Phần 10
Đi học về, tôi ăn tạm 2 3 bát cơm rồi phóng xe lên viện xem thằng Dũng sao rồi.
Lên viện, tôi đi vào phòng nó, vừa mở cửa ra thì tôi bàng hoàng không thể tin được vào mắt mình đang chứng kiến, thằng Dũng đang ôm đứa con gái nào đó, và tiếng khóc của cô gái kia vang lên khắp phòng, nhìn cô gái đó rất quen, quen lắm, nhìn kĩ mới biết thì ra đó là em thảo.
Không muốn phá hoại cảm xúc của 2 đứa, nên tôi nép sau cánh cửa phòng nhìn trộm vào, một dòng suy nghĩ vụt qua rất nhanh, tôi lấy con java kùi bắp ra quay cảnh 2 đứa nó đang ôm nhau, mai lên lớp cho bọn bạn xem.
Thằng Dũng chắc phát hiện thấy người lạ đứng ở cửa nên nó hét lên.
– Thằng Hải mày thích quay không.
– Hehe 2 anh chị cứ tự nhiên, em làm cái videos mai cho lớp xem.
Em thảo chắc biết có người nên vội buông thằng Dũng ra, lấy tay quệt nước mắt, mặt cúi xuống.
Tôi bước vào nói.
– Khoẻ chưa.
– Rồi tao ghét mày.
– Sao, ghét tao.
– Đang hay, bố ghét mày.
– Ờ thế khỏe rồi thì tao về nhé.
– Khoan – vừa ra tới cửa thì nó gọi.
– Gì.
– Lớp không thằng nào đến à.
– Bọn nó có biết đâu.
– Sao mày không cho bọn nó biết, thằng ngu.
– Cho bọn nó biết làm giề.
– Có phải thêm được 3 4 cân hoa quả không.
– Thôi tao về, à mà thảo ra ngoài một chút mình có chuyện cần nói vs thằng Dũng – tôi quay lại nói.
– Ừ vậy mình đi nha – em thảo nói.
– Mày có ngây thù vs ai ngoài thằng hiếu không – em thảo vừa đi ra ngoài, tôi lại ngần giường thằng Dũng nói.
– Không, chỉ có nó oánh chứ ai.
– Ừ thế thôi tao về đây.
Tôi rắt xe đi về, nghĩ cũng ngại, tại mình mà nó thế này, mà mình đến thăm nó chả có gì mang cho nó, ngại ghê, may là bạn bè tốt chứ người ngoài thì nhọ mặt, tính bất cần của tôi bao giờ mới sửa đượcđây.
Trên đường tôi vừa đi vừa suy nghĩ có thể nhờ ai để sử thằng hiếu nhỉ, tôi không muốn đánh nhau gì cả, nhưng nếu mà không cho thằng hiếu một bài học thì nó sẽ nghĩ, bọn tôi sợ nó, thì nó có thể đánh thằng Dũng lần nữa, hoặc nhiều hơn nữa, vụ này sử càng sớm càng tốt.
Lấy điện thoại ra gọi cho một người anh em kết nghĩa quen trên mạng xã hội, 2 anh em cũng nhiều lần gặp mặt nhau, anh này hơn tôi 6 tuổi, tên hoàng.
– Alo anh hoàng à.
– Ừ anh đây, có gì không chú.
– Gặp em một lúc được không, em có chuyện cần nhờ.
– Ừ ok quán cafe… Nhé
Tôi phóng xe tới điểm hẹn, bước vào thì đã thấy anh hoàng ngồi trong rồi, 2 cốc cafe đã được đặt trước trên bàn.
Tôi ngồi xuống nói.
– Em có việc cần anh giúp.
– Việc gì em nói đi.
– Hôm trước có thằng đánh em vs thằng bạn em.
– Thằng nào.
– Em không biết chỉ biết nó tên hiếu, công tử nhà giàu.
– À thằng này đúng ko.
Anh hoàng chìa điện thoại với bức ảnh của ai đó cho tôi xem, ảnh đó là của thằng hiếu, nhìn mặt đó lành thế kia mà chơi xấu gớm.
– Ờ đúng nó đó anh.
– Đi, theo anh.
– Đi đâu.
– Đánh nó chứ đâu.
– Biết được nó ở đâu.
– Ngày nào nó mà chả lảng vảng ở quán thằng bạn anh.
– Có mỗi anh vs em à.
– Anh gọi thêm mấy thằng bạn anh nữa, đi.
Anh hoàng tính tiền nước, rồi 2 anh em rắt xe và phóng đi, tôi đi theo sau anh hoàng vì tôi không biết quán đó.
Tôi lại suy nghĩ, lại suy nghĩ về cuộc đời tôi, cuộc đời của tôi nó vừa đẹp lại vừa buồn.
Đẹp vì tôi luôn có những anh em tốt bên cạnh, ngay cả bên trong game tôi cũng có những người anh em biết sống chết có nhau.
Buồn vì mấy bác cứ đọc mấy dòng dưới sẽ dõ buồn vì gì.
Tôi đi theo anh hoàng tới một quán nào đó, bên trong chắc đã có bạn của anh hoàng trong đó, tôi bước vào trong thì thấy thằng hiếu đang ngồi cười nói cùng mấy thằng nào đó, hình như là mấy thằng đánh tôi hôm nọ thì phải, anh hoàng kéo tôi lại bàn của thằng hiếu nói.
– Hôm trước mày đánh em tao.
– À chưa chết à – nó ngạc nhiên một lúc khi thấy tôi, rồi lấy lại bộ mặt bình tĩnh và nói.
– Anh em lên.
Lập tức 10 anh thanh niên ở các bàn khác lao vào đánh bọn thằng hiếu, tôi chỉ đứng nhìn anh hoàng sử lý. Thôi vì tôi không muốn đánh nhau cả, những người trong quán cũng chỉ giám ngồi xem không giám ho he gì.
Đánh chán thì đám bạn của anh hoàng cũng tha, nhìn đám thằng hiếu ai cũng nằm bệt dưới đất, máu me be bét.
– Kút lần sau cấm động vào em bố – anh hoàng quát.
Bọn thằng hiếu đứng giấy rìu nhau chạy mất.
– Cảm ơn anh – tôi nói.
– Ừ không có gì.
Giờ mới được nhìn kĩ mấy ông này, mặt ai cũng hiền chả giống du côn gì cả, chắc đều là bạn thân của anh hoàng gọi tới.
Mấy ông ý kéo tôi đi nhậu tôi cũng vì mình nhờ mấy lão ý, phải đi để cảm ơn vài câu chứ.
Tôi ngồi uống vài chén thì cũng cáo lui đi về, biện cớ là nhà có việc.
Trên đường tôi vui vẻ vì đã trả thù được cho thằng bạn, nhưng niềm vui tắt dần khi tôi về tới nhớ, biến cố đầu đời sảy ra.
Nhà tôi đông nghịt người hàng xóm họ hàng nội ngoại đều có hết, mọi người ở sân thì nhìn tôi vs ánh mắt đau buồn và thương hại.
Tôi nghe lảng vảng trong gió có tiếng khóc đau khổ của chị tôi và luôn miệng kêu “bố ơi mẹ ơi” tôi chạy thật nhanh vào nhà xem có chuyện gì, vào nhà thì tôi thấy 2 chiếc quan tài được đặt cạnh nhau, và chị tôi đang khóc khóc rất thảm thiết, tôi hiểu được ra chuyện gì, đôi chân tôi nặng trĩu và đến khi tôi không thể nào chống cự được nữa, tôi khụy xuống cạnh một chiếc quan tài, và ôm nó khóc……….