Phần 56: ĐI TÌM NI CÔ LẤY TIỀN
Đường Thành nói:
– Chị là Nghiêm Quý Yến phải không?
Người đàn bà nhíu mày, không kiên nhẫn nói:
– Lại là tìm Nghiêm Quý Yên, tôi không phải là Nghiêm Quý Yên, nàng đã bán gian nhà này cho tôi rồi…
Đường Thành lúc này mới thở ra một hơi, đàn bà xấu như vậy chắc hẳn không phải là Nghiêm Quý Yên, hắn hỏi:
– Làm phiền chị một chút, chị có biết Nghiêm Quý Yến chuyển đến đâu không vậy?
Người đàn bà mập nói:
– Tôi không biết, gian nhà này là chồng của nàng bán lại cho tôi, còn Nghiêm Quý Yên, tôi thật sự không biết nàng đi nơi nào.
Nói dứt lời, đàn bà mập “rầm…” một tiếng đóng cửa lại.
Đường Thành trầm ngâm một chút, lần thứ hai gõ cửa phòng hỏi:
– Xin hỏi, chị có biết chồng của Nghiêm Quý Yên ở đâu không?
Người đàn bà mập nói:
– Tôi cũng không biết, chỉ biết chồng nàng tên Trương Hải Tuyền, công tác ở bên sở công nghiệp đấy.
Nói dứt lời, người đàn bà mập lại một lần đóng cửa phòng, Đường Thành cuối cùng không có uổng phí công, tối thiểu cũng thăm dò được Nghiêm Quý Yên có chồng tên là Trương Hải Tuyền, công tác tại sở công nghiệp.
Đường Thành xuống lầu, tiến vào trong xe Dương Mỹ Hà, nói:
– Đi đến sở công nghiệp…
Ba người lại đi xe đến sở công nghiệp.
Lần này đây, Đường Thành dẫn Bưu Tử cùng đi, để cho Dương Mỹ Hà trong xe chờ, Đường Thành cũng có hư vinh, để Bưu Tử tướng tá hầm hố đi sau lưng, có lẽ lúc gặp Trương Hải Tuyền thì sẽ không giống như người đàn bà mập khó chịu kia…
Đường Thành hỏi thăm thì biết được văn phòng Trương Hải Tuyền trên lầu ba, là đội trưởng kiểm tra kỹ thuật, gõ cửa, Đường Thành sau khi đi vào, hỏi:
– Xin hỏi có phải anh là đội trưởng Trương Hải Tuyền?
Trương Hải Tuyền từ ghế làm việc liền đứng lên, xem đến hai người trẻ tuổi, Đường Thành đi theo phía sau còn một gã to con với làn da đen thui, tựa như là bảo tiêu, Trương Hải Tuyền không dám lãnh đạm, vội đáp:
– Tôi chính là Trương Hải Tuyền, xin hỏi hai vị là…
Đường Thành nói:
– Tôi tới để tìm vợ của anh, cùng nàng có chút chuyện cần trao đổi.
Trương Hải Tuyền sắc mặt thay đổi, trở nên rất khó coi, xanh mặt nói:
– Tôi cùng nàng đã ly hôn rồi…
Đường Thành nghe xong, cũng là kinh hãi, không ngờ tìm Nghiêm Quý Yên này lại tốn sức như vậy.
Đường Thành nói:
– Xin lỗi về chuyện này, nhưng mà chúng tôi tìm Nghiêm Quý Yên quả thật có việc gấp, anh có thể nói cho biết, làm sao mới có thể tìm được nàng không?
Trương Hải Tuyền nói:
– Tôi cùng nàng đã ly hôn, giờ cũng không biết nàng hiện tại đang làm gì. Xin hỏi, các người ở đâu đến vậy?
Đường Thành nói:
– Tôi từ là huyện Liễu Hà đến đấy, nhận lời bằng hữu nhờ vả, tìm nàng có chút tình huống.
– Huyện Liễu Hà đó a…
Trương Hải Tuyền vừa nghe nói Đường Thành từ huyện Liễu Hà đến, khoảng cách đến tỉnh thành cũng mấy trăm dặm đường, tối thiểu không phải là hắc bang trên tỉnh, cho nên Trương Hải Tuyền liền có điểm ngông cuồng rồi, không hề khiêm cung như vừa rồi, lập tức trở nên vênh váo, hắn nói:
– Về chuyện của Nghiêm Quý Yên tôi không thể trả lời.
Đường Thành cầu khẩn hắn nói với mình về tin tức Nghiêm Qúy Yên, hắn càng là lễ phép, Trương Hải Tuyền càng là không thèm chịu nể mặt mũi, càng về sau, thái độ cũng giống như người đàn bà mập kia.
Trương Hải Tuyền giơ lên cổ tay, lộ ra cái đồng hồ ánh vàng rực rỡ, quát lớn:
– Các người đi đi, đây là văn phòng tôi còn phải làm việc…
Đường Thành bất đắc dĩ, thì vừa lúc đó, Bưu Tử từ sau lưng Đường Thành xông tới, chụp lấy cổ tay Trương Hải Tuyền cổ tay, nghiêm nghị nói:
– Họ Trương kia… con mẹ nó, anh tin hay không, tôi vặn một cái là gãy tay anh đấy…
Đường Thành vội ngăn lại Bưu Tử ngang tàng bạo ngược, bởi vì đây là đang ở bên trong văn phòng sở công nghiệp, không phải tại bên ngoài đấu trường quyền đạo, nếu đối phương la lên gọi bảo vệ, hoặc là báo cảnh sát, thì lại là chịu thiệt.
Thế nhưng sự tình không hề giống Đường Thành nghĩ vậy, Trương Hải Tuyền đột nhiên bị Bưu Tử dọa sợ, cứng họng không dám nói lời nào, không còn ngông cuồng nữa rồi, nắm đấm đôi khi so với đạo lý thì linh nghiệm hơn.
Trương Hải Tuyền xoa xoa cái cổ tay, nói:
– Tôi thật sự không biết Nghiêm Quý Yên đi đến nơi nào, nếu như các người tìm nàng có việc gấp mà nói, tôi đề nghị, các người đi đến Vân Phật Sơn, rất có thể nàng xuất gia ở đó rồi…
– Cái gì? Xuất gia rồi?
Đường Thành lại là cả kinh. Trương Hải Tuyền nói:
– Cũng là vì chuyện nàng dính dáng đến Hoàng phó chủ tịch tỉnh đấy, tuy rằng nàng không có dính sâu, nhưng mà vẫn có chút liên quan, tôi cùng nàng ly hôn nên nàng cũng rất thương tâm, tinh thần không được tốt, tôi từng nghe nàng nói đã hiểu rõ cuộc đời ảo huyền, muốn tới Vân Phật Sơn xuất gia…
Đường Thành cáo biệt Trương Hải Tuyền đi ra, tinh thần hắn cũng không tốt lắm, không ngờ tìm kiếm Nghiêm Quý Yên, gặp nhiều khó khăn trắc trở như vậy.
Nhưng mà, hắn nhất định phải tìm cho được người này, chỉ mong trong tay nàng còn giữ tấm chi phiếu kia, tìm được chi phiếu, thì mới lấy ra được tiền, mới có thể dùng tiền khơi thông quan hệ với giám ngục, để có thể chiếu cố tốt cho Hoàng Hữu Thắng, bằng vào thực lực kinh tế của Đường Thành bây giờ, thì hắn phải lấy được tiền, thì mới có thể giúp được cho Hoàng Hữu Thắng.
Một lần nữa lại lên xe của Dương Mỹ Hà, hắn muốn há miệng mượn ít tiền của Dương Mỹ Hà, nhưng lại không biết phải mượn bao nhiêu để lo chuyện của Hoàng Hữu Thắng, với lại mình là một người đàn ông, mở miệng vay tiền của phụ nữ, hắn cũng khó mà há mồm.
Hiện tại làm chuyện gì, đều phải tiêu tiền, vì vậy vô luận như thế nào, cũng phải tìm cho được Nghiêm Quý Yên.
Dương Mỹ Hà nghe Đường Thành nói, còn muốn đi đến Vân Phật Sơn, từ nơi này đi đến Vân Phật Sơn khoảng cách hơn một trăm dặm đấy, Dương Mỹ Hà nói:
– Đã đến giờ ăn cơm trưa, chúng ta đi ăn cơm trước, cơm nước xong xuôi, thì hãy đi Vân Phật Sơn.