15. Giấc mơ dó đã thành, cộng với tài sản lớn lao ngoài tầm tưởng tượng của cô bé 16! Lan rón rén dở mền ngồi dậy vào phòng tắm di tiểu, xong em đứng trước tấm kiếng lớn ngắm mình. Lan thấy Lan đẹp dẹp như đóa hồng ngày xuân. Tấm thân nở đẹp đẹp như đóa hồng ngày xuân. Tấm thân nở nang dầy đặn này bây giờ không còn là một trẻ em nữa. Lông lồn đã lại mọc đen sì sum sê sau hai tháng cạo nhăn thín. Lan đưa tay nâng hai trái vú cứng tròn mỉm cười, tự hài lòng với những gì trời ban cho. Rồi em trở lại phòng ngủ dở chăn, bò lên giường, nằm ôm Lâm chặt cứng.
– Sao không ngủ nữa mà dậy sớm quá vậy?
Lâm hỏi.
– Em chờ anh thức dậy n xì… Mọi năm giờ này em mặc đồ mới mừng tuổi anh. Anh tặng một bao giấy đỏ… Sao bây giờ.
– Anh tặng em hết cuộc đời anh rồi còn gì nữa.
Phần vì trách nhiệm của anh, lời hứa của anh khi xin em về làm con nuôi. Phần vì em yêu anh, cho anh hưởng một hạnh phúc ngàn vàng. Tình đó, anh nghĩ không có gì đánh đổi nổi.
Bé Lan dúi dúi cái mặt vào ngực chàng, gác chân qua người chàng, hôn chàng tới tấp lên da thịt thơm mùi đàn ông, rồi em cho tay xuống cầm cặc Lâm thì thầm:
– Sao chơi hoài mà lúc nào nằm gần anh, em cũng thèm. Lông anh cũng mọc xồm xoàm lại như hồi xưa. Em muốn nó đừng mọc nữa có được không?
– Tại em… tại em muốn có cảm tưởng như mình được đụ một thằng bé mới lớn. Lát nữa em lấy dao cạo nữa cho anh nhen?
– Khỏi cần, trưa nay em sẽ được anh tặng món lì xì bất ngờ.
– Sao anh không tặng em ngay bây giờ mà phải đợi tới trưa?
Bí mật! Em sẽ vô cùng thích thú! Đừng cạo lông của anh nữa. Bởi vì các bà khi ngoại tình với anh, họ không thích. Nhất là bà Oanh, vợ Đại Tá Chuyên. Bả còn dị đoan, cho như vậy là xui. Bả muốn cái gì của anh là của anh.
– Bà đó hình như yêu anh đữ dội lắm phải không?
– Ừ bà yêu anh như em yêu anh.
– À lâu nay sao không thấy Đại Tá Chuyên đến chơi nữa há?
– Ông ấy cũng mê em lấm mà không dám đến nữa.
– Tại sao?
– Tại vì ổng sợ đến đây sẽ gặp vợ ổng ngoại tình với anh.
Mà rồi bà Oanh vẫn đến gặp anh một tuần vài lần, mỗi lần kéo dài có khi cả nửa ngày. Bả có dâm không anh?
– Mà rồi bà Oanh vẫn đến gặp anh một tuần vài lần, mỗi lần kéo dài có khi cả nửa ngày. Bả có dâm không anh?
– Không, nhưng nồng nàn thâm trầm, lãng mạn. Bả ôm cu anh bú có khi hàng giờ không nhả. Hoặc nút lư()i anh cả nửa tiếng đồng hồ. Đại loại là vậy Còn gần nhau thì bả thường nằm trên anh cho cu vào rồi nầm bất động, chỉ vận dụng các sợi gân thớ thịt ở âm hộ mút cu anh như môi người. Bả yêu anh và muốn hòa nhập vào anh làm một. Bả sống với anh hằng phút, ngay cả những đêm đụ với chồng. Ngoại tình như thế thì hết thuốc chữa. Ông Chuyên biết vậy mà bỏ bà Oanh thì ổng không can đảm. Cũng như anh, anh biết sức mình không thể cung ứng hết những đòi hỏi của em. Mà anh cũng không rời được em. Anh đã bảo: Một là xa lánh.
Hai là chấp nhận.
– Bộ em dâm lắm hả?
– Không dâm, nhưng ngày nào không gần đàn ông, em bệnh.
Lan dí dí cái mặt vào ngực chàng, cười khúc khích. Lan cười chấp nhận diều đó đúng. Như cả đêm, Lâm bú cho Lan ra hai lần. Đụ hai lần. Mà giờ này, nghe đến chuyện dâm tình, Lan lại bồn chồn ngứa ngáy, tay cầm khúc gân cứng của Lâm.
Đòi:
– Không lì Xì Cho em, thì… thì em leo lên anh à nhen?
– Anh đã hứa là sẽ có. Trưa nay em sẽ vô cùng thích thú. Vì những gì em ao ước sẽ có. Anh đã bảo, em muốn gì được nấy mà!
– Nhưng bây giờ em thèm, làm sao? Em thèm anh…
– Để cơn thè m đó đến trưa nay đi!
Trưa đó, cơm nước xong, Lâm ra xe đi một mình. Nửa. Tiếng sau, chàng về nhà với một cậu bé 15 tuổi? Lan nghe chuông, chạy ra mở cửa. Cô bé há mồm ngạc nhiên vì cậu bé này dúng là người Lan mơ ước. Chả là một tháng trước, khi Lâm chở Lan ra ngoài ăn phở, trong tiệm có 4, 5 thanh niên chạy bàn. Lan để ý cậu bé này tên Du. Ăn xong, khi lên xe, Lâm hôi:
– Hình như em dễ ý nhìn thằng nhỏ tên Du trong hiệu phở?
– Sao anh biết. Lan hỏi.
– Em quên anh là người đáng tuổi bố em à?
– Dạ… có. Thằng nhỏ mặt mũi xinh quá, há. Da con trai mà lúc nào cũng hồng hào như gái Đà Lạt. Anh có nhớ, em vẫn thèm được vào giường với cậu.
– Em thè m thì sẽ có. Anh đã hứa sẽ có mộ t ngày chính anh mang về “dâng” cho em một cậu bé.
Và bây giờ, Du đang đứng trước mặt Lan, cúi đầu chào:
– Chào chị Lan. Lâu quá không thấy chị tới ăn phở?
– Ời tại chị không biết lái xe. Mà anh Lâm chồng chị thì di suốt ngày… ăn uống gì chưa? Để chị dọn bánh tét nhen?
Thấy Lan vui, Lâm vui theo. Mối tình chàng cho Lan phải gọi là tình lạ. Của Lan cho chàng cũng thế. Nó không giống bất cứ mốl tình nào trên thế gian. Họ cho nhau bất cứ gì miễn thấy người yêu vui là được Lâm nói:
– Bây giờ Du ở dây vui với chị nhen. Anh phải đi công chuyện, có lẽ tối mới về. Cứ xem đây như nhà của em. Còn số tiền anh hứa tặng em, thì đây (đưa bao lì xì cho Du) tặng em 5 ngàn.
Bé Du mặt đỏ phừng, nhận món quà, vì nó lớn gấp hai tháng lương Du làm cực khổ ở hiệu phở. Lâm hôn vợ một cái rồi vội vã ra xe sau khi đã đóng khóa cửa chính. Du ngồi xuống ăn bánh tét do Lan dọn ra trên bàn và khen:
– Nhà chị đẹp quá xá. Nhỏ giờ em mới hân hạnh bước vào ngôi nhà sang trọng như vầy. Anh Lâm nói, chị dễ ý thương em mà em không dám tin. Vì em còn nhỏ quá, với lại nhà thì nghèo. Mà chị là vợ của ảnh, sao ảnh lại dẫn em về cho chị?
– Ơi vợ chồng chị sống vđi nhau như vậy quen rồi. Chị thích cái gí là bằng mọi giá, anh Lâm cũng tìm về cho được. Năm nay Du bao nhiêu tuổi há? Dạ, còn 5 tháng em tròn 15 tuổi.
– Đó chị thèm một cậu bé nhỏ tuổi như thế.
Dù dã sống với anh Lâm, chị vẫn thèm ngoại tình với một cậu bé. Nhỏ tới giờ, em đã yêu ai chưa?
– Dạ nhà nghèo lắm nên chỉ biết đi làm kiếm tiền độ thân. Đâu dám nghĩ tới chuyện đó.
– Như vậy chắc… em… chưa hề hôn hít, hay nằm gần đàn bà con gái bao giờ, phải không?
– Dạ, chuyện đó, hồi còn ở nhà quê, thì… mà thôi mấc cỡ lấm. Không dám nói đâu. Chuyện bậy bạ thấy mồ…
Lan bắc ghế ngồi sát bên Du, cầm tay nó, rồi hôn trên má Du một cái, xong nói:
– Chuyện bậy bạ ra làm sao đâu. Nói cho chị nghe đi! Chị thích nghe những chuyện như vậy. Nói đi, cưng!
– Ở nhà còn ai nữa không? Nói cho chị nghe thì được mà sợ ai nghe, họ cười thúi đầu. Em nói, nó bậy bạ lắm.
– Nhà này của chị, và cũng chỉ có một mình chị, nói đi.
Du mặt đỏ hồng lên, liếc liếc bé Lan, rồi ngập ngừng:
– Hồi còn ở V nh Trạch nhà em nghèo lắm. Cho nên đi học về, em hay lân la qua nhà bà bác, gánh nước tưới dưa, tưới cà để bả cho ăn ngày hai bữa. Có mấy lần bả biểu: “Mày coi, nói với ba má mày, xin phép qua ở luôn bên nay, tao nuôi luôn như con trong nhà, khôi gánh nước làm vườn cho mệt. Bác trai mày qua đời. Hai đứa anh mày thì học ở Sài Gòn. Qua đây ở, bác sắm quần sắm áo cho bảnh tỏng, sung sướng”. Nghe hấp dẫn lắm. Em thèm lắm mà không dám thưa với cha mẹ, bởi hai ông bà cũng cần em đớ đần công việc trong nhà. Nhất là mùa mưa, không có em, gà vịt trôi tuốt hết.
Không có em đơm đó, bắt cá, ú ăn quanh năm, nhà còn nghèo thêm. Nên em cứ sống tà tà như vậy cho qua ngày. Cứ ăn cơm chiều xong là em về nhà học bài. Và ngày mai lại tiếp tục như hôm qua.