CHƯƠNG 2
CHUYỆN CỦA MAI
Chap 1: Lương duyên tiền định
-Dạ thưa cô con về
-Ừ con về
Mình thưa cô Mai về khi Uyên vẫn còn đứng bên cạnh cô, và đó là chuyện của 1 năm trước, khi mình và Uyên vừa mới yêu nhau. Cô Mai là mẹ của Uyên, năm nay 42 tuổi, có Uyên từ năm cô 20 tuổi. Cô Mai mở quán nhậu ở quận Phú Nhuận và đó cũng là nhà cô luôn. Ban ngày thì 2 mẹ con ở trên lầu, bên dưới cho người ta bán café bánh mì này nọ, chiều thì cô dọn hàng ra bán quán Nhậu. Hồi xưa lúc chưa ly dị cô chú 1 phòng, Uyên 1 phòng. Sau khi chú ly dị và định cư bên Úc thì cô qua ở chung phòng với Uyên, còn phòng cô chú thì cô làm lại để cho người làm ở luôn mà không lấy tiền phòng. 1 phần là cô thương người, thấy mấy đứa dưới quê lên đây ở trọ tội nghiệp. 1 phần là cô muốn tạo điều kiện tốt để giữ chân nhân viên. Cô chỉ học hết phổ thông rồi nghỉ, cô ít học nhưng rất thông minh, nắm bắt nhanh và đối nhân xử thế cũng rất tốt. Lúc chú còn ở VN chú chỉ lo công việc đi buôn của chú, còn cô 1 mình bươn chải để mở được cái quán nhậu hiện giờ. Cô cũng tự học thêm tiếng Anh để giao tiếp với khách tây nên quán cô thường xuyên có người nước ngoài ghé ủng hộ, họ nói họ được giới thiệu là quán này làm đồ ăn VN ngon với cô chủ quán vừa đẹp lại giỏi tiếng Anh (tiếng Anh của cô giỏi hơn mình và Uyên luôn í T.T). Mà đúng thật, 42 tuổi rồi mà cô giữ được dáng như thiếu nữ 25: ngực to vừa phải và chân ngực cao vì cô thường xuyên tập gym, eo cô không hoàn hảo như người mẫu nhưng không hề có chút mỡ thừa nào, mông cô thì khỏi nói, Uyên được 8 thì cô Mai tới 10 lận, to tròn săn chắc, bự ngang ngửa Nhung nhưng săn hơn nhiều, da dẻ cô hồng hào tươi tắn cũng là nhờ thường xuyên vận động. Duy chỉ có da mặt cô là thấy được nét thời gian, da mặt của cô vẫn rất đẹp, nhưng không đẹp tới nỗi như thiếu nữ mà là của 1 phụ nữ 30: vẫn trắng, sạch sẽ và tự nhiên nhưng không căng mịn như Uyên hay Tâm và có pha 1 chút ưu tư. Mặt cô Mai phải nói là rất đẹp, theo như bây giờ cô kể là từ hồi 16 tuổi đã có con trai theo nườm nượp rồi, 20t thì lấy ba của Uyên. Uyên đẹp giống cô nhưng do có nét của chú nên nét đẹp bị giảm sút phần nào, nếu công bằng mà nói, cô Mai đẹp hơn Uyên nhưng do lớn tuổi nên nhìn không tươi bằng. Nếu đứng kế bên rất dễ lầm Uyên và cô Mai là 2 chị em, 1 phần do gương mặt, 1 phần do body của cô bốc hơn cả Uyên. Gương mặt của cô đẹp sắc sảo, hơi dữ và có nét dâm: chân mày cong, gò má cao, môi hơi đưa nhẹ ra và mắt hơi to. Các bác đừng nói là mặt cô dâm thì cô dễ dãi nha, theo như tướng số thì phụ nữ mặt dâm tất nhiên là mạnh về chuyện đó, nhưng rất có cá tính, không thích dựa dẫm, thích phá cách, tóm lại “dâm” là 1 khái niệm tướng số, không nói lên đạo đức của người phụ nữ.
Cô Mai thương người là vậy nhưng khá nghiêm khắc và khó tính, quán của cô không hoành tráng gì nhưng bàn ghế chén dĩa phải để đâu ra đó, bừa bộn 1 chút là cô la ngay, do vậy Uyên cũng thừa hưởng 1 chút tánh ngăn nắp từ cô. Cô khó tánh trong cả chuyện ăn uống, mình chưa bao giờ thấy cô uống nước ngọt hay ăn quá khuya. Món ăn cô ăn cũng thường là loại ngoại nhập, nhưng sau này mình mới biết không phải cô sính ngoại, mà là cô sử dụng những thứ đáng đồng tiền vì theo như cô nói, hàng nhập có mắc hơn đôi chút nhưng chất lượng đúng chuẩn, còn hàng VN đôi khi đóng gói nhỏ lại rồi bán giá rẻ, tính ra hàng nhập chỉ ngang giá hoặc thậm chí vài món còn rẻ hơn hàng VN. Nhưng không phải bạ gì cô cũng ăn hàng nhập nha, món nào mà truyền thống VN làm ngon thì cô nhất định ăn đồ VN, còn món nào là sở trường của nước khác thì cô sẽ sử dụng của nước đó. Cô nói:
-Con ăn Chocolate của Châu Á làm giống như con ăn Phở do người Mỹ nấu vậy đó, người ta rất muốn làm cho ngon nhưng không làm được, vì không có bí quyết. Chocolate là con phải ăn của Bỉ mới đúng
Mình nể cô luôn
Lúc mới gặp cô mình cứ tưởng cô là chị em họ gì với Uyên vì lúc mới quen Uyên nói Uyên là con một thôi. Lúc đó hình ảnh của cô gây ấn tượng với mình là: 1 người phụ nữ dáng dẹp, mặt sắc sảo, chạy bàn tiếp khách rất nhanh, mặc áo thun 3 lỗ và quần alibaba. Sau này mình mới biết cô thích mặc style trẻ trung lắm, vì cơ bản là dáng cô đẹp mà da lại trắng nữa.
Thỉnh thoảng qua nhà Uyên chơi mình thấy cô đang tập thể dục, cô mở iPad lên và tập theo mấy bài tập của nhỏ Hana Giang Anh, mà mình thấy nhỏ này chỉ được cái eo gọn hơn cô thôi chứ dáng thì không đẹp bằng. Cô cũng đầu tư thảm tập này nọ, mặc áo tập và quần legging rất sport, cơ thể thì mồ hôi nhễ nhại nhưng gương mặt vẫn rất phấn khởi. Nói thiệt, mình là con trai nên lúc đó nhìn cũng hưng phấn lắm, nhưng chỉ là hưng phấn thôi, không có ý nghĩ gì khác. Cô cũng tự nhiên lắm, kêu mình vô phòng ngồi chơi vì Uyên chưa về, còn cô thì vẫn ở hành lang tập tiếp. Thỉnh thoảng mình cũng có liếc ra xem cô tập, chủ yếu là mình cũng tập GYM nên muốn nhìn để học hỏi, chứ không phải nhìn trộm cô. Đang nhìn cô tập thì tự nhiên thấy cô buông động tác, rồi cô ngồi ôm bả vai la lên:
-Ahhh, ui da
Mình chạy ra, hỏi cô:
-Cô sao vậy
-Chắc bị chấn thương rồi, đau quá
-Cô thả lỏng ra đi, mà cô đau ở đâu
-Ngay chỗ bắp tay nè, vai thì không sao
Mình xoa nhẹ phần bắp tay cho cô rồi vuốt ngược lên để giãn cơ. Cơ thể của cô rất săn chắc, mà lúc đó lại nhiều mồ hôi nữa nên mình có hơi nhúc nhích thằng nhỏ 1 chút nhưng vẫn tập trung chuyên môn. Lát sau cô đỡ hơn thì Uyên về tới:
-Mẹ bị sao vậy
-Mẹ bị chuột rút
-Mẹ lại ham tập nữa rồi, mấy bài đó dành cho trẻ trẻ tụi con mà
-Mẹ tập được, tại hôm nay khởi động không kỹ thôi
Uyên quay sang mình:
-Anh mới tới hả
-Ừ, vừa mới tới ngồi đợi em thì thấy cô bị chuột rút
-Tới sao hok gọi em
-Tại cô nói em sắp về rồi nên anh ngồi đợi luôn
Cô Mai nói:
-Con ở chơi nha, cô đi tắm
-Dạ, cô cẩn thận
Mình và cô thỉnh thoảng vẫn gặp nhau lúc ở nhà cô, có khi cô Mai và Uyên đi siêu thị thì mình xung phong đi xách đồ dùm, vì lúc đó nhớ Uyên quá, muốn có cớ để gặp mặt càng nhiều càng tốt. Mình còn biết sau khi cô ly dị với chú thì cũng có nhiều người săn đón lắm, người cũ có, người mới có, mấy ông già ham của lạ cũng có, thậm chí có thằng tây kia ngày nào cũng tới quán cô ủng hộ. Nhưng cô không có quen với ai hết, theo như Uyên nói thì hiện giờ cô ghét đàn ông, với cô muốn ở vậy nuôi Uyên, không muốn Uyên khổ
Nhưng đó là chuyện 1 năm trước, lúc mà mình với Uyên còn mặn nồng. Bây giờ Uyên đi rồi, cô Mai ở nhà có 1 mình, mọi việc lớn nhỏ trong nhà cô đều phải làm hết. Ngày xưa thì kêu mình qua phụ, giờ cô không kêu mình nữa vì cô ngại, sợ mang tiếng lợi dụng. Ban ngày còn nhờ mấy đứa nhân viên được nhưng khuya hay sáng sớm thì chỉ có mình cô loay hoay. Mình không biết là cô cực cho đến khi Uyên gọi về VN cho mình, chưa kịp thăm hỏi câu nào thì Uyên hốt hoảng:
-Anh ơi, qua coi mẹ em bị gì á, nãy mẹ gọi em nói là bị té cầu thang gì đó, anh qua coi mẹ bị sao dùm em nha
-Sao lớn chuyện vậy, để anh chạy qua coi
-Lẹ lẹ nha anh, em lo quá
Mình tức tốc chạy qua nhà cô, hôm đó là sáng Chủ Nhật, nhân viên đứa thì xin nghỉ nữa buổi, đứa thì đi chợ mua đồ, chỉ có mình cô ở nhà. Mình qua tới nơi thì cô đi cà nhắc ra mở cửa, mình nhìn xuống chân cô thì thấy mắt cá sưng 1 cục như trái banh lông. Đỡ cô ngồi xuống, mình nói:
-Nãy Uyên gọi cho con, nói cô bị té
-Ừ, nãy cô tập xong, bị chuột rút bắp chân, ngồi 1 chút thấy đỡ nên cô đi xuống dưới nhà, ai dè nó còn đau nên cô mất thế bước hụt bậc thang, bị bong gân luôn rồi
Nhìn cái cổ chân sưng phù lên mà mình thấy tội cô, lúc nãy phải vác cái nhân ra mở cửa cho mình nữa
-Cô để vầy không được đâu, để con chở cô đi sửa chân
-Sửa chân là sao
-Dạng trật đả đó cô, nắn cho vô khớp lại, khỏi phải mổ
-À, vậy con biết chỗ nào chở cô đi luôn đi
Mình chở cô qua ông thầy trật đả bên quận 5. Ông này người Campuchia, chuyên sửa chân tay bị trật khớp hay lắm. Chở cô tới là cô đi hết nổi rồi vì chỗ sưng giờ chuyển qua bầm tím, cô phải vịn mình mà nhảy cò cò vô. Ông thầy kêu cô để chân lên ghế, xoa bóp nhẹ nhàng 1 hồi rồi ổng kéo chân cô ra thật mạnh, xong bẻ ngang 1 góc. Cô la làng luôn, nhưng sau đó chân cô giãn ra thấy rõ, cổ chân không còn cứng đờ nữa. Sau đó ổng lấy cái xô trong góc ra, múc 1 hỗn hợp gì đó trong xô màu vàng đậm sệt sệt và hôi mùi thuốc bắc đắp lên cổ chân cho cô sau đó băng gạc lại, băng gạc xong ổng vuốt nhẹ nhẹ bên ngoài , miệng thì lầm rầm đọc gì đó như thần chú, dặn về nhà nghỉ ngơi, 24h sau hãy tháo băng. Mình chở cô về nhà thì có mấy đứa nhân viên đi chợ về rồi, tụi nó dìu cô vô nhà nghỉ còn mình thấy có người ở nhà với cô nên chào cô rồi về.
Về đến nhà mình gọi cho Uyên để nói lại tình hình vậy, Uyên khóc quá trời, dặn mình có gì chăm sóc cô dùm, giờ Uyên ở bên này không có về liền được. Mình nhận lời, sau đó cúp máy. Tối đó, mình gọi cho cô:
-Cô ơi, cô sao rồi, đỡ hơn chưa
-Nam hả, cô đỡ hơn rồi, ông thầy đó hay thiệt, giờ cô đi được rồi nè
-Cô đừng có đi nhiều, ổng dặn cô nghỉ ngơi mà
-Tại quán đông quá, mà có mấy chuyện cô phải làm mới được
-Chân cô cả tuần nữa mới khỏi hẳn, có gì cô gọi con nha
-Cô biết rồi, cảm ơn con
Mình cúp máy, định bụng gọi cho Uyên thì có tin nhắn Zalo, là của cô
-Cô Mai nè, cảm ơn con hôm nay chở cô đi chữa cái chân nha
Mình hơi bất ngờ vì cô cũng dùng Zalo
-Dạ không có gì, có gì cô gọi cho con là được rùi
-Okie, G9 con
Cả tuần sau đó, ngày nào mình cũng qua thăm cô, mua dùm cô đồ ăn hay đi thâu tiền dùm cô vào những lúc rảnh rỗi. Mình và cô cũng thân với nhau hơn từ dạo đó. Khi chân cô khỏi hẳn, thỉnh thoảng mình cũng hay qua quán phụ bán hay lên phòng sửa dùm cô máy tính, hay thay bóng đèn v.v… nói chung là các kiểu việc của đàn ông hay làm. Cho đến 1 hôm cô nhắn tin cho mình
-Mốt con đừng qua đây nhiều nữa, con còn công việc, với cũng chia tay Uyên rồi, cô ngại nhờ con lắm
-Dạ không sao đâu cô, nhà có mình cô nên con qua phụ, tuy con chia tay với Uyên rồi nhưng vẫn là bạn mà
-Nói chung là không có tiện
-Con thu xếp được, cô yên tâm
Im lặng 1 hồi, cô nhắn tin lại
-Con qua hoài, người ta nói con với cô tằng tịu đó
-Cái gì, ai nói tào lao vậy
-Hàng xóm, người ta nhiều chuyện lắm, ai qua nhà cô hoài người ta cũng đồn hết
-Kệ người ta đi cô, con qua giúp cô mà, người ta muốn nói sao nói
-Nhưng mình kỹ lưỡng cũng đỡ mang tai tiếng
-Mình không có làm đâu có gì sợ cô
-Ừ, mà phải chi mình có làm người ta nói cũng hok tức ha, hi hi
Mình hơi đứng hình 1 hồi, không phải vì câu nói đùa của cô mà do 2 chữ “hi hi” của cô ở cuối tin nhắn
-Cô xì tin quá chừng, tại cô là mẹ Uyên á, chứ nếu gặp ở ngoài là con kêu = chị rùi
-Thì vui vẻ nên tươi trẻ mà con
-Dạ, nói chung vụ kia kệ người ta đi cô, cô cần gì thì cứ gọi con
-Uhm cô biết rồi
-Vậy nha, cô Mai ngủ ngon
-Okie, Nam ngủ ngon (icon mắc cỡ)
What đờ lợn, sao cô đổi cách xưng hô rồi. Mình thắc mắc chừng 30s mới biết tại sao khi đọc lại tin nhắn. Thì ra tin mình gửi đi thiếu chữ “c” (mình hay gõ là “c Mai” tức là “cô Mai”), do nhắn tin nhanh quá bấm chữ “c” nó lệch xuống khoảng trắng nên nội dung tin nhắn của mình thành ra “Vậy nha, Mai ngủ ngon”. Nhưng tại sao cô lại xưng tên với mình, lại còn icon mắc cỡ nữa. Mình hồi hộp không ngủ được.