Phần 10
Sang ngày thứ ba chị mới tỉnh dậy nó hiểu rằng chị không thể ngất lâu đến thế, mà có người không muốn chị tỉnh ngay trong lúc phóng viên đến hỏi han. Ngay khi nhập viện đã có một người đến xưng danh là người quản lý của chị đi trả lời phóng viên, và dặn dò nó phải im lặng thì nó hiểu ngay chị không được quyền tỉnh lúc đó… khi chị tỉnh mở mắt ra câu đầu tiên chị gọi là:
– Anh ơi! Anh đâu rồi… anh đừng bỏ Trang lại một mình… Trang sợ lắm…
Chị thấy nó đứng cạnh đang chăm chú nhìn mình ánh mắt chị rạng ngời hạnh phúc, nụ cười lại nở trên môi khoe ra cái má lúm lệch hút hồn dẫu bờ môi bợt bạt nhạt đi vì những tai nạn đã trải qua. Đôi môi hồng xinh căng mọng ngày nào giờ khô nẻ thiếu đi sức sống, nó biết chị bị cú sốc tinh thần nhưng như bác sĩ nói với anh Vũ thì chị suy nhược cơ thể nặng.
Do chị ăn kiêng kham khổ hay là chị và nó sinh hoạt tình dục vô độ cùng với cú sốc đó khiến chị quỵ hẳn, dù là lý do nào đi nữa nó vẫn thấy xót xa lắm một nỗi đau quặn không lời dù nỗi đau này không ở trên thân thể nó. Yêu là đau nỗi đau không thuộc về mình điều này mãi ngày sau nó mới hiểu, nó tình cờ nghe thấy bác sĩ dặn riêng anh Vũ:
– Gia Vũ à! Bạn gái cháu suy nhược cơ thể nặng do thiếu chất gần đây chắc còn hoạt động tình dục quá độ, giờ thân thể suy kiệt nặng vì thế làm chuyện đó với nó ít thôi… nhìn nó xinh thì xinh thật biết là khó kiềm chế. Nhưng chỗ người nhà thân quen bác khuyên thật thời gian này đừng làm gì nó, để cho nó còn phục hồi cơ thể lại nếu muốn lấy nó làm vợ càng nên trân trọng bạn gái mình cháu ạ! Đây bệnh án cháu nhìn xem mức độ suy nhược đã trên mức báo động đỏ rồi… nhất định phải kiêng nếu muốn bạn gái hạnh phúc!
Anh Vũ thì cười đau khổ gãi đầu gãi tai thanh minh:
– Cháu… cháu… đâu có…
– Thôi cùng đàn ông bác hiểu cả mà! Nhất là bạn gái cháu xinh xắn như thế lại là người nổi tiếng nữa… cố lên nhé!
Bác sĩ vỗ vai anh rồi mỉm cười bỏ đi trong lúc anh đứng ngẩn ra vì bối rối, những ngày chị nằm viện không ngày nào anh không đến thậm chí cả đêm ở bên dù anh rất bận. Nó thấy anh họp online cả tại viện qua cái laptop tự nhiên nó thấy mình tồi, nó chưa từng lo cho chị được cái gì cả chỉ biết lấy đi còn thì ngược lại anh cho chị hết những gì anh có thể có.
Nó nhớ như in buổi trưa hôm qua cùng anh ngồi ăn cơm hộp ở sân sau bệnh viện, anh suy tư buồn bã đôi mắt hốc hác sau những đêm thức trắng bên chị. Nắng trưa treo những giọt vàng qua kẽ lá xà cừ rậm rạp chiếu lên mặt anh càng làm điều đó hiện rõ, gió đẩy những giọt nắng trượt tự mặt anh xuống áo nó chạy qua hàm râu không cạo lởm chởm. Cái bộ com lê đắt giá đã nhàu nát qua hơn mấy ngày mà chẳng buồn thay, có lẽ với anh chị là cả thế giới thì phải nó rụt rè hỏi:
– Anh yêu Trang nhà em lắm à?
Anh im lặng gật đầu ánh mắt anh đăm đăm nhìn về phía trước, trong khoảng sân rộng thấp thoáng mấy bóng áo trắng nữ y tá của bệnh viện. Những cô gái ấy trông như những thiên thần trắng muốt mang đến bình yên cho bệnh nhân, còn chị thì đâu có trong trắng như vậy tuy rằng nó chưa hiểu hẳn từ “con đĩ” nhưng nó biết việc mẹ và chị vẫn làm chính là làm đĩ. Nó thấy anh tốt như vậy giàu có như vậy việc gì tìm chị một cánh hoa bị giày xéo, chỉ có nó mẹ và chị là cùng một thế giới của số kiếp để cho người đời giẫm đạp. Nó thấy thương anh quá liền bảo:
– Anh về đi kệ chị em nhà em… anh có thể đáng được hanh phúc hơn thế này, nhất là Trang nhà em cũng chẳng tốt đẹp gì đâu… anh đẹp trai thế có thể thừa sức tìm người hơn chị. Chúng em ở thế giới khác anh Vũ ạ…
Câu nói này có phần thật lòng pha chút ích kỷ của thằng đàn ông nữa nó không muốn mất chị, còn anh nghe xong quay lại nắm chặt tay nó mắt anh đượm buồn. Tay anh siết chặt tay nó anh nói chầm chậm:
– Em và Trang thật giống nhau! Đúng là chị em một nhà luôn nói thẳng nói thật. Ngày đầu anh gặp Trang ở trường quay rồi anh mời chị ấy đi ăn tối chị nhận lời ngay, anh cũng nghĩ chị như bao cô người mẫu ca sĩ khác anh gặp có tiền là có hết nên anh khá coi thường. Vì nếu không trả được bằng tiền thì cùng lắm là rất nhiều tiền thôi… anh thấy Trang xinh xinh cũng chỉ có ý định vui vẻ tý chút. Tối đó anh đón chị ở trong ôtô chị đã nói thẳng với anh thế này “… Trang phải xin lỗi… mà nói thẳng với anh dù anh có phật lòng! Trang nhận lời anh đi vì phép lịch sự tôn trọng anh vì anh là đối tác lớn của Đài, hai là không đi thì biết đâu vì đó anh gây khó dễ cho chương trình game show của em. Công việc tử tế nhất mà em có hiện tại em cũng có tìm hiểu qua thông tin về anh, đại thiếu gia ăn chơi như anh toàn Hà thành này không ai không biết. Nên chúng ta lật bài ngửa luôn đi em cũng chả tốt đẹp gì giống như mọi cô ca sĩ khác đã qua tay anh thôi, nhưng cái mua được bằng tiền chỉ đơn giản là mua bán giao dịch. Anh cũng là dân kinh doanh giỏi có tiếng vậy cuộc gặp hôm nay là gì? Nếu là anh muốn giao dịch chỉ để chơi em… oki! Anh cứ ra giá và đừng làm ảnh hưởng đến game show của em chuyện nào ra chuyện đó. Còn anh mời em đi để tán em làm bạn gái trang trí cho anh hay là người yêu thật đi nữa, thì xin lỗi em không xứng em chỉ là gái gọi cấp nhiều người máu mặt biết cả rồi. Lấy em đi trang trí cho các buổi tiệc của anh chỉ làm anh xấu mặt, còn tán em làm người yêu… thì em càng không xứng đáng vì em là gái gọi. Mà em thì cũng chẳng thích anh đâu anh ạ đừng tán vô ích, em có thể là đĩ nhưng em vẫn có quyền được từ chối ai tán mình mà mình không thích… vì em bán thân xác nhưng thứ có không bán là tâm hồn và trái tim em… em sẽ trao cho ai đó em yêu thôi anh ạ. Có thể họ không bao giờ sánh được với anh thậm chí là thằng đầu đường xó chợ… nhưng để trái tim em rung động em sẽ yêu người ấy…” Chị nói xong bật khóc… còn anh câu nói đó làm anh bừng tỉnh đúng là thật sự là ở đời này vẫn có những thứ tiền không mua được, hôm đó anh và chị chỉ đi ăn bình thường rồi về và anh nói anh sẽ chinh phục chị và đợi chị đồng ý. Nhưng giờ anh hiểu rất rõ chị ấy chưa từng yêu anh, và có thể cũng không bao giờ yêu anh em ạ. Nhưng anh nhận thấy yêu không cứ phải có nhau mới là hạnh phúc, chỉ cần là Trang hạnh phúc bình yên là được rồi. Bởi đến khi nào đó em yêu thật lòng ai đó em sẽ thấy nụ cười và niềm vui của người ấy đáng giá vô cùng, và chỉ cần người ta hạnh phúc thì trong lòng mình cũng mãn nguyện rồi.
Nó thấy tim nhói đau như dao đâm muôn vết nó nghẹn nghào “Trang! Giờ em biết chị trao cho em cái gì rồi, chị trao cho em tình yêu từ trái tim chị thứ mà chị đã luôn giữ gói trọn trong nỗi đau của mình… nhưng anh Vũ thật xứng đáng với chị hơn em…”. Nó cũng siết chặt tay anh nói một lời nói của một thằng đàn ông:
– Anh đừng buồn anh hãy cố lên nếu em giúp được gì em sẽ giúp vì anh xứng đáng với chị. Hãy tin em có thể hôm nay bây giờ chị chưa yêu anh, nhưng ngày sau không có nghĩa là chị sẽ vẫn không yêu anh có niềm tin là đủ anh ạ!
Anh Vũ cũng vui hơn hẳn và hai anh em đâm ra thân thiết hơn trước, chỉ là anh không biết tình địch và đối thủ thực sự của anh lại là chính nó trong vỏ bọc em trai… Khi chị nói câu đó ánh mắt anh ngời lên hạnh phúc chắc anh nghĩ mình là chỗ dựa thực sự cho chị rồi, một chút hy vọng mong manh trong anh nó không nỡ lòng dập tắt vội nói chen vào:
– Chị à mấy ngày nay chị em mình ở viện đều do anh Gia Vũ tận tình không quản đêm ngày chăm sóc đấy ạ, anh ấy thật tốt bụng chứ không có cả hai chị em mình chả biết làm sao nữa… Mà Trang chị thấy khỏe hơn chưa chị em mình về nhà thôi…
Nó nói rồi còn nhay nháy mắt ra hiệu cho chị thật ra, ý nó chỉ muốn chị ngọt ngào tử tế hơn với anh Vũ chút vì anh đáng được thế. Nhưng chị thì hạnh phúc lắm ánh mắt lung linh rạng rỡ… mà còn gì hạnh phúc hơn thế chứ, khi nó nói “… về nhà thôi…” chị lại nghĩ nó muốn chuyện đó. Với chị bây giờ chỉ cần nó để ý quan tâm và muốn mình thì chị đã hạnh phúc lắm rồi, qua bao hoạn nạn vị trí nó trong chị đã thực sự là người bạn trai tuyệt vời nhất. Chị ngoảnh lại anh Vũ nhẹ nhàng bảo:
– Chị em chúng em cảm ơn anh rất nhiều… ạ! Anh à giờ em khá hơn rồi anh cũng về lo công việc của mình và thay quần áo cạo râu đi chứ… thế này còn đâu là Vũ đại thiếu gia em biết… hi… hi…
Chị nói xong thè lưỡi trêu anh cái lưỡi bé xíu hồng hồng thò ra biến mất ngay trong cặp môi hồng nhợt nhạt ấy, hành động nữ tính đầy vô tư trẻ con lại trở lên đáng yêu vô cùng trong mắt cả hai người con trai trước mặt. Anh Vũ vui lắm anh cười rạng rỡ nói:
– Ừ! Lát… anh về đây cả mấy ngày đêm giờ cũng cần tắm rửa hì hì, tại Trang thế anh không yên tâm… mà em cần gì cảm ơn đâu… việc anh nên làm thôi…
– Đúng! Cần gì cảm ơn cho khách sáo… lẽ ra chị nên nói câu gì con trai thích nghe ấy…
Ý nó chỉ đơn thuần muốn chị nói câu gì đó tình cảm hơn chút chứ chẳng ý gì khác, thôi thì cũng là bạn tốt “… lời nói không mất tiền mua…” nói gì đó cho trái tim anh đỡ đau khi ôm mối tình tuyệt vọng lặng câm đó. Nhưng chị hiểu khác mặt chị ửng đỏ hướng về nó với đôi mắt đầy kỳ vọng yêu thương… chị khẽ khàng nói trong ngập ngừng:
– Câu… thích nghe á… Em… em… yêu… anh…
Chị nói xong nhìn nó đắm đuối như muốn thể hiện ra rằng “đời này kiếp này… em chỉ yêu anh… và mãi yêu anh thôi…”, nó cũng hiểu và hạnh phúc nhưng ở đây tận hai người con trai mà nó lại mặc định làm em. Thành ra chị cũng nhanh chóng nhận ra câu nói của mình có thể gây ra hiểu làm tai hại, thế là chị lại trề môi nguýt nó mắng đùa chống chế trong ngượng ngập:
– Chó con của chị à… chỉ ba từ đó thôi… con trai như em thích nghe lắm nhỉ, nhưng em nhớ phải là dễ nói đâu… sau này bạn gái em nói ra thế thì cô ấy sẽ phải dũng cảm và yêu em lắm đấy… chứ không tự nhiên thốt ra thế đâu… hi… hi…
Mỗi người hiểu một kiểu nhưng chí ít với anh Vũ điều đó cũng nhóm lên trong một tia hy vọng, một thứ ánh sáng mong manh cuối đường tăm tối nên anh vui lắm sau khi anh cắt đặt mọi việc ở viện thì rủ nó về nhà mình chơi. Nó thật sự không muốn đi cứ ngần ngừ mãi chỉ muốn quẩn quanh chị sợ có gì bất trắc, hình như anh cũng đoán ra vội bảo nó:
– Anh em mình cứ về đi về nhà tắm rửa ăn uống, việc chị ở đây đã có người lo rồi anh thuê cả vệ sĩ bọn đánh ghen không dám đến đâu. Anh có cả bạn làm bên đội hình sự số 7 nữa cứ về đi… chị ở đây cũng có hộ lý dặc biệt rồi…
– Em cứ về theo anh Vũ đi… chị cũng muốn ngủ chút… lát quay lại thôi mà… đi… đi…
Thế là đi theo anh Vũ về nhà chiếc xe lướt đi vù vù trên phố, anh hỏi han nó nhiều thứ lắm nhưng nó chỉ ậm ừ cho qua. Anh muốn hỏi nó mặc size đồ bao nhiêu tận câu thứ ba nó mới giật mình trả lời:
– Em… em không biết… cái này Trang biết! Toàn chị ấy mua cho mà thôi…
Anh đành dẫn nói vào shop lựa cho nó mấy bộ đồ rồi cùng nó đi ra trong sự cúi chào kính cẩn của mọi người trong shop, nó ngạc nhiên vô cùng nhất là khi chẳng thấy anh làm thủ tục thanh toán nói vội hỏi:
– Anh à sao vào đấy họ có vẻ kính trọng anh thế… mà anh không giả tiền sao?
– Không em! Đây là hệ thống cửa hàng bán lẻ của anh…
Nó ngạc nhiên lắm từ bé ở cùng mẹ đã bao giờ biết nhiều, hồi bé đi học chẳng may phải mua gì đều thấy mẹ trả tiền cả. Nó thấy anh oai phong vô cùng thì lại càng thấy mình kém cỏi ti tiện chắc để xứng với chị, thì nó sẽ phải làm cái gì đó để được oai phong giàu có nhiều tiền như anh. Nhưng nó không biết “sướng có số khổ có phận ” trắng tay ít học như nó nếu là con gái có tý nhan sắc chút thì làm đĩ may ra có tiền. Còn con trai như nó tiến thân ở xã hội này càng khó chỉ có cách cầm súng và làm sát thủ con đường định sẵn cho nó sắp đến mà thôi. Chứ không có chuyện thần tiên trong đời thực mà không cướp bóc hay lừa gạt để có một đống tiền, trúng số ư… trò rủi may cuộc đời mà người ta vẫn gọi là “cờ bạc ” đằng sau sau nó là chữ “bạc ” nên kẻ phất nên từ đấy thiên hạ đã hi hữu… mà rồi đời vẫn bạc để lại trắng tay. Căn nhà anh lộng lẫy kẻ hầu người hạ thật đông từ quản gia, đầu bếp, người làm vườn… làm cho nó càng ngày càng nhận ra có tiền thật là mạnh mẽ uy phong. Nếu muốn chị người con gái nó yêu hạnh phúc thì phải có tiền bằng mọi giá, ham muốn là tiền khởi cho mọi tham vọng đê hèn rồi sẽ đạp lên đầu kẻ khác mà đạt lấy mục đích của mình…
Nó và anh mỗi người tắm một phòng riêng bể tắm lớn giữa phòng rực rỡ hương hoa, bên cạnh có sẵn kẻ hầu người hạ bưng khăn xếp áo khiến nó thấy thật oai vệ. Cho dù cái oai phong hiện tại là đi vay đi mượn của người khác, ở đời này ích kỷ và uy danh hão là động cơ để cho người ta chà đạp lẫn nhau. Không muốn ai hơn mình chỉ cần mình có lợi có uy là đủ mà quên đi lợi ích cộng đồng, quên đi rằng không chung tay lợp lại mái nhà chỉ cứ ở dưới đào tường rút vách thì mái chung sẽ sập và lúc đó tất cùng thiệt hại.
Đợi đến lúc dầm nắng đạp mưa như nhau mới hối hận thì tất cả cũng đã mất rồi, uy phong để làm gì khi ta không còn ai để thị uy hò hét… nhưng chân lý xa xăm ấy nó không hiểu. Nó bắt đầu đi con đường tham vọng và bất chấp cả nước mắt của người con gái mình yêu, hạnh phúc thật sự giản đơn là khi ta làm cho người khác hạnh phúc mà không phải chà đạp nhau để hạnh phúc.
Tắm xong theo hướng dẫn của người phục vụ nó xuống sảnh đang vừa bước ra khỏi thang máy, nó thấy anh Vũ đang nói chuyện với ai đó hắn bộ com lê đen, kính đen, khăn mùi xoa che mũi… Hắn là thằng Thưởng chứ không ai khác cả chính nó hạ hắn trong căn nhà kia mà, thằng Thưởng thấy nó hắn bỏ khăn ra nhìn nó cái cặp môi mỏng dính nhếch lên một nụ cười nhạt đầy ẩn ý.
Hắn cúi gập người chào trước anh Vũ vẻ cung kính rồi đi ra cửa khi đi, hắn không quên ném cho nó nụ cười nham hiểm như thế lần thứ hai. Nụ cười gian giảo đầy ngạo nghễ pha chút chế diễu và lại có chút thiện ý cứ coi như nó là anh em bè bạn vậy. Nó hơi choáng thế này thì anh Vũ là ai? Tại sao thằng đó phải phục tùng anh và anh là ai trong cái thế giới ngầm đằng sau chị?
Nhất là theo lời anh kể thì anh đâu có biết nhiều về chị nhất định anh chả phải Lão Đại uy quyền kia rồi, nhưng nó không thể không thử anh ra cửa nó vờ xô anh nhưng triển khai luôn một cú huých vào mạng sườn anh. Nó lao đến… huých…” Hự… á… ” anh ôm lấy mạng sườn đau đớn kêu lên một chút phòng vệ con nhà võ cũng không có, tên vệ sĩ đứng gần cửa lao phắt về phía nó tống một cú ” Thôi Sơn Điền Hải ” trong Bình Định công phu. Cú đấm đầy uy lực giáng thẳng mặt tiếng gió ràn rạt, kẻ đánh được cú đánh này ắt hẳn là con cái nhà Bình Định võ gia. Sỡ dĩ nó biết vì nó cũng từng được học Bình Định võ gia thứ võ học danh tiếng của dân tộc, nó vung tay lên dụng “Xà quyền nhu đạo thuật ” đỡ lại, cái này dùng tay chúm lại như đầu rắn dùng mu tay khum lại mượn lực cú đấm mà làm nó lệch hướng. Sau đó cổ tay ngón tay nó lại xòe thành ” Hỏa hình thiết trảo thủ ” bấm mạnh vào cườm tay tên vệ sĩ, hắn kêu lên “… á… á… á…” đầy đau đớn sự việc diễn nhanh như chớp chỉ vài giây và kết thúc trong tiếng hô của anh Vũ:
– Đừng… Tùng em ấy là khách của anh! Chẳng may ra chắc va vào thôi sau này đừng vội vã động thủ…
Tên vệ sĩ lùi lại ôm cổ tay nhăn nhó thanh minh với anh:
– Anh Vũ! Em xin lỗi nhưng ông chủ có lệnh phải đảm bảo an toàn cho anh trong phạm vi em phụ trách, dù là ai đi nữa nếu để thiếu gia anh mất một sợi tóc e là ông chủ không để bọn em yên đâu. Chỉ là thực thi nhiệm vụ mong anh thông cảm rõ là cậu bé này khi tiếp cận anh đã xuất phát bằng “Đinh tấn”, di chuyển ba bước theo lối ” Hình hạc bộ ” dùng cùi trỏ tấn lên theo bô vị của Ka ra te. Dùng một lúc cả Thiếu lâm lẫn Karate là võ thực dụng ắt hẳn phải là thiếu sinh quân của trường quân sự, em cũng lớn lên từ nhỏ trưởng thành từ trong C27 em biết loại võ này chỉ dạy đào đạo đặc nhiệm làm nhiệm vụ cấp SSS tối mật. Vừa nãy dùng ” Hỏa hình thiết trảo thủ ” đánh lại em thì em biết em không phải đối thủ, có thể là bạn anh hoặc do ông chủ điều đến như thì em cũng vô cùng xin lỗi! Nếu ông chủ có trách cứ mong sau này anh Vũ có tiếng nói giúp em út một câu ạ!
– Ừ thôi không sao đâu Tùng! Em theo anh đã lâu rồi cho nên cứ yên tâm… cha anh chưa bao giờ làm gì người của anh mà không hỏi anh cả. Hơn nữa anh thấy các em cứ làm quan trọng hóa mọi việc nên, ở thời đại này làm gì có chuyện mạng người như cỏ rác giết người còn có pháp luật có công an rồi. Mà anh cũng chỉ kinh doanh hợp pháp thì lo gì đâu em… chắc tại bố anh ông ấy già lại làm lâu năm ngành an ninh lẩn thẩn rồi…
Nói với Tùng xong anh Vũ quay lại nó nhoẻn miệng cười:
– Nãy va anh khá đau đó… mà em biết võ thật à! Thế anh càng yên tâm cho Trang sau ai bắt nạt chị em đánh cho thật đau vào… nhé. Đùa chút thôi em! Hãy sống và làm việc theo hiến pháp và pháp luật em ạ… như anh đây tốt nghiệp đại học luật ở Mỹ, luật kinh doanh luật hình sự quốc tế anh biết hết nên thời đại này tôn trọng luật pháp mới là con người văn minh. Đánh đấm nhau chỉ là võ biền xưa rồi nếu bị thưa kiện ra tòa còn đau đầu hơn đấy…
– Vâng! Nãy em cũng chỉ là vô ý… Xin lỗi anh và anh Tùng!
Nó là đứa thông minh lời anh Vũ đưa nó sang một góc nhìn khác về xã hội, để sau này sóng sau đè sóng trước ào ạt và dữ dội hơn nhiều. Đúng là làm thằng lưu manh thì phải là thằng lưu manh có học, chứ còn đâm chém người ta chỉ là thứ công cụ thứ mà sau này gặp Long Sẩu nó mới nghiệm ra. Số là nó rời nhà cùng anh Vũ đi một đoạn thì thấy thằng Long Sẩu thất thểu đi trên hè phố, anh Vũ hạ mui xuống thành xe mui trần cho nó ngắm phố tại cứ thấy nó hay ngó nghiêng qua kính xe. Thấy Long Sẩu nó muốn xuống gặp liền bảo anh dừng xe hơn nữa đây cũng gần cổng viện, nó quay sang bảo anh Vũ trong vội vã:
– Anh cho em xuống đây gặp bạn tý anh nhé, em vào với chị sau anh ạ… mà anh chị cũng cần có thời gian riêng chứ… em ủng hộ anh mà hề hề…
Anh Vũ cũng rất quý nó rồi mà ở bên chị không có nó làm kỳ đà cản mũi thì còn gì vui hơn, anh mở cốp xe lấy cho nó mấy xấp tiền năm trăm nghìn đưa cho nó và bảo:
– Đàn ông đi chơi cũng phải có chút tiền tiêu vặt em ạ, nhớ về sớm trước sáu giờ tối nhé dù gì em vẫn là bệnh nhân. Em đi được là do anh quen biết ở viện này… nhớ đi nhanh về nhanh em nhé không chị lo…
Nó vâng dạ rồi kỳ cạch nhét tiền vào túi quần thấy nó vất vả quá, anh đưa luôn cho nó cái túi đeo bụng đựng tiền trong cốp của mình. Anh cười vui vẻ vỗ vai bảo nó:
– Thôi mấy đồng lẻ nhét thế ra đường người ta cười cho… em cầm cả cái túi này đi thích mua gì thì mua, anh khác quẹt thẻ lấy tiền sau không phải lo gì anh chỉ để chút tiền mặt này đi đường chả đáng kể đâu…
– Vâng ạ!
Nó đáp lời cho qua rồi đeo túi vào bụng xuống xe chạy vội theo thằng Long Sẩu sợ nó đi mất, nó bắt kịp Long Sẩu thở hổn hển bảo:
– Anh Long anh đi gì mà nhanh thế… thoăn thoắt ra làm em dồn theo anh mệt muốn chết!
– Ơ… hơ… em à! Mà hôm trước hẹn anh không thấy em ra, mấy hôm nay anh đói việc bọn thằng Thưởng cắt hết đành lang thang ra đây đi chợ em ạ…
Thằng Long Sẩu quay lại nhìn nó và nói hắn lúc này trông nhếch nhác đôi mắt thì đờ đẫn, nó không hiểu từ “đi chợ” là gì cả vì nó là tiếng nóng trong giới giang hồ. Nó hỏi thằng Long Sẩu:
– Đi chợ là việc của của con gái mà anh mà khu này có chợ đâu, toàn cửa hàng với các nhà dân mà muốn đi chợ đâu phải ở đây?
– Thôi vào trong đây nói chuyện đi đứng mãi ngoài đường không tiện, mà a còn thử xem con mụ này nó có cho chịu tý hàng không vật quá…
Thằng Long Sẩu nói trong lúc mắt ríu tịt cặp môi thâm sì ngoác ra ngáp ngáp mấy cái rõ dài, hắn kéo nó vào con ngõ nhỏ bé tý tẹo ngoằn nghèo mùi nước cống bốc lên hôi rình đến cuối ngõ có một quán trà đá. Bên kia đối diện quá là một khu đất bỏ hoang có vài ba cái mộ cạnh cái miếu nhỏ cảnh vật hoang tàn, nó vốn là khu đất quy hoạch làm gì đó nhưng mắc vào mấy mồ và cái miếu đâm ra vẫn treo. Thằng Long Sẩu ngáp dài gãi gãi lên mặt bảo mụ chủ quán:
– U cho con hai cốc trà đá… U còn hàng không bắn con tép dùng đỡ vật nào…
– Hàng lúc nào u chả có… nhưng tiền tươi thóc thật luôn… u mày không cho chịu nữa đâu. Sáng mày đã lấy cho thằng Dũng rồi… xuống tiền u xuất hàng thế thôi…
Mụ chủ đặt phịch hai cốc trà đá lên bàn nói đầy kiên quyết, nó hết nhìn cốc chè nhạt trong veo váng vài lá trà be bé lại nhìn mặt mụ này. Mụ ta ngoại sáu mươi béo phốp pháp mái tóc đã điểm bạc, nhưng cặp mắt còn giảo hoạt lắm mụ ở đây đã thành thổ công ở cái đất nhảy dù này. Mụ chuyên phân phối hàng lẻ cho các con nghiện mắt xích cuối cùng của hệ thông buôn cái chết trắng… thằng Long Sẩu gãi tai phân trần:
– U cho con chịu nốt phát này… mấy bữa nay các anh bảo có động ém việc con đói. Mà chợ búa nãy giờ không đá được cái gì cả… có con cũng sang hàng cho u ngay… u biết tính con rồi mà…
– Ờ… ờ… thì u cũng biết tính mày “bộ đội” đối xử với anh em có tình, mấy thằng khác tuổi gì mà u bán chịu nửa tép cũng không… nhưng thực sự u cũng móm hôm qua gãy mấy con lô sáu trăm điểm của u, lại đánh sâm với hội Thà béo bên Quán Thánh đâm cụt mẹ vốn rồi… Thông cảm đi con… à đây gà mới à nhìn đồ tươm nhỉ… nếu dắt được gà ngon u sẽ lại quả…
– Không! Đây là anh em sinh tử của con… nó như thằng Đạt không nghiện u tha cho các em nó…
Thằng Long Sẩu nói vội vàng hắn đã vật lắm rớt rãi ứa ra chân tay ngứa ngáy, có vẻ cơn nghiện làm cho hắn khổ ải đã đủ hắn không muốn lôi thêm ai vào. Nó vẫn chưa hiểu thằng Long Sẩu này muốn ở mụ chủ kia là tép gì, còn mụ béo cầm cái điếu thuốc lào châm lửa rít lên sòng sọc. Cái điếu kêu “óc… sóc… óc… óc…” lạ lùng với nó như một thứ tiếng sáo vậy, mụ há mồm nhả ra luồng khói xanh lam vứt cái điếu sang cho Long Sẩu nói:
– Hãm tạm một bi cho đỡ vật đi con… thuốc lào chuẩn Hàng Gà xịn luôn đấy con… còn cái kia u chịu rồi!
– Cái này thì thấm gì u con vật quá rồi, sắp đến đoạn “ròi cắn xương” chịu không xiết…
– Xời! Mày làm như mỗi mày nghiện không bằng… u nói không là không…
Mụ chủ quán trả lời nhất quyết lắm còn thằng Long Sẩu tuy vật thật, nhưng hắn không dám há mồm ra xin nó. Phần vì chút tự trọng cuối cùng còn xót trong thằng nghiện như hắn và hắn còn nể nó nữa, hắn rủ nó vào đây chỉ đơn giản là uống nước mà thôi tiện tranh thủ “văn” con mụ chủ quán chịu được thêm thì tốt. Nó thì đã hết kiên nhẫn khi chứng kiến cuộc hội thoại đó nó lạnh bảo mụ chủ:
– Một tép bao nhiêu tiền…
– Một cái hàng lạ thì hai cành, quen cành rưỡi… đấy là đợt này rẻ… con mời anh à… nhìn con u biết là người có tiền mà… hì… hì…
Nó chả hiểu “cành với lá” là bao nhiêu nữa nó mở túi đeo bụng móc ra hơn chục tờ năm trăm nghìn vứt lên mặt bàn, nó hất hàm bảo con mụ chủ quán mắt đang sáng rực lên:
– Thế này đủ chưa?
– Hì… hì… thằng em đại gia thế mà mày cứ trêu u thế Long, chỗ này đủ cả mấy ngày ấy chứ hì… hì…
Mụ chủ nói xong chạy ra chỗ xó đường bên kia lật mấy cái viên gạch trong đống gạch ra, mụ lôi ra mấy gói nhỏ trăng trắng rồi quay lại đưa cho Long Sẩu cười giả lả. Long Sẩu đang cơn vật nhận luôn đầy hứng khởi chỉ kịp cảm ơn nó và bảo con mụ chủ:
– Anh… anh cảm ơn… Tý đi chợ được anh sẽ giả em anh đi làm tí đã… À u cho con cái xi nào…
Nó im lặng không nói gì còn mụ chủ vừa cất tiền vừa nói:
– Mẹ mày! Vật quá rồi quên hết à con mày sang bên đó, riêng mày u luôn để xi sạch nước chuẩn găm ở chỗ chân cái mộ mọi khi đó… té luôn đi dạo này thi thoảng vẫn có thằng lượn qua soi đấy!
– Sao u bảo chỗ nào bao sân luôn mà… hay lại quả không tốt để nó xuống quét!
– Ờ thì bao… nhưng còn bên bọn cục phòng chống nữa, thôi mày phắn mẹ đi nhiều lời… nó đến thật giờ!
Mụ chủ càu nhàu đuổi Long Sẩu đi hắn cũng đi luôn sang bên kia chỗ mấy ngôi mộ, cơn vật đã khiến hắn không muốn đôi co thêm… hắn đi rồi nó mới hỏi mụ chủ quán:
– Đi chợ là sao hả u?
– À… à… chắc con là con nhà lành không biết, đi chợ là đi ăn cắp đó chúng nó la liếm các sơ hở trên phố lấy được gì thì lấy thôi… Mà con ở đâu thế con giai? Thằng Long này ngày xưa cũng điều kiện lắm nghe nói được anh nào bên sự (hình sự nhé) thành phố đỡ cho kiếm cũng ra. Mấy hôm nay thì đói đá vặt vãnh suốt chỉ khổ con nhóc con mẹ nó bỏ, ở với bố hộp sữa cũng chả có uống… mà con bé mới ba tuổi đầu. Được cái nét mặt giống mẹ xinh gái nhưng ở cảnh dặt dẹo này lớn mấy tuổi nữa, mà thằng bố chẳng may lại đi trại thì cũng thành phò phạch đĩ điếm thôi đến tội… Nhà nó ngay gần đây đi qua đoạn đường bân bẩn kia là đến… à… đấy con bé thiêng nhắc đến là thấy luôn kìa!
Theo hướng tay bà chỉ nó thấy con đường nhỏ bẩn thỉu bụi mù thấp thoáng một cái bóng nhỏ nhắn, con bé đi bước thấp bước cao chập choạng trên con đường lầy lội đó. Nó ra đến nơi mếu máo nói với mụ chủ quán:
– Bà… bà… có thấy ba con về chưa… hu… hu… con đói… hu… hu…
Con bé độ ba tuổi bốn tuổi mặc cái váy màu xanh nhạt rách nát cáu bẩn, khuôn mặt nhem nhuốc vệt ngang vệt dọc nhưng không che được đôi mắt tròn to trong veo. Cặp mi dài cong vút giống chị cứ chơm chớp nhìn nó rồi lại bà chủ quá và nhìn mấy hộp sữa bày bán đầy thèm khát, bà chủ quán lấy một hộp cho nó rồi bảo:
– Đây bà cho con… uống đi cứ trông vào thằng bố mày có mà ăn cứt, đấy con thằng Long đấy con… u cho con bé suốt kể cũng tội… chuyện bố là bố nhưng trẻ con nhìn tội lắm!
Con bé tự mở lấy cái ống hút cắm vào, trước khi nó chuẩn bị uống vẫn không quên ngoái lại nói:
– Con cảm ơn bà!
Đôi môi nhỏ nhắn đỏ rực chu lại mút lấy cái ống hút uông ừng ực, nó thấy con nhóc xinh thật một vẻ thánh thiện đến tuyệt vời. Có lẽ nếu không nhem nhuốc chắc con bé còn xinh nữa tuy nhiên nó thấy con bé hao hao giống ai đó, nhưng vì nó bé nét mặt như búp bê khiến nó không nhận ra thực sự giống ai đã gặp. Và không chỉ nó thấy xinh cũng có thêm hai thằng săm trổ đen đỏ nữa đến hình như mua hàng, nhìn còn bé đứng bơ vơ uống sữa một thằng đưa tay vuốt má con nhóc nói:
– Bé con xinh phết nhở… lớn tí nữa chắc ối thằng nhìn mà tức dái… ngon vãi lồn!
Thằng này vuốt mạnh quá hộp sữa văng khỏi tay con nhóc rơi xuống đất, cái hộp sữa đổ ồng ộc ra đất trắng xóa con bé thì tức tưởi khóc hu hu… Thằng kia không nhặt mà còn quát con nhóc:
– Im… khóc nữa bố tát chết mẹ mày…
– Này! Con thằng Long Sẩu đấy đừng có trêu nó thằng kia… trời đánh còn tránh miếng ăn… tội con bé!
Bà chủ quá vội lên tiếng bênh vực thì thằng kia bật ngay:
– Con thằng Long Sẩu thì sao? Địt liên quan đến u nhá trước còn có tí số má… giờ này các anh cho nó dẹo rồi, giờ quyền sang hết anh Châu Hàng Bột rồi… nó phế rồi! Mẹ con này bé quá chứ tầm hơn mười tuổi á… thì địt chết mẹ nó ngay… nhất là nhìn xinh vãi đái thế này!
– Mày dám!
Nó rít lên trong họng bảo thằng kia làm hắn quay lại nhìn tròng chọc vào nó, hắn có vẻ khinh bộ dạng nhỏ bé của nó nhất là cả hai thằng đều cao mét bẩy và mét sáu tám. Hắn rút con dao trong bụng ra hua hua nói:
– Mày có tin tao xin tí tiết nó trước mặt mày không? Đằng nào hôm nay anh Châu cũng bảo qua thịt thằng bố nó… cho nó đoàn tụ ông bà trước luôn, kể nó lớn hơn tí còn cố địt phát… nhưng bé quá thôi… bố con lợn nhựa mày tuổi lồn gì…
Nó thầm quan sát cự ly và nhìn trên bàn có cái cốc nước thủy tinh xa nữa là con dao con gọt hoa quả của bà chủ quán, rồi căn vị trí hai thằng đứng tính trong đầu và nói chầm chậm nhằm đánh lạc hướng chúng. Nó cầm cốc nước trà lên nhấp môi nói khề khà:
– Mày… chắc… chứ…
Không gian trở lên im lặng theo từng tiếng gằn của nó… khi câu “chứ” kết thúc thì:
… Vèo… vèo…
… Bụp!
… Bạn đang đọc truyện Nỗi đau tại nguồn: https://tuoinung.cc/2023/09/truyen-sex-noi-dau.html
– Á ui… nổ con mẹ pha tao rồi…
Thằng đó ôm mặt cái mắt tóe máu lảo đảo vì bị cốc thủy tinh văng cực mạnh vào mặt, còn nó ném xong vớ luôn con dao nhỏ trên bàn bật tôm lộn ra sau lướt đến quét chân thật nhanh làm thằng còn lại đang ớ ra vì bất ngờ ngã ra đất. Thằng này chưa kịp dậy đã bị nó sấn đến túm tóc giật ngược, “… xoẹt…” một tiếng khô lạnh ngang cổ hắn máu phun ra xối xả. Trong khi ấy bà chủ quán hãi hùng la lên thất thanh:
– Giết… giết… người rồi!
Ngón tay múp míp của bà trỏ ra phía nó mắt trợn trừng rồi ngất xỉu tại chỗ, con nhóc vẫn đứng im mắt xoe xoe tròn nhìn mọi việc đầy lạ lẫm. Thằng kia nhìn sự việc đầy kinh hoảng bằng con mắt còn lại, nó hãi hùng chạy giật lùi ôm mắt bảo:
– Thằng lồn… mày nhớ mặt bố… cấm chạy… bố ra ngoài gọi anh Châu vào…
Nó giật lùi rồi quay phắt chạy ra theo con hẻm nó thì thần người ra nghĩ, nó thấy ở đây là ngõ cụt ắt hẳn chúng nó còn người ngoài. Giờ cố chạy ra thì ngõ hẹp khó đánh ở đây là địa bàn rộng vẫn hơn, mà còn con bé và anh Long bỏ đi cũng khó nhất chúng đến nguy cho hai bố con. Nó cứ suy nghĩ mãi thì chừng hơn mươi phút con ngõ hẻo lánh này đầy tiếng bước chân rầm rập, thằng lúc nãy kéo đến thêm hơn chục thằng nữa tông, phóng cầm… tuýp nước đầy tay mạt hằm hằm tiến đến. Con bé hoảng hốt núp ra sau lưng nó sợ hãi… nó cảm thấy cả bàn tay nhỏ bé của con nhóc run rẩy nắm vào quần mình, nó tuy hơi hoảng và bối rối nhưng vẫn cố động viên con nhóc:
– Cứ yên tâm… có chú ở không ai bắt nạt được con nữa đâu…
Câu nói này nó đã không ngờ là định mệnh của nó với con nhóc con, một thứ định mệnh oái oăm của con đường bóng tối của nó khi dắt theo một thiên thần bé nhỏ này…