Phần 80: NỮ LÃNH ĐẠO KHÓC
Mã Ngọc Đình bấm điện thoại gọi Đường Thành, giọng nói có chút run rẩy, hỏi:
– Đường Thành, em có đổi thuốc của chủ tịch hay không vậy?
Đường Thành nói:
– Ông ta làm sao vậy?
– Còn thế nào nữa…
Mã Ngọc Đình lòng nóng như lửa đốt nói:
– Chủ tịch bị tiêu chảy kéo dài ba lượt rồi, nói muốn điều tra rõ việc này, chủ tịch hoài nghi loại thuốc mà em mua có liên quan đến, muốn báo cho cục công an thành phố đây này…
Đường Thành an ủi Mã Ngọc Đình nói:
– Chị đừng có sợ, sự tình là do em dựng lên, em sẽ nhận gánh cái trách nhiệm này, chuyện này cùng chị không có quan hệ gì, bảo chủ tịch cứ tới tìm em là được rồi, chính em thay đổi thuốc xổ đấy, không có làm chết được ông ta đâu.
Mã Ngọc Đình biết rõ sự thật là Đường Thành thay đổi thuốc, nàng run sợ đến trước mặt Tần chủ tịch, nhận lỗi nói:
– Thật đúng là tài xế của em giở trò, anh đại nhân đừng có chấp nhặt đến tiểu nhân, hắn chỉ là một tên tiểu tử còn trẻ, vừa bước vào xã hội, làm việc không biết nặng nhẹ, nhất thời nóng đầu, dám thay đổi thuốc xổ, em xin thay hắn nhận lỗi…
– Chịu nhận lỗi coi như là đã xong sao?
Tần Mộ Thu tức giận gọi vào:
– Bảo thằng tiểu tử đó lên đây, tôi muốn trước mặt hắn hỏi một chút, động cơ làm chuyện này là gì?
Mã Ngọc Đình khẩn cầu nói:
– Tạm tha qua hắn lúc này đây đi chủ tịch…
Tần Mộ Thu nói:
– Nếu cô gọi không gọi hắn lên, có phải là muốn tôi gọi cảnh sát?
– Để em gọi…
Mã Ngọc Đình liền mở ra điện thoại gọi cho Đường Thành, bảo hắn đi lên giải thích cho Tần Mộ Thu.
Đường Thành cũng không ngờ vì mình làm hư hại sự tình, gây nên họa lớn, để cho Mã Ngọc Đình phải thay mình gánh chịu, như vậy là không đáng mặt nam nhân rồi, hắn liền đi đến phòng số 1188.
Tần Mộ Thu chịu đựng đau bụng mặc vào đồ ngủ, giận dữ hỏi Đường Thành:
– Nói… tại sao cậu phải làm như vậy? Có phải sau lưng có người sai khiến? Nói thật đi… tôi còn có thể tha cho cậu.
Đường Thành nói:
– Tôi không có nhận lời bất luận kẻ nào sai khiến, mà chỉ là bảo vệ lãnh đạo của tôi, nên tôi mới làm như vậy đấy.
Tần Mộ Thu nhìn thoáng qua Mã Ngọc Đình, đảo mắt nhìn qua Đường Thành, nói:
– Miệng ngươi nói bảo vệ lãnh đạo, có phải chính là Mã Ngọc Đình?
Tần Mộ Thu chỉ vào phía Mã Ngọc Đình.
Đường Thành thành thật trả lời:
– Đúng vậy…
Tần Mộ Thu tiếp tục hỏi:
– Vậy cậu đổi là thuốc gì vậy?
Đường Thành nói:
– Loại thuốc xổ…
Tần Mộ Thu nghiến răng, nghiêm nghị nói:
– Cậu không sợ tôi đưa cậu vào cục công an, chịu hình phạt sao?
Đường Thành trầm ngâm một chút, nói:
– Tôi đương nhiên là sợ, bất quá tôi tin tưởng chủ tịch sẽ không làm như vậy, bởi vì dạng chuyện như thế này, đối với chủ tịch không có chút nào tốt, nếu chuyện này làn truyền đi ra ngoài, sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của chủ tịch đấy, còn tôi thì không sợ, có câu nói, vua cũng thua thằng liều, tôi chỉ là một nhân vật nho nhỏ, nếu có bị gì thì cũng không sao cả, tôi chỉ thay cho chủ tịch lo lắng, bởi vì tiền đồ của chủ tịch quan trọng hơn…
Đường Thành lời nói ra, làm Tần Mộ Thu giận sôi lên, ngũ tạng thiếu chút nữa nhảy ra bên ngoài cơ thể, nhưng mà khi tỉnh táo lại, lão cảm thấy Đường Thành nói có đạo lý, bản thân mình không thể đem sự tình khuếch trương ra, Tần Mộ Thu lấy tay chỉ vào Đường Thành nói:
– Cậu cút đi…
Mã Ngọc Đình đi lên còn muốn khuyên giải Tần Mộ Thu vài câu, thì Tần Mộ Thu lấy tay chỉ vào Mã Ngọc Đình nói:
– Cô cũng biến đi…
Đường Thành cùng Mã Ngọc Đình đi ra khỏi nhà khách Kim Kiếm, khi lên xe, Đường Thành nói với Mã Ngọc Đình:
– Mã bí thư, em sai rồi, lại gây tai họa cho chị rồi.
Mã Ngọc Đình thở dài nói:
– Đâu chỉ là gây tai họa không thôi, em đã đẩy chị vào trong hố lửa, vốn là định làm thường ủy huyện ủy kiêm bí thư Thành Quan trấn, bây giờ thì tốt rồi, coi như là triệt để đắc tội với chủ tịch thành phố, chị còn có thể bảo trụ được bất kỳ một cái chức vị nào nữa sao?
Đường Thành trong tâm cũng không chịu nổi, sai lầm lớn đã đúc thành, có muốn hối hận thì đã là phí công vô ích rồi.
Đường Thành nói:
– Thành phố Tần Bắc không thể là chỉ có một chủ tịch Tần Mộ Thu lấy tay che trời, không phải là còn có bí thư thành ủy Liễu Tuyết Mai đấy sao? Chúng ta có thể tìm đến Liễu Tuyết Mai…
Mã Ngọc Đình nói:
– Dừng lại… em cho rằng chị không muốn tìm đến Liễu Tuyết Mai sao? Cho dù chị có nhận ra bí thư thành ủy, thì người ta bí thư thành ủy cũng không nhận biết chị, em cho rằng cái chức bí thư Thành Quan trấn này, muốn gặp ai trên thành phố là có thể gặp à?
Lúc này, một chiếc xe cứu thương bệnh viện hú còi chạy vào nhà khách Kim Kiếm, nhất định là Tần Mộ Thu gọi điện thoại kêu tới.
Mã Ngọc Đình tức giận nói:
– Đường Thành, chị thấy bây giờ lá gan của em càng lúc càng lớn rồi, trong mắt của em còn có bí thư này không vậy a?
Đường Thành cũng biết mình chuyện này đã làm quá rồi, đắc tội với chủ tịch, đó cũng không phải là việc nhỏ, nếu không giải quyết được, về sau chủ tịch thành phố này sẽ đối với Mã Ngọc Đình hạ sát thủ đấy.
Đường Thành phát động ô tô, trước rời khỏi nhà khách Kim Kiếm rồi hãy nói, trong xe, Mã Ngọc Đình đối với Đường Thành phát tính khí nói:
– Sau khi trở về trấn, cũng không cần em lái xe cho chị nữa, tính khí của em cực kỳ ngang tàng, chị quản thúc không được, cũng khống chế không được em, em qua làm phó chủ nhiệm văn phòng đi, để chị dùng lại lái xe tiểu Ngô.
Đường Thành gây họa nhìn xem người đàn bà trong xe chảy nước mắt, hắn cũng không chịu nổi, suy nghĩ một chút, trước mắt chỉ có thể tìm tới người so với Tần Mộ Thu làm quan lớn hơn, trợ giúp cho Mã Ngọc Đình.
Được như vậy thì họa may Mã Ngọc Đình mới có thể tha thứ cho hắn, thế nhưng vấn đề là Đường Thành cũng không biết bí thư thành ủy Liễu Tuyết Mai của thành phố Tần Bắc a.
Đường Thành vắt hết óc suy nghĩ, trong đầu nhớ tại trên tỉnh thành còn có Dương Mỹ Hà, giờ chỉ hy vọng nàng có thể trợ giúp hắn qua được cái cửa ải này, liền lấy điện thoại ra, bấm số điện thoại Dương Mỹ Hà.
Dương Mỹ Hà tại trong điện thoại nói đùa:
– Chết tiệt Đường Thành, chạy mất rồi mà cũng không biết gọi điện thoại thăm hỏi tôi một câu…
Đường Thành đơn giản hỏi thăm nói vài câu, rồi nói:
– Tôi cùng lãnh đạo trấn của tôi, trên con đường làm quan gặp phải tai họa rồi, hai người chúng ta không qua được cửa ải này, cô có thể giúp giùm chúng ta một chút không vậy?
Dương Mỹ Hà nghịch ngợm nói:
– Anh phải nói cho rõ ràng, là con đường làm quan của anh gặp tai họa hay là người đàn bà bí thư của anh gặp phải tai họa?