Phần 13
Tỉnh dậy trong 1 căn phòng toàn hồng là hồng, tủ quần áo hồng, ban vi tính cũng sơn màu hồng, tôi đoán là phòng của con gái, nhưng chắc chắn không phải phòng của chị tôi, vì chị tôi thích màu tím cơ, tôi đang ở đâu nhỉ? Hôm qua say khướt chả nhớ gì, chả biết mình đi đâu nữa.
Một lúc sau tôi nghe thấy tiếng bước chân, rồi cửa phòng mở ra nhẹ nhàng, tiếng nói phát lên.
– Dậy rồi hả – giọng nói của em Phương phát lên, tôi hơi bỡ ngỡ, tôi ngồi dậy.
– Phương à.
– Ừh hôm qua làm gì mà uống say vậy – em Phương vừa nói vừa đi lại giường rồi ngồi cạnh tôi.
– Hôm qua uống vs tụi bạn ý mà, mà nhà Phương đây à.
– Ừ hi chả nhà mình chứ nhà ai ngốc.
– Nhìn Phương như vậy mà cũng con gái phết nhể.
– Là sao?
– Lạnh lùng, như đàn ông thế kia mà cũng thích màu hồng hơi ngạc nhiên đấy.
– Kệ tôi.
– Mà biết chơi guitar à – tôi thấy cây đàn ở góc tườg nên hỏi.
– Ừ mình ghét chơi guitar lắm.
– Thế có biết chơi ko.
– Có.
– Mà ghét sao còn học làm gì.
– Bố mẹ mình ép, ko thì mình cũng chả học, ghét chơi guitar lắm.
…
Những ngày sau tôi và chị mỗi người một công việc để kiếm tiền sinh hoạt cho gia đình, chị tôi thì làm quán cafê của anh dương từ 2h – 10h đêm, nhiều lần tôi bảo chị tôi đừng làm ca tối nữa mà hãy chú tâm vào việc học vì năm nay thi đại học rồi mà nhưng chị tôi vẫn bướng chả chịu bỏ.
Còn tôi thì làm phụ hồ cùng bác ngần nhà từ 14h – 18 – 19h tối, làm xong về ăn bát mì, rồi lại ra quán cafê của anh dương làm phục vụ, tính ra tối tính làm ca chiều ở quán cafê luôn nhưng mà quán nhiều người làm ca chiều lắm rồi, nên tôi phải đi phụ hồ.
Công việc phụ hồ thì phải nói là quá vất vả đối với thằng gầy còi như tôi, xách 2 sô vữa trên tay đi thì thỉnh thoảg cứ vẹo sang bên này bên kia, nhiều lần gạch rơi vào chân vào tay đau lắm những vẫn phải cố gắng vì tương lai của tôi và chị tôi phải cố làm thôi.
…
Tôi mải kiếm tiền quá nên tôi đã quên đi một người đó là em Phương, hơn tháng tôi với em chưa liên lạc gì cho nhau, không đón em đi học nữa, trên trường gặp mặt 2 đứa như không quen biết gì, tôi hối hận rất nhiều về việc này, tính vô tâm của tôi vẫn chưa sửa được, vì cái tính này mà tôi đã phải hối hận rất nhiều, đến hôm nay tôi mới thức tỉnh và nhớ ra tôi vẫn còn một người con gái luôn quan tâm tới tôi…….
Hôm nay là noel, tôi phóng xe tới quán nhà anh dương để làm ca tối, noel những cặp đôi nắm tay đi trên vỉa hè, những tốp học sinh cười đùa với nhau, những chiếc mũ, ông già noel tuần lộc đồ chơi, những bản nhạc giáng sinh, những cơn gió lạnh, tôi thấy cuộc đời mình càng ngày càng chán nản và nhạt nhẽo, noel ai ai cũng vui đùa bên bạn bè và người thân của mình, còn tôi tôi lại chạy quanh quán cafê, hôm nay chị tôi không làm vì bận đi chơi noel với anh dương, có mỗi tôi với 2 đứa con gái mà noel lại còn đông khách nên làm rất vất.
Bọn lớp tôi hôm nay cũng tới quán này khoảng tầm mười mấy đứa, nói ầm một góc quán.
Những ánh mắt hầu như là hướng hết ra ngoài cửa, tôi cũng đưa cặp mắt ra xem, thì giật mình đó là em Phương, lâu rồi không gặp em, em vẫn như vậy, đeo kính tóc xõa dài và mái tóc vẫn che phủ bên mắt trái, haizzz đã cận còn đòi nhìn một bên mắt cơ, nhưng vẫn phải nói là hôm nay em xinh thật quần jean áo khoác đen, em vẫn đẹp như lần đầu tôi gặp.
Em không đi một mình mà là đi cùng một đứa con trai khác, tim tôi lại đau thắt lại, “mà mày đau làm gì như vậy là quá đủ với mày bơ người ta hơn tháng để người ta đau lòng, vậy giờ mày mất em rồi đấy, vừa lòng chưa hả thằng ngu, em Phương còn đau hơn mày gấp 10 lần, nỗi đau của mày thì sao sánh bằng được” thằng đi cùng em Phương thì đúng là đẹp trai hơn tôi, giàu hơn, đi SH(chả biết nó đi xe gì nhưng nhìn nó công tử thế kia chắc là SH)người lúc nào cũng sặc mùi nước hoa, còn tôi nhà bình thường wave ghẻ, người lúc nào cũng sặc mùi hôi, nhìn em với nó rất hợp.
Phương và thằng kia ngồi bàn tận cuối góc tôi đẩy con phục vụ chạy ra vì tôi không muốn gặp em, tôi có lỗi vs em..
Mấy lần tôi vô tình nhìn về phía bàn của em thì bắt gặp ánh mắt em đang nhìn tôi, 2 cặp mắt chạm nhau, em Phương quay đầu thật nhanh ra hướng khác như chưa có gì.
Một lúc sau thấy thằng Dũng lên cầm mic nói“sau đây là một bài hát của một bạn muốn gửi tới người yêu mình mời bạn lên ạ”
Cả quán vỗ tay ầm ầm, tôi lại nhìn về bàn em Phương thì thấy em Phương đứng dậy và đi lên, em đi qua chỗ tôi liếc đôi mắt buồn vào tôi, tại sao em lại buồn như vậy nhỉ? Ai làm gì em à? Đầu tôi đang hiện dấu hỏi to tướng.
Em cầm cây guitar dựng ở góc tường và đeo dây lên người đứng trước mic, những ngón tay bé nhỏ của em bắt đầu ngẩy những dây đàn, tiếng guitar phát lên, tiếng nhạc từ cây guitar phát ra, rất buồn, chắc nó đang hợp với tâm trạng của em.
Ừhhh.. Bài hát này dành tặng cho một người mà tôi đang yêu đơn Phương.. “Người nào đó” – em nói.
Những lời ca đẹp bắt đầu được phát ra trong chiếc miệnh nhỏ bé xinh xinh kia…..
Tình cờ mình quen biết
Vào 1 ngày trời xanh nắng
Buông xuôi nơi con tim, đưa đôi chân anh đang bước đi với những câu chuyện buồn
Đừng nhìn về quá khứ
Đừng tự làm nhòe đôi mắt mình, mong anh sẽ vui hơn, khi phía trước đường dài kia sẽ mãi luôn
Có 1 người lặng lẽ, đứng bên anh vô hình
Giấu đi những tâm tư của mình và
Nghĩ đến anh từng thương nhớ ấy đang đong đầy
1 Người lặng lẽ, sống bên anh chân thành
Đến khi vết thương trong anh lành lại
Gió sẽ mang niềm vui ấm áp hơn mỗi ngày
Và anh sẽ là giấc mơ mỗi đêm em trông chờ
Dù em không thể đến bên anh và trao những ngọt ngào
Thì anh hãy luôn sống những phút giây anh yêu đời
Và 1 người nào đó sẽ luôn theo sau những bước chân
Dẫn lối anh đến nơi bình yên
Beside ur heart, beside ur tears
I Love U so much, so I stay here
Em đứng đây nhìn cuộc sống anh tràn đầy
Mà tại sao những điều trống rỗng lại làm vai anh lạnh gầy?
Gió bấc nơi đây, xoa dịu vòng tay
Em chưa gặp người con trai nào làm trái tim này phải say
Everyday, everynight, I can’t say anything in my mind
Có 1 người lặng lẽ, đứng bên anh vô hình
Giấu đi những tâm tư của mình và
Nghĩ đến anh từng thương nhớ ấy đang đong đầy
1 Người lặng lẽ, sống bên anh chân thành
Đến khi vết thương trong anh lành lại
Gió sẽ mang niềm vui ấm áp hơn mỗi ngày
Và anh sẽ là giấc mơ mỗi đêm em trông chờ
Dù em không thể đến bên anh và trao những ngọt ngào
Thì anh hãy luôn sống những phút giây anh yêu đời
Và 1 người nào đó sẽ luôn theo sau những bước chân
Dẫn lối anh đến nơi bình yên
Đi theo sau với những giấc mơ
Chỉ cần thấy những nỗi buồn anh tan biến đi
Và hãy mãi nở nụ cười trên môi mềm
Cầu mong nơi ấy
Bình yên sẽ khiến những rung động trở về
Và anh sẽ là giấc mơ mỗi đêm em trông chờ
Dù em không thể đến bên anh và trao những ngọt ngào
Thì anh hãy luôn sống những phút giây anh yêu đời
Và 1 người nào đó sẽ luôn theo sau những bước chân
Dẫn lối anh đến nơi bình yên.
“Em Ghét, ghét cái tính cách vô tâm không quan tâm tới người khác của anh
Em Ghét, ghét anh vì những ngày qua anh bỏ rơi em một mình
Em Ghét, ghét anh đến bên em và gieo yêu thương rồi lại bỏ đi.
Em ghét, ghét những lần nhắn tin anh không trả lời gọi điện thì thuê bao…….
Những kỉ niệm ngày ấy ta bên nhau em vẫn còn nhớ
Nhớ những lúc anh trở đi trên con đường nắng Ghắt
Nhớ những buổi chiều 2 đứa đi bên nhau dưới mưa
Nhớ những buổi sáng anh trở em đi học
Nhớ những lần ngồi sau xe anh, em lại hát vu vơ dù kiểu gì cũng biết hát xong lại bị anh chê…
Em có lỗi gì, anh hãy nói cho em biết ?
Tại sao anh lại bỏ mặc em hãy nói cho em biết?
Đừng im lặng như vậy em đau lắm anh à.
Anh vô tâm lắm anh à
Những kỉ niệm ngày đó bên anh, tuy thời gian có ngắn ngủi những em sẽ chôn sâu vào trong tìm mình, em sẽ không quên và sẽ nhớ mãi mãi tới khi trái tim em ngừng đập, đến khi hơi thở đã tắt.
Dù thế nào đi trăng nữa em vẫn yêu anh, bên anh, và em sẽ luôn ở bên anh theo dõi anh, vì yêu nhau là phải hi sinh để người yêu mình hạnh phúc, nhưng anh hãy nhớ em chỉ yêu mỗi mình anh thôi khi nào anh buồn về một thứ gì đó hay ngục ngã trên con đường tương lai của mình thì hãy quay về đây, quay về bên em, em sẽ che chở cho anh mãi mãi”
Bài hát trên là bài người nào đó, còn những câu tôi đặt ở dấu “” là em Phương tự sáng tác và cho thêm vào cho bài hát thêm hay hơn, à quên chưa nói là em Phương rap rất hay nhé.
Tôi đứng chôn chân tại chỗ nhìn em, đôi chân nặng trĩu chỉ muốn khụy xuống
Tôi đã sai, sai thật rồi, vì tôi mải kiếm tiền mà tôi đã vô tâm quên mất một người con gái, một người mà tôi yêu yêu rất nhiều, tôi đã bỏ mặc cô ý.