Phần 24
Đợi Phương rửa bát xong thì hai đứa lên phòng ôm nhau ngủ đến chiều.
2h chiều tôi tỉnh giấc, Phương thì vẫn gối đầu vào bắp tay tôi, rúc đầu vào ngực tôi ngủ say, tay thì vẫn ôm tôi chặt cứng.
Giật mình bởi tiếng chuông điện thoại em vang lên, Phương lấy tay tìm kiếm điện thoại rồi nghe bấm nút nghe máy, em vẫn rúc rúc đầu vào ngực tôi.
– Alo.
– Dạ, con biết rồi.
Nói xong em tắt máy, lại vòng tay ôm tôi tiếp.
– Ai gọi vậy em.
– Mẹ em, mẹ bảo tết không về.
– Bố mẹ em đi đâu vậy.
– Dạ, đi du lịch.
– Đi du lịch đâu mà mất cả năm vậy.
– Em không biết, họ hết đi nơi này lại đến nơi nọ, giờ em cũng không biết họ đang ở đâu nữa.
Tôi hơi có suy nghĩ xấu về bố mẹ em, bận việc tết không về được thì tôi cũng chả nói làm gì, chứ đây là bận đi du lịch tết không về được, bố mẹ gì mà chả lo tới con cái gì cả để con một mình ở trong 1 ngôi nhà to tướng với bà giúp việc.
Đến tết thì bác hậu phải về quê ăn tết cùng con cái, Nghĩ tới cảnh mùng 1 – 2 – 3 tết một mình em lủi thủi trong ngôi nhà to như thế này thì chả biết em sẽ ra sao.
– Thế tết có đi chơi ở đâu ko – tôi hỏi.
– Dạ, không.
– Chán thế, tết anh về quê cùng với chị.
– Vậy hả – Phương ngước mặt lên nhìn tôi với ánh mắt buồn rười rượi, mà em buồn là phải rồi, tôi về quê thì ai chơi với em mấy ngày tết.
– Ừ sao mặt buồn thế.
– Tết anh về quê, bác hậu cũng về quê, còn mình em ở nhà.
Nghĩ cũng thương em, hay là tôi nghỉ về quê để ở lại chơi với em nhỉ, cũng hơi tiếc tiếc mấy năm rồi chưa về, định năm này về để gặp lại đám bạn cũ mà lại hủy, mấy ngày tôi hóng dài cổ cho tới mùng 2 là rời thành phố phóng xe về luôn mà lại phải hủy sao.
Hay là tôi đưa em về quê cũng luôn, đằng nào mà chả ra mắt ông bà, tết năm nay ra mắt luôn cho xong.
– Hay tết em về quê cùng anh luôn.
– Nhưng.. Ngại lắm.
– Ngại giề đằng nào mà chả phải gặp, thế tính sau này không cưới nhau à.
– Có – Phương đỏ mặt đáp.
– Vậy ngại gì, đằng nào chả gặp thôi.
– Vậy mùng mấy đi hả anh.
– Mùng 2.
– Vậy hôm ý anh qua đón em nha.
– Ừ.
… Bạn đang đọc truyện sex tại web: TruyenSex.Tv
Cũng sắp được nghỉ tết rồi nên đi học thầy cô cũng chả kiểm tra bài cũ, lớp tôi có cái tật là thế này cứ đến hôm cuối nghỉ tết là quậy tẹt ga.
Hôm nay bọn nó góp tiền mua mấy túi bóng bay(quả bé bé 1k 5 quả hay 10 quả đấy)về đựng nước ném nhau, cả trường thì chả có lớp nào giở đời như lớp tôi trời thì dõ rét mà mấy bác ý mua bóng bay về đựng nước ném nhau.
Cả lớp thì ai cũng hăng, đàn ông, đàn bà chơi hết.
Lớp tôi chia làm 2 phe, nữ 1 phe, nam 1 phe, lớp tôi cạnh nhà vệ sinh nên cứ ném xong lại chạy vào nhà vệ sinh đựng nước rồi chạy ra choảng nhau tiếp, chả biết lúc đấy thế nào mà chạy nhầm vào phòng vệ sinh nữ, bọn con gái lớp tôi thì đang đựng nước ở đấy, may mà không có đứa con gái nào đi vệ sinh không thì lại ăn gạch.
– Ơ ông Hải, chị em ném, bốp bốp bốp bốp.
Mấy chục quả bóng bay, bay vào người tôi, tôi chạy không kịp, khổ nỗi tôi chạy kiểu gì mà lại rơi mất cả dép ở trong ý, tiếc cái dép lắm, 7k đấy, tôi hi sinh bản thân xông vào nhà vệ sinh nữ, để làm anh hùng cứu dép
2 Quả bóng bay đang cầm trên tay ném trúng đầu luôn 2 đứa nào đang đựng nước làm bọn nó hét ầm lên, cứu được cái dép thì người tôi ướt nhẹp.
Có vài lần có đứa con gái bị chúng tôi bắt được, dồn vào một góc cho khỏi chạy ném nó chán chê thì tha cho nó về.
Vì ngày tết nên cô giáo họp ở dưới văn phòng nên bọn tôi mới tự do chơi thoải mái, hò hét ầm hành lang những lớp xung quanh phải đóng kín cửa để tránh lựu đạn bay vào lớp, nhà vệ sinh khối 11 hôm đó bị lớp tôi chiếm, cả dãy hành lang từ a5 trở lên đều bị bọn tôi chiếm hết.
Không 1bác nào ở lớp khác giám ra ngoài hành lang cả, nước thì đầy hành lang.
– Alo alo MẤY HỌC SINH ĐANG CHƠI NÉM BÓNG NƯỚC TRÊN HÀNH LANG KHỐI 11 XUỐNG HẾT SÂN GẶP TÔI NHANH.
– Chết cha, tiếng hiệu trưởng anh em ơi.
– Kệ anh em cứ vờ như không nghe thấy gì chơi tiếp đê đang hay mà.
Bọn tôi vờ như chả nghe thấy gì ném nhau tiếp lại hét ầm ầm lên.
– CHỦ NHIỆM LỚP ĐANG NÉM BÓNG NƯỚC TRÊN KHỐI 11 ĐÂU, MAU LÊN BẢO LỚP XUỐNG ĐÂY CHO TÔI.
Lần này bọn tôi dừng tay không chơi nữa, cả lớp đứa nào cũng ướt quần ướt áo, đi xuống sân lại chỗ bà hiệu trưởng, lớp trưởng thì bảo lớp xếp hàng thành 2 dãy.
Cả lớp ai cũng run cầm cập(run vì lạnh)thỉnh thoảng lại có vài cơn gió thổi mạnh qua làm tôi đang lạnh lại càng lạnh thêm, lúc chơi thì có thấy lạnh gì đâu, mà giờ lạnh khiếp.
– Mấy cô cậu học lớp nào.
– 11A7 cô ạ – lớp trưởng nói.
– Các cô cậu tới đây để học hay để làm giặc hả, nghĩ sao trời lạnh như thế này mà mang bóng nước lên để ném hả, các cô cậu có coi cái trường này ra gì không hả bla… Bla.
Hiệu trưởng cứ mắng xả xả, mà còn cầm mic nói cho cả trường biết nữa, lớp nào cũng đứng ở hành làng nhìn xuống xem.
Chủ nhiệm cũng ra mắng vài cầu rồi quay sang xin cô hiệu trưởng giúp bọn tôi, hiệu trưởng bắt gọi phụ huynh lên gặp thì mới tha, không thì đuổi học.
Bọn này thì ai cũng dùng sự trợ giúp là gọi điện thoại cho người thân, tôi thì bố mẹ đều mất rồi nên chả biết gọi cho ai.
Một lúc sau thì từng phụ huynh tới gặp cô hiệu trưởng, phụ huỳnh nào cũng mắng con.
Nghe những lời mắng chửi của phụ huynh mà tôi lại nhớ tới bố mẹ tôi hơn, Nhớ những ngày tôi nghịch tướng về nhà bố mẹ lại bắt nằm úp xuống đất cầm roi đánh.
Nhớ những tiếng mắng dạy con của bố mẹ tôi, họ đánh và mắng tôi không phải là họ không thương tôi, mà là họ lo cho tôi thương tôi nên mới đánh tôi.
Những lần bố mẹ tôi đánh tôi chửi tôi làm tôi ghét bố mẹ tôi hơn, giờ nghĩ lại hối hận quá.
Hối hận vì ngày sưa đã có suy nghĩ là ghét bố mẹ tôi.
Giá như giờ bố mẹ tôi còn sống tôi xin nguyện, cho bố mẹ mắng cả ngày tôi cũng chịu.
Bọn tôi phải đứng ở sân tới 10h mà vẫn chưa được tha, hiệu trưởng nói là khi nào phụ huynh tới gặp hết thì mới cho tha, , trời thì lạnh đồ thì ướt chết rét ra, mà vẫn hành học sinh.
– Còn thiếu một phụ huynh nữa, phụ huynh của ai – hiệu trưởng nói.
– Dạ của em – tôi nói.
– Cậu muốn bị đuổi học à, cậu giám chống đối tôi sao.
– Dạ em em.
– Em sao.
– …….. – Tôi im lặng, tôi muốn nói là “bố mẹ em mất rồi”nhưng tại sao lại có một thứ gì đó chặn ở cổ họng ngăn tôi nói, tại sao lại khó nói vậy nhỉ.
Đang không biết nói thế nào thì một tiếng nói vang lên, giọng của em Phương.
– Bố mẹ anh Hải… Bố mẹ bạn Hải mất rồi cô ạ – em Phương chắc quen miệng gọi tôi bằnh anh nên em hơi nhầm may mà em sửa kịp, mà tại sao em biết hiệu trưởng hỏi tôi câu này nhỉ, à mà hiệu trưởng cầm mic nói thì ai chả biết.
Em Phương lạnh lùng nhìn tôi, chắc em giận tôi, chắc giận vì tôi nghịch hơi quá trời giét như vậy mà ném bóng nước.
– Hả vậy à cô xin lỗi… Vậy tại sao em không gọi ông bà hoặc, cô chú lên – hiệu trưởng nhìn tôi xót xa.
– Ông bà em ở quê hết cô ạ, chú gì cũng ở quê vs ở nơi khác nên không có ai.
– Em là con 1 à.
– Còn chị em nữa.
– Vậy tại sao không gọi chị lên.
– Chị em ốm cô ạ – tôi nói phét đấy, chị tôi có ốm gì đâu, chị tôi nghỉ học để về quê ngoại thăm bà ngoại cùng anh dương.
– Lần này cô tạm tha, lần sau không được nghịch như vậy nhe chưa, lên lớp hết đi.
Bọn tôi kéo nhau lên lớp, tính lại chỗ em Phương nói vài câu, nhưng chưa kịp tới, em đã mặt lạnh không thèm nhìn tôi mà đi lên lớp, chắc tí về lại phải đưa đi chơi để cho em hết giận đây.
Lên lớp đã lạnh rồi mà lũ điên ý lại còn bật quạt vù vù lên, quần áo ướt ngồi khó chịu lắm, chưa hôm nào tôi đợi trống hết giờ như hôm nay.
Trống trường vang lên, tôi chạy thật nhanh ra quán nước ven trường lấy xe, liếc mắt nhìn em Phương đang đứng đợi tôi ở cổng, bình thường thấy tôi là em cười tười như hoa, hôm nay mặt lạnh nhìn phát khiếp.
Tôi lấy xe xong rắt lại chỗ em đứng, em im lặng ngồi lên sau xe, tôi đề ga đi luôn, em giận thật rồi ngồi sau xe mà chả ôm gì hết.
– Ôm anh đi.
– ……….
– Ê, giận hả.
– ………
– Thôi đừng giận nữa chiều anh chở đi chơi.
– Không thèm.
– Ôm anh đi.
– Không ôm.
– Ôm anh đi, anh lạnh lắm.
Phương im lặng một lúc thì cũng ngồi sát lại vòng tay qua bụng ôm chặt tôi, tuy Phương giận tôi nhưng vẫn lo cho tôi lắm chứ.
– Đi về nhà, anh nha.
– Hở về nhà anh làm gì.
– Mà thay đồ, quần áo vẫn hơi ẩm ẩm, nhỡ ốm thì sao – Phương nói giọng lạnh tanh.
– Ừ.
Về nhà tôi, tôi xuống xe, mở khóa cổng rồi lết lên phòng tìm quần áo vào phòng vệ sinh thay đồ.
Thay xong xuống nhà thì thấy em đang sắn tay áo, vo gạo cắm cơm, tôi đi nhẹ xuống bếp vòng tay ôm em từ phía sau, bụng em thon thật, chả có tí mỡ nào, áp mặt vào tóc em hít hà hương thơm từ tóc em.
Phương lẳng lặng gỡ tay tôi ra, rồi đi lại chỗ tủ lạnh, Phương mở tủ lạnh lấy đỗ ra, để đỗ ở bàn bếp ga vặt, mặt hầm hầm nhìn phát khiếp
Tôi tiến lại chỗ em, ôm em từ phía sau, Phương im lặng, hôn nhẹ lên má em, mặt Phương đỏ hồng chắc ngại.
– Anh xin lỗi mà – tôi hôn lên má em tiếp.
– Tạm tha cho lần này – Phương đỏ mặt nói.
– Hehe.
Hả hê vì Phương hết giận tôi ôm em chặt hơn, lấy tay xoa xoa bụng thon gọn của em.
– Anh chơi gì với bạn em không cấm, nhưng trời mua đồng giá rét thế này mà anh lại chơi trò ném bóng nước, biết lúc em nhìn anh đứng dưới sân quần áo ướt hết em lo lắm không hả.
– Anh xin lỗi.
– Lần sau không được chơi trời đó giữa mùa đông biết chưa.
– Biết rồi.
Tôi cứ đứng ôm em từ phía sau, thỉnh thoảng thò tay lên vặt đỗ cùng em, hai đứa vừa vặt đỗ vừa trêu trọc nhau, tiếng cười của em vang lên khắp góc bếp, cảm giác như vợ chồng sắp cưới vậy.