Phần 23
Hôm nay chủ nhật tôi đến nhà Phương ăn cơm thưởng thức tài nấu nướng của em thế nào.
Bấm chuông một lúc thì bác hậu ra mở cửa vẫn câu nói cũ “phương ở trong phòng ý cháu” sao lúc nào em cũng ở trong phòng nhỉ, hầu như hôm nào tôi đến cũng thấy em ở trong phòng, hiếm khi mới thấy em ngồi ở phòng khách xem tivi.
Lên tới phòng em tôi cứ thể mở cửa bước vô, mà không cần gõ cửa gì cả.
Phương nằm trên giường nghịch điện thoại, tôi bước lại giường và ngồi cạnh em, thấy tôi em Phương cười tươi nói.
– Anh ăn sáng chưa.
– Rồi, vừa đớp gói mì tôm.
– Xuốt ngày ăn mì, không tốt đâu anh.
Ôm em vào lòng, tôi nhẹ nhàng hôn lên đôi môi ấm của Phương, hai bờ môi chạm nhau như có một luồng điện chạy khắp người, không mạnh bạo lắm nhưng cũng trả nhẹ nhàng, Phương hơi ngạc nhiên chút, nhưng cũng mạnh dạn hé môi đáp lại nụ hôn.
Phương vòng tay quanh cổ tôi, tôi tiếp túc ôm chầm lấy thân hình của Phương và hôn thật lâu, ngậm đôi môi của Phương, tôi say sưa mút lấy môi Phương, những dòng điện cứ thỉnh thoảng chạy qua khắp người, tôi và Phương đã hôn nhiều lần rồi nhưng tôi và Phương đều có những suy nghĩ giống nhau “những nụ hôn của tôi và Phương bao giờ chúng tôi cũng đều cho rằng đó là nụ hôn đầu tiên mà hai đứa trao cho nhau”
Rời môi em, em đỏ mặt ngại ngùng cúi xuống.
– Hôn nhau suốt còn ngại.
– Kệ em.
Phương nằm xuống lấy chăn chùm kín người, khổ quá hôn nhau suốt cứ bày đặt ngại cơ.
Tôi cũng nằm xuống ôm lấy em, Phương cũng chui ra khỏi chăn, gối đầu lên bắp tay tôi, rúc đầu vào ngực tôi, mặt em vẫn còn hồng hồng, lấy tay vuốt nhẹ mái tóc em, vuốt tóc em hoài chả chán.
Nằm bên cạnh một cô gái thân hình chuẩn như thế này, cảm giác khó chịu lắm, phải kiềm chế mãi mới được, tôi không muốn làm gì có lỗi với em cả, cố tránh những sự đụng chạm mà vẫn không tránh được, mỗi lần em ôm tôi em đều ôm chặt cứng, tôi có chạy đi đâu đâu mà em phải ôm chặt vậy chứ.
– Anh ơi anh.
– Giề.
– Chiều anh có phải đi làm không.
– Không, được nghỉ.
– Vậy chiều đi chơi với em nha.
– Ừ.
Đưa bàn tay chà chà nhẹ lên má em, làn da trắng hồng ấm ấm thật tuyệt.
– Anh nằm ở đây nha.
– Thế em đi đâu.
– Em xuống nấu cơm, cho anh ăn hi.
– Mới 9h mà sớm vậy.
– Kệ hihi, nấu sớm tí đi chơi sớm.
Nói xong em Phương tung chăn chạy luôn xuống lầu, để mình tôi bơ vơ ở phòng em, ngắm nhìn căn phòng em, đồ đạc được sắp xếp ngọn ngàng không như phòng tôi, quần vứt góc này góc kia.
Ảnh của tôi và em chụp em rán chi chít trên tường, đa số là ảnh chụp riêng tôi còn ảnh chụp chung với em thì ít, quên không kể mấy hôm đi chụp ảnh với em.
Nằm tính ngủ những mãi không ngủ được, bèn với tay lấy con iphone của em để ở góc giường nghịch, mà điện thoại con gái thì chả có trò chơi gì để gọi là nghiện cả, toàn mấy cái trò ấp ợ linh tinh.
Mở facebook của em xem có gì hót không, Thông báo thì toàn bạn bè em chia sẻ mấy cái vở vẩn, tin nhắn cũng toàn tin nhắn của bạn bè em, mở album xem có cập nhật cái ảnh nào không, mở vô thì album chả có cái ảnh nào, chán nản thoát luôn.
Vô diễn đàn ninja tải ninja về chơi cũng lâu rồi chưa online, mà chơi ninja ở iphone chán lắm, không có phiên bản hack phải chơi phiên bản gốc chạy chậm như rùa.
Gia tộc thì anh em vẫn hoạt động đông đủ, chém gió như điên, bọn này chơi game không phải để víp mà là để vô đây chém gió, kết bạn, giống tôi.
Nằm chơi được một lúc thì em Phương lên, gọi tôi xuống ăn cơm, chán em lấm tấm mồ hôi, nhìn cũng tội.
Tôi xuống giường đi xuống bếp thì thức ăn đã dọn ra bàn, cá kho, thịt kho v. V
Toàn món ăn ngon, bác hậu cũng ngồi ăn cùng bọn tôi, đang ăn thì Phương hỏi.
– Ngon không anh.
– Ngon.
– Hihi – em Phương vui vẻ cười tươi.
Cơm em nấu thì đúng là ngon hơn bác hậu thật.
Bác hậu thì biết ý ăn có một bát rồi thôi, ra phòng khách ngồi xem tivi để cho tôi và em riêng tư.
Tôi ăn hai bát rồi thôi, thấy tôi ăn ít em Phương xụ mặt nói.
– Chắc không ngon nên anh mới anh ít chứ gì.
– Ngon lắm, nhưng anh ăn no rồi.
– 2 Bát mà bảo no.
– Em ăn 1 bát cũng thôi mà.
– Em con gái khác.
– Từ giờ mỗi bữa phải ăn 2 bát cơm biết chưa – tôi quát nhẹ.
– Không… Mà em ăn 2 bát anh phải ăn 3 bát nha.
– Ừ cũng được.
Thêm bát nữa cũng chả sao, cốt để cho em Phương ăn thêm bát cơm nữa, ăn ít như vậy bệnh thì chết.
Nhưng em ăn 2 bát cũng chả béo được lên từng nào, sáng trưa chiều tối, ngày nào em cũng tập thể dục tầm 30p nên cũng chả béo được.
Ăn cơm xong, Phương vừa rửa bát vừa rửa vừa cười khúch khích, chả biết vì sao mà cười nhiều vậy nữa…