Phần 27: CHIẾC XE BMW MÀU TRẮNG
Mã Ngọc Đình dù sao cũng là vừa mổ xong, cho dù đó là tiểu phẫu, nhưng mà sau khi thuốc tê tan qua, vẫn có chút cảm giác đau đớn, Mã Ngọc Đình chuyển đổi lực chú ý, muốn dùng một chút cái sướng bên dưới thân thể để triệt tiêu một bộ phận khác đang đau đớn, phương pháp lấy độc trị độc, nhưng rồi cũng không có bao nhiêu hiệu quả, thời điểm này, Mã Ngọc Đình lại hoài niệm nếu thân thể mình đang khỏe mạnh, thì là có thể đã thỏa thích hưởng thụ sinh lý mang đến cho mình khoái lạc…
Nàng nhẹ nhàng duỗi thân, nói:
– Đường Thành, sắc trời không còn sớm, em cũng bận rộn cả ngày rồi, đi ngủ đi…
Đường Thành xác thực cũng đã mệt mỏi rồi, bàn tay liền dừng lại đắp lại chiếc chăn lông cho nàng, nói:
– Vâng… em ngủ ở cái giường bên cạnh này, bí thư có việc gì, thì cứ đánh thức em…
Mã Ngọc Đình gật đầu một cái.
Sáng ngày hôm sau, bác sĩ tới kiểm tra g, quan sát vết mổ của Mã Ngọc Đình, đã có khôi phục tốt. Mã Ngọc Đình nói:
– Bác sĩ… tôi không muốn lưu lại vết sẹo, xin bác sĩ cho dùng thuốc tốt, để cho vết mổ khôi phục lại như bình thường có được không?
Bác sĩ cười nói:
– Khôi phục lại như bình thường là làm không được, bất quá hiện nay thủ thuật mổ thì dùng dao mổ rất nhỏ, nếu không nhìn kỹ, thì không thấy vết sẹo đâu…
Mã Ngọc Đình nói:
– Như vậy cũng được rồi.
Bác sĩ đến khám xong rời đi không bao lâu, thì Dương Mỹ Hà đến, trong tay cầm lấy hai túi thực phẩm dinh dưỡng, nàng đến đây để thăm Mã Ngọc Đình, còn Mã Ngọc Đình thì nhìn thấy một cô gái xinh đẹp đi vào gian phòng của mình, hình như là đến thăm mình đấy, Mã Ngọc Đình liền cảm thấy rất kỳ quái, nàng tại tỉnh thành không có ai thân thích cũng không có người quen, chuyện nàng làm giải phẫu cũng không có nói cho người khác biết, như thế nào vẫn có người biết được tin tức, mà đến đây thăm mình, Mã Ngọc Đình hỏi:
– Xin hỏi cô tìm ai?
Lúc này Đường Thành đang đi đóng tiền viện phí, không có ở bên cạnh Mã Ngọc Đình, Dương Mỹ Hà nói:
– À… có phải chị là Mã bí thư không? Em là đồng học với Đường Thành người lái xe cho chị đấy, em là Dương Mỹ Hà, ghé thăm chị một chút…
Mã Ngọc Đình “À…” một tiếng, nàng không có nghe Đường Thành nói về Dương Mỹ Hà, nên có chút lúng túng, trong lúc này thì Đường Thành đã quay trở về, nhìn thấy Dương Mỹ Hà đến, Đường Thành vội vàng giới thiệu với Mã Ngọc Đình:
– Mã bí thư, đêm qua quên hồi báo cho chị, đây chính là ta đồng học Dương Mỹ Hà, đang công tác tại bên công đoàn của tỉnh ủy, gian phòng bệnh này chính là Mỹ Hà giúp đỡ chúng ta vào ở đấy, nếu không có nàng trợ giúp, chúng ta sẽ không có cách nào vào được đây đâu…
Mã Ngọc Đình lúc này mới đánh giá Dương Mỹ Hà, nhất là khi nghe nói Dương Mỹ Hà đang công tác tại công đoàn tỉnh ủy, điểm này đối với Mã Ngọc Đình rất có lực hấp dẫn, nàng là người trong chốn quan trường, tại trên con đường làm quan, ai cũng đều muốn mình được kết giao với người so với chính mình làm quan lớn hơn…
Mã Ngọc Đình từ lúng túng thành vui, vội vàng mời Dương Mỹ Hà ngồi xuống, Đường Thành lúc này mới giải thích rõ ràng nói:
– Khu khu cán bộ nòng cốt chỉ còn lại một gian phòng bệnh trống là của lãnh đạo đặc biệt nào đó lưu lại đấy, nên bệnh viện không cho chúng ta vào ở, vừa vặn tại trong bệnh viện thì em gặp Dương Mỹ Hà, nàng giúp đỡ cho chúng ta được vào ở phòng bệnh này…
Mã Ngọc Đình nói:
– Cảm ơn cô nhé…
Dương Mỹ Hà mỉm cười nói:
– Đừng khách sáo Mã bí thư, tại trong đại học, tài xế Đường Thành của chị còn là huấn luyện viên võ thuật của em đấy, hắn rất lợi hại đấy, chị tìm được lái xe như vậy, cũng coi như là gặp người, đã có thể lái được xe, còn có thể làm hộ vệ…
Mã Ngọc Đình cười nói:
– Đúng đấy, chị đối với công tác Đường Thành biểu hiện rất là hài lòng.
Dương Mỹ Hà cùng Mã Ngọc Đình hàn huyên vài câu chuyện phiếm, xong rồi Dương Mỹ Hà đứng dậy đi ra về, Mã Ngọc Đình nói Đường Thành đưa tiễn, trong lối đi nhỏ bệnh viện, Dương Mỹ Hà hỏi Đường Thành:
– Anh tham gia công tác, cơ quan gọi là cái gì nhỉ?
Đường Thành nói:
– Lái xe cho bí thư trấn Thành Quan thuộc Liễu Hà huyện, thành phố Tần Bắc nhớ kỹ nhé…
Dương Mỹ Hà lập lại câu:
– Thành phố Tần Bắc, Liễu Hà huyện, tôi nhớ kỹ rồi.
Lời nói vừa nói đến đây, thì điện thoại Dương Mỹ Hà liền vang lên, nàng nhìn qua, là đồng sự cùng cơ quan Trình Phỉ Phỉ gọi tới, Dương Mỹ Hà liền xoay người tiếp điện thoại, Trình Phỉ Phỉ tại trong điện thoại nói với nàng:
– Chị Hà… bạn trai của chị sáng hôm nay lại đến cơ quan, đang cùng Trịnh trưởng phòng nói chuyện phiếm đây này…
Dương Mỹ Hà mắt hạnh trợn lên, lập tức mắng:
– Phạm Thành Quyền, cứ đeo theo như con đỉa không gỡ ra được…
Trình Phỉ Phỉ nói:
– Hắn cứ hỏi chị, em đã nói cho hắn biết chị không có ở đây, hắn cứ kiên trì ngồi chờ, đợi chị trở về đấy, chị không muốn gặp hắn, thì đừng có quay về cơ quan.
Dương Mỹ Hà tức giận…
– Nói với hắn đi đi, chị không có quay về đâu…
Lầm bầm mắng xong, Dương Mỹ Hà quay người thì nhìn thấy Đường Thành còn chưa đi, nàng đang lo trưa nay không có biết đi đâu để tránh mặt Phạm Thành Quyền, đột nhiên tâm trí khẽ động, nói với Đường Thành:
– Đường tổ trưởng, như vậy đi, lãnh đạo của anh bệnh tình cũng đã ổn định, khu cán bộ nòng cốt thì có bảo vệ, tất cả đều có hộ sĩ chăm sóc rồi, vậy trưa nay cùng đi dạo cửa hàng với tôi đi.
Dương Mỹ Hà đột nhiên đưa ra yêu cầu như vậy, điều này làm cho Đường Thành cũng cảm thấy khó xử, dù sao Mã Ngọc Đình vừa mới mổ xong, thế nhưng Dương Mỹ Hà nói cũng đúng, Mã Ngọc Đình đã có hộ sĩ lo rồi, hơn nữa, hắn dù sao cũng là đàn ông, suốt hai mươi tư tiếng đồng hồ lúc nào cũng bên cạnh nữ lãnh đạo, đối với ngoại giới cũng ảnh hưởng không tốt.
Đường Thành nghĩ tới đây, liền nói với Dương Mỹ Hà:
– Cô chờ một chút, để tôi hướng lãnh đạo báo một tiếng…
Gặp Mã Ngọc Đình, Đường Thành nói:
– Dương Mỹ Hà muốn em làm cho nàng ít chuyện, Mã bí thư ở đây tất cả đều có hộ sĩ chăm sóc rồi, hơn nữa, nếu để cho ngoại giới nhìn ra, em là lái xe mà suốt cả ngày ở bên người lãnh đạo, thì ảnh hưởng cũng không tốt.
Mã Ngọc Đình suy nghĩ một chút, nói:
– Được rồi, nếu như đồng học của em muốn cùng em ôn chuyện, các người hãy đi đi.
Đường Thành cùng Dương Mỹ Hà từ trong bệnh viện đi ra, tại bãi đỗ xe bệnh viện, Dương Mỹ Hà nghiêng đầu hỏi Đường Thành:
– Là lấy xe của anh hay là lấy xe của tôi?
Đường Thành đối với bối cảnh thân phận Dương Mỹ Hà thì hoàn toàn không biết gì cả, chỉ biết là Dương Mỹ Hà đang công tác tại bộ phận công đoàn Tỉnh ủy, những thứ khác, cái gì cũng đều không rõ ràng lắm, lập tức nói:
– Xe ai cũng được nếu không, lấy xe của cô đi.
Dương Mỹ Hà nói:
– Được rồi, vậy đi xe tôi…
Dương Mỹ Hà lấy ra điều khiển từ xa, tiện tay bấm lấy, chỉ thấy cách đó không xa một chiếc xe màu trắng BMW, “bíp… bíp” vang lên hai tiếng…