Phần 83: NIÊN KỶ CÓ CHÚT LỚN
Bí thư Liễu Tuyết Mai tại trong điện thoại nói:
– Chử chủ tịch đã lên tiếng, tôi làm sao dám không nghe theo chứ? Chín giờ tối, bà để bảo bọn họ đến nhà tôi…
Buông điện thoại của Chử Hương Lệ, thì thư ký trưởng Hầu Kim Hải đi tới, báo cáo nói:
– Liễu bí thư, chiêu đãi tổ khảo hạch kinh tế tỉnh ủy vào lúc sáu giờ tối, cô có gì muốn dặn dò không a?
Liễu Tuyết Mai ngoài bốn mươi tuổi, tướng mạo xinh đẹp, nhưng lại có da thịt vô cùng mịn màng như là cô gái trẻ đấy, cho nên nhìn qua giống như là một quả táo chín mọng đấy, bộ ngực sung mãn vun cao, dưới cái áo sơmi chăm chú bao vây, vô cùng đầy đặn giàu có co dãn, mà bây giờ, một đôi bầu vú đang theo bộ dạng chuyển động của nàng, có chút nhấp nhô nổi lên từng đợt cuộn sóng…
Đừng nhìn nàng lớn tuổi, nhưng do bảo dưỡng tốt, nhìn qua chỉ tầm có chừng ba mươi tuổi, ngũ quan chỉnh tề, đôi mắt đẹp lông mày dài, điển hình gương mặt của một diễn viên, Liễu Tuyết Mai xuất thân chính là diễn viên kịch nói đấy, trước kia là ở trong đoàn kịch nói của tỉnh, lúc ấy được phó bí thư tỉnh ủy ưa thích ý, gả vào trong gia đình cán bộ nòng cốt, theo đoàn kịch nói làm đoàn trưởng rồi đến làm phó văn phòng văn hóa thông tin tỉnh, lại đến Thành phố Tần Bắc làm chủ tịch, sau này lên làm bí thư thành ủy, một đường quan đồ thông suốt.
Bất quá, Liễu Tuyết Mai được này thì mất kia, chính là hai năm trước, chồng của nàng xui xẻo mắc phải bệnh tắc máu não, tuy rằng may mắn giữ được một cái mạng, nhưng mà rơi xuống bán thân bất toại, ngay cả ăn cơm mặc quần áo đều cần phải có người chiếu cố, gia đình gặp bất hạnh, cho nên Liễu Tuyết Mai liền đem tất cả nhiệt tình đều đổ vào công tác, đã trở thành điển hình một người làm công việc điên cuồng.
Liễu Tuyết Mai nói:
– Như vậy đi, còn là dựa theo lệ cũ trước đây, ông đi mua sắm đặc sản của thành phố Tần Bắc chúng ta, mỗi vị thành viên tổ khảo hạch được hai hộp Tần bắc A Giao, trà cao cấp một túi, sau khi tiệc chiêu đãi kết thúc, giao biếu cho bọn họ mang trở về phòng, còn tổ trưởng tổ khảo hạch cùng ba phó tổ trưởng, mỗi người thêm một cái đồng hồ Nhật.
Hầu trưởng thư ký gật đầu nói:
– Tôi lập tức chuẩn bị, còn bên văn phòng lâm nghiệp do phó văn phòng dẫn đội, bọn họ cũng là tới kiểm tra công tác trồng rừng của thành phố Tần Bắc chúng ta đấy, có muốn cũng cho bọn họ chuẩn bị hộp Tần bắc A Giao?
Liễu Tuyết Mai nói:
– Tôi cũng phải qua ngồi một chút với bọn họ, bọn họ bên lâm nghiệp quyền lực thấp hơn chút ít, mấy hộp hộp Tần bắc A Giao không cần chuẩn bị, cho bọn họ hảo tửu đi…
Hầu trưởng thư ký gật đầu đồng ý.
Hai trận chiêu đãi cùng xuống, Liễu Tuyết Mai uống rượu cũng là sắc mặt đỏ lên, có chút chóng mặt rồi, nàng nhìn đồng hồ, nhanh gần đến chín giờ, nàng đã đáp ứng đồng học Chử Hương Lệ rồi, tối nay còn có ước định, liền kêu lái xe, tiễn đưa nàng về nhà…
Từ nơi chiêu đãi khoảng cách đến nhà của nàng cũng không xa, rất nhanh về đến nhà rồi, vào trong nhà thì có hai người nữ giúp việc ra đón, một người cầm lấy cặp công văn Liễu Tuyết Mai, nàng hỏi:
– Lão Kim hôm nay có náo không vậy?
Lão Kim là chồng của Liễu Tuyết Mai, trong nhà có hai nữ giúp việc, một họ Tào, một họ Trần, người họ Tào phụ trách chiếu cố người chồng bị bệnh của Liễu Tuyết Mai, nàng vội nói:
– Cũng tạm ổn, buổi tối ăn cháo rồi, ngủ rất yên tĩnh…
Họ Trần là người chịu trách nhiệm nấu cơm, nàng nói:
– Trong bếp còn cháo táo đỏ o, bí thư có muốn dùng không?
Liễu Tuyết Mai nói:
– Cô mang đến phòng tập trên lầu hai giùm tôi nhé.
Liễu bí thư có một yêu thích, đó là buổi tối rèn luyện thân thể, lầu hai gần trăm mét vuông được nàng cải tạo lại phòng luyện tập thể dục khá lớn, bên trong có đủ loại thiết bị luyện tập thân thể, chồng nàng bị bệnh hai năm nay rồi, từ đó về sau, vợ chồng không còn có cùng giao hoan, Liễu Tuyết Mai lại thường xuyên dự tiệc toàn thực phẩm đại bổ, không thể hoạt động theo phương diện sinh lý kia để giảm bớt lượng mỡ thừa, nàng chỉ có thể bằng cách luyện tập thể dục để giữ lấy vóc dáng của mình…
Liễu Tuyết Mai Cương định lên lầu, chợt nhớ tới cái gì, quay người đối với nữ giúp việc họ Tào dặn dò:
– Lát nữa, có một người tên Đường Thành tới đây, nếu bảo vệ cổng có hỏi thì cô nói bảo vệ cứ cho bọn họ vào trong, sau khi đến nhà thì cô dẫn hắn đưa đến trên phòng tập là được…
Quả nhiên, Đường Thành cùng Mã Ngọc Đình đến cổng khu cư xá thành ủy, có bảo vệ ngăn cản không cho vào, Đường Thành báo tên, bảo vệ cổng sau khi xác minh xong, để cho Mã Ngọc Đình cùng Đường Thành vào trong cư xá, hai người thuận lợi đi tới trước cửa nhà của bí thư thành ủy.
Mã Ngọc Đình có chút khẩn trương, nàng nói:
– Chị có chút lo lắng…
Đường Thành nói:
– Đã đến nơi này, thì đừng có lo lắng nữa, là phúc thì không phải là họa, là họa thì tránh không khỏi, vô luận thành hay bại, chúng ta cũng phải thử qua một lần…
Đã có Đường Thành cổ vũ, Mã Ngọc Đình khua lên dũng khí, gõ cửa nhà bí thư, Mã Ngọc Đình trong túi xách mang theo chiếc nhẫn bạch kim, thời điểm tặng lễ tốt nhất là không có người thứ ba, trên quan trường tối kỵ nhất chính là tặng lễ mà có mặt người thứ ba, tham quan sẽ không thu lễ, sợ lưu lại chứng cứ.
Đường Thành ngồi trong phòng khách chờ, Mã Ngọc Đình được nữ giúp việc họ Tào dẫn tới phòng tập thể dục trên lầu hai.
Mã Ngọc Đình lần đầu tiên nhìn thấy chân thật Liễu Tuyết Mai lúc sinh hoạt ở nhà, trước kia Liễu Tuyết Mai tại trên đại hội tỉnh ra mắt, so với trong sinh hoạt tại nhà thì khác xa.
Liễu Tuyết Mai mặc một bộ màu trắng đồ thun thể thao, toàn thân tản ra khí chất của người trẻ tuổi dù nàng đã ngoài bốn mươi, mái tóc dùng một dây vải búi lại đang chạy trên máy chạy bộ, thân thể đang rung động, trước ngực hai bầu vú sung mãn đang nảy như gà mổ thóc rất đáng yêu…
Mã Ngọc Đình bước vào trong, Liễu Tuyết Mai theo từ máy chạy bộ đi xuống, nàng ngồi xuống trên ghế sa lon bên cạnh, bảo Mã Ngọc Đình ngồi xuống nói chuyện, Mã Ngọc Đình từ túi xách lấy ra cái hộp nhỏ đựng chiếc nhẫn bạch kim, bỏ qua một bên, nói:
– Liễu bí thư, em là Mã Ngọc Đình làm bí thư tại Thành Quan trấn, đến đến đây ghé thăm Liễu bí thư, nhân tiện mang đến cho Liễu bí thư một lễ vật nho nhỏ.
Liễu Tuyết Mai nhìn thoáng qua cái hộp nhỏ, hỏi:
– Đó là cái gì vậy a?
Mã Ngọc Đình nói:
– Một cái nhẫn bạch kim…
Liễu Tuyết Mai khách sáo nói:
– Tới thì được rồi, còn lễ vật làm gì, tôi gặp cô là do Chữ chủ tịch bên tổng công đoàn tỉnh giới thiệu, tôi cùng Chử chủ tịch là đồng học từ thời cấp 3, cô làm vậy khách sáo quá…
Mã Ngọc Đình nói:
– Đây là chút lòng thành của em mà…
Liễu Tuyết Mai nhìn thoáng qua Mã Ngọc Đình nói:
– Chử chủ tịch có nói cho tôi biết, nhờ tôi chiếu cố một người là Đường Thành, hắn có tới không đây không vậy?
Mã Ngọc Đình vội nói:
– Hắn đang ngồi chờ trong phòng khách đây.
Liễu Tuyết Mai nói…
– Cô bảo hắn tới đây đi, tôi hỏi một chút tình huống của hắn xem sao…