Phần 2
Những lúc giờ nghỉ trưa ảnh hay nhắn tin và chat zalo với em, nhiều lúc em cũng mắc bận phải làm mà không chat thì sợ ảnh giận, em hỏi sao anh hông để buổi tối hay đêm khuya mình chat với nhau thoải mái tự do hơn thì ảnh nói khi về tới nhà thì anh không liền lạc chat chít với ai nữa, mà trước giờ ảnh cũng ít chi chat với em buổi tối, vậy nên em mới tìm người khác mà chat nói chuyện cho đỡ buồn.
Em thì hay suy diễn rồi nghi ngờ, hay là buổi tối ảnh có vợ đẹp bên cạnh rồi hông còn nhớ tới mình nữa, có nhiều lúc khuya rồi mà em không ngủ được, em nhắn tin zalo hông thấy anh trả lời, rồi em nhắn tin điện thoại chờ hoài cũng hông trả lời, em làm liều gọi cho anh thì điện thoại của ảnh đã tắt từ lúc nào rồi, em vừa tức vừa giận muốn khóc muốn hét lên vậy à, vậy rồi em lên zalo tìm bạn, cũng nhiều người nhảy vào muốn kết bạn với em, có điều em thấy đa số họ nói năng huỵch toẹt lắm, lúc đầu em cũng thấy rất ngượng.
Có người thấy em chat khuya thì hỏi em “nè người đẹp, bộ chồng đi vắng ha, chắc khó chịu hông ngủ được hả em, có cần anh giúp không, anh tới đón em liền”.
Có người còn nói bậy hơn nữa kìa, mà em hổng dám nhắc lại nhưng suy nghĩ lại em cũng hông giận gì họ, đúng là hông có lửa thì sao có khói được, cũng 1 phần do mình, đang giờ khuya khoắt còn tìm bạn chat hỏi sao họ hông nghĩ bậy. Nói chuyện với họ dần dà em cũng sinh ra bạo dạn nói bậy theo họ, nhưng suy cho cùng em nhận thấy họ không thể sánh bằng người ấy của em, chẳng qua vì hông có anh ấy em tìm người khác nói chuyện cho khỏi trống vắng vậy thôi.
Em cũng tự hứa với lương tâm mình là không có dính líu tình cảm với anh ấy, nhưng sao mỗi lúc bị anh ấy bỏ rơi em như vầy em thấy hụt hẫng, vừa giận vừa tức mà vừa nhớ anh ray rứt, nhiều lúc đang nói chuyện với em mà ảnh nhắc tới vợ ảnh là em tức lộn ruột luôn, em nghĩ so với vợ ảnh thì em trẻ quá mà, em đẹp quá mà, còn vợ ảnh thì có được cái gì chớ, em cũng nhiều lần nói trước mặt ảnh như vậy, lúc bình tĩnh suy nghĩ lại em thấy mình thật vô duyên, tự nhiên lại đi ghen với vợ người ta, hông lẽ nào mình yêu anh ta rồi sao, trên đời này có ai yêu 1 người mà mình chưa 1 lần gặp mặt không ta, em không hiểu được chính bản thân em nữa.
Rồi buổi trưa hôm đó em đang đi làm thì thấy điện thoại anh ấy gọi cho em.
– Alo dạ em nghe nè.
– Bữa nay em có đi làm không em.
– Dạ em có làm, mà có chuyện gì vậy anh.
– Ừh tại nay anh muốn gặp em quá, mình gặp nhau cho biết mặt nha em, anh nghĩ em ngoài đời chắc xinh hơn trên webcam nhiều.
– Thôi anh là chúa xạo, em sao đẹp bằng vợ anh được.
– Thôi em ơi, đừng nhắc vợ anh nữa anh nghe mà buồn lắm.
– Thôi bỏ qua đi, bộ anh tính qua gặp em bây giờ luôn hay sao.
– Ừh em, anh nhớ em quá, anh muốn gặp em quá.
– Xí bộ anh tưởng chỉ có mình anh biết nhớ thôi sao…
Em nghe đầu dây bên kia im lặng vài phút, hình như em nói vội vã mà bị lộ ra cảm xúc của mình, hình như anh ấy hơi bất ngờ nên mới im lặng khá lâu, rồi em phá tan sự yên ắng, em nói:
– Anh ơi mà giờ mình đi đâu bây giờ, buổi trưa dê gặp người quen lắm, có gì thì chết em.
– Không sao đâu em, em mặc áo khoác vô rồi mang khẩu trang, đội nón nữa là chồng em còn nhận không nữa chớ nói gì ai khác.
– Mà em sợ giờ này xin ra khỏi công ty người ta hỏng cho đâu.
– Thì em nói có việc gia đình, mẹ đau nặng nên xin về sớm.
– Mà anh ơi, cho em hẹn 1 bữa nào khác được hông anh, hôm nay em chưa đi được.
– Sao vậy em, bộ nay em đang có kinh hả.
– Trời, hông phải.
– Chớ tại sao.
– Tại em bữa nay chưa chuẩn bị được tâm lý sẵn sàng.
– Trời đất, cái gì mà tâm lý ghê vậy, con gái tụi em thật là rắc rối vô cùng ak.
– Anh thông cảm cho em nha, đừng giận em nha, bữa sau em sẽ cho anh biết lý do nha anh.
– Nói vậy thôi chớ anh lúc nào cũng muốn lo lắng quan tâm tới em.
– Da em cảm ơn anh, giờ em phải làm có gì tối mình nói chuyện ha anh.
– Ừh em làm đi bai bai em.
Vừa cúp điện thoại em cảm thấy lâng lâng buồn vui lẫn lộn, vừa hối tiếc, sao mình lại từ chối gặp anh ấy vậy ta, hông phải điều này mình đang mong đợi sao, rồi em cũng tự an ủi mình, thật sự là em chưa chuẩn bị gì cả, gặp anh ấy mình sẽ mất hết tự tin. Nguyên nhân là do lúc trước em với chồng em không hòa thuận nhau, mỗi lần quan hệ với chồng em nhắm mắt ráng chịu đựng, mong sao cho mau chóng kết thúc, rồi dần dà em sinh ra lãnh cảm, mỗi khi gần chồng, cửa mình em lại khô khan nên quan hệ đau rát kinh khủng, em lên mạng tìm hiểu mới biết là phải mua thuốc bôi trơn cho âm đạo trước khi quan hệ, nhưng em lại hay tự ái nên giấu kín chuyện đó, lúc nào em đoán chồng sẽ quan hệ thì trước đó em bơm vô 1 ít thì nó sẽ rỉ ra như lúc tự nhiên, bên cạnh đó em cũng hỏi thăm cách chữa trị nhiều nơi, người ta khuyên em còn rất trẻ, sau 1 thời gian em có tình cảm ổn định nó sẽ hết thôi, mà em cũng hông rõ bây giờ em đã bình thường lại chưa nữa, nên em không tự tin.
Vậy nên lâu nay em đâu có quan hệ với chồng nên em hông có mua sẵn nên chưa thể gặp ảnh được, sợ ảnh biết em vậy ảnh sẽ chán em à.
Lúc chat với nhau ảnh cũng đòi em chụp hình… này nọ gửi cho anh xem, nhưng em tuyệt nhiên hỏng chụp mấy cái hình vậy gửi cho người ta, mà em cũng sợ ảnh giận nên hoãn bình, em nói của em trước sau gì anh cũng sẽ biết thôi mà, bắt em chụp làm gì tội nghiệp em, mà em còn thêm 1 điều không tự tin khi gặp ảnh nữa là vầy. Em nghe người ta hay nói, con gái mà hông có lông thì hay bị đàn ông nó chê…