Phần 28
Tôi vào bếp.
Chỉ còn nồi canh ngao nữa là xong. Mùi mỡ hành của món ngao thơm nức. Tất cả đã bày biện trên bàn bếp. Bé Ngọc vẫy tôi ra phòng khách. Ra đến nơi, thấy bé ngậm nửa con tôm chiên đã lột vỏ trên miệng. Bé cầm nửa con bên ngoài ra tay, tôi tưởng bé đưa cho ăn vội vàng ngồi xuống, há miệng, nhắm mắt chờ. Ai dè, bé ôm tôi và đưa mồm bé vào rồi nhè tất cả thịt tôm đang nhai dở sang miệng tôi. Tôi nhai và nuốt.
– Ngọc bón cho ông đấy, ngon không?
Tôi vuốt má Ngọc:
– Ngon lắm! Cảm ơn Nàng tiên bé nhỏ nhé.
– Ông ăn nữa không?
– Bé Ngọc ăn đi. Xong thì súc miệng, lau mồm và rửa tay nhé. Tí nữa ông ăn cùng cả nhà.
Tôi quay vào bếp, thấy cả ba phụ nữ còn ngồi. Tôi bảo:
– Chị Lan và Tâm hoặc Minh đi tắm đi. Còn ai nấu nốt nồi canh rồi cả nhà ăn chứ. Muộn rồi!
Tâm ngước nhìn đồng hồ:
– Gần 7 giờ rồi cơ á? Thôi cô Lan về tắm đi, lúc nào cháu ới thì mời cô chú sang. Minh cũng lên tắm trước đi, em nấu xong thì cũng tắm luôn. Chậm nhất là 8 giờ thì vào bàn ăn. Đói rồi.
– Thế cũng được.
Lan đi qua tôi nói nhỏ: “Em về đây” rồi đi ra phía cổng.
Bé Ngọc ngồi chăm chú xem TV, tôi ngồi đang định mở laptop xem tình hình các công ty, các cửa hàng có gì biến động không thì Minh từ trong bếp đi ra:
– Cậu ơi, cậu lên xem sửa cho cháu cái vòi nước trong nhà tắm cái. Nó bị tắc hay sao mà nước chảy nhỏ quá.
– Bé Ngọc cứ ngồi đấy mà xem TV nhé! Tâm từ trong bếp nói với con – Mẹ cho phép xem tới lúc ăn cơm. Xong thì lên học bài nghe chưa?
– Vâng ạ! Nhưng mai con được nghỉ học mà mẹ.
– Ừ nhỉ! Mẹ quên mất. Nhưng cứ ngồi đấy, không được đi đâu nhá.
Minh lên tầng trên, một lúc sau tôi cũng lên. Đi qua phòng của Tâm, qua phòng bé Ngọc mới là phòng của Tâm. Đây là phòng của Liên, từ khi Liên xuống HN và Minh bỏ chồng thì Minh ở phòng này. Minh đang xả nước làm gì đó trong phòng vs, tôi mở cửa vào xem vòi nước nào tắc để sửa. Thấy Minh cởi truồng đang tắm.
Tôi hỏi:
– Đâu? Vòi nào tắc?
Minh cười khanh khách và túm chim tôi, tất nhiên túm ngoài quần:
– Vòi này này. Đang bị tắc lâu lắm rồi. Hôm nay em thông trước, cái Tâm thông sau.
Tôi ra phòng ngoài chốt cửa và cởi bỏ hết quần áo, tồng ngồng đi vào nhà tắm.
Minh đứng ngây người nhìn buồi tôi đang cửng tếu. Rồi ngồi xuống vuốt vuốt chim tôi:
– Nhớ thế! Yêu thế! Gần tháng nay, bây giờ mới gặp.
Rồi đưa chim vào mồm mút lấy, mút để. Được một lúc thì nhả ra, cầm vòi nước phun và rửa cái buồi còn cứng đơ của tôi. Em lấy khăn thấm khô rồi kéo tay tôi ra giường. Nằm ngửa ra rồi giơ 2 tay như mời gọi. Tôi nằm lên bụng em, hôn hít. Minh cầm cặc tôi đút vào lồn:
– Chồng ơi! Em thèm, em nhớ, em mong quá… Ối! Chồng ơi, em sướng, e… m sư… ớng… Ôi! Sao hôm nay nó dài thế? Hự… hự… ối… ối. Em thích… Chồng phụt đi… á á… Ô… ôi…
Tôi dấn sâu vào và giữ nguyên rồi xuất tinh. Minh há miệng ra chờ miệng tôi. Hai cái lưỡi cứ xoắn vào nhau. Tôi xoa và bóp hai bầu vú nóng ấm. Hình như vú Minh to hơn trước? Hay là cái cảm giác bóp cặp vú đồ sộ của Lan vẫn còn?
– Chồng ở trên này với hai vợ mấy ngày?
– Ngày kia anh phải về HN vì hôm sau dự đấu thầu lô đất cạnh nhà Lâm…
– Thế sao bảo chồng còn đi Đại Từ và Bắc Cạn cơ mà?
– Sợ không kịp. Lâm vừa gọi báo là lịch đấu thầu sớm hơn kế hoạch cũ nên phải về. À, đất và nhà cũ của em giải quyết sao rồi?
– Xong rồi, chồng ạ. Em nhận tiền, họ nhận đất và nhà. Tiền thì em gửi Ngân hàng 450 triệu, còn 50 triệu góp vào cửa hiệu của Tâm. Năm nay, cửa hiệu đông khách lắm, làm cả ngày, cả đêm. Cái Tâm bảo em ra phụ và trả công đàng hoàng. Mỗi tháng tiền tiền lãi vốn thì cái Tâm trả 3 triệu, tiền công làm phụ nó trả 2 hoặc 3 triệu tùy ngày công.
Tôi hôn em và nằm bên cạnh, vừa sờ vú, sờ lồn em. Còn tay em cứ úp vào buồi tôi như ủ củ khoai lang cho ấm.
– Hai chị em cứ ở trên này. Nhà của mẹ là nhà của hai chị em. Rồi nay mai anh tính sẽ đưa cả hai chị em về Hà Nội. Nhà mình quây quần một chỗ…
– Vâng, hai chị em cũng muốn thế lắm. Cái Tâm bảo là chỉ có chồng mới lo được việc này.
– Thế đã có dấu hiệu bầu bí gì chưa?
– Chưa. Còn một tuần nữa mới đến kỳ mà chồng. Hy vọng lắm.
– Anh ở qua Tết mới sang Đức. Năm nay cả nhà về quê ăn Tết đấy nhé. Em thu xếp xem phép năm thế nào thì bố trí nhé.
– Vâng! Phép năm ngoái còn chưa nghỉ cơ mà. Với lại năm nay công ty bì bẹt lắm, lương thì đã ít lại còn bị nợ lương, nếu không có khoản tiết kiệm và tiền từ chỗ cái Tâm thì có mà chết đói. Việc chả có nên nhiều người bỏ việc ra chạy chợ hoặc xin đi nơi khác…
Tôi nhổm dậy hôn Minh. Thấy mặt em bầu bĩnh và tươi tỉnh hơn. Với Minh tôi lăn tăn một điều: Nếu em có con với tôi, con sẽ mang họ mẹ vì em danh chính là không có chồng thì con tôi sẽ không ghi họ Lưu được.
– Chồng mải nghĩ gì mà chim đang cứng lại mềm rồi thế? Minh nhìn tôi, hỏi.
– À! Anh đang nghĩ xem có đưa Lâm vào làm quân xanh cho mình trong đấu thầu không í mà…
– Chồng vất vả quá.
– Có gì đâu. Vì các vợ và các con thôi mà…
– Các vợ, các con?
– Không à? Vợ Nguyên, vợ Minh và vợ Tâm thì không phải là “các vợ ” à? Nguyên có 2 con, còn em và Tâm rồi sẽ đẻ con cho anh thế thì không phải là “các con” à?
– Ừ nhỉ! Giờ mình xuống đi chồng ơi. Tôi ngồi dậy vào nhà vs, Minh vào cùng và nàng rửa cho tôi, rửa cho nàng. Xong cả hai đi xuống.
Qua cửa phòng bé Ngọc, tôi bảo Minh xuống trước rồi vào nhà vs mang bộ quần áo của đã thay ra lúc nãy để đưa vào máy giặt lớn ở tầng dưới. Trước đây, các phòng trên gác đều có máy giặt loại nhỏ xíu của Trung Quốc. Nay không dùng được nữa nhưng cũng chẳng ai tháo cho. Nhà toàn đàn bà. Lại đến tay tôi rồi.
Tôi ném bộ quần áo thay ra của tôi và của bé Ngọc, sang phòng của Minh và của Tâm tôi cũng lôi hết ra để ở ngoài hành lang đợi lát mang xuống. Quay lại phòng bé Ngọc, tôi thấy một ổ cắm điện kiểu chìm trong tường, cao ngang tầm mặt giường, có miếng băng dính màu xanh dán lên. Tôi sợ còn dây điện trong đó thì rất nguy hiểm cho bé. Tôi thử bóc ra xem, không có gì. Chỉ là ổ chờ thôi. Tôi ghé mắt vào trong, qua một cái lỗ hình Oval cỡ ngón tay, nhìn sang phòng Tâm thấy hiện ra trước mắt toàn bộ giường, gối, chăn… Nghiêng và ghé theo những góc khác là có thể quan sát được người khác đang làm gì trong phòng của Tâm. Dán lại miếng băng dính như cũ. Tôi nhận ra và chột dạ! Thủ phạm đây rồi! Chính từ cái lỗ nhỏ này, bé Ngọc đã thấy hết cảnh tôi làm tình với hai chị em Minh và Tâm nên bé bắt chước và bị kích thích trưởng thành sớm đây mà.
Tôi đứng phắt dậy, sang phòng Tâm, nhìn vào vị trí tương ứng thấy một cái ổ chờ nhưng không có nắp đậy, cũng chẳng có băng dính dán che.
Nhào người qua phía đối diện là phòng của Minh hiện nay (Phòng của Liên trước đây) để xem có cái lỗ ” con mắt thần nào không”. Nếu có thì cực kỳ nguy hiểm vì không ít lần tôi và Liên cùng trong phòng kể cả biết rằng có bé Ngọc ở phòng bên cạnh. Tôi soi tìm kỹ càng nhưng tịnh không có cái ổ chờ hay một cái lỗ hổng nào khác, dù nhỏ! Hú vía! Ví thử có thì biết trả lời bé Ngọc sao khi bé lại hỏi những câu hỏi lúc nãy chỉ thay đại từ ” Mẹ và Bác” bằng ” Bà ngoại”??
Tôi ôm đống quần áo xuống thì gặp Tâm đi lên.
– Em tắm ù cái rồi xuống ngay. Chồng sang mời chú Quốc, cô Lan sang đi. Xong hết rồi. Cứ để quần áo trong máy lát vợ xuống giặt một thể. Xuống đi! Tối cho…
Minh đang bày biện đồ ăn ra bàn còn bé Ngọc vẫn chăm chú xem TV, đang giờ chiếu phim hoạt hình.
– Ngọc ơi! Sang bà Lan với ông đi. Tôi rủ, bé tắt phụt TV rồi cầm tay tôi.
– Gớm! Ông gọi cái là đi ngay. Mọi ngày vào giờ này chẳng ai có thể bảo nó tắt TV được đâu.
Trời đã tối. Mùa đông lại càng tối mò. Ngày mai tôi sẽ lắp cái bóng đèn ngoài cổng chứ tối thế này…
– Ông bế Ngọc đi!
Tôi cúi xuống ôm nâng bé lên bụng tôi. Bé dang hai chân quặp chặt phía sau hông tôi. Thấy bé cứ ghé miệng vào môi tôi, tôi hé môi để lưỡi bé đưa sang cho tôi mút, rồi bé mút lưỡi tôi.
– Ông yêu nàng tiên bé bỏng của ông. Ông yêu Ngọc lắm. Tôi ghé vào tai bé, nói nhỏ.
– Ngọc cũng yêu ông.
Đến cổng nhà Lan, cách chỉ chục mét. Tôi gọi cổng. Anh Quốc cầm đèn pin ra đón.
– Cậu vào đây đã! Cả Ngọc cũng đi với ông à? Hai ông cháu vào nhà đi.
Anh bật thêm hai bóng tuýp, căn nhà sáng rực. Cũng chưa thấy sửa sang gì nhiều. Chứng tỏ chủ nhân cũng trễ nải với việc tu sửa. Anh rót nước mời tôi. Trong ánh đèn nhìn gương mặt người đàn ông mới qua tuổi 60 mà thấy già nua, khắc khổ và ẩn chứa những điều gì đó khó thoát ra để được thanh thản.
– Cậu lên thăm cháu được mấy ngày?
– Dạ, ngày kia em có việc phải về HN gấp cho kịp. Kế hoạch ở lại để đi Đại Từ & Bắc Cạn đành phải huỷ bỏ, anh ạ. Thế nào, bác đã sửa xong chuồng gà chưa? Có khi làm bẫy mà bắt cáo, chồn lại hay đấy anh ạ…
– Tôi cũng định thế nhưng chưa biết cách, để rồi tính…
– Có gì khó đâu.
Thế là tôi lấy kinh nghiệm của đồng bào Tây Nguyên bẫy chồn ra kể với anh. Mắt anh sáng lên dưới ánh đèn.
– Ô! Thế thì dễ. Mà tôi thấy cái giống này ở đâu cũng như nhau. Khôn lắm! Nhưng sao khôn bằng người. Để tôi làm thử.
– Bắt được thì bán cho các nhà hàng. Ở đây thế nào em không biết chứ ở Hà Nội á? Một con dúi cỡ chit cân, hơn cân người ta mua vào đã 400 – 500 ngàn nhá. Làm thịt, bán cho khách ăn tại nhà hàng là 300 ngàn một đĩa chừng 2 lạng chứ mấy. Còn cầy, cáo thì hiếm và đắt hơn ở bộ lông…
– Thế cơ á? Được rồi! Nhất định tôi sẽ làm thử…
Ngọc từ nãy vẫn ngồi cạnh tôi. Anh bật TV, chọn kênh có hoạt hình và bảo bé:
– Ông bật hoạt hình đây này Ngọc. Ngồi sang đây mà xem.
Bé đứng dậy, đi sang giường kê bên gian cạnh ngồi xem.
– Mai hay tí nữa em vẽ cái mẫu lồng bẫy cho anh nhé. Em đi giải cái.
– Cậu ra phía đầu nhà ra giếng là nhà vệ sinh đấy. Anh đứng dậy, bật 1 trong 7, 8 cái công tắc trong bảng điện treo ở cạnh cửa giữa. Tôi bước ra hiên, rẽ trái theo hướng anh chỉ và nơi có bóng điện.
Ra tới giếng, tôi thấy Lan đang rũ quần áo đã giặt để phơi lên dây. Trời thì rét căm căm. Cũng chẳng biết nhà có bình nước nóng không.
– Tôi hỏi nhỏ: Xong chưa?
Lan gật và lôi tôi vào góc tối. Nàng ôm chặt tôi và hôn lấy hôn để. Tôi muốn sờ vú Lan quá mà thấy nàng mặc áo mùa Đông dày xụ. Tôi chỉ kịp ấn tay vào hai vú Lan bên ngoài áo.
– Anh vào đi! Em vào sau.
Thế là tôi quên cả việc định đi giải.
– Thôi giờ mời anh chị sang xơi cơm đi, cũng muộn rồi đấy. Ơ, thế chị đâu rồi anh?
Từ buồng trong, tiếng Lan vọng ra…
– Tôi xong rồi đây. Rồi Lan bước ra, ngồi cạnh chồng.
– Bà đóng hết cửa chưa?
– Em đóng rồi.
– Thế thì ta đi, cậu nhỉ.
Ra tới cổng, anh cẩn thận kéo kín và thò tay vào khóa bên trong. Nhìn vào thấy tối um. Tôi dắt bé Ngọc đi cạnh Lan. Tay tôi chạm vào tay Lan và bóp nhẹ.
Mọi người ngồi quanh bàn ăn. Minh đưa ra món hàu sống đã vắt ngập nước vắt từ chanh tươi.
– Ngọc có ăn món này không con? Tâm hỏi.
– Con có.
Mỗi người một con, xong chuyển qua món hàu nướng mỡ hành đang bốc khói mà Minh vừa bê ra.
Trời lạnh nên ít ai uống bia. Chỉ có tôi và Quốc mỗi người cũng tiêu được ba lon. Ba người đàn bà của tôi mỗi người cố gắng đến cuối bữa cũng chỉ hết 1 lon. Trong khi ăn, nương theo chuyện tôi xen vào việc chuyển cư về Hà Nội. Đầu tiên là việc đã làm được của Lâm – Thuý với Mẹ Liên, sau là hướng kế hoạch tới của hai chị em Minh – Tâm và bé Ngọc. Tất cả tôi đều gán cho sự nỗ lực và ý nguyện của vợ chồng Lâm – Thuý và tôi khẳng định khả năng của Lâm – Thuý về kinh tế, về đầu óc và mong muốn của hai vợ chồng. Tôi lựa đúng lúc khi Tâm và Minh đề xuất với cô Lan, chú Quốc việc cùng chuyển về Hà Nội, tôi hỏi anh Quốc xem anh nghĩ thế nào?
– Tôi thì tôi cũng đã nghĩ tới, nhưng hai đứa con trai chưa về, nhà cửa và cuộc sống ở HN thì đắt đỏ. Vả lại ở đây mãi quen rồi, bạn bè, hàng xóm ra vào gặp gỡ nhau thường xuyên cũng vui. Về HN nhà nào biết nhà đấy… Tôi thấy…
– Chú hay nhỉ? Tâm nói:
– Ở đâu âu đấy. Lâu rồi thành quen. Ban đầu anh Lâm cháu cũng cứ định học xong về nông trường. Nhưng có cậu động viên và mẹ cháu, chúng cháu nói vào đến bây giờ thì cô chú thấy rồi đấy…
– Chúng cháu vẫn đang làm ăn tốt ở trên này nhưng luôn có xu hướng bay về HN sống bất cứ lúc nào có thời cơ… Minh thêm vào.
– Bà Liên với hai cháu còn có vợ chồng nhà Lâm và cậu. Về đấy trước mắt còn có nơi ở chứ vợ chồng tôi…
Anh bỏ lửng câu nói.
– Rồi! Tôi bảo:
– Anh chị cũng đã nghĩ đến rồi chứ gì? Đó là điều kiện cần. Thế đã có lần nào cháu Thuý và chồng nó đặt vấn đề này với ông bà chưa? Tôi hỏi.
– Cũng nhiều lần hai cháu nó nói nhưng tôi cứ ái ngại…
Tôi biết qua mọi người chuyện vợ chồng anh và nhất là chuyện Thuý không phải con đẻ của anh mà anh chỉ nhận vì thể diện, vì chuộc lỗi, vì… Tôi quyết định đánh đòn cân não.
– Hai thằng cò là anh nhưng vì công việc và điều kiện chưa thể về. Còn đứa út là gái muốn gần cha mẹ không phải để dựa dẫm về kinh tế mà chủ yếu cần chỗ dựa tinh thần, tình cảm. Con gái bao giờ cũng thích gần cha mẹ. Không phải vô lý mà ông bà mình dạy:
“Cha già, mẹ héo thì con gái là cái néo giữ thân”. Nói đâu xa, như nhà em đây này, con trai các Cụ quyền nọ, chức kia, kinh tế khá giả nhưng khi cha mẹ ốm đau thì sao cận kề chăm bẵm được, tốt và có hiếu thì gửi tiền về và năm thì mười họa mới về thăm. Nếu bố mẹ em không có chị Liên, chị Thanh và cô Bình thì các cụ cứ héo hon mà đi chứ không thọ được như vậy đâu. Còn con trai không phải là vô tâm nhưng luôn có xu hướng bay nhảy. Chỉ nghĩ đến cha mẹ khi đã bị kiệt quệ hoặc đã dư dả. Hai thằng cò nhà bác cũng thế. Chúng sẽ về khi chúng ở một trong hai trạng thái. Mà nay anh chị đâu còn trẻ, còn khỏe nữa. Anh chị nên nghĩ lại. Còn việc ngại ngùng trong quan hệ xã hội, phố xá thì chắc là ban đầu anh quan sát thấy thế thôi. Chứ ở lâu lâu mới thấy được. Cũng bạn bè, hàng xóm, láng giềng chứ. Như em đây này…
– Thế bây giờ ý bà Lan thế nào. Quốc quay sang hỏi vợ…
– Anh bảo sao em nghe vậy. Nhưng giờ có cậu Lâm, hai cháu đây và ở dưới HN thì chị Liên và hai vợ chồng nhà Thuý cũng phân tích y như cậu và hai cháu nói hôm nay. Bữa trước hôm em về đây thì thằng Lâm nói trước mắt ông bà ngoại về thì cứ ở nhà con. Vợ chồng con và bà nội ở nhà cậu. Hai nhà cũng chẳng xa nhau, chỉ ba bước chân. Rồi một thời gian sẽ mua được đất, làm được nhà…
Tôi kết luận:
– Vậy là được rồi. Cũng không bảo anh chị ngày mai, ngày kia hay tuần sau, tháng sau đi ngay đâu. Miễn là luôn sẵn sàng trên bệ phóng. Anh xem nhà đất trên này giá cả thế nào. Nếu được giá là bán đi, về Hà Nội. Tiền bán nhà là của ông bà, gửi tiết kiệm dưỡng già. Còn việc hộ khẩu, chuyển lương… để bố Lâm nó phải lo và nó lo được đấy. (Tôi nói vậy là bởi chắc chắn tôi làm được nhưng mọi việc tôi cứ núp danh thằng con trai của tôi Lưu Thanh Lâm)
Quốc nói:
– Thì vợ chồng tôi nghe theo cậu, nghe theo chị Liên và các cháu.
– Hoan hô! Hoan hô! Tâm hét lên:
– Mỗi người một lon nữa để chúc mừng cô chú đã định hướng đúng.
Tôi kết luận tiếp…
– Chốt là như vậy. Nhưng ngày kia em phải về Hà Nội rồi. Anh Quốc có cần chị ở lại thêm mấy ngày không? Nếu có thể được thì để chị xuống với hai cháu. Một là chúng quen hơi bà rồi, hai là sắp tới chị Liên phải về quê có việc chừng một tháng. Ông có nhớ bà thì xuống, có buồng hạnh phúc cho ông bà chỉ cần ới một câu là xe lên tận cửa đón anh.
– Thì tôi có bảo gì đâu? Quốc phân bua:
– Bà cứ yên tâm xuống với cháu, giúp con và giúp chị Liên, có chị có em cho vui. Tôi tự lo được. Chỉ vừa rồi bị cáo, chồn bắt mất gà thôi.
– Nhà cháu còn bị mất 3 con cơ.
Thấy xu hướng đã chuyển làn. Việc chuyển cư như thế là tạm ổn. Nhìn sang Lan thấy nét phấn khởi hiện lên mặt…
– Ăn xong em sẽ vẽ mẫu lồng bẫy chồn. Anh làm luôn hai cái. Bên anh một và bên này một cái nhé. Rót bia đi Minh.
Từ đầu bữa đến giờ bé Ngọc vừa ăn vừa dỏng tai hóng chuyện người lớn. Để nhập tâm rồi mai chắc chắn nhiều chuyện hỏi tôi đây.
Ăn xong, mọi người ra phòng khách uống nước và chuyện trò một lúc. Minh và Tâm vào dọn dẹp, rửa bát. Lan cũng xúm vào cùng làm. Đã hơn 9 giờ tối. Tâm quay ra gọi con:
– Ngọc ơi! Lên đánh răng rửa mặt rồi đi ngủ con. Khuya rồi đấy!
Bé nhìn sang tôi như dò hỏi.
– Bé Ngọc lên đánh răng đi. Ngày mai nghỉ học à? Ở nhà với ông, hai ông cháu cùng chơi nhé.
Sau phút bịn rịn, bé lững thững lên tầng.
Tôi rót nước trà mời anh. Rồi sực nhớ ra việc vẽ mẫu lồng bẫy mà không có giấy, bút…
Tôi gọi:
– Tâm ơi, có giấy bút không cho cậu mượn…
– Cậu lên phòng cháu Ngọc bảo nó đưa cái tập giấy và bút của mẹ Tâm hôm qua mới mua nhé.
Tôi lên phòng của bé. Bé vừa đánh răng, rửa mặt xong đang mặc váy ngủ. Thấy tôi vào, bé nhao đến tôi mà chưa kịp mặc gì. Tôi chủ động hôn môi bé và bế bé đặt nằm lên giường, tôi hôn vú và không quên nhấp nhấp vào hai cái “cúc áo”, bé kêu rên:
– Ối ối ối! Ông ơi!
– Ngọc đau à?
– Không đau đâu! Ngọc không đau đâu nhưng…
– Nhưng sao?
– Ngọc không biết đâu. Ối! Ối! Ông…
Tôi lướt xuống, liếm dọc xuống rốn rồi xuống bướm. Cái mu cao mềm và lún phún lông tơ. Bé dùng hai tay bành hai mép rộng ra, một màu hồng đỏ mịn màng và bóng. Tôi liếm dọc hai bên mép, bé cứ ưỡn mông lên, lưỡi tôi quết quết vào cái lỗ nhỏ xíu, đỏ hỏn. Một giọt rồi hai ba giọt dâm thuỷ từ cái lỗ bé tí tẹo bắn mạnh ra theo cái hẩy mông của bé. Tôi đứng dậy, cầm cái váy ngủ mặc cho bé. Bế sờ cặc tôi ngoài quần. Nứng quá, tôi kéo khóa quần và lôi buồi ra. Bé vồ lấy và đưa lên miệng. Miệng bé há to ra, tôi cố nhấn con cu mình vào sâu hơn một chút, răng bé cọ cọ vào cu tôi, tôi càng nứng và thót bụng phóng tinh trùng vào miệng bé. Ngọc nuốt hết. Tôi cầm cái gấu váy ngủ của bé để lau chim và áp miệng mình vào miệng bé, bảo:
– Ngọc nhổ nước bọt cho ông uống đi.
Một chút từ miệng bé ứa ra đầu lưỡi, tôi mút sạch. Rồi bảo:
– Ngọc ngủ đi. Mai hai ông cháu mình ở nhà.
Rồi đứng dậy, kéo khóa quần rồi định quay ra cửa. Bé giữ tay tôi, bảo:
– Ngọc cũng muốn nước bọt của ông cơ.
Tôi đành ngậm miệng bé và nhè chút nước bọt của mình sang miệng bé, hôn môi, hôn hai mắt và hôn lên trán bé rồi mở cửa đi xuống.
Tôi mở giấy, lấy bút vẽ mẫu lồng bẫy và ghi kích thước các chiều, các bộ phận cẩn thận.
– Riêng mồi nhử anh nhốt con gà bé tí thôi vào trong lồng bé đặt cố định phía cuối lồng to. Cáo hay chồn, chuột không thể vồ được mồi. Anh đặt lồng ngay trên mặt đất, dưới chuồng gà nhé. Cứ thử một vài lần xem. À! Nếu có con nào dính bẫy rồi thì hôm sau phải rửa sạch lồng bằng xà phòng thì mới bẫy được tiếp. Cái giống cáo, chồn khôn lắm.
– Cũng hay nhỉ. Mai kia tôi sẽ làm. Cũng đơn giản.
Ba người phụ nữ đi ra, ngồi quanh bàn uống nước.
– Chú Quốc làm cho chúng cháu một cái bẫy nhé. Con bắt gà nhà cháu to lắm. Nhìn dấu chân là biết. Minh nói với Quốc.
– Thôi cả nhà ngồi chơi. Cháu đi tắm đây. Con Ngọc ngủ rồi à Cậu? Tân nói và hỏi tôi.
– Không biết. Lúc cậu lên lấy giấy bút thì thấy bé đắp chăn nằm trên giường rồi.
Ngồi chuyện trò chừng 15 phút, anh Quốc gọi:
– Bà Lan ơi về đi, để cậu Luân và các cháu ngủ. Khuya rồi.
Nói xong, anh Quốc đứng dậy, cầm đèn pin và cuộn bản vẽ mẫu lồng bẫy cáo rồi quay ra.
– Anh về trước đi, đừng khóa cổng vội. Em cũng về ngay đây. Lan trả lời chồng rồi đi vào nhà vệ sinh.
Minh nhìn tôi, tủm tỉm:
– Em lên phòng đây. Chồng lên với Tâm đi. Nửa đêm em sang nằm chung nhé. Nhớ ra khóa cổng cho vợ và đóng chốt cửa nhà nhé!
Nói rồi Minh đi lên.
Lan ra, nhìn quanh rồi nói nhỏ:
– Em cũng về đây.
Tôi đưa Lan ra cổng, vòng tay ôm và hôn nhau. Lan cầm tay tôi đưa vào trong áo. Chạm da bụng, thấy Lan rùng mình vì tay tôi lạnh, Lan đẩy tay tôi lên hai bầu vú to. Tôi xoa và bóp, hai miệng, hai lưỡi không rời nhau. Chợt có ánh đèn pin lấp loáng từ phía giếng nhà Lan đi ra. Lan nhả miệng ra và rút tay tôi khỏi vú:
– Chồng về ngủ đi. Rồi em đền.
Nói xong, Lan quay vội vào cổng nhà mình.
Tôi quay về, khóa cổng, đóng chốt cửa cẩn thận rồi tắt đèn tầng dưới để lên phòng Tân.
Tân để cửa mở một nửa. Tôi vào thấy em đang nhắn tin cho ai đó.
– Tắm chưa? Bé Ngọc ngủ chưa?
– Em tắm rồi. Lúc nãy sang thấy con đắp chăn nằm im lắm. Chắc ngủ rồi.
– Ngoan nhỉ. Nó nằm mình mà không sợ à?
– Ngủ mình một phòng từ khi 5 tuổi cơ. Giờ đều tự làm được khối việc đấy. Đứa khác bằng tuổi con còn nhõng nhẽo lắm. Nhưng bé Ngọc thì không. Ra dáng người lớn lắm. À! Chưa khoe với chồng: Bé Ngọc là học sinh giỏi đứng đầu toàn khối 1 đấy, lại còn là lớp trưởng nhé.
– Thế á? Vừa xinh, vừa ngoan, vừa học giỏi. Nhất con mẹ Tâm rồi.
– Thế bố có thưởng gì cho con gái yêu không?
– Mai anh đưa bé xuống thành phố để mua quà thưởng nhé.
– Thế không thưởng gì cho hai vợ à? Nói vậy thôi chứ được gần chồng, được chồng yêu chiều và… ấy ấy thì là phần thưởng lớn nhất rồi. Cởi quần áo ra đi rồi nằm chùm chăn kẻo lạnh. Em vừa phải nhắn tin cho khách để phân chia thời gian cho hợp lý chứ cửa hàng có 4 giường làm tóc, 3 ghế làm móng mà kéo đến đông cùng lúc thì không có chỗ mà ngồi chờ.
– Sao em không thuê luôn cái Kios bên cạnh mà mở rộng thêm?
– Em cũng đã hỏi và họ cũng đồng ý nhưng phải đợi người đang thuê sử dụng hết tháng này và em còn chờ mấy đứa thợ mới học xong đã.
– Dạo này công việc nhiều không?
– Đuổi chả hết khách. Làm vất nhưng thu nhập cao nên cũng vui, đỡ lo. Nhiều khi phải huy động cả chị Minh ra làm.
– Minh cũng biết làm à?
– Có gì khó đâu. Hướng dẫn mấy hôm là biết. Được cái là Minh cũng khéo nên khách thích lắm. Em cũng trả công cho chị ấy như những người khác theo chấm công và số khách qua tay. Ngoài ra, em cũng nhận vốn góp của chị ấy gọi là có để cho chị ấy nhận tiền hàng tháng đỡ lăn tăn. Chứ vợ anh đâu thiếu vốn…
Tôi cởi quần áo và nằm lên giường. Tâm mở cửa đi về phía phòng Minh, một lát thì quay lại. Tâm cởi hết quần áo, trần truồng chui vào chăn. Chẳng biết thế nào mà cái chân em đạp phải cái ghế đổ kềnh ra, một tiếng động rõ to.
– Gì thế? Bé Ngọc thức bây giờ.
– Úi giời! Có trống gõ bên tai nó vẫn ngủ ngon lành.
– Có tắt đèn không em?
– Kệ cho sáng để nhìn cho rõ xem có gì khác không chứ.
Giờ trong phòng đã thấy ấm hơn.
Tâm lật chăn ra thấy tôi còn mặc quần sịp, nàng vội kéo tụt hết ra. Buồi tôi đang cửng tửng lên. Tâm cầm buồi tôi đưa lên miệng liếm và mút. Tay tôi sờ vú em rồi lùa xuống bẹn để lướt ngón tay dọc khe lồn. Tâm rên ư ử rồi xoay người theo thế 69. Được một lúc, có vẻ không chờ được nữa, Tâm quỳ trên giường muốn địt nhau kiểu chó. Ừ thì kiểu chó. Tôi chiều em hết mình. Mỗi lần nhấn buồi vào sâu là Tâm lại một lần kêu rên. Tiếng kêu cứ to dần, rõ dần.
Rồi tôi vật ngửa em ra, gác hai chân em lên hai vai tôi rồi kê cái gối ôm dưới mông đít Tâm cho cái lồn ưỡn ngược lên rồi cắm buồi vào thúc mạnh. Tâm rú lên:
– Ối chồng ơi! Sao mà sâu thế, vào tận tử cung vợ rồi…
Tôi càng thúc mạnh và gồng lên phụt tinh trùng vào sâu nhất, có thể rồi cả hai nằm vật ra. Tâm lấy khăn trong nhà tắm, nhúng nước nóng, vắt khô rồi ra lau cho tôi. Xong mới đi vào nhà tắm xả nước rửa. Tôi chợt nhớ ra cái ổ chờ, cái mắt thiên thần. Nếu bé còn thức thì chắc chắn bé sẽ xem được hết cuốn phim Sex của Mẹ Tâm và ông Luân.
Tâm đi ra và leo lên giường, bật đèn bàn và tắt đèn tuýp. Rồi vẫn nude toàn thân nằm xuống cạnh tôi cũng trần truồng.
– Không chốt cửa lại à?
Tâm ghé vào tai tôi nói nhỏ:
– Cứ để đấy. Minh sang bây giờ đấy. Rồi chúng tôi lại sờ nhau tất cả những nơi nhạy cảm.
– Hình như hai chị em mập hơn thì phải.
– Đúng đấy! Em tăng 3 cân, chị Minh 2 cân rưỡi. Do tư tưởng thỏa mái, vui vẻ nên ăn ngon…
– Anh tưởng hai vợ có bầu chứ?
– Chưa biết, còn phải đợi tới kỳ kinh nguyệt tháng nay xem đã. Mà khả năng đấy, chồng ạ. Vì khi chửa con Ngọc em cũng thấy mình mập hơn và tâm sinh lý cũng thế. Thôi mình ngủ chút đi kẻo tí nữa Minh sang lại vừa… ấy lại vừa buồn ngủ. Rồi Tâm tắt đèn, đắp chăn và ôm tôi nằm.
– Hay là bây giờ anh sang phòng Minh nhé? Tôi hỏi…
– Không! Hai vợ thích nằm hai bên chồng để ủ ấm cho chồng thôi. Hôm nay chỉ thế thôi để giữ sức cho chồng.
Tôi ngủ lúc nào cũng chả rõ. Đến khi thấy mình nằm giữa hai người phụ nữ trần truồng tôi mới biết là Minh đã sang ngủ chung từ bao giờ. Hai tay tôi úp lên hai cái lồn và ngủ tiếp rất ngon lành. Sáng dậy thấy cả hai đã đi làm. Tâm viết trên trang quyển vở mở đặt cạnh đèn bàn: “Lúc nào chồng dậy nhớ đánh thức bé Ngọc dậy, làm vệ sinh và ăn sáng nhé. Bữa trưa thì đun lại đồ ăn còn để hai ông cháu ăn tạm. Chiều hai vợ về sớm – Yêu chồng”
Nhìn đồng hồ mới 7 giờ, vẫn sớm. Nằm đấy nhưng không muốn ngủ. Tôi nhớ tới bé Ngọc, tính sang bế bé sang nằm cùng. Tôi mặc áo may ô, mặc sịp và quần đùi sang mở cửa phòng của bé. Bé đã thức dậy và đang trong phòng vs. Tôi hỏi:
– Ngọc dậy rồi hả cháu? Xuống ăn sáng nhé. Mẹ Tâm và Bác Minh đi làm rồi.
Tôi tắt đèn, gấp chăn gọn gàng rồi đi xuống.
Vào phòng tôi, nơi mà tôi & Liên đã mấy lần ân ái. Vào đánh răng, rửa mặt định ăn sáng xong sẽ đưa Ngọc xuống thành phố mua quà tặng như đã nói chuyện với Tâm. Vừa xong, chưa kịp mặc quần áo dài thì thấy bé đứng ngay ở cửa phòng, chỉ phong phanh cái váy ngủ mỏng. Tôi hối:
– Lạnh thế mà sao bé không mặc đồ ấm vào để ăn sáng rồi ông đưa đi thành phố chơi?
– Ngọc chưa muốn ăn sáng, chưa muốn đi thành phố bây giờ đâu…
– Thế thì sao dậy sớm thế?
– Ngọc muốn ngủ với ông. Nói rồi leo ngay lên giường. – Cứ nằm đấy nhé. Ông ra khóa cổng và khóa cửa đã.
Xong việc, tôi vào phòng và mở chăn ra đề nằm cạnh bé.
Bé cởi cái váy ngủ từ lúc nào, lúc này trùng trục không mảnh vải. Chim tôi đã nổi cứng đến khó chịu. Tôi xoay người nằm nghiêng và hôn lên mắt, lên má và môi bé. Người bé ấm áp quá. Cứ chạm đến môi là bé há miệng ra hứng lưỡi tôi. Chắc bé thích mút lưỡi tôi và thích tôi mút lưỡi bé. Tôi cũng vậy! Vừa mút lưỡi, tôi vừa xoa lên ngực bé và vê vê nhè nhẹ hai hạt đỗ xanh nhỏ bé và lấy ngón tay miết nhẹ theo vành của hai chiếc “cúc áo” hôm nay thấy đã nổi đầy hơn, to hơn và cưng cứng như cái nắp chai. Tôi co lưỡi lại làm cho bé bị hẫng, nước bọt chảy xuống khóe mép của bé. Tôi chụm môi hút hết rồi ngắm khuôn mặt xinh đẹp của bé để xem các biểu cảm khi tay tôi vẫn đang xoa nhè nhẹ 2 cái nút chai và 2 hạt đậu xanh. Mắt bé mở đấy nhưng lờ đờ như ngây dại, cánh mũi cứ nở ra để thở dồn, đôi môi hồng nhấp nháy, thỉnh thoảng người cứ giật giật rồi cứng đơ theo từng động tác của tay tôi. Tôi xoa xuống bụng, dừng lại nơi lỗ rốn nhỏ xíu. Bé vội cầm lấy tay tôi kéo xuống phía dưới. Tôi chạm ngón tay vào hột le và cảm giác thấy nhờn ấm. Sao hôm nay dâm thuỷ của bé ra nhiều thế nhỉ? Tôi tung chăn ra, nhìn xuống. Một tuyệt tác của thân thể! Cái mu lồn múp míp, trắng hồng đã lún phún một đám tơ màu vàng nhạt, cái hột le dài giữa khe cứ nhô cao và lúc mở, lúc khép, phía dưới dâm thuỷ đã thành dòng chầm chậm chảy xuống khe đít. Tôi vục mặt xuống húp cạn dòng dâm thuỷ non tơ, tinh khiết. Bé ưỡn lên, lại một đợt dâm thuỷ khác ứa ra để cho tôi được quệt lưỡi liếm sạch và dùng lưỡi miết đi, miết lại dọc khe bướm còn rất hẹp. Bé quằn quại và kêu a… a… a.
Bàn tay nhỏ bé của bé đang dò dẫm trong đũng quần sịp của tôi. Tôi cởi tuột cái sịp ra. Bỗng thấy bé bật dậy, xoay mình áp mặt vào buồi tôi. Rồi nhổm lên, tay cầm buồi tôi dựng thẳng lên và im lặng, bần thần ngắm nhìn như bị thôi miên.
Một lúc, bé há mồm đưa buồi tôi vào sâu trong miệng, mút mạnh, mút mạnh… Bé nằm vật ra, hai tay bành hai mép lồn ra và nhìn với ánh mắt cầu khẩn. Tôi ngồi dậy, cầm buồi tôi quết dọc khe lồn hẹp đang đẫm dâm thuỷ. Tôi muốn đâm vào quá nhưng còn đủ tỉnh táo để không ấn sâu thêm. Bé càng ra sức bành rộng hơn. Tôi giữ cữ chỉ dám cho cái đỉnh hơi thon nhọn của đầu buồi lọt một chút vào miệng lỗ. Thấy lồn bé giật giật. Tôi rùng mình rồi phóng tinh trùng ào ào tràn ra khắp cái lồn mũm mĩm của bé rồi nằm đè cả người lên người bé. Tôi lấy áo may ô lùa xuống kê dưới mông bé sợ chảy xuống ướt đệm. Tôi hôn bé và nói nhỏ:
– Ngọc ơi!
– Ông gọi Ngọc là vợ ơi đi như tối hôm qua ông gọi mẹ Tâm í.
Tôi đoán không sai. Tối qua lúc tôi và Tâm địt nhau thì Ngọc đã thấy hết. Hôm nay muốn làm theo như vậy.
– Vợ ơi!
– Vợ Ngọc ơi chứ.
– Vợ Ngọc ơi!
– Đây vợ của chồng đây. Vợ yêu chồng, vợ nhớ chồng, vợ muốn được chồng hôn, bú và địt…(Toàn những câu của Tâm và của Minh bây giờ được lặp lại từ miệng của đứa trẻ 8 tuổi. Thật khó tin!). Địt là gì hả ông?
– À, giống như lúc nãy chim ông ấn sâu vào bướm Ngọc đấy.
– Sao ông không ấn nữa như ông ấn vào bướm mẹ Tâm?
– Bướm của Ngọc còn bé quá và Ngọc cũng chưa lớn như mẹ Tâm. Nếu ông ấn vào nữa Ngọc sẽ bị đau lắm, chảy máu nhiều lắm và ốm phải đi nằm bệnh viện đấy. Bao giờ Ngọc lớn thì Ngọc có cho ông ấn sâu vào không?
– Có. Để Ngọc có em bé nhỉ.
– Ừ đúng rồi.
– Ngọc gọi ông là chồng yêu như mẹ Tâm được không?
– Được! Nhưng chỉ những lúc nào có ông với Ngọc thôi và đừng nói với ai nhé.
Ngọc giơ ngón tay út nhỏ xíu đã co cong cong. Tôi hiểu, liền cong ngón út của mình ngéo vào ngón của Bé.
– Ông nhớ nhé. Ông đã thề là yêu Ngọc, Ngọc cũng thề là yêu ông. Ngọc thề là không nói với ai thì ông cũng phải thề như thế nhé!
– Ừ! Nàng tiên bé bỏng của tôi, vợ Ngọc của tôi. Yêu Ngọc quá, lớn nhanh để mình là vợ chồng địt nhau nhé.
– Ông phải nói là ” của chồng” chứ, sao lại nói là ” của tôi”?
Tôi hôn môi, hôn vú và hôn bướm Ngọc lần nữa và bảo:
– Ừ! Đúng rồi! Vợ Ngọc của chồng, vợ yêu của chồng, em yêu của anh. Mình dậy để ăn cơm rồi đi xuống thành phố đi… vợ yêu của anh.
Ngọc vùng ngay dậy, tự vào nhà vệ sinh. Tôi cầm theo chiếc áo may ô lau bướm lúc nãy và xả nước ấm rửa lồn cho Ngọc và rửa buồi tôi. Rồi giục:
– Vợ Ngọc của chồng lên mặc ấm, mặc bộ thể thao màu xanh – Trắng và đi giày vào cho ấm nhé. Rồi quân ta đi.
Tôi cũng thay bộ đồ thể thao, ra xe lấy đôi giày thể thao khoác túi và mang ví đứng chờ.
Bé từ trên cầu thang đi xuống. Phải nói rằng Tâm biết chọn quần áo cho con vừa vặn, hợp mốt và hợp với người. Nhìn cô bé đã ra dáng và xinh đẹp. Chỉ phải cái tội “TRƯỞNG THÀNH QUÁ SỚM” giống mẹ và có phần già dặn hơn cái tuổi rất, rất nhiều.
Ăn loáng cái xong xuất cơm rang còn được ủ nóng, uống nước xong tôi dắt Ngọc ra xe.
Đưa bé xuống thành phố, tôi mua con gấu bông trắng đẹp và đắt nhất cho Ngọc và nói…
– Đây là quà sinh nhật chồng tặng vợ Ngọc yêu nhé.
– Ơ! Cháu mấy hôm nữa mới sinh nhật mà!
– Cháu á? Ừ ông mua tặng trước vì hôm đó ông không tới được.
– Ông á, chồng chứ. Nói chồng mua tặng vợ Ngọc đi.
– Chồng mua tặng sinh nhật vợ Ngọc.
– Bây giờ mình để gấu bông ở trên xe để đi mua tiếp nhé.
Tôi đưa bé vào cửa hàng thời trang tuổi hồng cho bé chọn 2 bộ thể thao hai màu khác nhau nhưng cùng kiểu, cùng cỡ va hai đôi giày có hai màu ứng với màu quần áo. Tôi chỉ nói thế còn cho bé tự tìm và chọn. Cứ chọn được một bộ là bé lại bảo tôi cùng vào phòng thử để xem. Cũng là dịp ngắm thân thể của bé, là dịp để hôn chớp nhoáng lên môi, lên mắt và được chạm tay vào ngực, vào háng bé dù chỉ ở ngoài lớp vải quần sịp và áo lót trong.
Vòng qua khu khác, nhìn qua cửa kính trưng bày tại cửa hàng đồ chơi, búp bê tôi dẫn bé vào bảo bé chọn con búp bê nào mà bé thích nhất. Sau một hồi đi tìm, bé chọn được búp bê nam, tóc đen khuôn mặt một cậu bé người Âu mang ra cho tôi xem…
– Đẹp đấy! Sao cháu không chọn búp bê gái?
Bé dướn lên, ghé tai tôi nói thầm:
– Để Ngọc ngủ cùng cho Ngọc đỡ nhớ…
Tôi cũng thì thầm vào tai Ngọc: “Nhớ ai?”
Mắt Ngọc long lanh sáng: “Nhớ… chồng” rồi bấm nhẹ vào cánh tay tôi.
– Hai bố con thì thầm gì thế. Con gái anh xinh thế. Hôm nay được bố mua quà cho thế này thì nhất rồi. Cô bé thu ngân vừa đếm tiền vừa cho búp bê vào hộp vừa vui vẻ nói chuyện với chúng tôi.
Quanh quẩn đã hơn 12 giờ rồi. Tôi dẫn bé vào quán ăn. Hỏi bé thích ăn gì?
– Cháu, à quên, vợ thích ăn phở bò.
Tôi gọi hai tô gầu, nạm chín và mỗi tô thêm hai quả trứng gà chần.
Thấy bé ăn ngon lành và bắt chước tôi húp trứng chần. Sau đó, tôi muốn uống cà phê bèn thanh toán rồi dắt bé lên xe đến quán Cafe ven bờ sông. Tôi dùng cafe và gọi một ly kem hảo hạng cho bé và bảo:
– Nếu Ngọc thích ăn kem nữa thì bảo cô bán hàng lấy ra cho.
– Vâng.
Ăn hết ly kem, nhìn ánh mắt bé vẫn có vẻ thèm thuồng. Tôi hỏi sao không ăn nữa. Ngọc bảo ngon quá nhưng no quá rồi. Tôi đến quầy thu ngân thanh toán, mua thêm sáu ly kem để mang về. Người bán hàng đóng vào hộp xốp để giữ lạnh. Tôi thấy có bán cả bánh ngọt sinh nhật và hỏi nếu đặt trước một bánh sinh nhật vào ngày… tháng này và đưa theo địa chỉ yêu cầu tại nhà được không? Tôi nói địa chỉ.
– Dạ, gần như này thì được ạ! Bác ghi rõ địa chỉ, số điện thoại người nhận và nội dung ghi bằng Sô cô la trên mặt bánh ạ.
Tôi ghi rõ địa chỉ, tên người nhận và số đt của Tâm, đúng 18 giờ ngày mùng 10 dương tháng này (Nghĩa là còn 4 ngày nữa). Viết và trang trí bề mặt bánh phù hợp với bé gái 13 – 14 tuổi. Chữ Sô cô la na màu nội dung “Mừng sinh nhật Lưu Bích Ngọc”. Rồi tôi thanh toán và đặt trước 50% giá trị bánh.
Xong việc tôi xách hộp kem đưa bé ra xe để ghé qua vườn hoa cho bé chơi và ngắm cảnh. Tôi ngồi trên ghế đá, còn bé cứ la cà quanh mấy dãy, khóm hoa. Tôi nhìn theo bé và cứ tự hỏi sao lại có và đã xảy ra chuyện và những việc giữa tôi và bé thời gian qua và đặc biệt từ hôm qua? Tại sao một cô bé mới 8 tuổi đầu đã có suy nghĩ, biểu hiện và thể hiện tình cảm của mình với người khác giới và đã gần 50 để ứng xử như một cô gái 18 – 20?
Và tại sao tôi lại nảy sinh suy nghĩ, tình cảm yêu thương, ham muốn với bé như một người phụ nữ trưởng thành, yêu nhau thực sự??? Tôi cứ lật từng lùm cây, ngọn cỏ, từng viên đá, phiến lá trên quãng đường thời gian ngắn ngủi vừa qua để tìm câu trả lời mà chưa thấy. Đang vừa ngắm cảnh, vừa quan sát vừa suy nghĩ thì thấy đôi bàn tay nhỏ từ phía sau lưng vòng ra bịt mắt tôi. Cầm bàn tay, ve vuốt cổ tay tôi biết ngay là bé Ngọc. Tôi giả vờ hỏi:
– Ai thế nhỉ? Chắc không phải người mà tôi đang yêu, không phải người cũng đang yêu tôi rồi. Nếu đúng là vợ yêu của chồng thì phải nói thầm vào tai tôi: “Chồng… Ơi, vợ đây!” Rồi hôn chồng chứ nhỉ? Chắc không phải Bích Ngọc của tôi rồi.
Vẫn bị bịt mắt, nhưng bàn tay nhỏ xíu không che kín hết mắt tôi, nhưng tôi cứ nhắm tịt lại giả vờ không nhìn thấy. Một đôi môi mềm còn thơm mùi kem áp vào môi tôi, tôi há miệng để cái lưỡi nhỏ còn ngọt vị kem lùa vào rồi rời ra, lướt tới tai tôi thì thầm: “Vợ Ngọc của chồng đây!” Rồi buông tay ra khỏi mắt tôi và cười khanh khách. Tôi ôm bé vào lòng thơm lên má, ngậm vành tai bé thì thầm: ” Anh yêu em ” Bé nhìn thẳng vào mắt tôi nói: ” Vợ Ngọc yêu chồng”. Nếu có ai đi ngang qua hoặc nhìn chúng tôi từ xa đều nghĩ rằng hai ông cháu nhà kia, hai bố con nhà kia yêu quý nhau thế.
Tôi bảo Ngọc:
– Vợ yêu ơi, mình về chứ?
– Vâng. Nhưng về nhà rồi không được gọi là vợ chồng đâu nhỉ? Chỉ gọi ông cháu thôi á?
– Đúng rồi! Và không được kể với ai nhé.
Đồng hồ đã chỉ 5 giờ chiều. Gần về đến ngõ thì Tâm gọi:
– Hai bố con đi chơi thành phố vẫn chưa về à? Tối rồi.
Tôi vẫn để loa ngoài và đưa máy cho bé Ngọc…
– Con với ông về đến nhà rồi. Mẹ ơi, mở cổng…
Xe vào sân, tôi đưa hộp kem cho Minh và bé ôm con búp bê, khệ nệ xách túi quần áo với giày. Thấy thế Tâm chạy lại đỡ cho con.
– Con mang được. Mẹ ra ôm gấu bông cho con.
Tâm ra xe, đón con gấu bông từ tay tôi. Tôi cố tình sờ vào cặp vú thây lẩy của Tâm. Em chỉ cười. Tôi đóng cửa xe đi vào.
– Thôi hai ông cháu có tắm không? Không tắm thì lên rửa đi rồi xuống ăn cơm.
Tôi lên tầng trên, như thường lệ các phòng đều có nước nóng. Tôi vào phòng Tâm, cởi truồng ra xối qua bằng nước ấm, vừa định ra để mặc quần áo thì thấy bé Ngọc trần truồng, tay cầm cái sịp chạy sang.
Tôi vẫy vào và chốt cửa ngoài rồi xả vòi nước ấm lên người Ngọc, lấy sữa tắm của Tâm xoa tắm cho bé, xoa ngực để thăm lại cái nút chai và được thấy sự rung cảm của bé rồi xuống tới lồn bé. Vẫn thấy gì đặc sánh dính dính như hồ. Tôi đưa ngón tay lên nhìn thấy màu trắng đục, cầm cái sịp của bé xem thì ở đũng có một bãi lớn nhầy nhầy bết lai. À thì ra suốt từ sáng tới giờ cô bé tiết ra nhiều dâm thuỷ quá. Tôi miết dọc khe lồn tìm cái lỗ rồi ấn sâu ngón tay vào cỡ hai đốt và khoen khoen ngón tay. Bé há miệng ra và thở dồn. Tôi ngậm vào miệng bé rồi ấn tiếp ngón tay sâu thêm tí nữa rồi dừng lại. Không thấy bé kêu đau và đưa ngón tay lên nhìn không thấy máu. Tôi yên tâm, ngón tay tôi chưa chọc tới màng trinh của bé. Tôi bảo Ngọc mặc sịp mới và quần áo mới mua hôm nay nhé. Xuống trước đi. Ngọc ngần ngừ. Biết ý, tôi cầm buồi tôi cho Ngọc bú và mút một lúc cô bé mới chịu về phòng mình mặc quần áo.
Còn lại mình tôi, tôi phải dùng xà phòng giặt đi giặt lại cái sịp bé xíu của Ngọc rồi xuống ăn cơm.
Tôi bảo:
– Gấu bông là quà sinh nhật ông tặng Ngọc. Ông cũng đặt một đĩa bánh ngọt cỡ 40, cho họ địa chỉ và số điện thoại của mẹ Tâm rồi, họ sẽ liên hệ lại trước khi mang bánh tới. Đã đặt trước một nửa tiền. Có ghi rõ trong hóa đơn thanh toán. Còn một nửa thì bác Minh chung với ông để tặng bé Ngọc nhé. Quần áo thể thao thì tặng lớp trưởng Lưu Bích Ngọc, anh chàng búp bê thì tặng học sinh giỏi Lưu Bích Ngọc. Còn mấy ly kem thì chúc mừng các phụ nữ của tôi.
Có ánh đèn pin ngoài cổng. Vợ chồng anh Quốc sang. Chuyện trò một lúc lâu, đủ thứ, Lan bảo mai đi cùng cậu xuống với cháu. Tôi nhờ anh Quốc lắp giúp cái bóng điện ngoài cổng. Anh bảo:
– Tôi lắp bên tôi và lắp luôn cho bên này. Cậu yên tâm. Thế mai định mấy giờ hai chị em đi?
– Lúc nào Tâm, Minh dậy đi làm và bé Ngọc đi học thì chị em mình đi. Sương mù thế này phải đi chậm chị ạ.
– Sớm thế á? Mai cháu và Minh dậy sớm đấy. Phải đưa bé Ngọc ra cửa hàng đợi đến giờ đi học. Thôi thế thì bây giờ nhà mình ngủ sớm đi để mai dậy sớm kẻo mệt.
Vợ chồng anh Quốc về, Tâm bảo con lên gác trước.
Còn lại tôi và hai chị em Minh Tâm. Tôi báo cụ thể ngày về quê và kế hoạch ăn tết. Muốn cả hai chị em và bé Ngọc về.
– Nhất định về chứ. Nhà chồng mình cũng là nhà mình chả về đấy thì về đâu nữa chồng yêu ơi.
– Hai vợ nhớ rồi, chồng cứ yên tâm. Thôi hôm nay chồng ngủ mình nhé, hai chị em tình nguyện kiêng để chồng đỡ mệt, mai dậy sớm…
Minh hốt hoảng:
– Chết! Quên chưa giặt quần áo rồi. Cả hai bộ của chồng vẫn trong máy.
Tôi gạt đi:
– Tưởng gì! Thì cứ để trên này, anh còn lên chứ không à… Rồi hạ giọng: “Vào phòng cho anh sờ vú, hôn lồn hai vợ để ngủ cho ngon nào”
Cả hai đồng thanh:
– OK! Nhưng… kiêng địt nhá.
Rồi tôi cùng Tâm và Minh lại xoắn xuýt cuộc làm tình. Một mình tôi chia đều cho hai nàng.
Xong ai về phòng nấy.
Đêm nay ai nghĩ đến ai nhiều nhất?
Còn tôi, tôi nghĩ đến để nhớ mong, để yêu thương và thèm khát tất cả những cái lồn mà tôi đã được hôn.
Nhưng có lẽ nỗi khát khao và phải đợi chờ lâu dài nhất của tôi là ở nơi Nàng tiên bé bỏng của tôi.
Đêm miền núi ngày càng lạnh./.