Phần 26
Thường trước bão trời hay rất bình yên, cuộc sống của nó cũng sắp đối diện thử thách gian nhưng nó không hay biết. Thậm chí nó còn rất vui vẻ vì thái độ của Nguyệt Ánh, nhưng cô ấy quả là cái máy biết nghĩ. Đến giờ lại thay đồ để tới huấn luyện anh em, còn nó nhàn cư vi bất thiện cả ngày chơi không. Hôm nay Nguyệt Ánh còn dắt theo cả bé Nhã Trúc đi theo, cô muốn con bé cùng mình hướng dẫn anh em.
Buồn chán nó khóa cửa nhà đi xuống phố dạo chơi, nó cũng không muốn đến xã đoàn vì ở đó chán ngắc. Xa nhà đã lâu rồi cũng không gặp lại mẹ, nhiều lúc muốn quay về lại nơi ấy. Như con chim bị trúng tên thì sợ cành cong, muốn về mà ám ánh của tuổi thơ cơ cực làm nó sợ. Nó đi bộ thất thểu một mình nơi phố đông, giữa ồn ào phố thị lạc lõng nó như thấy lại nỗi cô đơn ngày nào…
Đang đi trên vỉa hè thì một cái xe ôtô xịch đỗ ngay cạnh, ở trên chiếc BMW sang trọng Đông Hen thò đầu ra chào nó:
– Em trai rảnh rỗi tản bộ à, rảnh thì đi cùng anh làm vài chén nào!
Nó liền gật đầu chui lên xe ngay lập tức, nó ngồi cạnh Đông Hen ở ghế sau chiếc xe vù đi trong gió. Những ngày về thành lập xã đoàn nó có gặp Đông Hen và Hải Béo, nhưng không mốn giao du nhiều toàn ủy thác cả việc ngoại giao cho Long Sẩu. Hôm nay mới chính thức ngồi nói chuyện với lão, việc bị bắt cóc sang Trung Quốc lão không được biết.
Long Sẩu thì chỉ nói qua loa là có việc gấp nên nó về Hà Nội, cho nên trong lòng Đông Hen thấy nó vô cùng kỳ bí. Ít tuổi mà võ nghệ cao cường có tiếng nói cả với Lão Đại, lẫn cả Lam Hoàng bên khựa nữa chứ. Mà còn để đích thân ông trùm Trương Vĩnh Lâm chuyển lời, nên Đông Hen cả mừng khi có ông em như vậy. Thì lão lo gì không có cái ngày ngẩng mặt lên với đời, nói thật sự Lão Đại của Việt nam thì chỉ như cóc ngồi đáy giếng.
Khi mà đem so với ông Trùm của Lam Hoàng kia, người để mà đích thân ông ấy đánh tiếng lại sai đệ tử sang hậu thuẫn hẳn là không vừa. Nếu chăm sóc tốt cậu em quý hóa này không lo gì có ngày thần tài gõ cửa, từng trải giang hồ lão rất sự hiểu đời và phù thịnh không ai phù suy. Gió chiều nào xoay chiều ấy, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Lấy lòng đàn ông không gì tốt bằng đàn bà, nó tuy là trong mắt lão không thích gái. Nhưng thấy bên cạnh nó toàn là hạng gái cực xinh cả, nên lão nhanh chóng hiểu ra ngay rằng. Một thằng không thích gái đẹp như nó, thì phải là gái rất đẹp mới vừa mắt được…
Lọc lõi chuyện đời Đông Hen thừa biết ánh mắt nó nhìn Tiểu Dĩnh, hôm xảy ra đại chiến ở trang trại của lão. Lão liền nói với lái xe cho đến một quán karaoke ở phố Thái Hà, đây là quán của một thằng em xã hội của lão. Nơi này cực sang trọng và chuyên hàng tuyển cao cấp, lần này lão sẽ rộng rãi mở hầu bao đãi Gia Long. Việc này chỉ như bỏ con săn sắt bắt con cá rô, một vốn bốn lời chả có gì mà không nên làm cả.
Được chuẩn bị từ trước do Đông Hen đã đánh tiếng qua đàn em báo cho chủ quán, nên khi nó vào đến thì từ sảnh đã trải thảm đỏ. Một hàng dài hai bên hơn hai chục cô gái xinh xắn, tha thướt trong bộ áo dài trắng mỏng manh đã đứng đón cúi đầu chào. Gia Long tuy là được Nguyệt Ánh đáp ứng chút, nhưng vẫn chưa thỏa mãn cơn thèm khát dục tình. Nó thoáng liếc nhìn vào những mảng tam giác đen mờ ảo dưới lần vải của các cô gái, những bộ áo dài đó là cố ý khoe thân câu dụ khách. Nó mỏng đến mức tối đa và khiến cho, những chỗ thầm kín ấy hiện ra nhức mắt khách nhìn…
Thấy nó đã có biểu hiện để ý rõ rệt thì Đông Hen mừng thầm, lão cười nhạt nghĩ trong đầu: “… cũng phải thế chứ, đàn ông mấy thằng lại cưỡng lại được cám dỗ của đàn bà…”. Lên đến lầu thượng vào phòng vip để hát, rượu hoa quả và gái đều đã sẵn sàng trong căn phòng rộng. Ánh đèn màu lung linh rải khắp phòng, càng làm mấy cô bé đó xinh bội phần. Các cô chỉ chừng chưa đến mười bốn mười lăm tuổi, mặt còn đầy nét thơ ngây và chỉ mặc váy mỏng dính và không đồ lót. Không chỉ một mà tận hai cô vây quanh chăm sóc Gia Long, hai cô hiện đều là những “con hàng ” dạng xinh và có giá nhất Hà Thành này. Nhưng là gái teen lại còn trinh mà các cô lại bị ép phải vào đây, đâm ra còn lớ ngớ ngồi im cạnh nó ngượng ngập xấu hổ. Đang buồn chán nên Gia Long cũng không ý tứ, gì vừa hát hò vừa uống rượu vui vẻ cùng Đông Hen. Nhưng mà nó cũng không có sờ mó gì hai con bé cả, chỉ rượu nốc tới tấp chút men cay làm nhớ lần uống với Trang. Nhớ chị mặt nó lại buồn rười rượi, lần này xa chị lâu qua bao nhiêu sóng gió nữa. Nó cứ uống tới tấp hết ly này sang ly nọ, còn Đông Hen lão thấy mấy ” con hàng” này vẫn chưa vào mắt nó thì phải. Lão nhấc phone lên ” alo” cho ai đó mấy câu…
Lát sau cửa phòng hát xịch mở, một người trung niên béo mẫm đầu cạo trọc. Đôi lông mày chổi xể dữ dằn bước vào, cổ hắn đeo một cái dây vàng to bự lúc lắc. Đằng sau còn có hai thanh niên cao to lực lưỡng săm trổ vằn vện, đang ngà ngà say rồi nó lại nghĩ có biến vội đứng dậy. Thì Đông Hen giữ tay kéo lại bảo nó:
– Thằng em cứ ngồi yên đi! Anh Đông đây mời em sao để đứa nào đến quấy cuộc vui được, đấy là thằng em xã hội của anh là chủ quán này. Hàng không đạt em không thích nên anh gọi nó lên mà gom về…
Lúc nay Đông Hen cũng hơi say lại cảm thấy bị mất mặt, quay tên chủ mắng đầy giận dữ:
– Tuấn Lò Đúc! Chú nghĩ anh thế đéo nào thế nhỉ… chơi anh à, anh đã dặn rồi phải ngon và ngoan biết chiều. Đây nó như hai khúc gỗ bên cạnh em anh thế kia, tuyển đéo gì tuyển hai con ngu vật. Cả chuyện rót rượu mời khách cũng địt làm ra hồn, mang mẹ hai con ma – nơ – canh vào đặt phải hơn không. Hay ý chú khinh anh mày phố núi đói rách à, mấy lô hàng anh chuyển cho chú nửa năm còn không thèm thu tiền. Anh đã nói chú là tuyển cho anh vip nhất thành phố này cơ mà, mang chúng nó phắn mẹ ra đi ngay và luôn…
– Anh Đông! Em không có ý ấy… để em giải thích đã…
Tên chủ quán có vẻ vai vế thấp nên hơn kiên nhẫn giải thích, nhưng hai thằng đệ đằng sau thấy đại ca bị sỉ vả thì ức chế. Chúng vọt lên trước túm tóc hai cô bé lôi ra kèm tiếng chửi:
– Cái địt con mẹ hai con lồn thối này! Các anh đã dạy mày suốt rồi giờ sao, nói đéo ăn lời phải không hả? Để các anh mày thông tai cho nhớ nhé…
– Em xin các anh hu… hu… hu…
– Hu… hu… tha cho em đi… hu… hu…
Hai cô gái khóc nấc lên khi bị túm tóc kéo ra, một cô bé ngồi ngoài bị lôi ra trước. Còn cô bé ngồi trong thì bị vướng Gia Long, tên đàn em này cũng biết phép tắc. Hắn khẽ ghé tai Gia Long nói nhỏ:
– Đại ca! Em xin phép anh mong anh thông cảm, chúng em dạy dỗ các em chưa ngoan. Làm anh phật lòng… giờ anh cho phép đi nhờ qua anh nhé, để em mang nó ra dạy dỗ ạ… Em thay mặt anh Tuấn xin lỗi anh nhiều…
Nó đang mải nhìn theo cô bé vừa lôi ra nghe câu được chăng, nên nó lắc đầu ý là chưa nghe rõ. Nhưng tên đàn em của Tuấn Lò Đúc nghĩ nó không đồng ý, bèn buông tóc con bé ra chạy lại chỗ con bé kia. Cô bé bị thằng thứ nhất lôi ra giữa phòng, ở đó có cái đôn gỗ nhỏ đặt chậu hoa cảnh. Hắn đá chậu hoa xuống đất đầy bực bội, rồi đẩy con bé ngã dúi dụi ra sàn và quát om lên đầy cay cú:
– Địt mẹ con ngu này! Kê đầu lên đấy nhanh… bố thông tai cho mày nhớ nhà nhé…
Con bé hình biết cực hình này rồi, liền sợ hãi đặt đầu lên cái đôn gỗ ấy. Nhưng những lần trước là thương hoa tiếc ngọc, còn giữ để làm hàng khỏi mất giá trị. Nhưng lần hắn thấy đại ca bị mắng ức chế quá, lại hai con bé này do chính chúng dạy dỗ tuyển lên cơn giận gấp đôi…
– Bốp…
Bàn tay to lớn hộ pháp của hắn giáng mạnh xuống, khi đập vào đầu con bé vang lên tiếng ấy rõ mạnh.
– Á… á… đau…
Cô bé đau đớn kêu lên vùng dậy theo bản năng, máu từ tai cô rỉ xuống cái áo trắng mỏng đỏ thẫm. Cú đập cực mạnh trong phẫn nộ ấy không vừa, cô lồm cồm choáng váng đứng dậy là theo phản xạ của bản năng sinh tồn. Thì tên còn lại đứng gần nó khi nãy hắn tung cước đá song phi ra, đá trúng ngực con bé trong tiếng quát:
– Mày thích bật à con!
– Hự…
Thân thể bé nhỏ của cô gái tội nghiệp văng mạnh vào tường, rồi rơi “bịch” xuống sàn nhà miệng cô ứa máu. Đầu nghẹo sang một bên im lìm không động đậy, cô bé đã chết sau trận đòn thù ấy. Tên đàn em vừa đánh lại gần cô bé xem xét, rồi hắn quay lại nói với đại ca mình ráo hoảnh:
– Nó xuống luôn rồi anh! Tắt thở rồi ạ… em hơi mạnh tay, nhưng con hàng này cũng quá yếu…
– Địt mẹ mày! Thằng đầu đất… đầu mày tối như âm hộ, thế là tèo của anh mày gần mười nghìn đô rồi. Nó xinh lại còn trinh cả đấy sau làm gì cũng phải nghĩ tí, hai thằng chúng mày bắp to óc nhỏ. Xin lỗi hai đại ca đây mau! Anh Gia Long là thiếu gia Lam Hoàng đấy, biết điều quỳ xuống xin anh ấy tha cho tội lỗ mãng đi…
Tên chủ mím môi nói với hai thằng đệ, nhưng hắn hình như cố tình dung túng việc đó. Nếu không là đại ca như hắn, nói có người nghe đe có người sợ. Việc ngăn cản chúng khó gì đâu chứ, hai thằng đệ nghe Lam Hoàng tái mặt vội quỳ xuống xin:
– Thiếu gia! Chúng em không biết bất kính, mong anh đại lượng bỏ qua ạ…
Qua camera đeo ở ngực áo Gia Long, thì Nguyệt Ánh thấy cả cô biết em ấy đã chết. Cô nghẹn ngào thổn thức: “Em à! Chị biết chắc là chỉ em chưa đầy mười sáu, đang độ tuổi sân trường áo trắng em bị lừa bắt cóc đến đây. Em không có lỗi chỉ là em chưa biết làm đĩ, chưa biết chiều lòng khách mà thôi. Ở trường phổ thông học trước khi em bị bắt cóc, người ta chỉ dạy em học dạy em học cách làm người tốt. Vì họ không bao giờ dạy em cái điều phi luân lý ấy là làm đĩ, để chưa đầy mười sáu tuổi em phải đi mãi trong tủi hận… Em thật bạc mệnh một thiên thần nhỏ vắn số, em đã chết thực sự sau trận đòn thù của hai tên du côn kia. Không cha không mẹ ở bên bênh vực em, họ cũng chẳng biết em chết trong cô quạnh ấm ức thế này… Chúng to lớn gấp đôi em đánh đấm đã quen rồi, tội em quá đi mất hu… hu… giống bạn chị ngày xưa quá… hu… hu…”.
Thế là em ấy còn có người biết đến mà nhỏ nước mắt xót thương cho em, nhưng trong xã hội này con biết bao cô gái nhỏ tội nghiệp khác. Các em là nạn nhân của bọn buôn người, bị bắt cóc và đánh đập vùi dập rồi chết trong u uất. Cha không biết mẹ chả hay thân nhỏ vùi xác xứ lạ, các em còn chưa kịp lớn đã thành đàn bà… thành nô lệ tình dục.
Tuy nhiên với Đông Hen và tên chủ cùng là dân xã hội, chúng vô cảm với điều này thậm chí còn tham gia buôn bán các cô bé. Với bọn chúng thế đâu có đáng gì, đánh chém giết nhau như cơm bữa suốt ngày. Hai thằng đệ cũng biết Đông Hen là dân xã hội, ông trùm xứ Lạng nên chúng mới thẳng tay trừng phạt con bé trước mặt. Còn nếu hạng khách khác chúng đã kín đáo mang đi chỗ khác rồi, chỉ có mỗi Gia Long là rùng mình nghĩ: “… chả nhẽ mạng người rẻ rúm thế sao, mình cũng từng giết người nhưng do xô xát khi chiến đấu. Thế này thì tàn nhẫn quá, khi mà cô ấy đâu có khả năng đánh lại…”. Cô bé ngội cạnh nó mặt xám ngoét sợ hãi, tim cô đập loạn lên khiến Gia Long còn cảm nhận thấy…
Cô níu tay Gia Long cầu xin nho nhỏ đủ nó nghe:
– Anh ơi… anh ơi… cứu em đi! Đừng để chúng nó giết em… em cầu xin anh đấy…
Bàn tay bé nhỏ của cô đã ướt lạnh mồ hôi do sợ, tay cô nắm tay nó mà còn run lẩy bẩy sợ hãi. Đôi mắt cô long lanh rớm lệ cầu xin nó, làm cho Gia Long thấy thương cảm vô cùng. Nó rút túi vứt ra một sấp đô la lên trên bàn, rồi lạnh lùng nói với tên chủ quán:
– Chỗ này hơn cả mười nghìn đô đó đủ chưa? Tôi mua cô bé này bao gồm cả cái xác cô bé kia nữa, như vậy là thiếu hay đủ rồi…
– Thiếu gia! Chúng tôi đâu dám nhận tiền cậu chứ, anh em tôi ở Việt Nam đều biết Lam Hoàng thế nào. Chỉ cần được các anh quan tâm để ý, đám anh anh em tôi đã lấy làm vinh hạnh rồi. Thôi cô bé coi như quà tặng thiếu gia ạ, anh có thể tự nhiên mang về nhà. Nhưng nó là hàng gom về nên anh hãy cho người để ý, không nó sẽ bỏ trốn ngay khi có thể ạ…
– Thôi không nói nhiều tôi mua là mua, thêm chỗ này nữa cho buổi tiệc hôm nay và quà tặng anh em các anh… Chẳng mấy khi anh Đông của tôi xuống Hà nội, tôi mời anh ấy còn cách anh thu dọn rồi biến đi. Anh em tôi cần yên tĩnh ồn ào thế này, có tâm trạng gì mà ca với hát…
Nó nói quăng ra thêm hai xấp tiền đô nữa trên bàn, tính ra đã thành tiền tỷ rồi một gia tài khá lớn. Bọn chúng dù buôn gian bán lậu các kiểu, nhưng vài tỷ từ trên trời rơi xuống nhẹ nhàng thế này thật ít gặp. Bản thân Đông Hen còn thấy thèm mấy tập tiền đó, nhưng thấy Gia Long hào phóng vậy lão lo gì. Liền hất hàm bảo tên chủ:
– Anh Gia Long đã cho mau nhận đi và cảm ơn! Rồi có rượu gì đồ gì nhắm xịn nhất mang lên đây, hai em này thì được rồi khỏi tuyển hàng nữa. Còn cô bé đã toạch kia mang đi tắm rửa, mặc quần áo đẹp để vào xe anh. Anh đưa về an táng nhé nhớ cho anh, là không động chạm cắt xẻo gì đấy… Không đừng trách anh Đông mày chơi không đẹp, nên nhớ là giờ Lam Hoàng đang ủng chúng ta… Để các chú các bác Lam Hoàng buồn, mấy thằng lưu manh xó nhà như anh em mình ăn đủ đó…
Đông Hen không hổ là “bộ đội già”(*) nói câu nào sâu cay câu ấy, mà lại thâm thúy nhiều mục đích nữa. Lão muốn nhận an táng là, có ý tranh thủ kiếm ít tiền từ Gia Long hào phóng kia. Cái thứ hai phô trương thanh thế luôn, ý là mình được Lam Hoàng bảo kê cho rồi. Để anh em giang hồ Hà Thành biết mà nể nang kinh sợ, còn tên chủ hắn lăn lộn giang hồ cũng vì tiền. Nay tiền đến tận mồm nhẹ nhàng thế sao không đớp, nhất là chả may phật ý thiếu gia Lam Hoàng kia. Thì e là một chỗ đất chôn thây chắc gì đã có, nên ngoan ngoãn vâng lời ra lệnh hai tên đàn em khênh xác ra. Nó liền hỏi nhỏ Đông Hen:
– Anh nói cấm động chạm cắt xẻo là sao?
– À anh biết tình thằng Tuấn Lò Đúc này tham như mõ, nó không bỏ sót gì sợ nó lấy nội tạng con nhỏ bán. Anh sẽ chôn cất chu đáo cho em yên tâm, bí mật mà không biết chi phí đáng gì đâu…
Lão chửi thằng Tuấn tham nhưng bản thân lão kém gì, nhấn mạnh chữ chi phí chả phải lão cùng thèm tiền sao? Dù lão cũng đầy tiền nhưng với lão, chả bao nhiêu là đủ cả bán mạng vì tiền… Lát sau thì có mấy cô bé bưng đồ lên, và lau rửa sàn nhà vấy máu sạch sẽ. Một thoáng không gian đã yên bình trở lại, nó lại lung linh lấp lánh hiền hòa như khi Gia Long mới bước vào…
Nguyệt Ánh thì thần người ra cầm cái Ipad, cô không xem camera nữa mà khóc thút thít. Cô thương cảm cô gái nhỏ ấy, và nhớ Tuệ Mẫn bạn cùng cô nhi viện của cô. Hai cô cùng được một người đón về nuôi, nhưng họ chỉ là trung gian thôi. Người mà cần các cô thực sự là tên ma cô dẫn gái, hôm đó hai cô cùng phải lên hầu mấy khách vip. Trong đó có cha nuôi họ Chu của cô bây giờ, Nguyệt Ánh khi ấy mới sáu bảy tuổi nên chỉ lên để lau dọn.
Chị Tuệ Mẫn khi ấy đã mười bốn thành thiếu nữ, và vụng về Tuệ Mẫn cũng bị bọn bảo kê đánh chết tại trận. Còn cô may mắn được cha nuôi mang về, sau đó tặng lại cho Thẩm Bồi Bình. Bằng cách giả vờ cho ông đến cô nhi viện nhận nuôi cô, Nguyệt Ánh cũng vì đó thần tượng hai cha nuôi. Họ rất tốt với cô coi cô như con gái ruột của mình, cô thấy cả hai người không động chạm đàn bà.
Một mực chỉ tôn thờ cô Tiểu Trang xấu số, và khắc khoải đi tìm con chung Tiểu Dĩnh của mình. Nhất là Thẩm Bồi Bình ông ấy đúng là nam Hán đại trượng phu, biết rõ Tiểu Trang có thai với bạn mình và phụ mình. Nhưng vẫn ở bên chăm sóc cho người mình yêu, nên khi biết Gia Long ngủ cả với chị Tiểu Dĩnh và Hà Thư cô rất ghét anh ta…
Đang thổn thức thì có điện thoại từ bên Bằng Tường, giọng cha nuôi Chu ấm áp vang lên:
– Con gái nhỏ mạnh mẽ lên! Cha biết năm đó con nhìn Tuệ Mẫn chết mà ám ảnh, nhưng mà con phải mạnh mẽ dần lên đi. Xã hội này con không giết người ta, nhưng chắc gì người ta lại tha cho con. Con là phụ nữ ta thông cảm được cho con, nhưng con rể nhỏ Gia Long của ta cần xem xét lại. Nó quá yếu đuối dễ động lòng, lại tiêu tiền hoang phí không đúng chỗ. Ta thấy nó quăng đi hàng ngàn đô qua camera của con rồi, tiền ta không thiếu và hẹp hòi gì với các con cả đâu. Con rể yêu của ta có quăng tiền mấy ngày đêm liền cũng chưa hết, ta chỉ sợ nó không có sức mà tiêu tiền thôi… Nhưng mà nó phải biết quý đồng tiền đã dù ít dù nhiều cũng là mồ hôi công sức, ta cái gì cũng không thiếu chỉ là thiếu các con thôi con gái ạ. Vậy hãy mau chóng thúc đẩy kế hoạch huấn luyện Gia Long đi con, đây là mệnh lệnh của cha cùng cha Thẩm con phải nghiêm túc thực hành. Ta chờ tin từ con nhớ là sớm đấy nhé! À quên! Con yêu Gia Long rồi nên mạnh dạn đi không người lấy mất, và cũng phải hiểu như các chị con yêu người đào hoa thì sẽ bị thiệt thòi đó…
Gia Long ở quán không hề biết điều đó, nó lại mải mê ăn chơi sau khi ném cho Đông Hen mấy tập đô la nữa. Để nhờ lão tang ma cho cô bé kia, mà không biết gần chục tập đô la đó. Thì có thể để cho hàng ngàn cái lễ tang vẫn đủ, đúng là không làm ra tiền thì không hiểu giá trị thật. Cuộc vui đã đến cao trào khi cả hai phấn khích trở lại, nó thấm men say hơn rồi nên quên đi mọi buồn sầu.
Còn Đông Hen thấy vừa đắc danh, lại đắc tài cũng vui cười ha hả. Cô gái phục cho lão thì đang không ngừng hì hục dưới bụng lão, cô ta úp mặt vào cái bụng phệ lông lá của lão mà mút buồi. Lão thì vẫn uống rượu đều cười khà khà sung sướng, ngoảnh sang thì thấy cô nhóc kia vẫn ngồi thẫn thờ người ra cạnh Gia Long. Thế là lão quát con bé:
– Này! Cô không biết làm thế này sao? Mau giúp thiếu gia vui vẻ không cô cũng muốn như đứa kia?
Con bé run rẩy lập cập đứng dậy tháo dây lưng nó ra, còn Gia Long đang ngồi hát karaoke thấy thế đứng dậy cho con bé dễ cởi. Nó đã có men rượu nhiều lên cũng thèm hơi gái, thế nên khi con bé vụng về ngậm cái môi nhỏ xinh vào buồi. Thì nó ngồi phệt xuống ghế đệm rên “hừ hừ” sung sướng, tay nó còn luồn vào bóp lấy bầu vú đang lớn chúm chím của cô. Nhưng có người nhìn cảnh ấy lại không thấy sướng, đó là Nguyệt Ánh cô nổi cơn ghen thật khi con bé xa lạ âu yếm anh ấy. Càng nhìn càng điên tiết cùng mối hận hai tên du côn kia, cô vội rời cao ốc Landing Shang đi đến quán đó. Chỉ mấy phút đi xe cô đã đến nơi bước vào quán, hôm nay do có Đông Hen bao thầu. Rồi lại được Gia Long hào phóng nên không tiếp khách, và khi Nguyệt Ánh bước vào thì bị cản lại ngay. Nhưng khi cô nói lên gặp hai vị khách bên trên, tuy là cô mặc đồ rằn ri quân đội nhưng xinh gái. Nên họ nghĩ là hàng mới điều đến cho các đại gia kia, cô được hướng dẫn lên tầng đến phòng vip ấy…
Đến cửa phòng cô thấy hai tên khốn lúc trước canh bên ngoài cửa, chúng thì biết cô rõ ràng không phải gái được điều đến phòng này. Nhưng thấy cô xinh xắn một tên liền nhả nhớt trêu:
– Ê gái đi đâu lạc lên tận đây! Nhầm phòng hả hay thèm giai để hai anh phục vụ, anh đâm bi mắt mèo còn thằng này đâm kiếm (**) chơi phê lắm. Cần hai anh phục vụ không gái, đảm bảo em không rên ăng ẳng như con chó cái anh cho thêm tiền…
Không chỉ trêu hắn định thò một tay bóp vú cô, tuy nhiên Nguyệt Ánh có đề phòng cô lộn santô lùi lại sau. Tên này khoái chí cười hề hề bảo đồng bọn:
– Hay rồi ông ạ! Hai đại ca ở trong đó phang gái, tôi với ông canh ở ngoài mà tưởng tượng ra thèm vãi lồn. Mà hai em ý đều ngọt nước mới đau chứ, nhưng hàng ấy mình đéo đủ tuổi địt. Nên có em bò lạc này lên đây hóa hay ông ạ, gái tôi địt nhiều rồi nhưng chưa phang con nào có nghề như em này. Gái tập võ người săn chắc đéo nhão nhào như các em kia, chiến đê ông ơi tôi và ông bem nó nào…
Tên còn lại giờ mới sững người ra nói:
– Đệt! Ông phải hỏi kỹ em ấy đã biết đâu sự, hay là người của các đại ca thì vỡ mồm đấy… Ngu lồn chịu được! Tôi nãy giờ không để ý kỹ em ấy lên lại đang nứng cặc, đang thẩm du tinh thần áp tai nghe ngóng bên trong. Đéo để ý mấy ông đã dám bóp vếu em ấy rồi, manh động vãi cả lồn khéo chết đấy… Đùa miệng còn đéo sao chứ động chạm thì…
Nhưng tên đó chưa nói hết câu được, bởi khi lùi lại thủ thế Nguyệt Ánh đã nghiến răng. Trong đầu cô hằn học lên ý nghĩ: “… em gái nhỏ tội nghiệp, để chị Ánh trả thù giùm em. Mong em siêu thoát… “. Và cô tung người lên không thực hiện cú song phi kiểu cắt kéo nhanh như chảo chớp, chân cô đã siết chặt cổ họng hắn khi hắn vừa nói đến đó đã quật hắn xuống. Trong đà rơi đầy tính toán cô vẫn với hai tay sang đập mạnh vào mang tai tên bên cạnh, cú đập đầy uy lực làm hắn đổ máu mũi. Con ngươi mắt mắt lòi cả ra ngoài tròng mắt chiêu này đập là ” Như Lai Thập bát trảo “, cô luyện từ nhỏ đến mức có thể đập tan vật thể chạm vào. Ban đầu là quả dưa hấu rồi luyện tiếp đến thiết mục đầu giả, sau nhiều lần đau đớn tê rần tay mình. Thì giờ cô đã đạt đỉnh cao đập vào là lộng óc, lòi con ngươi ra chết tức thì trong chớp mắt. Hai tên đổ xuống đánh rầm một cái xuống sàn, còn Nguyệt Ánh cũng đứng dậy ngay sau đó. Cô biết cú cắt kéo đã bẻ gãy cổ tên đó theo đà hắn ngã, cô đá vào cái xác hắn chửi nhỏ:
– Mẹ mày! Dám song phi chết em ấy à chân mày thì như to cột đình, giờ mày cũng bị ăn đá mà chết đó đáng đời chưa con… bắt nạt con gái à. Còn thằng kia thích thông tai lắm nhỉ, với chụy á! Chỉ cần thông tai mày một lần duy nhất thôi là “ẳng” rồi con chó ạ!
Chửi bới xong Ánh lấy một que sắt nhỏ từ trong người, tự mở khóa phòng đi vào trong mà phòng hát cách âm khá tốt. Lại ồn ào do Đông Hen đang cang cổ hát trong cơn say, đập vào mắt cô là cảnh ăn trác táng chơi làm cô nổi điên. Đông Hen đang vừa hát vừa địt cô gái của mình, cô ấy chổng mông lên vịn vào cái bàn cho lão địt “bành bạch” liên tục. Ngay đó đỡ tệ hơn là Gia Long không hát nữa, nó nằm dài trên ghế ở tư thế 69 cho con bé mút buồi. Nhưng cô bé là gái trinh con nhà gia giáo, nên mút mát không ra gì mãi nó không sướng mà phọt nổi. Tay nó vẫn đang vuốt ve cặp vú nhỏ ấy mắt lim dim, thì giật nảy người nên khi nghe Nguyệt Ánh quát:
– Gia Long! Anh dậy ngay về nhà cho em… về ngay…
Đang phê pha nó lại có men rượu trong người, gạt con bé ra nó cũng sừng sổ đứng dậy. Nó gân cổ lên quát lại:
– Này! Cô nói ai đấy… cô nghĩ gì mà quát tôi, lấy tư cách gì mà đuổi tôi về hả?
– Em… em…
Nguyệt Ánh bối rối im lặng một lát, cô mới bối rối cúi mặt nói:
– Thiếu gia! Với tư cách là vệ sĩ của anh, và… và… tư cách… tư cách của em không được à! Em không đồng ý anh làm thế đâu, vì em… em… yêu anh rồi ạ…
Một câu thừa nhận đầy bối rối ngượng ngập, nhưng mà từ câu “… và… và… tư cách… tư cách của em không được à! Em không đồng ý anh làm thế đâu, vì em… em… yêu anh rồi ạ!”. Thì xấu hổ nói nhỏ chìm vào tiếng nhạc, nó không nghe rõ nhưng Đông Hen ở gần cô hơn thì rõ. Nhưng nó đã phẫn nộ quát um lên:
– Cô chả là cái đéo gì cả! Vệ với cả sĩ… cút mẹ về nhà nhanh đi cho khuất mắt tôi…
– Anh… anh… đuổi em ư… anh… chê… em… à!
Nguyệt Ánh bật khóc nức nở gục xuống, cô không nghĩ là nó không nghe rõ câu kia. Ngay lúc đó thấy có động quân tên chủ quán, mang đao kiếm đã ùn ùn chật ngắc phía sau rồi. Đông Hen vội chạy nhanh ra sợ chúng manh động, lão chỉ vào Nguyệt Ánh nói với bọn kia:
– Đừng có hỗn! Bạn gái của thiếu gia đấy chỉ là ghen tức thôi, có gì anh em ta nói sau nhé…
Nên khi Ánh tức tưởi vừa khóc vừa chạy vụt ra, đám anh em không ai dám cản đường. Chỉ dạt ra tạo lối cho cô chạy đi mà thôi, thấy nó vẫn đứng thần người ra đó thì Đông Hen bảo:
– Còn không mau đuổi theo đi em! Cô ấy vừa thú nhận trước em là yêu em đấy, sao lại mắng một cô gái khi cô ấy tỏ tình với mình chứ… đi đi…
– Em em nghe không rõ! Thôi để em đi ngay ạ…
Nó nói nhưng vẫn lo con bé kia bị hại, liền ngoái lại bảo Đông Hen rằng:
– Em nhờ anh trông nom giúp em bé kia, cho nó về cùng anh rồi em đến đón sau…
– Ừ thôi đi đi… Đã là người của em rồi anh Đông đây, sao không quan tâm cho được. Chạy nhanh không cô ấy nghĩ gì dại dột thì dở, xuống đi để anh alo lái xe ở dưới đón em nhé…
Nó xuống đến nơi thì thấy đã Ánh bắt taxi về nhà, cô vẫn khóc dữ dội lắm làm nó thoáng đau lòng. Nhưng về gần đến chung cư của nó, thấy Ánh chạy lên nhưng xe nó bị kẹt ngay lại. Do có một vụ đụng xe trước mặt làm ách tắc giao thông tức thì, và khi nó lên đến phòng thì thấy độc mỗi Nhã Trúc đứng giữa phòng. Cô bé ngẩn ngơ nhìn nó bảo:
– Chủ nhân có chuyện gì vậy mà hai người không hẹn cùng về, chị Ánh thì khóc ghê lắm chị còn bảo anh ghét chị không cần chị rồi. Chủ nhân anh đuổi chị đi thật à? Chị ấy tốt mà cũng thích anh nữa thật đấy, chị thích chủ nhân nên mới cho anh động chạm. Sáng nay chị còn bảo em là nếu này đêm anh thích ngủ cùng, chị cũng sẽ ngủ với anh đấy ạ… Chị buồn chị rủ em đi bar uống rượu nhưng em không đi, em bảo là em phải ở nhà để nấu cơm cho anh! Chủ nhân ạ…
Nó vội định nhào ra đi tiếp nhưng rượu đã ngấm, nó loạng choạng ngã đổ nhào ra sàn. Khiến cho Nhã Trúc cực lắm, mới lôi được nó vào giường. Tuy chưa lớn nhưng cũng đã đang dậy thì, thân thể mềm mại của Trúc cọ vào nó làm nổi hứng. Khi say nó mất lý trí hoàn toàn lên nhanh chóng, nó hết lột quần áo con bé ra nằm đè lên. Nó banh rộng cặp chân trắng nhỏ nhắn của Trúc sang hai bên, ấn cái buồi nóng rực vào cái khe lồn bé xíu đó.
Trúc thì biết rõ chủ nhân sắp làm gì mình, anh ấy đã muốn làm chuyện đó rồi mới nhét nó vào lồn mình. Giống như anh ấy địt chị Hà Thư rồi, nhưng mà anh say anh mới làm thế sao? Trúc nước mắt ứa ra vì đau khổ tận cùng, cùng với nỗi đau nhoi nhói dưới háng dội lên. Trúc oằn cong người lên mím môi chịu đựng, tay cô bấu chặt lấy ga giường vò xé…
… anh thì cứ… thúc… thúc… ấn… ấn… liên tục…
… làm cô thấy… nhói… nhói… rát bỏng ở mép lồn…
… đau quá đi mất, Trúc nghẹn ngào…
Mười tuổi lồn cô còn chưa phát triển hết, chỉ hơi mum múp lên tí chút cái mu. Cái lỗ bé xíu khít rịt khô khan, đang bị buồi to lớn của chủ nhân đâm chọc vào. Trúc nhỏm cả người dậy nhìn xuống háng mình, cô thấy cái buồi của chủ nhân gân guốc nần nẫn ở dưới. Mà hai cái mép thịt hồng xinh bé xíu của cô, tuy là hé ra hết cỡ nhưng chưa ôm hết đầu khấc to đùng.
Chủ nhân vẫn cứ chọc mạnh tới tấp vào đó, cái buồi gân guốc cong trùng lại do lỗ lồn bé quá. Trúc đã quen bị đòn nên em chịu được, cắn chặt môi đến chảy máu khi em tự dạng rộng chân. Rồi dùng bàn tay nhỏ nhắn của mình, nắm lấy cái buồi nóng bỏng của anh. Trúc rà nhẹ nó lên hột le của mình tạo cảm giác, đầu khấc mềm nóng làm cô thấy thinh thích. Miết miết vài phút thì cũng có tẹo dịch nhờn ứa ra, thế Trúc tự cầm buồi của anh nhét lại cái lỗ lồn chật hẹp của mình… thì… anh nhấp rõ mạnh…
– Hự… Ái… ái… ái… đau… hu… hu…
Trúc hét lên đau đớn vì đang lựa cho nó vào, thì chủ nhân thúc mạnh vào cô. Như một khúc sắt nóng bỏng xé toạc lồn mình, đau đớn Trúc nhìn xuống háng mình khuôn mặt xinh xinh nhăn nhó thảm hại. Nhưng nó chưa hề vào hết trong cô bé, lồn Trúc quá nhỏ cú thúc chỉ vào được thêm chút. Hai mép lồn căng ra tột độ đau đớn, hai vành thịt đỏ hồng mút chặt lấy đoạn buồi của anh. Nó đang say lên khi ấn mãi mới chỉ đưa vào được một tẹo, nóng ruột nó gác đôi chân nhỏ của Trúc lên vai. Hai tay giữ chặt bờ hông bé nhỏ dồn lực, và nhấp một cú trời giáng vào cái khe khít rịt ấy…
… Phạch…
Tiếng dập khô khan ngắn ngọn, đám lông dái nó chạm vao háng Trúc. Còn cô be đau đớn gào lên váng nhà:
– Ái… đau quá mẹ ơi… hu… hu…
Của chủ nhân đã ở trọn trong Trúc cái điều mà cô mong, nhưng cô không nghĩ ra là nó đau đớn dã man như vậy. Nóng bỏng đau nhói bên trong cô Trúc tràn nước mắt, dù là tự dâng hiến cho chủ nhân nhưng nỗi đau quá lớn. Cô đau đớn gọi mẹ mình nơi chỗ dựa tinh thần duy nhất, bị bắt cóc từ rất bé nên dư ảnh mẹ vô cùng nhạt nhòa trong cô. Nhưng mẹ vẫn vẫn là những gì cô có trong tim, giờ thêm chủ nhân nữa yêu anh lắm. Nhưng sao anh địt thì Trúc lại đau đến vậy, có phút nào thấy sướng như chị Hà Thư đâu…
– Phạch… phạch…
– Ứ… hự… úi… da… đau… hu… hu…
– Phạch… phạch…
– Hự… hự… ối ui… em đau quá rồi… đau… chủ nhân… em đau…
– Phạch… phạch…
– Á… hự… á… ui… bỏ nó ra khỏi em ra đi… hu… hu…
Chủ nhân dập cái cái nào Trúc oằn nảy lên cái đó, lồn cô rát bỏng căng ra nóng rực. Mười tuổi chưa đủ lớn để đón nhận, cái cơn bão dục tình trong cơn say này. Nên chỉ sau ba bốn cú nhấp liên tục của anh sau đó, thì Trúc ngất lịm không biết gì nữa. Chỉ có cái lồn bé nhỏ ứa máu vẫn căng ra, đón nhận cái buồi vĩ đại ấy tuột ra chui vào mạnh mẽ… Nó đè dí sát cơ thể Trúc xuống nệm mà nhấp điên cuồng, mô hôi vã ra trong mệt mỏi và sảng khoái.
Lâu rồi không được địt sự khát khao bùng phát trong cơn say, sức trai được dịp bung ra hết cỡ nghiến cái đệm lò xo kêu “ọt ẹt” suốt. Trúc đã ngất nên em không biết đến sự đớn đau bỏng rát ở háng nữa, em im lìm như con búp bê sex cho chủ nhân thỏa mãn… Những ngày kìm nén cuối cùng đã bùng nổ, nó gồng lên ấn nhát cuối tận sâu trong cái lồn bé bỏng của Trúc và xuất. Nó rút buồi ra thở hồng hộc hộc sau trận làm tình thỏa mãn, nhìn trùng hòa theo máu đỏ hồng tràn ra ga trắng. Cái lồn Trúc bé nhỏ đỏ rực bầm dập hé ra cái lỗ bé xíu, những dòng tinh trùng hồng hồng vẫn đang theo nhau ứa ra…
Máu loang đỏ cả khoảng đệm dưới háng cô, không chỉ là máu trinh đơn thuần. Của chủ nhân quá to mà Trúc mới mười tuổi, sự công phá tạo ra một vết rách ở tầng sinh môn (***). Nhưng may thay cho Trúc em cơ địa lai người tây Âu lồn to hơn chút, cho nên vết rách nhỏ có ra nhiều máu nhưng chưa đến mức bị băng huyết (***). Giờ đây vết rách cũng thôi rỉ máu ra, thấy máu nhiều be bét như vậy. Nó giật mình tỉnh rượu tự tát vào mặt mình, nó tự sỉ vả “… trời ơi! Rượu chè thành thế này đây, mình chơi bé Trúc mất rồi còn làm em ấy đau đớn thế này…”. Nó lấy ngón tay lách nhẹ hai môi nhỏ bé xíu ở lồn Trúc ra xem, thấy bên dưới một vết rách nhỏ dài chừng nửa đốt ngón tay. Trúc ngất rồi chỉ hơi thở còn nhè nhẹ, phập phồng lên xuống dưới hai cái núm vú mới nhô lên xinh xinh. Trái cấm còn non mà bóc vội khiến em đau đớn, giọt nước mắt vẫn ở khóe mi. Hai cặp lông mày còn hơi nhíu lại gần nhau, làm nó nhớ lúc trước mới chơi. Cô bé nhăn mặt nhíu mày đau đớn gào hét khi bị địt, nó thở dài hôn lên môi Trúc rồi nói:
– Anh xin lỗi bé con của anh! Anh làm em đau bây giờ thì ngày sau, anh sẽ cố gắng bù đắp vậy.
Nó nằm cạnh thiếp đi khi nào không hay, mà nó cũng chả đủ tự tin đánh thức Nhã Trúc. Tíc… tắc… tíc… tắc cả căn phòng chỉ còn tiếng thời gian nhẹ đưa, nhưng ở nơi khác thời gian không trôi nhanh vậy. Nguyệt Ánh lần đầu yêu và dám bày tỏ, lại bị từ chối phũ phàng đến thế trái tim cô rạn vỡ. Rời nhà đi một mình cô thẫn thờ đi taxi mấy vòng, rồi lên cầu Long Biên đứng một mình hóng gió. Những đợt gió mát dịu dưới bãi bồi ở lòng sông thổi lên, mang lại cho cô chút hương đồng nội hoang dã giữa thị thành. Đám chuối đám ngô dưới bãi bồi xanh mướt đu đưa theo gió, cô lại nghĩ đến nỗi đau trong tim rồi bật khóc. Nguyệt Ánh nghẹn ngào nghĩ:
– Sao mà biết anh ấy tệ vậy mình lại yêu nhỉ, sao không tìm người tử tế như cha nuôi chứ. Họ chung tình với cô Tiểu Trang cô thật hạnhphúc, cô chết như vậy nhưng mãn nguyện hơn nhiều… Hay là mình cũng chết nhỉ, chứ mặt nào nhìn anh nữa đây. Cũng chả dám vác mặt về cha nuôi, khi nhiệm vụ lại bất thành… Mình là con bé vô dụng…
Cô đau khổ quá nghĩ quẩn và muốn làm thật, nên khi toa tàu cuối cùng sầm sập chạy qua, Cô đi ra đoạn cầu giữa sông định nhảy xuống… thì một bàn tay to nóng kéo vai cô giữ lại… anh ta là một người con trai xa lạ. Anh ta cao mét tám đẹp trai đeo cái máy ảnh trước cổ, hình như anh ta đi chụp ảnh phong cảnh chắc là khách du lịch. Anh ta điềm đạm bảo cô:
– Bé con! Em đừng nhảy xuống dại dột, cha mẹ cho mạng sống em phải biết yêu nó chứ… Ở đời thì cái gì sai cũng thể làm lại được em ạ! Đi quanh đây chụp ảnh với anh cho đỡ buồn nhé… Xinh thế này sao cứ muốn chết chứ?
Cô theo anh xuống bãi bồi chụp ảnh một cách tự nhiên, cô cũng tin vào võ nghệ của mình anh có ý xấu khó làm gì nổi. Nhưng anh ấy tốt thật tên anh là Hoàng Việt kiều Hàn Quốc về, anh biết cách động viên cô làm cô cười. Ở bên anh cô dần quên đi nỗi đau trong tim rạn vỡ, rồi cô cùng anh nướng mực trên bãi bồi thì cũng là lúc ánh tà dương. Nắng rải vàng bãi bồi cùng nước sông rào rạt, họ bên nhau cười khúc khích khiến ai cũng nghĩ đó là cặp tình nhân. Khi anh lôi tiếp từ ba lô đeo bên mình ra hai lon coca, thì cô bật cười nói với anh:
– Anh Hoàng! Sao anh mang theo mực mà lại mang nước ngọt thế kia, anh phải mang bia hay rượu mới đúng chứ hi… hi…
– Anh không uống được nhiều đồ có cồn em ạ! Kể cả là rượu hay bia một tí là say thôi, nên anh chỉ uống nước ngọt nhưng lại thích mực nướng. Mà đến giờ em vẫn chưa nói cho anh tại sao em tự tử, vì tình hay gì thế giờ em vui anh mới dám hỏi kỹ…
Anh Hoàng hỏi cô mắt anh đăm đăm ra sông, cô thấy anh cũng đáng yêu dễ gần và thành thật. Nên cô cúi mặt xuống nói khẽ:
– Là… là… thất tình ạ! Bạn trai em không yêu em, em tỏ tình thì anh ấy đuổi em cút đi…
– Vậy là chúng ta đồng cảnh rồi anh cũng từng bị từ chối, cô ấy không yêu anh mà yêu người khác… Nhưng anh hỏi riêng tư chút nhé, em và cậu ấy quan hệ thế nào nhà gần nhau không? Và cậu ấy bao nhiêu tuổi rồi, em xinh xắn thế này mà cũng khước từ nhỉ!
– Chúng… chúng em ở cùng nhà nhau, và bằng tuổi nhau luôn ạ cùng mười sáu. Bên anh ấy đầy chị xinh hơn em cơ ạ, hôm nay anh ấy đuổi em ra khỏi nhà rồi… hu… hu… Còn chị của anh sao lại không yêu anh ạ? Anh cũng đẹp trai phong độ, lại tâm lý nữa thế mà không yêu nhỉ…
Nguyệt Ánh thắc mắc quay mặt sang anh hỏi, gió sông chiều đùa nghịch làm lòa xòa mái tóc cô. Ánh chiều càng làm khuôn mặt trái xoan thêm xinh đẹp, cái môi nhỏ cong cong đỏ mọng như trái táo chín. Khi cô cười khoe cặp răng thỏ ngộ nghĩnh to hơn hẳn, lại thành ra một cái duyên riêng khiến người con trai nào cũng sao xuyến. Anh ấy hình như cũng ngây ra vì vẻ đẹp của cô, mãi mấy phút mới nói ra mấy câu:
– Đúng là chúng ta thất tình là phải suy nghĩ cũng giống nhau, anh cũng thấy em xinh thế mà bị từ chối thì lạ thật. Còn anh chị ấy là cô gái đồng tính và chỉ yêu con gái thôi em ạ, mà thôi muộn rồi tí xuống cầu anh lấy xe đưa em về. Hai đứa ở chung thì chắc không bỏ nhau được đâu, chỉ là nóng giận cãi vã tí chút mà nghe anh về đi em nhé…
– Vâng! Tại em thấy anh ấy đi hát ôm con khác em ghen, rồi to tiếng cãi nhau ạ, nghe anh nói em cũng hiểu ra nhiều rồi. Lúc em chạy đi anh ấy cũng đuổi theo em, có phải nên cho anh ấy cơ hội nữa không ạ…
– Ừ thôi về em nhé! Chúc em mau làm lành, nếu cãi nhau nữa gọi cho anh. Để anh lại cùng em ra đây uống nước ngọt, và ăn mực hì hì… sẽ hết buồn ngay thôi mà…
Cả hai cùng về trên ôtô của anh khi đến gần đoạn rẽ vào chung cư, thì anh Hoàng có điện thoại liên tục. Bạn bè gọi anh đi uống rượu ở bar mừng ngày anh về nước chơi, anh vẫn muốn hủy cuộc hẹn để đưa cô về tận nơi. Nhưng Ánh thấy anh chả uống được rượu, mà anh cũng tốt với cô nên cô ngỏ ý cùng anh đến bar rồi về sau. Nói về tửu lượng cô không phải kẻ dễ bị đánh gục, chuyện này ở trường quân sự cô đã được rèn luyện.
Điệp vụ nữ là phải uống được không để say, nên cô tự tin muốn giúp lại anh một lần. Nhưng nhân tính không bằng trời tính được, anh tốt nhưng đám bạn anh thì lại là kẻ bất hảo. Qua vài chầu bia gặp mặt họ lấy lý do vào nhà vệ sinh đi đái, rồi bàn với nhau một tên đầu đinh mặt lì lợm khởi xướng trước:
– Này! Tao nháy chúng mày vào đây là có kế hoạch này, con bồ đi với thằng Hoàng xinh vãi đái ra. Nhìn ngọt nước địt chịu được luôn, tao tính thế này sẵn ít thuốc ngủ đây. Cho hai đứa nó gục hẳn đi rồi mang vào khách sạn, giã cho con đấy một trận rồi lột quần áo thằng Hoàng vứt đó. Sáng thấy trần truồng ôm nhau thì còn nói thế cặc nào được, con kia nếu tỉnh biết bị phang hội đồng thì cứ quay chụp lại dọa nó. Đảm bảo đéo dám bật lại đâu bọn mày ạ, biết đâu sau thằng kia bay mà như con đấy nói nó ở Việt Nam mà. Lúc đấy lại ép nó cho địt tiếp chả ngon canh à, có clip lúc nó bị địt khi trước chả con lồn nào dám kháng đâu… Ok chơi không bọn mày…
– Chơi luôn ha… ha…
Đám bạn mất dạy ấy của anh nhao nhao tán thưởng, thế là thằng kia lại tiếp tục nói:
– Tao thấy con ý uống khá lắm toàn đỡ cho thằng Hoàng, nên cứ chuốc thằng Hoàng để nó uống. Khi nào tao ra hiệu thằng Tú ngồi cạnh giả vờ say đổ bia vào con đấy, tao và Tám Sẹo sẽ tranh thủ tráo hai cốc bia pha thuốc ngủ cho hai đứa. Đảm bảo không gục không lấy tiền…
Và rồi kế hoạch được thực thi thật, nó thành công vì chúng quá xảo quyệt. Nguyệt Ánh không thể để phòng chuyện đó, cô và anh mê man đổ như cây chuối xuống bàn ngay sau ít phút…
Chú Giải:
(*) Bộ đội già: Giới xã hội đen thường Việt Nam gọi nhau là bộ đội, để chỉ những ai chơi đẹp như đã giải thích. Sở dĩ chú thích thêm cụm từ này để các bạn hiểu thêm, là bộ đội già là những kẻ sống đẹp anh hữu hảo có tiếng và đã già.
(**) Đâm bi và đâm kiếm: Cái này các anh ở thiên địa rõ hơn Vịt hí hí… Nhưng cũng có người chưa biết về nó em sẽ giải thích ạ, đâm bi là dùng dao hoặc công cụ rạch bao quy đầu ở nam ra. Nhét dị vật vào đó thành ra như hai mắt cá vàng, đâm kiếm thì thường ruột bút bi hoặc dị vật cứng xiên vào đầu dương vật. Giang hồ đất Việt hay dùng loại này, với suy nghĩ sai lầm là sẽ khiến mình mạnh mẽ trong chuyện đó. Nhưng theo y học cả hai là di vật trong cơ thể, sẽ có thể gây viêm nhiễm ung thư nhất là khi làm vô trùng kém. Hơn nữa quá trình giao hợp sẽ bị dị vật cọ xát vào, nhất là bi sẽ làm tổn hại các cơ dương vật. Có thể gây liệt dương hay sang chấn kéo sẹo, đâm kiếm thì dễ gây tê liệt dây thần kinh đầu dương vật. Còn mức độ tàn phá âm đạo nữ thì bi sẽ làm kéo sẹo âm đạo, nếu bị giao hợp nhiều lần nhiều ngày. Hậu quả là khó đẻ và vô sinh, nên các anh đừng dùng với bạn gái mình. Đâm kiếm dã man hơn nó dị vật sẽ cày nát âm đạo nữ tứa máu, dẫn đến dễ lây truyền bệnh xã hội cho nhau. Và bạn nữ thì không cần nói thêm, vài lần bị chơi kiểu đâm kiếm coi như hỏng đời…
(***) Tầng sinh môn:
Tầng sinh môn là phần nông của sàn chậu, chính xác là phần mô giữa âm đạo và hậu môn. Đây là nơi bình thường và xem ra chẳng quan trọng gì với cơ thể. Thế nhưng nó lại rất quan trọng trong quá trìnhsinh nở của người phụ nữ. Có chiều dài khoảng 3 – 5 cm, tầng sinh môn chỉ phát huy tác dụng vào lúcsinh nở. Nó có thể rách hoặc bị cắt ra để giúp phụ nữ dễ đẻ, khi độ mở chưa đủ cho em bé chào đời. Nó cũng rách khi phải đón nhận dương vật quá cỡ, tổn thương nay hay xảy ra khi trẻ vị thành niên dưới 13 tuổi giao cấu. Lúc cơ quan sinh dục chưa hoàn thiện, và âm đạo môi nhỏ còn hẹp (Như ảnh dưới đây ạ), tầng sinh môn nữ nói nôm na dễ hiểu. Nó ở dưới cuối môi nhỏ gần hậu môn.
(***) Băng huyết ở nữ:
Thường xảy ra ở nữ khi sảy thai, hoặc tổn thương nặng cơ quan sinh dục. Do rách tầng sinh môn, hoặc tổn thương trong âm đạo, tử cung gây ra mất máu cấp tính không cầm lại được. Thường là băng huyết ở nữ tỷ lệ tử vong rất cao, do máu ồ ạt chảy ra trong thời gian cực ngắn không cầm máu được…