Kẻ bội bạc, đó là ba từ mà Hoa sẽ dùng để gọi hắn từ nay đến hết cuộc đời. Hắn bỏ rơi nàng trong lúc số phận đã quay lưng, trong những tháng ngày cùng cực mà nàng ngỡ không bao giờ xảy đến với đời mình. Hắn chạy theo mụ đàn bà hơn hắn đến tám tuổi chỉ vì núi tiền của bà ấy. Hắn lừa dối nàng bằng những mỹ từ về cuộc hôn nhân giàu sang đầy quyền lực, thế nên hắn phải cam tâm “bán mình” cho mụ ta để đổi lấy một viễn cảnh sáng lạng trong tương lai. Thật nực cười, ai ép hắn phải làm thế, đồ dối trá. Đúng vậy, gần một năm kể từ khi hắn rời bỏ ngôi làng rồi sau đó tin tức cũng thưa dần cho đến một ngày Hoa không thể gọi cho hắn: “số máy quý khách vừa gọi không đúng…”, vậy là xong, mọi liên lạc bị cắt đứt hoàn toàn cũng là lúc gia đình nàng rơi vào cảnh khánh kiệt. Hoa đã sống những ngày tháng đó trong lo sợ hoảng loạn. Dù đã bỏ học nhưng số tiền chắt chiu cũng chẳng được là bao. Đào đâu ra số tiền đó bây giờ. Thời hạn ba tháng đã hết, nàng chỉ còn biết ngửa mặt kêu trời và đợi đến sáng mai mặc tình để người ta lôi nàng quẳng vào nhà thổ trừ dần số nợ. Chuyện đó giờ không còn quan trọng nữa, điều nàng lo lắng nhất là người cha bệnh tật đang lây lất nơi đất khách xa xôi. Những đồng tiền ít ỏi nàng gởi sang chỉ đủ cho ông ấy cầm hơi qua ngày. Ôi thi hào Nguyễn Du, có phải ông viết nên truyện Kiều để tiên tri cho cuộc đời của kẻ bất hạnh này không? E là như vậy, “hồng nhan bạc phận”, người xưa nói chẳng sai chút nào. Hoa ngồi thẩn thờ bên khung cửa sổ xiêu vẹo, nhìn hoàng hôn buông dần trên ngọn liễu ngoài sân, nắng chiều nhuộm đỏ cả một vùng trời khắc nên khung cảnh u ám như xót thương cho thân phận người con gái mới chập chững vào đời. Mãi nghĩ ngợi vẩn vơ, Hoa chìm vào giấc ngủ lúc nào không biết… Đến khi tỉnh giấc, nàng giật thót tim khi nhận ra một người đàn ông đứng ngoài cửa sổ chăm chú nhìn nàng ngủ. Nàng nheo mắt để chống lại những tia sáng chói chang của ngày mới len qua khe cửa. Ồ… tấm mành rách nát ấy thực chất chẳng khác gì tấm ngăn để quy định bên trong và bên ngoài căn nhà. Người đàn ông lướt cái nhìn dò xét qua một lượt, chắc gã đang tìm từ ngữ nào thích hợp để đặt tên cho cái “chuồng gà” mà Hoa đang dung thân.
– Tôi vào được chứ? Người đàn ông mở lời.
– Mời ông – Hoa bật dậy gói gém những thứ linh tinh trên tấm phảng để có thêm một chỗ ngồi.
Ông khách hơi cúi đầu khi bước qua ngạch cửa. Ông ta khá đường bệ trong bộ com lê đen với cravat sọc trông thật chỉn chu. Ông lại đảo mắt nhìn một lượt trước khi nhẹ nhàng ngồi xuống tấm phảng. Cứ ngồi tự nhiên, không sập đâu mà lo, Hoa tự cười mỉ mai. Không cần phải tỏ ra đạo mạo hay sang trọng trước mặt tôi. Ba tháng trước đây chẳng phải cả một đám đầu trâu mặt ngựa xộc vào đòi chém đòi giết đó sao. Ông cũng như bọn chúng thôi, chỉ khác nhau về trang phục.
– Thời hạn đã hết và tôi đã không xoay xở nỗi số nợ đó. Giờ ông muốn làm gì tôi thì tùy ông.
Người đàn ông không trả lời mà chỉ mỉm cười thật nhẹ, dường như câu chuyện của nàng chẳng can dự gì đến ông ta. Hoa nhìn sâu vào mắt ông khách, đó không phải là ánh mắt đe dọa, cũng không phải ánh mắt nhân từ. Hoa đã chuẩn bị cho một cuộc chạm trán với bọn giang hồ, nàng sẽ không chống cự nữa mà phó mặc cho dòng đời đẩy đưa. Theo lẽ đó thì sáng nay phải có cảm một đoàn tùy tùng bậm trợn theo sau một tên đại ca mới phải. Quái lạ, kẻ này không nằm trong số đó. Ông ta là ai?
– Chắc trong đầu cô đang nảy sinh hàng loạt câu hỏi, phải không cô Hoa?
Hay chưa, còn biết cả tên của nàng nữa chứ.
– Món nợ của gia đình cô đã được chủ nhân tôi xử lý gọn gàng cả rồi, về phần này cô không cần lo nghĩ nữa.
– Ông là ai? Ông muốn gì? – Hoa cố dằn một cơn xúc động, hay đúng hơn là nàng sắp chết ngất.
– Cứ từ từ rồi tôi sẽ nói tường tận cho cô nghe.
– Ông thôi ngay cái kiểu úp mở đó đi, và cũng thôi ngay cái vẻ đạo mạo lịch lãm giả dối trước mặt tôi.
– Cô còn trẻ nên có phần nóng nảy nhỉ – Người đàn ông lại tỏ ra bí hiểm – Tôi đến đây theo lệnh của chủ nhân để thương thảo với cô về bản hợp đồng này – Ông ta đưa nó cho Hoa kèm theo cây bút bi – Cô cứ đọc qua và chỉ có một lựa chọn, là ký vào.
Đó là bản hợp đồng thuê người trong thời hạn hai năm. Không phải thuê mướn bình thường, thuê làm nô lệ, hợp đồng ghi rõ như thế. Thật quá quắt, giữa thời hiện đại này mà vẫn có kẻ muốn làm chủ nhân còn người khác làm nô lệ, đúng là hoang đường. Hoa tiếp tục đọc, nhiệm vụ của nàng là đến sống trong một biệt thự và làm tất cả những công việc của một lao công. Hoa đọc đến phần diễn giải chi tiết thì có phần choáng ngợp trước những thứ phải thực hiện trong ngày. Nhưng đó vẫn chưa là gì so với cái điều khoản cuối cùng khiến nàng tê cứng cả người, đó là làm “vợ” cho chủ nhân. Từ vợ đặt trong ngoặt kép đã nói lên nội dung tiềm ẩn của nó. Hoa mường tượng đến “đối tác” trong hợp đồng là một lão già rụng gần hết răng ngồi xe lăn hay một tên bụng phệ biến thái nào đó đang nằm như đống thịt trên giường nệm đợi nàng mỗi đêm.
– Tôi sẽ làm búp bê tình dục, đúng không?
– Ờ… đó cũng là một cách hiểu.
– Nếu tôi không ký? – Hoa vênh mặt lên như kẻ bất cần.
– Vậy thì ông chủ sẽ thu hồi toàn bộ số tiền và giao cô cho nhà thổ, nơi mà đáng lẽ sáng nay cô phải có mặt ở đó.
Hoa sởn gai ốc khi bị khơi lại nỗi khiếp sợ mà nàng thoáng lãng quên. Vậy là gã nắm rất rõ hoàn cảnh của Hoa nên mới có thể táo tợn thảo ra một hợp đồng quái gỡ đến vậy. Suy cho cùng ưng thuận vẫn tốt hơn, làm vật giải trí cho một người vẫn hơn cho vô số những kẻ đồi bại. Gã đàn ông nói đúng, Hoa chỉ có một lựa chọn… là ký vào. Số phận thật đen đủi, tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, cuối cùng nàng vẫn phải đặt bút ký.
Ngay sáng hôm đó Hoa được đưa lên thành phố để đến một biệt thự nguy nga nằm ở khu dân cư mới thành lập chỉ dành cho giới nhà giàu. Khuôn viên rộng bát ngát được bao quanh bởi tường rào cao vút. Cánh cổng được chạm khắc tinh tế như muốn phô trương nét vương giả nơi này. Nàng bước xuống xe trong bộ áo bà ba quê mùa nhàu nát, sự xuất hiện của nàng khiến cho khung cảnh sang trọng cũng lây nhiễm nét tồi tàn. Đúng là nhà quê, đó là tiếng xì xầm của hai mụ đàn bà làm vườn đang soi mói trong từng bước chân rụt rè của đứa con gái lần đầu lên thành thị. Ánh nắng buổi trưa chiếu trên đỉnh đầu, nếu không có cái nón rộng vành chắc đôi má nàng đã rát buốc. Hoa ôm khư khư túi nilon chứa toàn bộ tài sản của mình, nó chỉ vỏn vẹn dăm bộ đồ và chút ít tiền oa dành dụm.
– Cô mang theo thứ gì vậy?
– Quần áo, thế thôi.
– Nếu là quần áo thì vứt hết đi, tôi có nhiệm vụ đưa cô đi mua sắm. Giờ thì cô theo tôi nhận phòng riêng, tắm rửa sạch sẽ rồi trở ra đây.
Hoa líu ríu theo sau, giờ thì nàng không còn cố tỏ ra cứng rắn hay ươn ngạnh mà nhũn như con chi chi. Hoa đã hoàn toàn choáng ngợp trước một dinh thự tráng lệ và cũng ớn lạnh trước sự khô khan tình người. Căn phòng của nàng ở cạnh phòng chủ nhân trên lầu một, có vẻ nó là phòng đọc sách được cải tạo thành phòng ngủ. Tuy không thể sánh với bất kỳ phòng nào nhưng đối với Hoa đã là quá sang trọng. Cánh cửa chính làm bằng gỗ trầm hương nặng trịch, bên trong là giường ngủ đủ rộng cho cả một gia đình, tấm nệm dày một gang tay được phủ ga trắng tinh. Cửa sổ bằng kính cường lực có màn che hai lớp gần như chiếm trọn cả bức vách. Hoa rút dây vén màn về hai phía nhìn xuống khu vườn, đó là một rừng hoa được trồng thành từng cụm tạo nên một hình thể nào đó trông rất lạ mắt. Hoa quay vào, cái đập vào mắt nàng trước tiên là cánh cửa thông sang phòng chủ nhân có khóa trái phía bên kia. Vậy là rõ rồi, ông ta sẽ sang phòng này bất kể lúc nào thấy hứng thú. Nàng phất tay xua đi tủi hổ, đằng nào cũng không còn lựa chọn, số phận đã định đoạt đành phải chấp nhận thôi. Hoa cố tỏ ra vui vẻ tung tăng trong phòng rồi đến bên tủ áo. Nàng vuốt tay lên mặt gỗ, cảm giác mát lạnh trơn tuột mà nàng chưa từng trải qua. Hoa chưa bao giờ dám mơ tới một chiếc tủ to lớn bằng gỗ quý như thế này. Hoa mở cánh cửa xếp quần áo của mình vào đó. Dăm bộ đồ nằm lọt thỏm vào không gian của chiếc tủ, lạc lõng đến lố bịch giữa nét sang trọng xa hoa. Dù người quản gia bảo vứt hết quần áo cũ nhưng Hoa không muốn làm thế, đó là tất cả những gì nàng còn giữ lại để luôn nhớ về ký ức của ngôi nhà rách nát mà nàng được sinh ra. Sau một hồi phân vân, cuối cùng Hoa cũng chọn được một bộ tạm gọi là coi được để lát nữa mặc ra đường.
Hoa bước vào phòng tắm treo quần áo sạch lên móc. Từng nút áo trên người lần lượt bung ra, làn da hơi ngâm nhưng rất nõn nà dần hiện ra trong ánh sáng êm dịu hắc qua từ cửa sổ kính mờ. Tuy trang phục bên ngoài nghèo nàn nhăn nhúm nhưng đừng tưởng Hoa là người lôi thôi. Trông chiếc áo lót ngay ngắn ôm gọn bầu ngực căng mọng đủ thấy nàng rất biết chăm chút cho bản thân. Chiếc quần dài cũng đã tuột khỏi chân, chỉ còn lại mảnh quần lót bé xíu vắt lửng lơ ngang hông cũng bằng sợi dây nhỏ xíu. Là con nhà nghèo nên Hoa không thể sắm sửa cho mình đồ lót mắc tiền, thế nhưng nàng rất biết cách sửa sang cho chúng luôn tươm tất nên không thấy một đường bung chỉ nào cả, cứ như nàng luôn mặc đồ mới. Mấy hôm trước nàng đã vá chiếc quần này bằng những mũi may tay khéo léo. Nàng thay đáy quần bằng mảnh vải ren xin được ở tiệm may gần nhà. Miếng ren nhỏ khá mỏng vẫn ôm gọn gò nhô cao và ám lên đó một mảng màu sậm hơn so với những chỗ khác. Hoa búi tóc lên cao khoe chiếc cổ lưa thưa những sợi tóc tơ. Nàng tháo khuy áo lót, đôi nhũ hoa căng đầy sức trẻ bung ra kiêu hãnh. Hai hạt đậu nhỏ đính giữa quầng vú hồng hào tạo điểm nhấn trên bầu ngực đang nung núc trước tấm kính lớn trong phòng tắm. Hoa tiếp tục cởi quần lót và ngắm mình trong gương. Chưa bao giờ nàng làm như thế vì tìm đâu ra tấm kính lớn thế này. Dẫu trải qua bao ngày tháng nhọc nhằn nhưng vẫn không thể phá hỏng những đường cong uốn lượn đầy ma mị trên thân thể của cô gái mơn mởn xuân thì. Hoa mở khóa, dòng nước ấm áp tỏa ra từ vòi sen ôm lấy thân thể. Những giọt nước trôi trên chiếc cổ thon thon chạy dài xuống triền đồi chập chùng, chúng tiếp tục đuổi nhau chạy sâu xuống bên dưới làm ướt sũng đám cỏ đen tuyền mọc thành mảng tam giác trên gò mu nẩy nở. Ngoài hành lang có tiếng bước chân ngày một gần tiến về phía căn phòng, sau đó là tiếng gõ cửa.
– Cô xong chưa vậy?
– Đợi một chút để tôi chải tóc, ông cứ xuống nhà trước đi tôi xuống ngay – Hoa nói vọng ra.
Tiếng bước chân lại rời đi đến khi không còn nghe thấy. Hoa mặc quần áo rồi ra khỏi phòng bằng những bước chân vội vã. Nàng xuống phòng khách trong chiếc quần kaki trắng ôm gọn bờ mông căng đầy và đôi chân thẳng tắp dài miên man. Chiếc áo thun kín cổ vàng rực cũng bó sát thân thể, tôn vinh đôi gò bồng đảo nhô cao chín mọng trong mảnh áo lót nhỏ nhắn. Gã quản gia chết trân, đôi mắt ông ta vừa lướt qua khuôn ngực, tuy rất nhanh nhưng Hoa vẫn bắt gặp. Nàng thấy mình đã sai lầm, tại sao lại chọn chiếc áo này kia chứ? Nó là quà sinh nhật mà “kẻ bội bạc” đã tặng, mỗi khi mặc ra đường thì hầu như mọi ánh mắt khao khát của đàn ông đều dán vào chỗ nhô cao nhất trên người nàng. Hoa rất ngại mặc nó nên nàng thường thay bằng loại áo rộng thùng thình. Xét cho cùng trong hoàn cảnh này Hoa cũng đâu còn bộ đồ nào khá hơn.
Buổi mua sắm diễn ra nhanh hơn gã quản gia mường tượng. Tuy Hoa là gái quê nhưng nàng lại có gu ăn mặc thật đối nghịch với xuất thân của mình. Nàng luôn cho rằng thứ gì hợp với mình thì nó sẽ đẹp, không nhất thiết phải cố làm cho giống một ai đó. Đúng là vậy, quần áo nàng chọn đều không đến nỗi mắc tiền nhưng nó thật hợp với vóc dáng cao cao thon thả. Lúc đi trên xe, ông quản gia đã đưa ra một thông báo có tình người nhất từ lúc gặp đến giờ, đó là chủ nhân muốn nàng trông thật đẹp và sang trọng như chính ngôi biệt thự nàng đang tá túc. Hoa có quyền chọn một lúc hai mươi bộ bao gồm đồ mặc ở nhà và mặc khi đi ra ngoài. Hoa cũng được mua một lúc hai mươi bộ đồ lót, ông nhấn mạnh phải là loại thật đẹp, thật hấp dẫn và là loại tốt nhất. Thật mắc cỡ muốn chui xuống đất khi vào shop mà gã ấy cứ tò tò bên cạnh nhắc nhở luôn miệng, ngay cả mấy cô gái bán hàng cũng phải đỏ mặt ngượng ngùng, thế nhưng bản mặt gã quản gia cứ như úp mo cau, chai ngắt và trơ trẽn. Dù sao cũng thật vui thích khi được mua sắm cho bản thân, điều bình dị này nàng chưa từng có được. Nàng luôn sống vì gia đình, mọi nổ lực cho học tập hoặc làm lụng tất bật đều không ngoài mục đích thoát nghèo. Nhưng cánh cửa đại học đã từ chối con bé nghèo khó như Hoa và đẩy nàng vào cuộc sống của một kẻ nô lệ, một người được thuê làm vợ hay đúng hơn là một món đồ chơi.