Phần 7
Liên dụi mặt vào ngực tôi, thổn thức:
– Anh có biết em khổ thế nào không? Bố thằng T thì em không nói làm gì nữa. Nhưng con em, thằng T dính vào thuốc phiện, ma tuý sinh ra ăn cướp, giết người bị xử chết rồi. Ngày nó bị bắn, em đang có chửa con Minh nên chẳng đi mà xin xác nó về quê được. Nghe đâu bố nó và vợ nó đem về HB chôn. Mà vợ nó lại chính là đứa con gái riêng của con mẹ đã mồi chài bố nó. Cả 3 đứa con sau, khi em sinh chỉ một mình. Nuôi con cũng một mình. Giờ chỉ có anh…
Tôi hôn em, nước mắt em mặn trên khóe môi. Tôi vỗ về:
– Liên! A tìm được em là mãn nguyện rồi. Anh sẽ chăm sóc ba mẹ con em…
Liên nhìn tôi, nhẹ nhàng và dứt khoát:
– Nhưng… Anh phải lấy vợ, có con đi. Mình không thể lấy nhau được. Em biết mình thương em, muốn bù đắp cho em và con. Nhưng chồng ơi, anh đừng quá lo.
Em không cần gì cả, chỉ cần anh nghĩ đến em và thương con là được. Thỉnh thoảng cho em được làm vợ.
Em nằm xuống giường, từ từ cởi áo rồi đến quần. Tôi đứng chôn chân ngắm nhìn thân thể em. Làn da trắng nhờ trong bóng tối trong căn buồng nhỏ, có tia nắng xiên qua khe cửa sổ, Đôi vú em tròn trịa, đầy đặn trên vầng ngực trần…
Em nhổm dậy kéo tôi xích lại, vụng về cởi dây lưng rồi tụt hết quần tôi ra. Em cầm dương vật đang cương cứng của tôi mà hôn, mà mút. Tôi cũng cởi nhanh áo quẳng lên giường rồi nằm đè lên em. Chúng tôi say mê hôn, say mê mút môi, mút lưỡi nhau. Tôi rà môi, rà lưỡi mình khắp cổ, ngực, bụng của Liên. Khi miệng tôi ngậm vào đám lông trên mu âm hộ em, tôi thè lưỡi nhấm nháp dâm thuỷ của Liên đang tràn ra ngày càng nhiều nơi khe bướm. Tôi thấy mỗi lần em rùng mình là ưỡn mông lên để âm hộ nàng áp chặt miệng tôi. Khi tôi nhổm dậy định đưa dương vật vào thì em ngồi dậy, với tay xuống dưới gối lấy ra túi bao cao su. Em bảo:
– Em không cho anh xuất vào trong đâu, dù rất muốn có chửa với anh thêm lần nữa. Nhưng… rồi anh sẽ hiểu em.
Chúng tôi lại giao hoan đầy tình ái và nhục dục, đầy khát khao và thèm muốn.
Ngày đầu tiên, hai chúng tôi không rời nhau. Trừ khi em nấu ăn bữa trưa cho hai người. Sau khi ăn trưa xong, việc còn lại mà chúng tôi quan tâm là ở trên giường, trần truồng và xoắn quyện vào nhau.
Buổi tối hôm đó và những hôm sau thì diễn ra như mọi ngày. Cả nhà (5 ng) quây quần ăn tối, nói chuyện… rồi tôi ôm con trai ngủ, hai đứa con gái thì vẫn ngủ với Liên, chúng nó vẫn gọi tôi là cậu, xưng con, xưng cháu như mọi ngày. Chỉ có tôi và em thỉnh thoảng giấu các con để đưa ánh mắt trìu mến sang nhau. Hình như lũ trẻ lần đầu tiên cảm nhận được không khí đầm ấm, quây quần, thương yêu nhau đúng nghĩa một gia đình. Mấy ngày tôi ở lại, căn nhà đầy ắp tiếng cười.
Cứ như vậy, 15 ngày tôi bên em, bên con làm cho nét mặt em hồng hào trở lại, tươi tắn và viên mãn. Chả thế mà chị Lan bảo:
– Gớm mẹ con nhà chị Liên có cậu lên chơi có khác. Vui như hội, chả bõ những ngày trước mặt ai cũng đăm đăm…
Liên cười:
– Ừ vui thật mà! Lâu lắm rồi… chị em, cậu cháu mới gặp nhau.
Những việc tôi dự định làm cho Liên như sửa nhà, sửa bếp, lát sân… thì tự hai chúng tôi (Liên chỉ là… thợ phụ) làm là chính. Có việc cần thêm đàn ông thì nhờ chồng chị Lan đỡ một tay. Một số việc vặt như thu dọn, quét tước thì khi tối về tôi gọi cả 3 đứa trẻ ra giao mỗi đứa một việc. Chúng răm rắp nghe lời cậu mà làm, mồ hôi mồ kê nhễ nhại nhưng tôi thấy những nét vui trong ánh mắt trẻ thơ. Tôi luôn dặn thằng Luân:
– Nay con là con trai trong nhà, là người đàn ông đấy. Việc gì giúp được mẹ thì cố gắng giúp, nhớ bảo ban các em ngoan, học cho giỏi nhé. Nó cúi đầu, lí nhí: ” Vâng ạ!”. Tôi nâng cằm nó và nhìn sâu vào mắt con trai tôi như muốn bảo: ” Con là con đẻ của bố! Bố yêu con!”.
Tối trước hôm hết phép, việc sửa nhà cho mẹ con Liên đã xong. Tôi bảo Liên làm bữa cơm tươm tất hơn và mời gia đình chị Lan sang ăn cùng cho vui và để chia tay, sớm mai tôi về HN.
Bữa ăn thật vui vẻ. Bốn người lớn và 5 đứa trẻ. Ai không biết thì nghĩ rằng hai cặp vợ chồng láng giềng và con cái của họ…