Phần 40: CON GÁI CỦA BÍ THƯ TỈNH ỦY
Đội trưởng đội phòng chống ma túy Ngô Hữu Dân tự mình lái xe, tiễn đưa Đường Thành quay về bệnh viện tỉnh, trên xe, Ngô Hữu Dân hỏi Đường Thành:
– Này… cậu cùng Dương bí thư có quan hệ gì sao?
Đường Thành kinh ngạc hỏi:
– Dương bí thư nào?
Ngô Hữu Dân cười nói:
– Tỉnh của chúng ta có mấy họ Dương làm bí thư chứ? Đương nhiên là bí thư tỉnh ủy Dương Thiên Vũ, chuyện của cậu làm kinh động đến Dương bí thư, ông ấy tự mình sắp xếp thư ký, đi tìm hiểu rõ tình huống của cậu, cậu còn trẻ như vậy, nhưng đã có bản lĩnh thông thiên, trước kia tôi có mạo phạm, mong rằng cậu đừng có hận tôi, sự tình hôm nay, liền dừng ở đây, hôm khác nếu cậu có đến tỉnh thành, nhớ tới tìm tôi, nhất định tại tỉnh thành tôi sẽ bày tiệc, để tạ tội a.
Ngô Hữu Dân một phen thổ lộ, làm cho Đường Thành có chút hồ đồ rồi, bản thân hắn chỉ là một lái xe ở Thành Quan trấn, làm gì mà nhận thức cái gì bí thư tỉnh ủy, đừng nói là bí thư tỉnh ủy, ngay cả bí thư huyện ủy, Đường Thành cũng không dám trèo cao…
Bất quá, mặc kệ là bí thư tỉnh ủy, hay là bí thư thành ủy, Đường Thành có thể nhanh như vậy đi ra khỏi ngục giam, là tốt rồi, giờ hắn cái gì cũng không có để trong lòng, tự mình xác thực không có dính dáng gì đến ma túy, trong lòng không có bệnh, thì tâm tình cũng rất thản nhiên.
Xe chạy đến bệnh viện tỉnh, Đường Thành cùng Ngô Hữu Dân cáo biệt, hắn lập tức chạy bộ đến trong phòng bệnh Mã Ngọc Đình, suốt một ngày không có gặp mặt, hắn cũng không có thể nào gọi điện thoại cho Mã Ngọc Đình, nhất định là nàng sẽ lo lắng lắm, nói không chừng, vừa nhìn thấy mình, thì sẽ mắng máu chó phun đầy đầu, thậm chí sa thải cũng đều có thể a.
Đường Thành đi vào phòng bệnh Mã Ngọc Đình, hắn nhẹ nhàng thở ra, cửa khép, chứng tỏ Mã Ngọc Đình vẫn còn ở đây, hắn đẩy cửa vào trong, hô lên:
– Mã bí thư…
Mã Ngọc Đình ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua Đường Thành nói:
– Đã trở về rồi sao, người bên cục công an không có làm khó em chứ?
Đường Thành kinh ngạc hỏi:
– Mã bí thư… sự tình chị cũng biết rồi sao?
Mã Ngọc Đình nói:
– Đã biết…
Sau đó dùng tay chỉ một bên cạnh một người cô gái mặc áo màu trắng nói:
– Mỹ Hà đều đem mọi chuyện nói cho chị biết rồi…
Đường Thành lúc này mới chú ý tới bên giường Mã Ngọc Đình còn có một cô gái, mới đầu hắn tưởng rằng đó là hộ sĩ, khi nhìn kỹ hóa ra không phải, đây là Dương Mỹ Hà vì nàng mà bị bỏ tù đây, lúc này nàng mới quay mặt lại, cười mỉm nhìn Đường Thành…
Hắn hỏi:
– Sao cô lại ở chỗ này?
Mã Ngọc Đình nói:
– Lúc em không có ở đây, Dương Mỹ Hà thay thế đến đây đấy, là nàng đem chuyện của em nói cho chị biết.
Đường Thành hỏi Dương Mỹ Hà:
– Uả… cô cùng với tôi bị dẫn về đội cảnh sát hình sự, sao cô rất nhanh liền đi được thả ra vậy?
Dương Mỹ Hà nói:
– Đúng vậy, bọn họ không làm khó gì tôi, một giờ sau, đã thả tôi ra, lúc đó tôi sợ Mã bí thư ở trong bệnh viện lo lắng, vì vậy, tôi tới đây đem tình hình nói cho Mã bí thư biết…
Mã Ngọc Đình vội vàng đối với Dương Mỹ Hà nói:
– Mỹ Hà… đừng có mở miệng một tiếng là Mã bí thư, cô làm lãnh đạo trên tỉnh ủy, so với tô, cô chức vụ lớn hơn, nếu không khiêm tốn mà nói, thì cứ xưng hô tôi là chị Mã đi…
Đường Thành giờ mới hiểu được là chuyện gì xảy ra. Liên tưởng đến vừa rồi lúc trên xe Ngô Hữu Dân nói, Đường Thành trong nội tâm kích động, bí thư tỉnh ủy họ Dương, tên là Dương Thiên Vũ, mà Dương Mỹ Hà cũng họ Dương, thậm chí, cái kia tên truy cầu Dương Mỹ Hà còn là con trai của bộ trưởng thuỷ lợi, có thể làm cho con trai của bộ trưởng thuỷ lợi theo đuổi, như vậy bối cảnh sau lưng của nàng nhất định cũng không đơn giản, nghĩ tới đây Đường Thành đột nhiên một hồi khẩn trương, chuyện này cũng quá ly kỳ, trước mắt cô gái này nhìn bình thường như bao cô gái khác, sẽ không là con gái bí thư tỉnh ủy chứ? Đường Thành có chút không tin, trong thế giới này, không thiếu chuyện lạ, sự tình gì cũng đều có thể xảy ra, lời này không giả, thế nhưng phần lớn là đều có trên TV, trong tiểu thuyết, còn hiện thực làm gì mà có sự trùng hợp như vậy chứ? Thế nhưng trước mặt, nếu Dương Mỹ Hà thật sự không muốn nói thì hắn cũng đoán không ra, lúc này đang có mặt của Mã Ngọc Đình, nên hắn cũng không tiện hỏi.
Mã Ngọc Đình đối với Dương Mỹ Hà nói…
– Nếu như Đường Thành đã quay trở về, thì giờ chị cũng muốn quay về lại Liễu Hà huyện rồi, em cũng trở về cơ quan đi…
Dương Mỹ Hà nói:
– Em cũng không có gì vội, để em giúp chị sắp xếp đồ đạc một chút…
Mã Ngọc Đình như là nhìn ra cái gì, nàng dù sao cũng là một nữ nhân, đứng ở góc độ nữ nhân thì càng dễ hiểu lòng của phụ nữ, nàng nhìn ra tựa hồ Dương Mỹ Hà đối với Đường Thành có chút hảo cảm. Mà Đường Thành là lái xe của mình, mấu chốt là giữa nàng cùng Đường Thành, đã có mối quan hệ xác thịt, cho dù nàng cùng Đường Thành có thân phận chênh lệch cách xa vạn dặm, một là lãnh đạo, một là lái xe, hai người là không thể nào đi đến cùng một chỗ, thế nhưng khi phát giác được Dương Mỹ Hà đối với Đường Thành có ý tứ như vậy, từ đáy lòng Mã Ngọc Đình vẫn có một loại cảm giác dấm chua.
Mã Ngọc Đình xoay mặt đối với Đường Thành an bài nói:
– Đường Thành, em khuyên đồng học em về đi, mình cứ làm phiền nàng thì không tốt đâu…
Đường Thành đem Dương Mỹ Hà kéo ra ngoài, nói:
– Mỹ Hà… cô trở về đi, bất kể như thế nào, tại tỉnh thành được gặp lại cô, đó là duyên phận của tôi, vẫn là câu nói kia, rất hoan nghênh cô đến Liễu Hà huyện làm khách…
Dương Mỹ Hà kiên định nói:
– Liễu Hà huyện, nhất định tôi sẽ đến…