Phần 57: NGƯỜI ĐÀN BÀ TRONG AM
Buổi chiều, ba người đi tới Vân Phật Sơn.
Vân Phật Sơn là ngôi chùa nổi danh đã từ lâu, chung quanh tám trăm dặm nam nữ tín đồ phật tử, đều thích đến Vân Phật Sơn dâng hương lễ phật, vì vậy, Vân Phật Sơn hương khói lúc nào cũng nghi ngút, Vân Phật Sơn to lớn kéo dài so với Thái Sơn không có kém bao nhiêu, Vân Phật Sơn rộng như vậy biết đi nơi nào tìm kiếm Nghiêm Quý Yên đây.
Đường Thành trong tâm không có đáy, bất quá thì cũng thử một chút, cho dù là tìm không thấy Nghiêm Quý Yên, Đường Thành cũng coi như có lời nói với Hoàng Hữu Thắng, cũng làm đúng với lương tâm của mình rồi.
Ba người leo lên trên Vân Phật Sơn, đến giữa sườn núi, Dương Mỹ Hà đã mệt mỏi quá sức, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên hồng đỏ, thở hổn hển, đã đem cái áo màu đỏ cởi ra, buộc lại trên lưng quần, chỉ còn mặc một cái áo màu đen nhỏ hơi mỏng mùa thu, cái eo nhỏ gọn tinh tế, càng thêm xông ra cái bờ mông đầy đặn tròn trĩnh, bộ ngực vun cao, nàng đi phía trước mặt Đường Thành, thỉnh thoảng lấy tay kéo lấy cổ tay Đường Thành, thúc giục Đường Thành đi nhanh lên, nhìn lại từ phía xa sau, Bưi Tử thể trạng mập mạp, đã đổ mồ hôi ròng ròng, trong tay đang cầm áo khoác của Đường Thành và Dương Mỹ Hà, không kịp thở nói:
– Đợi một chút…
Đường Thành cùng Dương Mỹ Hà đi vào đến một cái chùa miễu hỏi thăm, thì được cho biết, hướng lên một nghìn mét, có một ngôi chùa Linh Vân Tự, trong đó có các ni cô tu hành, có thể lên đó hỏi thử xem…
Đường Thành nghe nói Linh Vân Tự có ni cô tu hành, hắn rất hưng phấn, túm lấy Dương Mỹ Hà, đi nhanh lên trên đó.
Linh Vân Tự phong cảnh rất đẹp, tọa lạc tại ngọn núi thứ hai của Vân Phật Sơn, kiến trúc dựa vào vách đá dựng đứng, là một trong những nơi nổi danh cổ kính nhất của Vân Phật Sơn.
Ba người sau khi dâng hương, Đường Thành đã tìm được chủ trì trong chùa, đó là một lão ni cô tên là Hương Linh, Đường Thành hỏi:
– Xin hỏi chủ trì, trong chùa gần đây có một người tên là Nghiêm Quý Yên đến đây xuất gia không vậy?
Ni cô Hương Linh chắp tay trước ngực, nói:
– Thí chủ… đây là phật giới, đã tiến vào trong tam giới, không màng đến chuyện thế gian, xin lỗi bần ni không thể trả lời được.
Đường Thành liền theo sát lấy lão ni cô, kiên trì hỏi đến, thế nhưng lão ni cô trong miệng cứ niệm phật, không để ý tới Đường Thành, Bưu Tử liền muốn động thủ, lúc này Dương Mỹ Hà ngăn trở Bưu Tử lại, nàng khuyên giải Bưu Tử nói:
– Nơi này là thánh địa Phật gia, không thể lỗ mãng, nếu dẫn xuất ra chuyện ồn ào, ngay cả bí thư tỉnh ủy, cũng e ngại đến tăng nhân phật giới nháo sự.
Bưu Tử sốt ruột nói:
– Thế nhưng lão ni cô này rõ ràng là khó chơi a, không chịu phối hợp với anh Đường a…
Dương Mỹ Hà nhìn thấy chính giữa có một cái thùng quyên tiền, bên trong có rất nhiều thiện nam tín nữ lễ tạ bỏ vào tiền mặt, những tờ năm mươi cùng một trăm nguyên tiền chiếm đa số, có tiền thì còn có thể xui ma khiến quỷ, huống chi là ni cô…
Dương Mỹ Hà gọi Đường Thành đến, đưa cho Đường Thành hai nghìn nguyên tiền, bảo Đường Thành tại trước mặt lão ni cô, lần lượt bỏ từng tờ một trăm nguyên tiền vào trong cái thùng quyên tiền.
Hương Linh Sư chứng kiến Đường Thành bỏ từng tờ một trăm nguyên tiền vào thùng, ánh mắt thẳng tắp nhìn theo, lão ni cô liền đi tới bên cạnh Đường Thành, nói:
– Thí chủ thật sự là bồ tát sống a.
Đường Thành nhìn qua, biện pháp này có hiệu quả, liền đem còn lại mười tờ mệnh giá một trăm nguyên tiền đều bỏ hết vào, rồi nói:
– Chủ trì, con không muốn làm bồ tát sống, con chỉ muốn hỏi một câu, nơi này có một người tên là Nghiêm Quý Yên ở chỗ này xuất gia không vậy?
Lão ni cô Hương Linh chắp tay trước ngực, lúc này mới nói ra:
– Xem ra thí chủ hữu duyên với Linh Vân tự, đã là hữu duyên, thì trời phật đã định trước, để bần ni dẫn đi, Nghiêm Quý Yên quả thực có ở chỗ này xuất gia…
Đường Thành một mình đi theo lão ni cô tới phía sau miếu, tại trong một am ni cô, lão ni cô đi vào trước, hơn mười phút đồng hồ sau, lão ni cô đi ra, nói:
– Sư cô đã đồng ý để cho thì chủ gặp trong mười phút.
Đường Thành cất bước đi vào trong am ni cô, thì gặp được Nghiêm Quý Yên, mặc dù là một thân đạo bào, nhưng vẫn không che giấu được, nàng là một người đàn bà đẹp, da trắng nõn nà, nhất là đôi mắt tuyệt đẹp…
Đường Thành ngồi bên Nghiêm Quý Yên hỏi:
– Chị là Nghiêm Quý Yên phải không?
Nghiêm Quý Yên nhẹ nhàng nói:
– Nơi đây chỉ có ni sư Thanh Sâm, không có Nghiêm Quý Yên.
Xem ra là Nghiêm Quý Yên đã thật tâm muốn xuất gia rồi, Đường Thành liền đem chuyện mình nhận lời ủy thác của Hoàng Hữu Thắng, tới đây hỏi về chuyện tấm chi phiếu kia, hắn nói:
– Chị đem tấm chi phiếu kia đưa cho em, tiền bên trong chị sẽ có một nửa, em lấy một nửa tiền để giúp cho Hoàng phó chủ tịch cải thiện hoàn cảnh sinh tồn trong trại giam, bằng không thì nếu không có mật mã, chị cũng không lấy được tiền đâu…
Nghiêm Quý Yên trong ánh mắt thoáng qua lóe ra một tia hối hận, hoặc cũng có thể là cừu hận, cuối cùng là lạnh nhạt, nàng chắp tay trước ngực, bình tĩnh nói:
– Bần ni đã quyết định xuất gia, vì vậy tiền đối với bần ni mà nói, đã không còn có ý nghĩa, nếu thí chủ quả thật có thể lấy được tiền, về sau nếu nghĩ đến, thì đến đây dâng hương lễ phật, quyên giúp chút tiền nhang đèn, bần ni cũng đã là rất cảm kích.