Phần 12
Từ ngày bố mẹ tôi mất, các con chủ nợ tứ phương tới nhà tôi hỏi nợ, chả biết bố mẹ tôi vay tiền bao giờ nữa mà vay nhiều vậy, ít thỉ khoảng 5tr, nhiều nhất là 100tr(ko nói số lẻ) tiền bố tôi để lại còn 150tr chị tôi đi rút hết tiền ra trả số nợ 100tr kia, vs trả những số nợ khác, nhưng 150tr ko thể đủ chả hết nợ được vì nợ rất nhiều tổng tất lại phải trên 200tr, tôi đi vay mượn họ hàng, ông bà nội cho vay 10tr, chú gì ở sài gòn cho vay 15tr, còn đâu toàn 1tr với 500k, thằng Dũng thì nó vẫn là học sinh nên nó cho vay 1tr, còn em Phương không hiểu sao em lại tốt với tôi như vậy nữa bỏ ra 10tr cho tôi mượn, tôi không thể hiểu sao em vẫn còn là học sinh sao lại có số tiền lớn đến như vậy, sau này thì tôi mới biết là mỗi tháng bố mẹ em cho em 1tr để sinh hoạt hàng ngày.
Mấy ngày đó là ngày mà tôi và chị tôi khốn khổ nhất, bố mẹ vừa mất đang rất đau buồn thì lại phải dính tới vụ này, tôi và chị tôi khất tới khi khác thì bọn nó cũng vẫn không chịu bắt phải trả hết 3ngày phải trả luôn.
Ngồi vò đầu suy nghĩ xem có mượn được ai tiền nữa ko, một dòng suy nghĩ léo lên, tôi còn anh em mà, tôi còn rất nhiều anh em trên game mà, tại sao không mượn họ, họ đều là những người lớn tuổi cả chắc cũng có tiền cho mình mượn, lập tức tôi chạy lại bàn vi tính login ninja lên, vừa login tôi chát toàn gia tộc luôn.
– Anh em ai có tiền cho tôi mượn phát.
– Có gì bình tĩnh đừng nghĩ quẩn nhé mày.
Cả bang hỏi thăm và chia buồn với tôi khuyên tôi này nọ.
– Mà lúc nãy hỏi mượn tiền làm gì thế Hải.
– Chủ nợ tứ phương tới hỏi, nên ai có tiền tôi mượn ít – tôi nhắn.
– Bao nhiêu.
– Còn 22tr à.
– Ừ mai anh tới nhà thằng hoàng rồi em tới đấy anh đưa cho.
Cảm ơn ông trời đã ban cho tôi những người anh em tốt như vậy, hoạn nạn vui buồn có nhau, những người anh em tốt của tôi, tôi sẽ không bao giờ quên các bạn đâu.
Từ lúc đấy, tôi tự hiểu ra bố mẹ tôi đã mất rồi không thể sống lại nữa, ở trên đời vẫn rất nhiều người cần tôi yêu thương tôi, và bạn bè chiến hữu của tôi ở khắp mọi nơi, tôi gặp nạn chỉ cần lên tiếng một câu thì anh em ở những nơi xa sôi bắc hay nam, hà nội hay sài gòn, đều không ngại tới đường xá xa sôi mà đi đến chỗ tôi, đoàn tụ tại mảnh đất của tôi và giúp đỡ tôi, những người bạn tốt.
Có lần đánh nhau tôi gọi anh em tới, họ tới rất đông đông lắm, khoảng tầm 30 – 40người, không phải 30 – 40 người đó đều là bạn tôi đâu, tôi chỉ có mười mấy người bạn thôi à, số còn lại chắc chỉ là họ đưa tới giúp cho thêm sức mạnh thôi, sau vụ đấy có người nói tôi là đại ca giang hồ này, bao nhiêu đệ tử này, nhưng tôi hiền lành thế này thì đệ tử moi đâu ra, đó chỉ là những chiến hữu bạn bè thân thiết thôi.
Có người nói bạn bè trên game toàn là lũ giả tạo, ai có quan điểm ý thì sai rồi nhé, trên game đúng là rất nhiều thành phần xấu, quen biết cũng chỉ là vì lừa gạt tiền bạc 10người thì cũng chỉ được 10 người tốt, có người còn không giám kết bạn trên game vì sợ bị lừa, nhưng mọi người cứ thử mà kết bạn trên game mà xem, mọi người sẽ cảm nhận được thế nào là chơi game, chơi game là để kết bạn chứ không phải cày víp cả, víp đến mấy mà thiếu đi tiếng cười anh em thì cũng kùi thôi, à mà cũng đừng tin người nhiều quá nhé
Những ngày này chỉ có em Phương luôn bên cạnh tôi, em tới nấu cơm cho tôi và chị tôi mỗi buổi, em ngồi cạnh tôi cả buổi chiều, dù 2 đứa chả ai nói câu nào, em rót nước cho tôi khi tôi khát, em an ủi tôi khi tôi buồn, em hát cho tôi nghe khi thấy 2 đứa im lặng, em cứ luyên thuyên linh tinh, nhưng tôi đều bỏ ngoài tai hết.
Còn chị Huyền thì có anh dương bên cạnh rồi, nên tôi cũng chả lo lắng nhiều.
…
Tới nhà anh hoàng thì anh em cũng tới đông đủ hết rồi, họ gom đủ 22tr thừa 5tr nữa là 28tr, 22tr cho tôi chả nợ 5tr cho tôi sinh hoạt tháng này, cầm tiền trên tay mà đôi mắt chỉ muốn trực rào nước mặt ra, nhưng tôi cố gắng ngăn lại vì tôi không muốn khóc.
– Hôm nào có tiền em trả.
– Ừ ông cứ cầm đi hôm nào có trả bọn tôi cũng được.
– Cảm ơn, tôi về đưa cho chị tôi trả nợ đây.
– Tí quay lại uống rượu nhé em – anh hoàng nói.
– Ok anh.
Trên đường về nhà, vừa đi tôi vừa nghĩ, những người bạn của tôi toàn người lớn hơn mình 3 – 5 tuổi có người hơn cả chục tuổi, mấy người hơn 3 – 5 tuổi thì toàn tôi – ông, ai hơn chục tuổi thì gọi bằng anh, về nhà đưa tiền cho chị tôi, chị tôi hỏi.
– Tiền lấy đâu mà nhiều vậy em.
– Em mượn tụi bạn mà chị, toàn bạn tốt chị đừng lo.
– Ừ cảm ơn giúp chị nhé.
– Dạ em đi đây.
– Đi đâu.
– Tới nhà bọn nó nhậu, để cảm ơn.
– Thế tối về không.
– Chắc không.
Nhậu nhẹt ở nhà anh hoàng tới 4h chiều thì tôi say lướt khướt lấy xe đi về, nguy hiểm thật say thế này mà tôi vẫn dám phóng xe ra đường, à mà lúc ý tôi cũng chả biết nữa vì say quá……..