Phần 106: MÔN ĐĂNG BẤT HỘ ĐỐI
Đường Thành bảo Hoàng Nhân lấy xe mới chạy về trước huyện Liễu Hà, hắn lưu lại chiếc xe Audi, chờ Dương Mỹ Hà đến, nói ngày hôm sau sẽ cùng Dương Mỹ Hà một khối quay về Liễu Hà…
Buổi chiều hôm đó, Đường Thành cùng Dương Mỹ Hà tại tỉnh thành gặp mặt, hắn nói:
– Sinh nhật mẹ của cô, lần đầu tiên tôi tới cửa, cũng phải tỏ vẻ một chút, cô nói đi, mẹ cô thích cái gì, để tôi đi mua.
Dương Mỹ Hà nói:
– Được rồi… cái gì cũng không cần mua, tôi dám cam đoan anh chính là lễ vật kinh ngạc nhất trong mắt bọn họ, bọn họ nhìn thấy anh, nhất định là sẽ rất chấn động.
Đường Thành hỏi:
– Tôi đến nhà của cô như vậy, không biết cha mẹ của cô có đồng ý không?
Dương Mỹ Hà nở nụ cười, nói:
– Nếu như báo trước cho họ biết, thì làm sao họ sẽ đồng ý để anh đến chứ? Phải đột nhiên tập kích, tạo thành thế binh lâm thành hạ (hãm thành nguy cấp) để xem bọn họ đến cùng có loại thái độ như thế nào, thì tôi mới biết lá bài tẩy của bọn họ…
Đường Thành lo lắng nói:
– Vậy coi như rồi bỏ đi, hay là tôi đừng đến như vậy, sẽ làm cho cha mẹ của cô khó chịu, đến lúc đó, tôi cũng không có mặt mũi nào…
Dương Mỹ Hà xoay mặt nhìn Đường Thành, ánh mắt nhìn thẳng nói:
– Như thế nào? Anh không có cái can đảm này sao? Tôi Dương Mỹ Hà không sợ hãi, còn anh thì lại sợ hãi…
Đường Thành vội biện bạch.
– Tôi sợ cái gì, tôi chỉ sợ làm thế thì cô lại cùng cha mẹ của mình tái khởi ngăn cách mà thôi…
Dương Mỹ Hà nói:
– Anh không cần phải xen vào, cuối cùng anh có dám đi hay không?
Đường Thành chẳng thèm ngó tới nói:
– Gia đình của cô cũng không phải đầm rồng hang hổ, tôi có cái gì mà không dám, với lại cho dù là đầm rồng hang hổ, tôi cũng không sợ…
Dương Mỹ Hà nắm tay Đường Thành, nói:
– Phải như thế chứ…
Hai người ngồi vào xe Audi, Đường Thành chạy một đoạn đường, vẫn kiên trì nói:
– Tôi thấy nên mua chút lễ vật đi, đến tay không chúc mừng sinh nhật mẹ cô, tôi thấy không có mặt mũi, mẹ cô thích gì, để tôi đi mua.
Dương Mỹ Hà suy nghĩ một chút, nói:
– Nếu anh đã kiên trì làm như vậy, mẹ tôi ưa thích đồ sứ cổ, vậy anh mua cho mẹ tôi một cái đồ sứ Thanh triều đi.
Đường Thành đáp ứng, ngay tại tỉnh thành tìm một tiệm bán đồ cổ chính quy, bỏ ra hai vạn nguyên mua một đồ vật thời Càn Long, coi như là quà sinh nhật cho mẹ của Dương Mỹ Hà.
Sáu giờ tối, Dương Mỹ Hà nhận được điện thoại trong nhà gọi cho nàng, bảo nàng về nhà mau, nói tất cả mọi người đã đến đông đủ, Dương Mỹ Hà cùng với Đường Thành chạy đến khu cư xá tỉnh ủy, ngay cổng ra vào có cảnh sát vũ trang gác, Dương Mỹ Hà theo trong xe đưa đầu ra, lính gác cảnh sát vũ trang liền nhận thức nàng, giương một tay lên chào, để cho Đường Thành cùng vào, xuyên qua mấy gian nhà lầu, cuối cùng đi vào một con đường nhỏ, hai bên trồng đầy cây có màu hoa tím, hình thành một con đường u tĩnh.
Đến hết đường, chính là một tòa nhà lầu độc lập, sơn màu xanh, Đường Thành lúc này đã tin rằng Dương Mỹ Hà thực đúng là con gái của bí thư tỉnh ủy Dương Thiên Vũ, nàng cặp tay hắn muốn đi vào trong nhà, Đường Thành nói:
– Bỏ tay ra đi, không nên như vậy a…
Dương Mỹ Hà không lấy tay ra nói:
– Chúng ta phải có tư thái, đến để đối mặt với người nhà của tôi…
Đi vào trong phòng khách, Đường Thành sững sờ, chỉ thấy trong phòng khách, đang ngồi đầy người, phu nhân bí thư tỉnh ủy Biện Á Chi bước nhanh đi tới, nói:
– Mỹ Hà… sao giờ mới về, Phạm Thành Quyền không có đi cùng con sao?
Biện Á Chi nhìn thấy được Đường Thành, “Ồ” lên một tiếng nói:
– Tại sao lại là cậu a…
Đường Thành đã muốn bỏ tay ra, thế nhưng lại bị Dương Mỹ Hà một mực giữ lấy một bên, Biện Á Chi bước tới, liền gạt lấy bàn tay của Dương Mỹ Hà, đem Dương Mỹ Hà kéo qua một bên, quát lớn:
– Tiểu Hà, con thật sự là hồ đồ, như thế nào lại mang hắn đến đây? Con muốn làm cha của con tức chết sao a…
Bí thư tỉnh ủy Dương Thiên Vũ theo từ trong thư phòng bước ra, tới đây cũng nhìn thấy Dương Mỹ Hà cùng Đường Thành, ông không nói lời nào, lại quay trở về trong thư phòng, Đường Thành có chút lúng túng, tay trái tay mang theo đồ sứ Thanh triều, không biết nên để ở đâu, đúng vào lúc này, đã tới một cô gái thanh thuần mỹ lệ, nàng chạy tới bên người Đường Thành, nhận trong tay lễ vật lấy Đường Thành, lật ra xem xong, rồi giao trước mặt Biện Á Chi nói:
– Dì xem này, anh rể tăng cho dì đồ sứ cổ đây…
– Dì không có cần, trả lại cho hắn đi…
Biện Á Chi tức giận phun ra nói.
– Còn cháu nữa, cái gì là anh rể chứ? Đông Đông… không được gọi bậy.
Cô gái gọi là Đông Đông, cũng không có đem đồ sứ trả lại cho Đường Thành, mà là để qua một bên, trong phòng còn có rất nhiều người, có một đôi nam nữ hai người, người đàn bà này cũng rất đẹp, khí chất ưu nhã, nàng là đại tỷ của Dương Mỹ Hà, tên là Dương Tử Hà, con người đàn ông là chồng của Dương Tử Hà, làm chủ tịch thành phố Tần Nam của tỉnh Đông Nam.
Dương Tử Hà hỏi Đường Thành nói:
– Cậu tên là gì vậy?
Đường Thành trả lời:
– Em là Đường Thành.
Dương Tử Hà hỏi tiếp:
– Vậy cậu đang làm chức vụ gì, cha mẹ đang làm gì…
Đường Thành trả lời:
– Em công tác tại trấn Thành Quan, huyện Liễu Hà, lái xe cho lãnh đạo, cha mẹ là công nhân về hưu…
Đường Thành lời vừa nói ra, lập tức khiến cho tất cả anh mắt mọi người đều nhìn đến hắn.
Dương Tử Hà nở nụ cười, có chút hơi gượng, nàng giới thiệu từng người cho Đường Thành biết, nàng trước tự giới thiệu nói:
– Tôi là Dương Tử Hà, là đại tỷ của Dương Mỹ Hà, đang công tác tại chánh pháp ủy tỉnh ủy, chồng của tôi là chủ tịch tại thành phố Tần Nam.
Dương Tử Hà lại kéo hắn qua một đôi vợ chồng, giới thiệu nói:
– Còn đây chính là Dương Diễm Hà em gái của tôi, là nhị tỷ của Mỹ Hà, nàng công tác tại pháp viện của tỉnh, chồng của nàng là Sở Câu, công tác tại thành phố, là phó bí thư thành ủy…
Anh trai của Dương Mỹ Hà tự giới thiệu nói:
– Tôi là Dương Gia Hưng, công tác tại viện kiểm sát tỉnh.
Tam tỷ Dương Mỹ Hà là Dương Tuệ Hà cùng chồng cũng tự giới thiệu nói:
– Tôi là Dương Tuệ Hà, là tam tỷ của Mỹ Hà, công tác tại văn phòng công an tỉnh, chồng của tôi là quân nhân, công tác tại trung đoàn cảnh sát vũ trang tỉnh.
Chồng của Dương Tuệ Hà mặc trang phục cảnh sát vũ trang mỉm cười, nói:
– Tôi là Hàn Duyên Thu, là phó chủ nhiệm công tác bên trang bị hậu cần…
Vừa rồi Đông Đông bước tới nhận lễ vật, cũng nghịch ngợm cười, nói:
– Ta là Lý Đông Đông, từ Seoul Hàn Quốc tốt nghiệp đại học trở về, đang công tác dưới tay dượng, thực tập tại văn phòng tỉnh ủy, tôi vẫn chưa có đối tượng đấy…
Biện Á Chi một lần nữa đi đến trước Đường Thành, nói ra:
– Cậu xem gia đình chúng ta như vậy, trong khi cậu chỉ là một lái xe nho nhỏ, cậu thấy có thể xứng đáng sao? Từ nơi đâu đến, thì hãy quay về chốn đó đi.
Đang nói qua, chuông cửa lại vang lên, Phạm Thành Quyền cầm theo lễ vật bước vào cửa rồi.