Phần 21
Hằng ngày trôi qua trong êm đềm, tôi càng ngày càng cảm thấy tôi yêu Phương nhiều hơn. Phương là một cô gái tuyệt với, quan tâm, lo lắng, từng li từng tí cho tôi, sáng nhắn tin dặn tôi mặc ấm cả lạnh, tối nhắn tin hỏi han đi làm có mệt không, bắt tôi đi ngủ sớm v…v..
…
– Anh em đi đái không – thằng long nói.
– Ông long ăn nói vô duyên lớp bao nhiêu con gái thế này – hậu lớp trưởng nói.
– Anh em cẩn thận thằng này tao thấy nghi nghi, lần nào đi đái nó cũng rủ anh em đi.
– Đi đông cho vui, nghi cứt gì.
– Ếu tin, đi đái thì có cái gì vui.
– Thôi mình tao đi, lũ bệnh.
Lớp tôi ngày nào cũng có cãi nhau, hình như chưa ngày nào là bọn này chịu nói chuyện tử tế, cứ nói được 3 4 câu lại chửi nhau, mà cũng vì những trận chửi nhau này mà bọn nó cũng ngắn kết được tình bạn, nếu đi học mà thiếu đi những câu chửi nhau bố láo những đại lượng so sánh khủng khiếp, thì chắc chả có gì là thú vị khi đi học nữa.
Ví dụ:có thằng nó so sánh tôi vs cứt thế này: thằng Hải gầy như cứt.
Kiểu so sánh rất bố láo của bọn nó, sao lại so sánh người với cứt được, nhưng mà cũng vui hehe, chứ không như mấy thằng a2 a3 toàn “cậu cậu, tớ tớ” ghê phát ớn.
Trong giờ học thì tôi chỉ ngục mặt xuống bàn, lúc nào cô giáo xuống lại ngẩng mặt lên, mắt thì cận chép bài cũng không được, chữ nhìn thấy chữ không nên chán chả muốn chép, lúc nào giở chứng thích chép thì phải nhờ đứa con gái cùng bàn chép được dòng nào thì vứt vở đây tôi chép, nhờ nhiều cũng ngại.
Lớp tôi tuy là đại trà những cũng đâu phải ai cũng rốt, nhiều đứa còn giỏi hơn cả mấy đứa lớp chọn(các cô giáo dạy lớp tôi nhận xét thế)em hiền mới vào lớp thì hăng hái giơ tay phát biểu thôi rồi.
Mà nhắc tới em hiền tôi lại nhớ đến cô bạn ở quê, cũng tên hiền, 5 năm trước tôi vs cô bạn ý được các ông hàng xóm bạn bè gọi là thanh mai chúc mã, tôi chỉ coi cô bạn này là bạn thân thôi, chứ không có tình yêu gì đâu(cả nhiều thánh lại nghĩ chuyện tôi giống mấy chuyện khác lại như kiểu bố mẹ giao ước từ nhỏ 2 đứa phải lấy nhau, không có chuyện ý đâu, à mà em hiền cùng lớp kia cũng không phải em hiền ở quê đâu, mấy bác lại nghĩ linh tinh là em hiền cùng quê lên thành phố tìm tôi như bao truyện khác, nếu tôi mà không nói thì đảm bảo nhiều thánh nghĩ như vậy lắm )
Đi đâu cũng đi cùng nhau, có gì ngon ngon đều cho tôi hết, chả biết giờ cô bạn đó sống thế nào nhỉ, 5năm rồi chưa gặp nghĩ lại cũng thấy nhớ nhớ, chắc tết năm nay phải về thăm cô bạn với đám bạn ở quê mới được, nhớ chúng nó quá.
Ngồi trong lớp mà tôi chỉ muốn hết giờ thật nhanh để được gặp em, chiều này được nghỉ không phải đi làm vui quá, lại được ở cùng em cả buổi chiều rồi.
Trống trường vang lên, khổ nỗi bảo vệ đánh trống mà cứ như là đánh trống đám ma, nghe mà rức óc.
Cất sách chạy thật nhanh ra cổng trường, tính xuống nhanh để lấy xe để đỡ phải làm cho em Phương phải đợi, nào ngờ vẫn chậm hơn em một bước, làm gì mà em ra nhanh thế nhỉ.
Ra quán nước lấy xe rồi phóng lại chỗ em, em bám nhẹ vào áo tôi rồi ngồi lên xe, tôi đề ga phóng đi, tôi đi từ từ để cảm nhận từ từ cái ôm của em, 2 tay em đút vào túi áo khoác của tôi, những ngón tay của em chốc chốc lại chọc vào bụng tôi, trở em về nhà em cứ níu tôi lại ăn cơm, nhưng tôi từ chối vì ở nhà vẫn có người quan tâm và đợi tôi, vẫn cái hôn tạm biệt rồi chạy luôn vô nhà, lại quên đóng cổng, làm tôi mất mấy chục giây đóng cổng cho em.
Tôi cũng muốn ở lại ăn cơm cùng em lắm chứ, nhưng tôi cũng không thể vì em mà bỏ mặc chị gái một mình ở nhà được.
Mấy chục ngày yêu nhau tôi vẫn chưa được ăn một bữa cơm do chính tay em nấu, hầu như trưa nào trở em đi học về em đều níu tay tôi lại ăn cơm do em nấu, nhưng tôi toàn từ chối, kiểu gì tôi nói xong câu “để khi khác nha” mặt em kiểu gì cũng buồn buồn, nhìn cũng đau lòng lắm nhưng phải cố chịu thôi.
Về tới nhà tôi lẻn lên tầng chơi game, đợi chị Huyền nấu nướng xong thì xuống, bữa cơm đạm bạc đơn sơ nhưng chứa chan tình yêu thương của chị tôi.
– Tết mình về quê nội nha chị – tôi nói.
– Hả ừ, lâu lắm rồi chị cũng chưa về.
– Vậy tết về nha.
– Cũng được.
Ăn cơm xong chị tôi rửa bát còn tôi ra phòng khách ngồi xem tivi, à mà chị tôi cũng bỏ ca chiều rồi chỉ đi làm ca tối thôi để lo cho việc học.
…
2H chiều tôi phóng xe qua nhà em rủ em đi chơi, đứng bấm chuông đợi một lúc thì bác hậu đi ra mở cửa, bác nói em “phương đang ở trên lâu đó, cháu lên mà chơi”
Tôi phải nói là bác hậu, làm ở nhà em Phương cực xướng luôn, hằng ngày chỉ quét nhà có hôm thì em Phương quét, đến bữa nấu cơm phát là xong, hết việc.
Em Phương coi bác như mẹ đẻ của mình vậy, nghe nói là làm giúp việc ở nhà em Phương cũng được mười mấy năm rồi đó.
Lên phòng em mở cửa nhẹ nhẹ, thấy em Phương đang nằm trên giường, chắc là đang ngủ, tôi bước nhẹ nhẹ lại giường, ngồi nhẹ nhẹ xuống giường.
Lần đầu tiên được nhìn thấy em ngủ, nhìn em ngủ thật là đẹp, có bác nói là con gái đẹp nhất khi cười, lúc trước tôi cũng có ý kiến giống bác ý là em Phương đẹp nhất khi cười, nhưng giờ nhìn thấy em ngủ thì tôi loại bỏ ý kiến đó mà là “em Phương đẹp nhất khi ngủ”
Vén nhẹ mái tóc đang che trên mắt em, ngắm nhìn khuôn mắt trắng hồng, ngực em phập phồng theo hơi thở đều đặn của mình.
Phòng không bật điều hòa có vẻ là hơi lạnh, mà em đắp chăn che mỗi đôi chân, tôi thấy vậy tính kéo chăn lên cho em khỏi bớt lạnh, nhưng hình như em Phương cảm nhận được có bàn tay nào đang chạm nhẹ trên má, nên em hơi cựa quậy rồi mở mắt.
– Ơ anh – Phương nhìn tôi ngạc nhiên nói.
– Ngủ gì mà đắp chăn kiểu này không thấy lạnh à – tôi vừa nói vừa kéo chăn lên đắp cho em.
– Anh đến từ lúc nào vậy.
– Vừa nãy.
– Anh đến mà chả gọi em.
– Thấy em ngủ nên không gọi.
Tôi cởi áo khoác ra, nằm xuống giường, lật chăn lên đắp kín cho hai đứa.
Phương gối đầu lên bắp tay gầy của tôi, rúc rúc vào ngực tôi thủ thỉ linh tinh mà tôi chả hiểu em đang nói gì cả.
– Hôm nay anh không phải đi làm hở.
– Không, được nghỉ, nên mới đây chơi với em nè.
– Anh này.
– Gì.
– Em thấy anh học kém lắm, từ giờ em sẽ kèm anh học.
– Thôi, anh đi làm suốt thời gian đâu mà học.
– Anh nghỉ một chỗ làm đi, phải lo cho tương lai chứ.
Phương nói cũng đúng, cứ như tình trạng thế này thì chắc tôi chả thi vào được đại học, mà còn sợ năm này đúp nữa.
Chả nhẽ tôi suốt đời quoanh quẩn với cái công việc phụ hồ vs phục vụ quán cafê sao, sau này tôi còn phải lo cho em nữa mà.
– Nhưng giờ anh mất gốc hết rồi, sợ toán lớp 8 còn không biết làm ý.
– Em dạy anh mà, mình học lại từ đầu, nha anh.
– Vậy để anh gọi điện cho chị Huyền bảo chị ý xin cho anh nghỉ làm ở quán cafê.
Tôi rút điện thoại gọi điện bảo chị Huyền xin nghỉ làm giúp, chị Huyền cũng muốn tôi nghỉ làm ở một chỗ, để đỡ vất vả nên tôi nói chị xin nghỉ giúp thì chị vui mừng đồng ý luôn.
– Vậy bao giờ học hả, mà học ở nhà em à.
– Tối nay bắt đầu học luôn, học ở nhà anh.
– Thôi học ở nhà em, tối con gái ra đường nguy hiểm.
– Học ở nhà anh đi, tối lạnh lắm, anh lại toàn mặc phong phanh.
– Học ở nhà em, cấm cãi.
– Dạ – em Phương xụ mặt, đáp.
Tôi hôn nhẹ lên trán em, ôm em chặt hơn để cảm nhận được hơi ấm từ em, cảm giác thật tuyệt khi được ở bên người yêu mình……………
……….. Con đường gian nan còn nhiều phía sau.