Phần 30
Quản gia gắn lên môi điếu thuốc rít một hơi. Ông đã bỏ thuốc lá từ dạo ấy nhưng ông đã hút lại một tháng gần đây, đó là thời điểm ông đang cài Mạnh vào hang ổ của Tiểu Phương, thần kinh của ông không lúc nào được thư giãn mà luôn trong tình trạng sẵn sàng ứng phó với mọi tình huống khó lường.
Sự tập trung cao độ đã khơi dậy thói quen cũ khiến ông không dám tin mình có đủ nghị lực từ bỏ thuốc lá lần nữa.
Sóng gió đã qua đi nhưng vẫn còn đó cảm xúc run rẩy mỗi khi nhớ lại kế hoạch của mình.
Đó là một chuỗi ý đồ được sắp xếp theo trình tự và mỗi công đoạn luôn chứa đựng những khó khăn phải đương đầu. Nhưng có lẽ khó nhất vẫn là cuộc đàm thoại xuyên đêm với bà Loan để thuyết phục, thậm chí còn hơn cả thuyết phục để có thể dành quyền lo lắng cho tương lai của Mạnh đến mức phải dùng đến hạ sách đe dọa.
– …
– …
– Mong bà hãy phân biệt rõ ràng, bà không thể đánh đồng Quỳnh Hoa với Tiểu Phương khi chưa một lần tiếp xúc với cô gái này.
– Không thể chỉ thông qua lời nói của anh mà tôi gác bỏ sự lo lắng của mình. Chuyện này anh cứ để mẹ con tôi tự lo.
– Bà nói sao, mẹ con bà tự lo. Vậy tôi là gì mà đứng ngoài cuộc chơi này? Tôi phải có quyền với Đức Mạnh, bà không thể gạc tôi đứng ngoài được. Dù thế nào cũng phải ngăn thằng bé lại và tính đến chuyện tương lai của nó, tôi yêu cầu bà phải phối hợp cùng tôi làm ngay điều đó.
– Anh lấy quyền gì để yêu cầu tôi? – Bà Loan gắt giọng.
– Bà hỏi tôi lấy quyền gì ư? Quyền của một người cha không muốn thấy con mình tự hủy hoại cuộc đời nó.
– Anh… anh không được nhắc lại chuyện cũ, tôi cấm anh.
– Tôi đã thề với bà sẽ chôn vùi quá khứ, nhưng trong tình cảnh này, vì muốn cứu lấy tương lai con trai của chúng ta, tôi có thể làm mọi thứ.
– Không, tuyệt đối không được để thằng bé biết về quá khứ của nó. Nó tin tưởng và thần tượng tôi như một thánh nữ, thật tàn nhẫn khi lòng tin đó bị chà đạp. Tôi xin anh…
– Xin lỗi đã làm cho em lo lắng, Hồng Loan, bà chủ đáng kính của tôi. Nhưng em phải hiểu cho nỗi lòng một người cha chưa bao giờ được chăm sóc cho giọt máu rơi của mình.
– Anh sẽ tiếp tục giấu kín chuyện quá khứ chứ? Được rồi, tôi thuận theo ý anh.
– Bằng tất cả sự kính trọng và lòng trung thành, tôi khẩn thiết xin bà cho tôi cơ hội để chứng minh. Rồi bà sẽ thấy Quỳnh Hoa thật sự là một báu vật, gia đình này sẽ phải hối tiếc nếu để vuột mất con bé.
– …
– …
Đó là cuộc nói chuyện nảy lửa mà ông Trung chưa bao giờ dám nghĩ đến.
Ngay cả khi ông có được thân xác của Hồng Loan từ 28 năm trước, ông cũng chỉ dám nghĩ đó là một giấc mơ đẹp nhất của đời mình.
Ông còn nhớ như in cái ngày định mệnh, ngày mà Dương Thị Hồng Loan, một cô gái đôi mươi ngơ ngác đặt chân đến ngôi nhà đầy quyền lực, quản gia lúc đó bằng tuổi Mạnh bây giờ, đã yêu người con gái xinh đẹp ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Nhưng cô gái kia là hoa đã có chủ, Loan được mai mối để lấy ông Phúc Thành, ông chủ của Trung khi đó đã bước qua tuổi 41. Cuộc hôn nhân kéo dài 8 năm với người vợ trước không đơm hoa kết trái, cha mẹ của ông Thành đã không thể nhẫn nại trước cảnh đìu hiu vắng tiếng khóc trẻ thơ, họ làm áp lực để chia cắt mối lương duyên này và tìm cho ông cô vợ trẻ hơn chính là Hồng Loan.
Ngày tháng lại lặng lẽ trôi đi khi những kỳ kinh vẫn đều đặn xuất hiện mỗi tháng, không có dấu hiệu nào của thai kỳ. Loan bắt đầu lo sợ cho số phận của mình sẽ giống như người vợ trước.
– Anh à, hai đứa mình đi khám thử xem, tại sao đến nay vẫn không có tin mừng nào hết? Em lo lắm.
– Muốn khám thì cô tự mà đi đi, không liên quan đến tôi. Gia đình tôi giàu có, dinh dưỡng đầy đủ, sức khỏe của tôi cường tráng thế này, cô nghĩ tôi hoạn chắc?
– Không, ý em không phải vậy, mà…
– Không bàn chuyện này nữa, cô tự đi khám bản thân mình đi.
– Dạ…
Loan đã âm thầm kiểm tra hệ sinh sản của mình và kết quả là không có trục trặc gì cả. Tử cung, buồng trứng, môi trường trong âm đạo đều ổn. Vấn đề rõ ràng nằm ở phía ông chồng. Mỗi lúc ông Thành vắng nhà là Loan trở lại sống với chính mình trong nét mặt u buồn, nàng thường ngồi một mình bên gốc cây ngoài vườn.
– Tôi có cách giúp cô chủ, không biết cô có dám làm không?
– Ông ấy cứ tự tin vào bản thân mà không chịu đi khám. Mỗi lần nhắc tới là ổng lớn tiếng nên tôi cũng hết cách rồi.
– Ông chủ không chịu đi thì cô hãy tìm cách lấy mẫu tinh trùng mang đi xét nghiệm. Cô hãy chọn một ngày nào đó ông khỏe khoắn nhất hãy làm.
– Nhưng… làm sao lấy được?
– Ừ… hơi ái ngại một tí, cô… hãy làm thế này…
Mặt Loan đỏ bừng khi nghe cách mà Trung bày cho, nhưng suy cho cùng nàng cũng đâu còn lựa chọn nào khác. Cuối cùng nàng phải chấp nhận và cũng chọn được một ngày thật thích hợp, đó là kỷ niệm ngày cưới. Thật may là hôm đó ông Thành về sớm hơn mọi ngày, ông đang sản khoái vì bắt được một hợp đồng cung cấp năm trăm căn hộ cho khu tái định cư.
– Hôm nay anh thắng lớn em à, năm trăm căn… thật tuyệt.
– Ông xã giỏi quá, anh đáng được thưởng đó nha. Hôm nay anh hãy chễm chệ như ông hoàng để được người hầu cung phụng, thích không?
– Nghe hấp dẫn đó – Ông dí tay vào trán Loan – Em nhiều chiêu trò lắm đó nha.
Loan trèo lên hôn đắm đuối khắp người ông Thành, tay lùi dần cởi từng nút áo, từng khuy quần, chẳng mấy chốc hai con người trong căn phòng uyên ương đã trần trụi như thuở hồng hoang. Loan trườn lên người Thành, những đường nét mềm mại căng đầy của cô gái thanh xuân lả lướt trôi trên da thịt người đàn ông trung niên. Ông nhìn vợ mỉm cười.
– Hôm nay em thật khác lạ, đúng là vợ “hư”!
– Anh thích không?
– Thích lắm.
Ông Thành lim dim mắt tận hưởng hương vị ngọt ngào. Khẩu súng đã dựng đứng trước sự kích thích đầy nhục cảm của cô vợ trẻ hừng hực lửa ham muốn. Loan nằm phủ lên người ông Thành, đong đưa tới lui cơ thể cho đến khi ngọn giáo nơi ấy xóc ngược xuyên vào chiếc cổng ngọc đã đầm đìa men tình ái. Loan đè chồng nằm ngửa không cho ông lật nàng lại. Loan muốn dành quyền chủ động.
– Hoàng thượng phải nằm im đó để thần thiếp phục vụ đến nơi đến chốn – Loan nựng yêu vào má chồng – Cứ thư giãn và tận hưởng đi ông xã.
– Hôm nay em tuyệt quá cục cưng ơi – Ông Thành cười khanh khách.
Loan ngồi thẳng dậy nhún nhảy trên bụng ông Thành.
Thỏi thịt gân thò thụt liên hồi trong đoạn giao thông hào tối tăm chật hẹp.
Cặp môi nơi ấy căng phồng ôm chặt lấy thân khẩu pháo khiến cho những nhớp nhúa trong âm cung càng phát huy tác dụng.
Đôi nhũ hoa đầy đặn của người con gái mơn mởn xuân thì nhảy nhót trên làn da trắng nõn.
Thành đưa tay nhào nặn cặp đào tiên nung núc, lắng nghe bên dưới của mình đang bị giam cầm bó chặt trong sự đê mê ngọt ngào.
Ông Thành chợt trân mình gầm gừ, đã đến lúc không cầm cự được nữa.
Loan nhổm mông đứng dậy, cả một đoạn dài to cứng bị lôi tuột khỏi cơ thể cuốn theo những dòng nước tình yêu do âm cung tạo nên. Nó thoa bóng đoạn gân ấy như được bôi một lớp mỡ.
– Tiếp đi em, anh sắp tới rồi.
– Em sẽ cho anh một bất ngờ.
Loan trở đầu phủ phục xuống hạ thể giam cầm cái vật ấy vào miệng mình.
Những nhớp nhúa bám trên phần thân chợt đọng trên đôi môi xinh xinh của Loan.
Nàng dùng lưỡi đánh phớt liên tục lên cái chóp và đúng thật, chỉ một thoáng là ông Thành lại gầm gừ, cả khối gân ấy giật giật cho thấy khẩu pháo đã được nạp đạn chỉ còn đợi lệnh khai hỏa.
Loan lấy một túi nilon nhỏ giấu sẵn bọc vào cái chóp căng tròn rồi đưa lưỡi quét liên tục lên chỗ ngấn.
Thành trân mình, bộ phận đàn ông giật giật phóng thích ào ạt luồng chất lỏng đặc quánh trắng đục vào túi nilon.