– Quỳnh Hoa, em làm sao vậy? Mạnh của em đây mà. Chú Trung, mẹ…
– Cô ấy chỉ bị kích động tâm lý thôi, cậu chủ cứ yên tâm. Từ giờ về đến nhà, Hoa sẽ tỉnh lại.
– Giỏi cho thằng con trai hư hỏng của tôi bỏ nhà đi bảy tháng nay – Bà Loan chồm ra sau chỉ tay vào Mạnh gằng giọng – Mẹ vừa có buổi nói chuyện nhanh với nó, con bé là một thiên thần. Mẹ sẽ không tha thứ nếu con để vuột mất Quỳnh Hoa.
– Dạ, cảm ơn mẹ đã tác hợp. Cảm ơn chú Trung.
– Cậu chủ nên để dành sức giải thích mọi chuyện với vợ mình đi. Nhiệm vụ của tôi đến đây đã hoàn thành. Sân khấu này giờ là của cậu.
Về đến biệt thự thì mặt trời đã treo trên đỉnh đầu, Mạnh bế Hoa về phòng riêng đặt lên giường. Bà Loan cũng ở bên cạnh nhúng khăn ấm đắp trán cho Hoa.
– Con à, trừng trị con hồ ly như vậy có nặng tay lắm không?
– Ả tự chuốc lấy đó thôi. Con đã một lần tha thứ nhưng nó không biết hối cải để sống cho ra một con người, đó là số phận mà con đàn bà đó tự tạo nên.
– Ừ, âu cũng là ác lai ác báo. Thôi con ở lại chăm sóc cho cô vợ xinh đẹp của con đi – Bà Loan nhìn dáng người thon thả nằm ngủ trong nét đẹp hoang sơ thánh thiện, lòng chợt dâng lên một tình cảm dào dạt, bà cúi xuống hôn lên đôi má đang dần lấy lại nét hồng hào – Mẹ xuống nhà bàn với chú Trung chuyện đám cưới của hai đứa.
– Dạ, cảm ơn mẹ thật nhiều.
Bà Loan bước ra khép cửa lại. Mạnh ngồi bẹp dưới đất cầm bàn tay mềm mại áp lên má, anh chợt nhớ đến đêm ấy, cái đêm mà Hoa thức trắng ngồi bên giường canh giấc ngủ cho anh. Giờ đây khi rơi vào tình cảnh đó, anh thật sự hiểu rằng chỉ có tình yêu sâu đậm mới khiến người ta làm được điều này. Em đáng yêu lắm, em có biết không hỡi nữ thần tuyệt sắc của lòng anh?
Hoa trở mình bừng tỉnh sau cơn ngất lịm kéo dài. Nàng ngồi bật dậy và nhanh chóng nhận ra căn phòng quen thuộc, nơi nàng đã dâng trọn tấm thân trinh nguyên cho người đàn ông đầu đời. Mạnh vui sướng ngồi sát vào nàng và lãnh ngay một cái tát.
– Anh đang làm cái trò gì vậy!!!
Hoa chỉ kịp nói có bấy nhiêu thôi thì giọng đã nghẹn lại. Hai thân thể của hai thế giới từng đối lập siết chặt lấy nhau. Nước mắt đầm đìa ướt đẫm vai áo, Hoa khóc nức nở như chưa từng được khóc bao giờ.
– Anh vẫn xem em là một món đồ giải trí phải không? Em ghét anh… em ghét anh…!
Hoa đấm đùng đùng vào lưng Mạnh. Cứ khóc thỏa thích đi rồi từ nay chỉ còn lại nụ cười. Cứ trách hờn đi để từ nay yêu thương sẽ tràn ngập, mọi phiền não đã được xua tan.
– Anh xin lỗi về tất cả mọi chuyện, từ từ anh sẽ giải thích với em.
Có lẽ sự việc bắt đầu khi quản gia nhận thấy món đồ chơi mà ông lặn lội xuống tận miền Tây mang về cho Mạnh đã không thể thay đổi bản tính con ngựa bất kham. Thời gian hơn năm tháng Hoa xuất hiện ở biệt thự đã khiến mọi thứ quanh nàng thay đổi đáng kinh ngạc, chỉ trừ có Mạnh. Mặc dù ở anh cũng có chút chuyển biến nhưng đôi khi vẫn thể hiện là kẻ thiếu kiên định. Ấy vậy mà cô gái Quỳnh Hoa đã đem lòng yêu một kẻ chỉ xem nàng là búp bê tình dục trong khi gã lại dành sự quan tâm cho con hồ ly độc địa. Bản tính hiền ngoan thánh thiện, dung mạo ngày càng xinh đẹp bất phàm, nhất là từ sau buổi tinh mơ trao cái ngàn vàng cho Mạnh, nhan sắc ấy càng trở nên mặn mà quyến rũ… đó là những giá trị mà quản gia thấy phải làm mọi cách để cô gái kia trở thành vợ của Mạnh mới mong khớp cương con ngựa chứng. Nhưng phải làm sao đây? Phải có tình yêu, đó là con đường duy nhất. Chỉ có tình yêu đích thực và sâu đậm mới có thể cảm hóa được một tính cách ương bướng như cậu chủ. Trong vai trò là một người được ký thác cả cơ nghiệp lẫn làm giám hộ cho cậu chủ trẻ người ham chơi, ông Trung đã trăn trở từng đêm để tìm cách hóa giải những nguy cơ đang ngày một đe dọa đến tiền đồ của Mạnh. Ông đã gọi sang Bangkok để xin ý kiến tối cao của bà chủ và được bà tán đồng. Nhưng cũng không dễ dàng chút nào vì đó là cả một buổi giải trình thấm đẫm mồ hôi với biết bao tâm huyết.
– Thưa bà, tôi đã không còn đủ nhẫn nại trước sự buông thả sa đọa của đứa con trai bà hết mực tin yêu. Cậu chủ vẫn đang bị quyến rủ bởi con rắn độc đã từng ruồng bỏ mình một lần bằng những trò bẩn thỉu trên giường.
Ông Trung hồi tưởng lại những đoạn phim quay lén trong khách sạn, nơi mà hai đêm liền Mạnh đã chìm đắm với Tiểu Phương bằng những trò chơi xác thịt tệ hại. Ả đàn bà trần truồng uốn lượn thân thể, cái thân xác mà không biết bao nhiêu gã đàn ông đã cày xới lên đó rồi lẵng lơ đẩy Mạnh nằm ngửa xuống nệm. Phương ngồi xổm lên mặt Mạnh, tách rộng hai đùi thành một đường thẳng, hai tay vuốt ve vòng eo lướt dần xuống vùng cấm rồi tự xoa nắn gò mu trong tiếng cười khanh khách của Mạnh. Ngón tay sơn móng đỏ chót điệu nghệ tách hai cái mép rậm lông để lộn ngược ra ngoài những mảng thịt đỏ au có tấm màng trinh rách tươm ngay cái lỗ đang rỉ nước. Mạnh bật chồm dậy hả miệng ngoạm lấy những khiêu khích đang treo lơ lửng trước mặt. Phương rú lên run rẩy giữ đầu bạn tình kẹp giữa hai đùi, ả co giật khi chiếc lưỡi thiện chiến ngoáy tít bên trong như con lươn rút vào hang sâu.
– Nó quay lại với Tiểu Phương sao? – Bà Loan thản thốt.
– Đúng vậy. Tình dục đang là thứ điều khiển lý trí cậu chủ và con rắn kia đã đánh trúng yếu điểm đó.
– Vậy anh có kế sách nào không?
– Tôi đang có một công cụ rất hiệu quả trong tay đó là Quỳnh Hoa. Tôi sẽ dùng con bé để khớp cương cậu chủ. Nó là đứa con gái chân chất thánh thiện và tình yêu không vụ lợi của nó sẽ khiến cậu ấy thay đổi bản tính – Ông Trung kể lại chuyện đã tìm thấy Hoa như thế nào và hợp đồng ký kết ra sao.
– Anh đùa với tôi hả? Anh dùng một đứa con gái sẵn sàng hiến thân vì tiền để loại bỏ một đứa khác vì tiền mà hiến thân? Kịch bản cũ sẽ tái diễn và khi trò chơi tình ái khép lại, kẻ phải gánh lấy nỗi đau là con trai của tôi.
– Mong bà hãy phân biệt rõ ràng, bà không thể đánh đồng Quỳnh Hoa với Tiểu Phương khi chưa một lần tiếp xúc với cô gái này.
– Không thể chỉ thông qua lời nói của anh mà tôi gác bỏ sự lo lắng của mình. Chuyện này anh cứ để mẹ con tôi tự lo.
– ….
– ….
– Bằng tất cả sự kính trọng và lòng trung thành, tôi khẩn thiết xin bà cho tôi cơ hội để chứng minh. Rồi bà sẽ thấy Quỳnh Hoa thật sự là một báu vật, gia đình này sẽ phải hối tiếc nếu để vuột mất con bé.
– Anh đã nói cạn lời đến vậy thì tôi cũng muốn thử một lần xem sao. Được rồi, vậy làm như anh nói đi.
– Tôi cần bà giúp một việc để kế hoạch đảm bảo thành công. Bà hãy dùng mọi cách thuyết phục hoặc bất kỳ quyền lực nào miễn sao buộc cậu chủ phải chấm dứt qua lại với Tiểu Phương để Quỳnh Hoa dần trở thành một phần quan trọng trong đời sống tình dục của cậu chủ. Khi đó tôi sẽ cắt đứt mối liên hệ này khiến cậu ta phải thiếu thốn trong vài tháng, có như vậy tôi mới có thể điều khiển được cậu ấy.
Cuộc thảo luận gần như biến thành tranh cãi đã kết thúc, điện thoại báo âm bíp bíp hết pin. Ông Trung lau mồ hôi thấm đẫm vầng trán đã xuất hiện nhiều nếp nhăn. Trong những ngày đó, ông luôn giám sát hành tung của Mạnh và theo dõi sát sao diễn biến tình cảm ở Quỳnh Hoa, con bé yêu thật rồi. Đó là một tín hiệu đáng mừng. Thế là ông quyết định gọi Hoa vào phòng, và buổi nói chuyện đã diễn ra như thế đó…
– Con biết, con không xứng đáng với anh ấy.
– Con hiểu sai ý chú rồi. Chính cậu chủ mới là kẻ không xứng đáng với con. Con yêu cậu chủ, đúng không?
– Con… dạ… con trót yêu anh ấy mất rồi.
– Từ lúc nào?
– Không biết nữa.
– Chú là người đã bắt đầu trò chơi này, và giờ đây chú thấy mình có trách nhiệm kết thúc nó.
– Con hiểu, con phải rời đi vì đã dám mang tư tưởng trèo cao. Một đứa con gái quê mùa rách nát không có quyền tơ tưởng đến thế giới không thuộc về mình.
– Nếu bảo rằng yêu, vậy con có muốn người ấy bên con mãi mãi không?
– Dạ có – Hoa nhìn quản gia bằng đôi mắt đẫm lệ, lòng ngập tràn hy vọng.
– Được rồi, vậy đêm nay con hãy để lại một kỷ niệm thật khó phai để những ngày sau đó cậu chủ phải luôn nhớ đến. Con có làm được không?
– Con không biết, nhưng con sẽ cố.
– Ta tin con làm được. Sau ngày mai ta sẽ đưa con rời khỏi nơi này đến chỗ một người bạn. Hãy nhớ, đừng để cậu chủ biết về nội dung buổi nói chuyện hôm nay.
Ông Trung nhíu mày suy tính, nếu Hoa rời đi, ông sẽ khiến cho Mạnh đau khổ trong nỗi trống vắng để anh có thể định hình lại cái mà mình đang cần, đó là một người đầu ắp tay gối đến suốt đời, một người thật sự quan trọng trong mỗi bữa ăn, một người chăm chút ân cần trong từng giấc ngủ. Đó là hình ảnh một người vợ đúng nghĩa chứ không phải một công cụ giải quyết sinh lý. Nếu bước đi đó thành công, nó sẽ giúp ông thực hiện tiếp một kế hoạch nữa để làm bà chủ thật sự yên tâm là thử thách tấm chân tình của Quỳnh Hoa. Nếu con bé thật sự yêu bằng cả trái tim thì cho dù Mạnh có lê lết như gã ăn mày, nhất định Hoa cũng sẽ luôn gắn bó với Mạnh.
Bằng tất cả những chiêu trò bủa vây, bước đi đầu tiên đã thực hiện trót lọt. Hoa đã chấp nhận rời xa Mạnh với niềm tin sắc đá sẽ được chung sống bên anh. Song song đó, chàng công tử nhà giàu suốt một tháng sống mà không có hơi ấm đàn bà đã cảm thấy quay quắt buồn tẻ. Cậu không dám ra ngoài tìm gái giải khuây vì bà Loan gọi điện liên tục, càng không thể lén lút với Tiểu Phương vì một lời dọa nạt đến rợn người.
– Nếu còn coi ta là mẹ, một người mẹ cần được kính trọng, ta xin con hãy rời xa con tiện nhân đó. Mẹ đã yêu cầu quản gia thuê thám tử giám sát mọi đường đi nước bước của con. Mẹ thề với con, chỉ cần có một hình ảnh nào gởi sang đây tố cáo rằng con đã lén lút với Tiểu Phương lần nữa thì mẹ sẽ tự kết liễu đời mình cho con vừa lòng.
– Con biết mình sai rồi, con sẽ không làm như vậy nữa, xin mẹ yên tâm.
– Con hãy tìm cho mình một người vợ để yêu thương, ai cũng được nhưng chắc chắn không phải con rắn độc đó. Mẹ nghe chú Trung ca ngợi Quỳnh Hoa, con thử bỏ chút thì giờ tìm hiểu nó xem, biết đâu là duyên số.
– Dạ, hôm nay con sẽ nói chuyện nghiêm túc với cô ấy. Mẹ ngủ ngon.
Hôm đó Mạnh rất tức giận và đã uống rất nhiều. Anh thấy mình bị quản gia khống chế đến mức ngột ngạt. Anh đã lao vào phòng tìm Quỳnh Hoa nhưng chỉ thấy mỗi ông ta đứng đợi sẵn rồi giảng cho một bài học lê thê. Trước khi rời đi, quản gia còn dừng lại nói một câu.
– Cậu hãy để đầu óc thật tỉnh táo, hôm khác tôi sẽ bàn việc hệ trọng với cậu.