Phần 90: Phẫn nộ ĐÁNH ANH RỂ
Rượu làm gan người cường tráng kinh sợ, Sử Thiện Lương sắc đảm ngập trời, dưới tác dụng rượu cồn, dục hỏa công tâm, một hồi dục niệm đi lên, Sử Thiện Lương rút cuộc khống chế không nổi, mãnh liệt luồn tay vào bên trong quần lót của Mã Ngọc Thiến chạm vào đến thảm lông đen của nàng…
Mã Ngọc Thiến thập phần khẩn trương, trong lòng bàn tay nàng ẩm ướt mồ hôi, một cử động giờ cũng không nhúc nhích, Sử Thiện Lương lá gan càng phát ra đại rồi, làm như không thắng nổi tửu lực, đầu nghiêng dựa vào trên vai của nàng, vụng trộm vươn quái thủ, bỏ vào giữa hai chân nàng, đụng chạm đến vùng cấm cái âm hộ…
Mã Ngọc Thiến thân thể khẽ run lên, vội vàng kẹp lấy hai chân ngăn cản Sử Thiện Lương xâm phạm, nhưng cũng đã là quá muộn, ngón tay Sử Thiện Lương theo khe hở âm hộ nhẹ nhàng vuốt ve dọc theo chính giữa, rồi tại nơi cái lỗ nhỏ xíu âm đạo, vạch lên vòng tròn chung quan.
Mã Ngọc Thiến hô hấp trong lúc đó khẽ dừng một chút, lời nói cũng nói không thông thuận, chính là thân thể của nàng phản ứng lại lộ rõ trước mặt Sử Thiện Lương, cặp đùi trắng nõn không tự giác hé mở ra chút ít, trong lỗ nhỏ âm đạo đã bài tiết ra sền sệt ướt át dịch nhờn, Sử Thiện Lương thừa thắng xông lên, không dừng tay lại đưa lên kích thích âm hạch Thiến mẫn cảm của nàng, làm cảm quan nàng không ngừng phấn khích, dịch nhờn chảy xuôi ra càng nhiều.
Đang trong lúc nàng dần dần động tình, Sử Thiện Lương dục vọng bốc lên cũng muốn phát điên, đột nhiên cong lên ngón giữa, hung hăng móc vào bên trong cái lỗ nhỏ âm đạo còn trinh nguyên của Mã Ngọc Thiến…
– Á…
Có thể là Sử Thiện Lương không có nghĩ là Mã Ngọc Thiến vẫn còn trinh nguyên, nên đầu ngón tay của hắn có chút thô bạo duỗi vào bên trong âm đạo nàng, cũng có thể là vừa chạm đến màng trinh gây đau, nên Mã Ngọc Thiến nhịn không được la lên một tiếng, lập tức có chút tỉnh táo lại khắc chế rồi, nàng dùng sức cắn môi, lông mi đôi mắt đẹp chau lại, nẩy người hất bàn tay Sử Thiện Lương bên dưới hạ thể của mình rơi ra bên ngoài…
Mã Ngọc Thiến lúc này ba phần thanh tỉnh bảy phần say, cắn chặt lấy hàm răng, không cho Sử Thiện Lương tiếp tục thực hiện được hành động của mình, trong thời điểm song phương đang giằng co, cũng là xui xẻo cho Sử Thiện Lương, đúng lúc Đường Thành cùng Bưu Tử đi WC, lúc ngang qua cửa gian phòng Mã Ngọc Thiến cùng Sử Thiện Lương, Bưu Tử nghe được bên trong phòng có tiếng cô gái kêu gào, bắt đầu thì hắn không có để ý đến tiếng kêu của cô gái, rất khó phân được ra là tiếng kêu cứu, hay tiếng rên rỉ lúc đang giao cấu, chợt nghe kỹ lại, như là tiếng kêu thống khổ phát ra, liền có thể minh bạch nguyên do bên trong đấy, hắn cũng biết, kỳ thật đó kêu này cũng có thể là tiếng kêu lúc cực kỳ sung sướng mới có. Trong quán ăn nhậu mà truyền tới tiếng kêu nữ nhân, không có gì chỉ có hai loại tình huống, một là bị cưỡng ép, hai là cực đoan sung sướng, không tự chủ kêu lên, mà lòng hiếu kỳ thì mọi người ai cũng có, Bưu Tử liền hướng từ nơi phát ra thanh âm cô gái ở trong phòng, liếc qua khe cửa một cái, chỉ liếc qua, thì đã nhìn thấy người đang kêu to chính là Mã Ngọc Thiến.
Đang bị anh rể Sử Thiện Lương ôm cổ, dốc sức liều mạng hôn hít lấy gương mặt cùng bờ môi, Mã Ngọc Thiến giãy giụa lấy, nhưng mà đã là say rượu, cho dù nàng giãy giụa cũng không đẩy ra được Sử Thiện Lương ôm ấp, hắn cao thấp hai đường, cùng lúc giáp công nàng, nàng chú ý phía không thì phía dưới bị hắn mò mẫm, nàng chú ý phía dưới, thì phía trên lại bị hắn hôn liếm lấy…
Bưu Tử nhận thức Mã Ngọc Thiến, đã biết rõ nàng là bạn gái của Đường Thành, thế nhưng Bưu Tử lại không biết bối cảnh của Sử Thiện Lương có quan hệ gì cùng với Mã Ngọc Thiến, Bưu Tử chỉ biết bạn gái của Đường Thành, người mà bọn họ muốn tìm, đã nhìn thấy được đang ở chỗ này, lại bị một gã đàn ông xa lạ ôm ấp lấy, hơn nữa Mã Ngọc Thiến giống như có chút không muốn phản kháng lấy.
Điều này làm sao được, có người dám khi dễ bạn gái của đại ca hắn, đây là chuyện mà Bưu Tử không thể tha thứ bỏ qua, huống chi Bưu Tử cũng đã là uống rượu say.
Bưu Tử hướng liền tiến đến đạp cửa xông vào, liền kéo cánh tay Sử Thiện Lương, đẩy Sử Thiện Lương ngửa mặt té quỵ, Sử Thiện Lương mắng:
– Mày là thằng chó chết nào dám phá chuyện của tao?
Bưu Tử nổi giận:
– Dám đến bạn gái của đại ca tao, mà còn dám mắng tao nữa…
Bưu Tử một quyền liền đánh vào trên sống mũi Sử Thiện Lương, thoáng cái làm cho Sử Thiện Lương văng qua chạm lưng vào góc tường, Mã Ngọc Thiến thét lên kinh hãi, Sử Thiện Lương rên lên “Uí da”, liền bụm lấy mũi, máu tươi trong nháy mắt đã chảy xuống đầy trước áo của hắn…
Thậm chí, Sử Thiện Lương đã nghe trên sống mũi mình tiếng đứt gãy, hắn la lên như là heo bị mổ vậy, tiềng ồn ào kinh động đến bà chủ quán, cũng kinh động đến Đường Thành, Đường Thành vội chạy tới, nhìn qua Sử Thiện Lương đang bụm lấy cái mũi, máu me đầy mặt đang kêu to, đã biết rõ xảy ra việc lớn rồi, liền vội hỏi:
– Ai đánh ông ta đến như vậy?
Bưu Tử Đứng ra đây, nói:
– Chính là tôi đánh đấy…
Đường Thành lắp bắp kinh hãi, giận dữ mắng mỏ:
– Bưu Tử, không thể tưởng nổi rồi, sao có thể đem người đánh thành như vậy chứ?
Bưu Tử oan ức nói:
– Tôi chỉ đánh cho hắn một quyền, nào biết hắn nhu nhược như vậy, mặt khác hắn đang đang phi lễ chị dâu Ngọc Thiến đấy, tôi có thể không đánh hắn sao?
Mã Ngọc Thiến giờ cũng đã tỉnh rượu lại, nàng vội nói:
– Nhưng hắn là anh rể của tôi…
Đường Thành thấy đã phát sinh hiểu lầm, hắn vội vàng nâng Sử Thiện Lương dậy, nói:
– Sử hiệu trưởng, mọi người có thể là đã hiểu lầm, người này là bằng hữu của em, em cũng đang đi tìm chị Ngọc Thiến, rất xin lỗi, để em cùng anh đến bệnh viện, tất cả phí tổn, cá nhân em sẽ thanh toán…
Sử Thiện Lương la hét nói:
– Chỉ bồi thường tiền thuốc men thì xong sao? Pháp luật mặc cho các người làm xằng bậy như vậy à, tôi sẽ thưa kiện các người…
Đường Thành nói:
– Chuyện đó tính sau đi, trước em đưa anh đi bệnh viện cái đã, việc cứu chữa quan trọng hơn…
Đường Thành cùng Bưu Tử đỡ lấy Sử Thiện Lương, theo từ trong quán tìm lấy một cuộn giấy ăn, bụm lấy cái mũi của Sử Thiện Lương đang không ngừng chảy máu, vội vàng lên xe, đi đến bệnh viện huyện.
Lúc ấy, Sử Thiện Lương vẫn còn say rượu, vì vậy hắn cũng không có cảm thấy rất đau, chỉ cho là có chút thốn trên cái mũi chảy máu, thấy cũng mau xong việc, thế nhưng khi đến bệnh viện huyện, bác sĩ sau khi kiểm tra, nói:
– Bị nghiêm trọng rồi, xương mũi bị gãy, cần phải mổ, nằm viện điều trị…
Một quyền của Bư Tử đánh ra cũng quá độc ác, Đường Thành trợn tròn mắt, thật không ngờ sự tình lại nghiêm trọng như vậy, thế nhưng việc đã đến nước này, có hối hận cũng không kịp, Đường Thành bảo Bưu Tử lái xe trước đưa Mã Ngọc Thiến về nhà, sau đó thì quay trở lại, hai người cùng một chỗ tại bệnh viện trông chừng Sử Thiện Lương.
Mười một giờ đêm, Mã Ngọc Đình điện thoại cho Đường Thành, hỏi:
– Có nhìn thấy lão Sử nhà chị đâu không?
Đường Thành không dám giấu giếm, liền đem tình hình thực tế nói với Mã Ngọc Đình, nàng lúc ấy cũng cho là sự tình không có bao nhiêu nghiêm trọng, nên nói:
– Vậy được rồi, em cứ lưu lại bệnh viện chiếu cố hắn đi, trời sáng chị sẽ đi đến bệnh viện nhìn xem.
Mau đến trời sáng, Đường Thành lái xe chở Mã Ngọc Đình đến bệnh viện, chỉ thấy Sử Thiện Lương mặt băng bó, khuôn mặt tiều tụy, vừa nhìn Mã Ngọc Đình, Sử Thiện Lương làm như thống khổ lắm, kêu trời trách đất, dùng giọng mũi nói:
– Suýt nữa là anh bị người đánh chết rồi…
Dầu gì Sử Thiện Lương cũng là cha của con gái mình, trên danh nghĩa là chồng mình, một ngày ân ái vợ chồng trăm năm, bọn họ còn chưa tới tình trạng vợ chồng trở mặt thành thù, chứng kiến chồng mình hình dạng như vậy, Mã Ngọc Đình đau lòng, nàng nói:
– Bác sĩ nói như thế nào vậy?
Đường Thành vội nói:
– Bác sĩ nói, cần làm phẫu thuật xương mũi…
– Chị không có hỏi đến em…
Mã Ngọc Đình lạnh lùng nói:
– Chị đang hỏi chồng của chị…
Sử Thiện Lương nhìn ra Mã Ngọc Đình đối với chính mình biểu lộ đau lòng, hắn thừa cơ nói:
– Em phải làm chủ cho anh, thằng lái xe này phái người đánh anh thành như vậy đấy, Ngọc Đình… đánh chó còn phải xem mặt chủ nhân, hắn không có xem em là lãnh đạo để vào mắt, hắn khi dễ anh chẳng khác nào là khi dễ em a?
Mã Ngọc Đình mặt trầm như nước, lạnh như băng hỏi Đường Thành:
– Là em sai người đánh hắn phải không?