Phần 42: ÂM THỊNH DƯƠNG SUY
Mã Ngọc Đình trong nội tâm có chút không muốn, nhưng cũng không có biện pháp, còn Sử Thiện Lương thì đã được phòng tổ chức cán bộ nói chuyện, cho nên vô luận về tinh thần hay thể xác, đều đang lúc cường thịnh, sinh lý của nam nhân, cùng tửu lượng nam nhân giống nhau, đều là do cùng hoàn cảnh, tâm tình, chất lượng thức ăn, ưu khuyết của chất lượng rượu có rất lớn quan hệ liên quan, sẽ có khả năng một là rất mau say trong vài phút đồng hồ, hai là sẽ kéo dài hàng giờ…
Mã Ngọc Đình rõ ràng cảm giác được, lần này Sử Thiện Lương bất đồng, trước kia khi dương vật của hắn nhét vào trong cơ thể của mình thì như một khối cao su đất dẻo, hôm nay cũng nhét vào thì lại cứng như thép, Mã Ngọc Đình nói:
– Mới chỉ là phòng tổ chức cán bộ nói chuyện, mà cái đó của anh kiên cường đến trình độ như vậy, nếu anh thật sự làm tới phó hiệu trưởng, thì không biết sẽ ra sao đây?
Sử Thiện Lương dù sao cũng là xuất thân thầy giáo, có tri thức nhiều, hắn nói phù hợp:
– Cây kim so với cọng râu, bên tám lạng người nửa cân, đề bạt anh làm phó hiệu trưởng là tổ chức sáng suốt lựa chọn, bằng không thì theo phương diện sinh lý mà nói âm thịnh dương suy quá độ, còn theo phương diện xã hội mà nói gia đình nếu không hài hòa, cũng gây bất lợi với sự ổn định của quốc gia…
Mã Ngọc Đình nói:
– Anh chớ quên, lúc này mới chỉ là bên tổ chức cán bộ nói chuyện cùng với khảo sát, vẫn chưa có chính thức đâu, chuyện này nếu một ngày chưa có quyết định công bố, thì một ngày chưa có tính là thành, việc bổ nhiệm là đề bạt cán bộ cấp phó khoa, còn phải thông qua hội nghị huyện ủy thường ủy giơ tay biểu quyết đấy.
Sử Thiện Lương ra sức nhúc nhích dương vật mình trong âm đạo nàng, vừa nói:
– Đúng thế, vì vậy em nhất định phải giúp anh đem chức vị phó hiệu trưởng nắm bắt tới tay, trước kia em không muốn giúp anh, hiện nay anh đã đem công tác chăn đệm làm tốt rồi, chỉ cần em đến gặp bí thư huyện ủy Tôn Vận nói một chút, thì sẽ được thôi…
Mã Ngọc Đình nói:
– Ừ… em sẽ đi nói.
Sử Thiện Lương hứng khởi nên cũng rất ra sức cày cấy nàng, giống như vận động viên nhảy cao chạy lấy đà vậy, có thể thấy được, hắn rất muốn biểu hiện, nhưng không ngờ biến khéo thành vụng, do chạy lấy đà quá xa, dùng sức quá mạnh, thoáng cái, khiến cho Mã Ngọc Đình lại kêu lên:
– Á… đau…
Quá dụng lực lớn, lập tức làm động tới vết mổ của Mã Ngọc Đình, vết mổ tuy rằng đã khép kín lại rồi, nhưng mà cũng không thích hợp động tác tiến hành kịch liệt…
Sử Thiện phát hiện mình làm đau lại vết mổ của Mã Ngọc Đình, hắn có chút áy náy, chuyện làm phó hiệu trưởng, còn cần vợ mình hiệp trợ, nên vội vàng leo xuống trên thân Mã Ngọc Đình, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm lên trên bầu vú nàng để trấn an.
Một lúc lâu sau, cảm giác đau đớn của Mã Ngọc Đình dần biến mất, bây giờ Sử Thiện Lương cũng không dám lấy cây dương vật của mình để biểu hiện nữa, mà đem miệng đưa xuống âm hộ của Mã Ngọc Đình…
Mã Ngọc Đình lại một lần nữa cảm giác được diệu dụng của quyền lực, chức quan có ma lực lớn như vậy, nó có thể làm cho sinh hoạt của vợ chồng trở nên có đẳng cấp, chồng mình vì cái chức phó hiệu trưởng, có thể vì nàng mà đem hết toàn lực để phục vụ mình, cho nên lúc này Sử Thiện Lương miệt mài bú liếm trên cái âm hộ của nàng rất là tốt…
Đầu lưỡi của Sử Thiện Lương dọc theo cái mu rậm rạp lông đen, liếm đến trung tâm cái khe thịt, tiếp theo hắn mút vào viên đậu âm hạch, dùng đầu lưỡi ra sức liếm láp, Mã Ngọc Đình kêu lên:
– Ừ… thoải mái… dùng sức liếm…
Hai cái chân Mã Ngọc Đình ép chặt lấy đầu Sử Thiện Lương, cuối cùng nàng cũng đạt tới cực điểm, toàn thân một hồi co rút run rẩy, theo từ sâu trong âm đạo trào ra mảng lớn dịch nhờn…
Mã Ngọc Đình lúc này giống như cá bị phơi trên bờ, bất quá dương vật của Sử Thiện Lương còn chưa có xuất tinh, hắn đành phải tự lực gánh sinh rồi, miệng không rời cửa miệng âm đạo của Mã Ngọc Đình mút lấy dịch nhờn, bàn tay đều hướng về phía dưới bảo bối của mình sụt lấy dương vật, cũng rất nhanh đã xuất tinh bên ngoài cơ thể…
Ngày hôm sau. Đường Thành tới đón Mã Ngọc Đình đến trấn Thành Quan.
Mã Ngọc Đình nói:
– Đường Thành, hôm nay công tác tương đối nhiều, em túc trực ở đây đừng đi đâu xa, tùy lúc chờ lệnh.
Đường Thành nói:
– Em biết rồi…
Sáng hôm nay công tác đúng là tương đối nhiều, trong đó có chú trọng nhất là nghiên cứu về chuyện giải tỏa và xây dựng lại các thôn xưa cũ của trấn Thành Quan, trong chuyện này thì nhiệm vụ nặng nhất, trách nhiệm lớn nhất thuộc về đảng ủy Thành Quan trấn, người trong quan trường ai cũng biết, một trong những công việc khó khăn nhất chính là công tác giải tỏa và di dời.
Vì vậy, đảng uỷ Thành Quan trấn, phải chọn lựa tổ trưởng chỉ huy để tiến hành chuyện giải tỏa và dời đi nơi khác, đến giờ vẫn chưa có định ra người nào chịu trách nhiệm, ai cũng không muốn nhận lấy cái trách nhiệm này.