Phần 2
Ở nhà tôi cũng chả có việc gì làm, chỉ có cái việc là ngồi cày game, tôi là đứa nghiện game đích thực, có thể ngồi chơi từ chiều cho đến tối, từ tối cho đến nửa đêm, đang chơi thì chị Huyền vào phòng tôi nói.
– Hông chơi nữa.
– Có việc gì làm đâu.
– Xuốt ngày chơi, tôi méc mẹ bây giờ.
– Xuốt ngày mẹ mẹ.
– Hông được chơi nữa, chơi lắm hại người.
– Tí nữa 15p nữa.
– Không là không.
Tiếng điện thoại của tôi vang lên, là thằng Dũng gọi.
– Alo – tôi nói.
– Đi, chơi không mày.
– Ở đâu, đang ở nhà cày game.
– Treo đi, đi chơi với tao.
– Tới nhà tao, đón tao đi.
– Đợi tí tao qua liền.
Đứng dậy đuổi chị Huyền ra khỏi phòng để thay đồ, thay đồ xog xuống dưới nhà đợi thằng Dũng, đợi một lúc thì nó tới.
– Chơi ở đâu – tôi nói.
– Uống cafê đi.
– Đi.
Nó trở tôi tới một quán cafe gì đó, bước vào trong, em phục vụ bước ra, phục vụ ở quán này toàn gái đẹp
– 2 Anh dùg gì ạ – nó đưa bọn tôi menu.
– Cho em ly nước cam – tôi rất thích uống nước cam.
– Cho em ly cafe sữa nha chị.
– 2Anh đợi em chút.
– Pv ở đây xinh nha mày – thằng Dũng nói.
– Ừ.
Quán rất đẹp, mọi thứ đều được trang trí chỉ với 2 màu đó là hồng vs xanh dương, những dòg nhạc nhẹ nhàng du dương làm tôi cảm thấy một sự bình yên.
– Phương kìa – tiếng thằng Dũng nói làm tôi trở về với thực tại.
– Đâu.
– Bàn kia kìa – nó chỉ về phía cuối quán.
Tôi nhìn theo ngón tay nó chỉ, đúng là em Phương thật, em thật sự rất đẹp, êm mặc quần jean áo sơ mi, đeo mắt kính, tóc xõa dài, vẫn như lúc sáng, em chú tầm vào quyển sách, mà không chú ý gì tới xung quanh cả.
Tôi rất muốn lại bàn em, ngồi nói chuyện và uống nước cùg em, nhưng tôi ngại, rất ngại, phải làm sao mới làm quen được với em đây.
– Cơ hội đấy lại làm quen đi mày.
– Tao ngại lắm.
– Ngại thì ở nhà.
Năm đó có xu hướng là mặc quần rách, giới trẻ ra đườg ai cũng rách gối đứa nào chơi sang thì tơi tả hơn, em Phương không như vậy, em mặc đồ rất kín đáo, không có chỗ nào rách cả.
– Thích ra mà làm quen.
– Thôi tao ngại.
– Thế thì về.
– Tí nữa đã.
– Về, nhà tao có việc rồi.
Về nhà trong sự tiếc nuối của tôi và sự hớn hở của thằng bạn, mà về cũng tốt vì ở nhà cũng đang có người chờ tôi.
Có lần tôi mải chơi tới 9h đêm, tưởng ở nhà chị tôi đã ngủ rồi, nhưng không chị tôi vẫn ngồi ở ghế đợi tôi, đến lúc tôi về chị tôi mới vào phòng ngủ, lúc đó cảm thấy mình là một người nhẫn tâm, đi chơi mà còn không biết về sớm, để chị tôi lo lắng đến nỗi không ngủ được, từ ngày hôm đó tôi đã rút kinh nghiệm là đi chơi phải về sớm, không muốn chị tôi phải lo lắng cho tôi nữa.
Thằng bạn lai tôi về, thì nó cũng về luôn, vào trong nhà thì thấy chị tôi đang lúi húi vặt rau ở bếp, chán lấm tấm mồ hôi, thấy vậy tôi càng thương chị tôi hơn.
– Về rồi hả – chị tôi nói.
– Dạ để em phụ cho.
Tôi ngồi vặt rau muống cho chị tôi nấu những món khác, nấu nước xong dọn ra bàn ăn, tuy thức ăn cũng chả có gì, ngoài bát thịt kho và rau muống luộc, nhưng với tôi thế là quá đủ rồi.
Tuy bàn ăn thiếu đi bố mẹ, tôi thì chỉ cảm thấy hơi tủi thân tí, còn chị tôi tuy bên ngoài vẫn hồn nhiên cười xuốt ngày, nhưng trong thâm tâm tôi biết chị tôi buồn lắm, chỉ là chị tôi không muốn tôi biết thôi.
Ăn cơm xong, tôi phụ giúp chị tôi bưng chén bát cho chị rửa, rồi lên phòng lại cày game cho tới khuya…….
Sáng thức dậy, VSCN, xuống ăn cơm rồi 2 chị em lại đèo nhau đi học, rắt xe ra cổng tôi nói.
– Mang kẹo không đấy.
– Có.
– Ừ thế thì đi.
Đến trường tôi đi gửi xe còn chị tôi lên lớp trước, à mà hồi đó đang hót cái bài gangnam stlye gì đó, lớp tôi thì thằng nào cũng ỘP ỘP nghe rức cả đầu, vào lớp đập vài thằng Dũng thì nó nói.
– ỘP ỘP.
– Ộp mẹ mày, như lũ bệnh.
– Gì gọi có gì hót.
– Hót cứt ở nhà vệ sinh đấy ra mà hót.
– Có gì nói luôn.
– Chả có gì tại mày cứ ỘP ỘP làm bố ghứa tai.
Tôi về chỗ lấy điện thoại C5 ra cày game, rồi chả biết tại sao lũ bạn thằng nào cũng mặt hầm hầm rồi bước ra khỏi lớp, tôi chả hiểu bọn này có gì mà tức giận thế nhỉ, thôi mặc kệ cày game tiếp.
Rồi một lúc sau thấy bà uyên chạy vô, mặt ngó ngó quanh lớp, rồi chạy lại chỗ tôi nói, hôm nay bọn này lạ thế nhỉ:
– Hải mấy ông nam lớp mình đang ngây sự với a1 kìa.
– Cái gì?
Nghe uyên nói xong, tôi chạy luôn ra khỏi lớp, chạy luôn sang a1, sang thì thấy cảnh tượng mấy đứa con gái a1 đang ngăn mấy thằng lớp tôi vs lũ a1 không cho đánh nhau, thấy vậy tôi chạy lại chỗ thằng Dũng quát:
– Về, rảnh mà xuống đây ngây sự với bọn nó à.
– Thằng Hải, nó chửi anh em mình thế, mà mày nói về à – thằng công nói.
– Thôi về đi, kệ bọn nó.
Không phải là tôi sợ tụi nó, nhưng việc nhỏ như vậy đâu cần phải đổ máu gì cả, về lớp thì từg thằng chửi tôi, tôi xem lớp tôi như một điểm tựa của mình vậy, bọn nó ai cũng sống vì bạn bè hết, tuy tôi không chơi thân với bọn nó như thằng Dũng, nhưng tôi mà bị đánh, thì tôi chắc bọn nó sẽ trả thù giúp tôi.