Phần 7: MÃ NGỌC THIẾN
Đường Thành sau khi đưa Mã Ngọc Đình về đến trong nhà, thì trời đã tối rồi, hắn đem chiếc Passat quay trở lại trong ga – ra của ủy ban trấn Thành Quan rồi quay trở về nhà.
Nhà của Đường Thành ở huyện Liễu Hà, trong khu nhà của xí nghiệp cơ khí, bố là công nhân xí nghiệp cơ khí về hưu, mẹ là lão sư, Đường Thành còn có một người chị, đã lấy chồng.
Tám giờ tối chuông điện thoại của Đường Thành lại vang lên, là Mã Ngọc Đình gọi tới, Đường Thành tiếp thông, Mã Ngọc Đình bảo hắn lập tức đi đến nhà nàng, muốn dùng đến xe.
Mẹ hắn đau lòng nói:
– Đã đi làm cả ngày, đến buổi tối cũng không cho ngủ yên nữa…
Cha của hắn thì lại thông tình đạt lý, nói:
– Đây là nghề nghiệp lái xe, vì lãnh đạo mà phục vụ, hả có việc gọi thì phải đi, hiện nay tìm công tác cũng không dễ dàng, có rồi thì phải quý trọng công việc, đi đi, trên đường chạy chậm một chút…
Đường Thành bất đắc dĩ, chạy xe máy đi đến trên trấn, lên xe ô tô chạy đến nhà Mã bí thư, xe đến dưới lầu, Đường Thành ấn còi, Mã Ngọc Đình nắm tay con gái Điềm Điềm, đi xuống.
Mã Ngọc Đình mặt tái xanh, không nói một lời, ngồi vào trong xe, sau đó nói:
– Đi đến nhà em gái của dì…
Buổi tối nhanh đến chín giờ, Mã Ngọc Đình lại còn muốn đi đến nhà em gái của mình, Đường Thành liền hiểu, lãnh đạo chắc lại cùng chồng của mình cãi nhau, đừng nhìn sự nghiệp của Mã Ngọc Đình đang lên, nhưng ở trong gia đình, nàng lại là một người thất bại, hai vợ chồng thường xuyên cãi lộn đánh nhau, thậm chí đôi khi, còn náo đến bên bờ ly hôn.
Một người đàn bà mà coi trọng sự nghiệp, thì phần lớn chuyện hôn nhân gia đình lại không tốt, dù sao vẫn là có thể hiểu được.
Đường Thành lại thấy chồng của Mã Ngọc Đình đuổi theo ra, mùi rượu ngút trời, say khướt vỗ vào trước mặt xe Đường Thành, nói:
– Để con gái lại cho tôi…
Mã Ngọc Đình mở cửa xe, để cho con gái xuống xe, con gái khóc sướt mướt, tình thế khó xử, Đường Thành cũng thật khó khăn, không biết nên khuyên như thế nào, hắn đỡ lấy Điềm Điềm, nói:
– Điềm Điềm nghe lời, hãy theo cha, lát nữa quay đầu xe, anh sẽ đón em…
Đường Thành gọi Mã Ngọc Đình là dì, vì vậy nên xưng với Điềm Điềm là anh, chồng của Mã Ngọc Đình là Sử Thiện Lương liền nắm tay con gái, giận dữ kéo vào trong nhà.
Mã Ngọc Đình trong xe nói với Đường Thành:
– Chúng ta đi…
Trên đường, Mã Ngọc Đình cơn giận còn sót lại chưa tiêu, nàng thổ lộ với Đường Thành nói:
– Hừ… lão Sử này, cũng quá đáng rồi, dì vừa mới nhậm chức bí thư đảng ủy Thành Quan, lão liền yêu cầu, nói cái gì, lão muốn làm phó hiệu trưởng trường cấp I huyện Liễu Hà, trong khi phó chủ nhiệm phòng giáo vụ lão cũng chưa từng làm qua, bây giờ muốn làm phó hiệu trưởng, đầu óc của lão có phải bị bệnh hay không, chuyện trong quan trường, không phải là không phối hợp thao tác được, nhưng mà, nếu có muốn thì cũng phải có cơ sở chứ, chứ đâu phải cái chợ bán thức ăn, muốn thì mua thức ăn, có tiền đâu có thể mua được tất cả…
Đường Thành chỉ có thể là hùa với lãnh đạo, nói:
– Sự tình gì cũng phải từ từ sẽ đến, tiến hành theo chất lượng, cái gì cũng phải có một quá trình…
Mã Ngọc Đình nói:
– Đúng vậy a, đáng giận nhất là lão cứ yêu cầu muốn làm phó hiệu trưởng, cho dù coi như là trong chính trị yêu cầu tiến bộ, có lòng cầu tiến, có thể lý giải được, lão lãi đòi tiền, đòi mua một chiếc xe hơi cá nhân, nói hiện tại, bây giờ có rất nhiều công nhân viên chức bên giáo dục đều mua xe cá nhân, cháu nói một chút, lão chỉ là một lão sư nho nhỏ, mỗi ngày cũng không cần lão đưa đón con gái, vậy lão mua xe để làm gì, chỉ là vì khoe khoang, đi làm thì chỉ có vài dặm đấy, lão dựa vào dì làm bí thư đảng ủy, nhưng mà dì không phải phú hào, tiền của dì, không có nhiều như lão tưởng tượng, chỉ một chút như vậy, thì đã giày vò dì…
Nghe xong Mã Ngọc Đình nói, Đường Thành thấy Sử Thiện Lương thật là không đúng.
Bất quá, chuyện này, không thể nào nói ai đúng, ai sai, thanh quan khó đoạn việc nhà, Đường Thành lái xe cho Mã Ngọc Đình thấm thoát đã hơn nửa năm, Mã Ngọc Đình làm được những sự tình kia, với tư cách là chồng của Mã Ngọc Đình, cũng là rất đau xót đấy, điểm này thì Đường Thành hiểu rất rõ ràng.
Sử Thiện Lương theo một phương diện khác, cũng muốn mình được bù đắp lại, thì cũng có thể lý giải.
Xe đã đến trung tâm hoa viên, đến nhà em gái của Mã Ngọc Đình.
Em gái của Mã Ngọc Đình tên là Mã Ngọc Thiến, công tác cục tài chính huyện Liễu Hà huyện, nàng cùng chị của nàng giống nhau, rất đẹp, năm nay đã hai mươi tám rồi, đến nay chưa lập gia đình, nàng chính là quá mức lựa chọn, nên chậm trễ.
Mã Ngọc Thiến đi làm được năm, sáu năm, cũng tích góp từng tí một, mới vay tiền mua trả góp một gian nhà chung cư, rộng một trăm hai mươi mét vuông, nằm trên lầu ba, tự mình một mình ở, Mã Ngọc Đình lúc này không muốn về nhà làm phiền toái cha mẹ, nên đến nhà em gái tạm lánh…
Mã Ngọc Đình đi đến cửa thang máy để lên tầng ba, nàng nhớ ra cái gì đó, quay người nói với Đường Thành:
– À… nãy giờ lo cãi nhau, cơm chiều chưa có ăn, cháu đi đến nhà hàng Thanh Hà mua giùm dì bốn phần đồ ăn, rồi mang tới đây…
Đến giờ này, lãnh đạo còn chưa ăn cơm chiều, Đường Thành có chút đau lòng cho người đàn bà cường nhân lãnh đạo này, nàng cũng không dễ dàng, trên quan trường thì thị phi cần ứng phó, trong nhà chuyện vụn vặt cũng cần ứng đối, Đường Thành thấy mình săn sóc lãnh đạo, cũng là điều phải đấy.
Đường Thành đi đến nhà Thanh Hà, mình là lái xe Mã Ngọc Đình, đã sớm cùng lão bản nhà hàng Thanh Hà hiểu biết rồi, Đường Thành đến trên quầy, gọi bốn phần đồ ăn, sau một hồi liền đã làm xong, thịt xào ớt xanh, thịt dê hầm, sơn dược mộc nhĩ, gà mỡ hấp trứng, đều là những món mà Mã Ngọc Đình thích ăn nhất, hắn lấy thêm bốn cái bánh nướng, mang lên xe, chạy về nhà Mã Ngọc Thiến.
Đã đến lầu ba, Đường Thành cũng lần đầu tiên nhìn thấy Mã Ngọc Đình em của Mã Ngọc Thiến.
Đường Thành đôi mắt sáng lên, quả nhiên là ruột thịt cùng cha cùng mẹ sinh ra, so với chị tư sắc còn muốn xinh đẹp hơn chút ít.