Phần 62: LỪA GẠT ĐỂ CÓ SỰ TỰ TIN
Đường Thành cùng Dương Mỹ Hà không muốn đi, Phạm Thành Quyền liền đối với Đường Thành đùa cợt:
– Trên đời này tất cả các cô gái đều ái mộ hư vinh, ưa thích lãng mạn đấy, muốn tán gái thì phải tiêu tiền, cậu không có tiền, thì đừng có tính đến chuyện tán gái, sớm xéo đi, còn nếu có bản lĩnh, hãy đi với tôi đến cuộc đấu giá này, để mở rộng tầm mắt, để cho cậu nhìn thấy là như thế nào tiêu tiền để tán gái đây, chỉ sợ tràng diện này đừng nói là nhìn thấy, mới nghe cũng có thể làm hù chết cậu rồi.
Dương Mỹ Hà nhìn xem Đường Thành biểu hiện.
Đường Thành thì xanh mặt, không nói gì, mình quả thật không có tiền, nếu là cùng Phạm Thành Quyền tiến vào nơi đấu giá, bản thân mình lễ vật gì cũng mua không nổi, còn làm cho Phạm Thành Quyền xem thường…
Đường Thành trong nhất thời đứng ngây người. Dương Mỹ Hà nhìn thấy hắn bị đối phương đùa cợt như vậy, với lại bản thân cũng thích thú ham vui với cuộc đấu giá này, liền kéo hắn ra, lặng lẽ nói:
– Đường Thành, chúng ta cùng với đi với hắn, trong túi xách của tôi có cái thẻ ba nghìn vạn, cùng với chi phiếu năm mươi vạn, có gì tôi âm thầm đưa cho anh, đến lúc đó, cứ nhìn theo ánh mắt của tôi mà làm theo, nếu thật là coi trọng cái mũ phượng đó, anh cứ đoạt lấy rồi đưa cho tôi, hai người chúng ta liên thủ, để cho Phạm Thành Quyền hết đi cái thói kiêu ngạo.
Đường Thành có chút không tin nói:
– Cô có nhiều tiền như vậy à?
Dương Mỹ Hà cười nói:
– Tôi có tiền, đến lúc đấu giá, anh chỉ cần để ý nâng giá lên được, chủ yếu là đừng họ Phạm kia thực hiện được, cùng lắm thì chúng ta bỏ tiền đặt cọc.
Dương Mỹ Hà trong nội tâm nàng rõ ràng, nàng nói có cái cái thẻ ba nghìn vạn, thật ra chỉ có chi phiếu năm mươi vạn, nàng nói như vậy chẳng qua là để cho Đường Thành tự tin chút ít, không thể để mất mặt trước Phạm Thành Quyền.
Dương Mỹ Hà liền nói với Phạm Thành Quyền:
– Được rồi… chúng ta đi.
Dương Mỹ Hà liền điều khiển lấy xe BMW, theo sát sau xe Phạm Thành Quyền, một đoàn người chạy tới nơi tổ chức đấu giá, nằm ở phòng họp tầng cao nhất của khách sạn Hoàng Quan, hiện trường bố trí thếp vàng son lộng lẫy, có rất nhiều thành phần danh lưu xã hội, điện ảnh và truyền hình, minh tinh, lão bản các xí nghiệp, hầu hết đã nhập tọa rồi.
Dương Mỹ Hà bảo Bưu Tử trình CMND cùng với ba vạn nguyên tiền đặt cọc, một khi đã đa71u giá mà không giữ lời, tiền đặt cọc sẽ mất hiệu lực. Bưu Tử lúc trở lại, trong tay cấm lấy cái thẻ bài, Phạm Thành Quyền trong tay cũng có một cái thẻ bài.
Tất cả mọi người ngồi ở hàng thứ nhất, Phạm Thành Quyền ngồi ở hàng thứ nhất phía tây, Đường Thành ngồi ở phía đông, chính giữa ngồi tươi cười như hoa lả Dương Mỹ Hà.
Hiện trường đầu tiên đấu giá vài món đồ sứ cùng vài tấm thi họa, đến phiên mũ phượng định chế cho hoàng hậu thời hoàng đế Khang Hy đưa ra, người chủ trì bảo nhân viên nâng lên mũ phượng hoàng hậu, lập tức dẫn tới tiếng xì xào bàn tán, đây là một món đồ xa xỉ phẩm đẹp đẽ tuyệt luân, trang sức khắc ngọc phỉ thúy long cửu kim phượng, ở giữa một con rồng ngậm một hạt châu lớn, hiển thị rõ khí phách hoàng gia tôn quý, trải qua hơn trăm năm, vẫn là kim quang lập lòe…
Người chủ trì thêm mắm thêm muối giới thiệu một phen, rồi nói đến:
– Nếu như vị tiên sinh đấu giá được cái mũ phượng này, ban tổ chức đấu giá còn có một bình rượu nho cực phẩm ủ trên trăm năm của Pháp đưa tặng.
Dương Mỹ Hà nhìn thấy mũ phượng đẹp đẽ như thế, nàng cũng đã động tâm rồi, trong nhà có lấy một món đồ như vậy cất giữ, đến ngày mình kết hôn mang nó lên xuất giá, nhất định là sẽ kinh diễm toàn trường, phong hoa tuyệt đại, cũng khó trách Phạm Thành Quyền nghĩ tới món đồ lễ vật tốt như vậy để đấu giá lấy đưa tặng cho nàng.
Dương Mỹ Hà đã đem cái chi phiếu năm mươi vạn giao cho Đường Thành, ý bảo hắn, chờ một lát lúc đấu giá, Đường Thành có thể tham dự cạnh tranh. Trong tay có một chi phiếu năm mươi vạn, Đường Thành trong tâm nắm chắc hơn nhiều.
Người chủ trì báo giá: Cái mũ phượng này, giá bắt đầu là ba mươi vạn nhân dân tệ, báo giá vừa ra, Dương Mỹ Hà lập tức liền trợn tròn mắt, giá quy định đã là ba mươi vạn, nếu như còn có người cạnh tranh mà nói, năm mươi vạn rất khó lấy xuống.
Người chủ trì bắt đầu thét lên:
– Có hay đấu giá thêm không? Đây là cực phẩm, đã được chuyên gia viện bảo tàng xem xét qua đấy, là đồ thật, có tám vị nổi danh đồ cổ trong nước liên hợp ký tên giấy cam đoan là đồ chính phẩm, cực kỳ thích hợp cho mong muốn tặng cho các cô gái với tư cách lễ vật đính hôn, vì vậy một lần nâng giá chính là mười vạn nguyên.
Lập tức, có một vị danh lưu xã hội giơ lên thẻ bài.
Người chủ trì thét lên:
– Vị tiên sinh này đã ra giá bốn mươi vạn, còn có… ai trả cao hơn bốn mươi vạn không?
Người chủ trì vừa dứt lời, một vị diễn viên điện ảnh và truyền hình giơ lên thẻ bài, ra giá năm mươi vạn. Dương Mỹ Hà trong tâm lập tức liền chìm xuống, xem ra, Đường Thành là không trông cậy vào được rồi.
Trong nội tâm quả thật nhàn nhạt thất lạc, có câu nói thà rằng ngồi ở trong xe hơi BMW mà khóc, còn hơn ngồi ở phía sau xe đạp cười, đây là có đạo lý đấy, có tiền quả thật có thể để cho người ta yêu, bởi vì mang đến rất nhiều sung sướng vật chất, chỉ cần có tiền.
Nàng minh bạch, bên trong chi phiếu chỉ có năm mươi vạn, vượt qua số này, cái đồ vật này, nàng liền đập không tới, lại một lão bản xí nghiệp ra giá sáu mươi vạn.
Một người đàn bà to béo đứng lên, thét lên:
– Tôi ra giá một trăm vạn…
Lập tức toàn trường một hồi ồn ào…