Phần 29
3 Đứa phá đám kia ngồi bậc hè, nói chuyện, cười đùa vui vẻ, con hường với người yêu thằng hùng, thì mặc cái quần sooc để lọ 2 cặp đùi trắng khoác trên người cái áo khoác, đúng dân trâu bò, trời lạnh vậy mà người nó không run tí nào.
Tóc bọn này hơi ướt chắc sang nhà cô, gì nào đó để tắm.
Tôi đảm bảo danh dự của thằng đàn ông 2 đứa con gái này ra đường mà mặc đồ như thế này thì kiểu gì người ở quê cũng nói sau lưng là “ăn chơi v…v..”
Thằng hùng thì luôn miệng khen người yêu nó vs con hường, dáng đẹp này nọ chân trắng, hình như nó có một ý gì đó chê em Phương thì phải, kiểu như là nó chê em Phương là nhà quê ở nhà vẫn mặc cái quần jean mà thằng này nó thù dai giữ, 5 năm liền.
Nó nói lải nhải lại mấy câu đó liên hồi làm tôi cũng hơi tức tức, thử cho con hường vs người yêu nó đứng cạnh em Phương xem dáng đẹp bằng Phương không, đứng thì bằng vai em Phương mà cứ nói lắm
Em Phương là gái ngoan hiền, em không mặc những đồ hở hang ra đường hay trước mặt thằng đàn ông nào hết, những người được chiêm ngưỡng dung nhan lúc em mặc đồ ngắn thì tôi chắc là chỉ có tôi và bác hậu thôi.
Phương giặt xong quần áo cho tôi, đứng rũ rũ một lúc cho bớt nước, rồi em lấy móc treo lên phơi cho tôi.
Tôi kéo em lại bậc hè ngồi, do ở đây có 3 đứa kia nên Phương không giám ôm tôi chỉ nắm tay tôi thôi.
Ngồi một lúc thì thấy thằng giới nó sang nhà tôi gọi sang nhà nó ăn cơm, trên đường đi cùng nó thì nó nói.
– Có cả con hiền đó mày.
– Hả ừ kệ nó.
– Tự ngày mày đi nó ít chơi vs tụi tao, hôm nay mày về nó sang làm tao cũng hơi bất ngờ
– Ừ.
Tôi lặng người đi suy nghĩ một lúc, tại sao tôi đi mà con hiền lại ít chơi với lũ thằng giới nhỉ, thật khó hiểu
– Anh ơi hiền là ai vậy – Phương ghé tai tôi nói thầm.
– À bạn anh.
– Trai hay gái.
– Gái.
Mặt Phương khẽ nhăn lên một chút rồi thôi, tôi ghé tai em nói thầm.
– Bạn bè thôi mà em.
– Dạ, nhớ là bạn bè thôi đấy.
– Ừ.
– Cấm anh không được uống say đâu đấy, say em đánh – Phương giơ nắm đấm lên dọa tôi.
– Biết rồi
Tới nhà thằng giới thì cơm đã dọn sẵn ra 2 cái chiếu rồi, có 1 can 5 lít rượu dựng ở cột nhà, trai một măm, gái một mâm.
Trong đám con gái ở đây có một đứa mà sáng này tôi đã gặp ở đình rồi, chả nhẽ đây là con bé hiền ngày sưa sao ta, cô gái đó nhìn tôi với ánh mắt vui mừng rồi đột nhiên chuyển sang ánh mắt buồn buồn, chả hiểu gì
Ngồi vào mâm cơm, bọn bạn cứ ép uống rượu tôi cũng uống vài cốc cho có lệ, tránh để say cả em Phương oánh.
Thỉnh thoảng tôi lại liếc nhìn em, nhìn em nổi bật nhất trong đám con gái, tôi lại thấy vui vui vì có được một cô người yêu thật xinh xắn
Ăn 2 bát cơm rồi tôi đứng dậy tính đi, vừa xỏ dép xong thì bọn bạn bắt uống 3 cốc rượu nữa mới cho đi, ừ thì chiều uống xong 3 cốc rượu, tôi lại phòng khách nhà thằng giới ngồi rót nước uống.
Ngồi một lúc thì thấy cô gái gặp trên đình đi lại phía tôi, ngồi vào ghế để cạnh ghế tôi.
– Sao giờ mới về – cô gái đó hỏi.
– Cô là ai.
– Hiền nè, không nhớ à.
Đúng như suy đoán nó là hiền, cái con đen nhẻm đen nhem giờ sao mà lại trắng thế nhỉ, thay đổi khiếp, không biết có đi phỗ thuật thẩm mĩ không nhỉ.
– Nhìn mày ngày sưa đen nhẻm sao giờ trắng thế.
– Tôi biết được.
Nó xưng “tôi” với tôi, bố con giở hơi này ngày sưa toàn “tao, mày” hôm nay bặt đặt tôi.
– “Tao mày”đê, “tôi” nghe không quen.
– Người yêu ông kìa hả.
Cái con ập ợ này, ngày sưa thì văng tục như mưa bão vậy mà giờ ngoan thế.
– Ừ.
Tôi và nó ngồi ôn lại chuyện xưa, những ngày tháng đi học, những buổi đi học về tôi trèo lên cây bằng lăng hái hoa cho nó, những cuộc chơi, những buổi đi ăn trộm,
Do mải nói chuyện vs con hiền nên quên mất là ở đây có Phương, chắc em tức lắm đây.
Thỉnh thoảng tôi ngó nhìn em Phương thấy Phương cũng đang nhìn mấy, thấy tôi nhìn em, em quay đi chỗ khác như kiểu “không quan tâm, làm gì thì làm”
Ngồi ở phòng khách lũ đàn ông lại bàn nhau đi chẩy trộm táo, xuốt ngày đi ăn trộm đúng lũ hết trò nghịch.
Ngồi đợi đám con gái dọn dẹp xong xuôi thì tôi kéo tay Phương về, lũ đàn ông thì thằng nào cũng say bí tỉ, chả biết tí bọn nó có đi trộm táo không nữa, say thế này đi nguy hiểm.
Trước khi về con hiền còn rủ tôi là sáng mai đi chơi nữa.
– Lên đê không – vừa đi tôi vừa nói vs Phương
– KHÔNG.
– Sao không.
– Đi mà rủ cô gái tên hiền gì đấy.
– Bạn anh mà có gì đâu.
– Nói chuyện tình cảm như vậy mà bảo bạn, hứ.
– Thôi đi đi, đi cho anh giải rượu phát.
– Tự đi mà đi, tôi về.
Phương quay bước đi vào ngõ để vào nhà ông tôi, đành một mình đi lên đê chơi vậy, đang đi được một lúc thì thấy đằng sau có tiếng dép, quay đầu lại xem là ai, thì ra là Phương, tưởng em nói là về nhà ông mà.
– Lên anh cõng.
– Dạ thôi, tự em đi được – Phương nói kiểu này là tôi biết em hết giận rồi.
– Đã bảo lên mà.
Phương nhăn mặt lại, lấy 2 tay bấu vào vai tôi, lấy điểm tựa để em nhảy lên, tôi vòng tay ra đằng sau cầm lấy 2 chân em, xốc em lên cao hơn rồi bước đi
Bây giờ trên đê đã được lắp bóng điện sáng chưng, không như ngày xưa ban đêm lên đây là phải soi đèn pin.
Cõng em trên lưng, một cục thịt nặng 47kg, đi ven bờ đê, cảm giác thật tuyệt, không khí trong lành, yên tĩnh, không có tiếng xe nào cả, đã lâu rồi không lên đê, kỉ niệm ngày xưa lại ùa về.
Những ngày xé giấy làm diều, lấy cơm để gián thay cho băng dính, làm xong lại chạy lạch bạch từ nhà ông nội ra đê thả diều, nằm xuống đất ngắm nhìn những đuôi diều do chính tay mình làm đang bay cao vút trên trời, nhớ những ngày đó quá.
Không khí ban đêm thật lạnh lùng và yên tĩnh, những cơn gió lạnh không biết từ đâu tới chốc chốc lại thổi vào người tôi và Phương, Phương thì chốc chốc lại hỏi tôi có mệt không
– Anh ơi anh.
– Gì.
– Kể cho em nghe về hiền đi anh.
Chiều em, tôi chậm dãi thả em xuống, kéo em ngồi bệt xuống bãi cỏ rồi ôm em vào lòng, đôi mắt tôi nhìn xa xăm một nơi nào đó nhưng không biết nhìn đi đâu, tôi cố gắng nhỡ những chi tiết kĩ càng về con hiền.
Tôi kể cho em những kỉ niệm của tôi và con hiền, ăn chộm, chửi nhau kể hết, tôi cũng đã quá sai lầm khi tâng bốc một cô gái trước mặt người con gái thương tôi.
Thỉnh thoảng Phương lại nhăn mặt lên cắn nhẹ vào cổ tôi chắc là em ghen vì tôi tâng bốc con hiền
Vừa kể được nửa câu chuyện, Phương vùng vằng khỏi tay tôi, rồi đứng lên, bước đi thật nhanh, tôi thì chả hiểu cái gì hết tự nhiên giận.
– A – tiếng A rất nhỏ từ em Phương, làm tôi bừng tỉnh chạy lại xem em bị sao.
Chắc Phương vấp phải hòn gạch nên ngã, em đặt bệt xuống đấy, tôi chạy lại đỡ em dậy, lấy tay phủi phủi bụi bẩn dính trên áo em.
– Đau không, đi kiểu gì mà ngã thế.
– Kệ em, anh đi vs cô tên hiền kìa, khen người ta xinh mà.
– Bạn anh mà, không có gì đâu.
Tôi ôm em vào lòng, Phương thì lấy tay đẩy tôi ra, nhưng tôi vẫn ôm chặt, được một lúc thấy em im không đẩy nữa, tôi hôn nhẹ lên tóc em, mái tóc có mùi hương quyến rũ, rồi ghé tai nói nhỏ vs em.
– Bạn anh thôi, không có gì đâu, xuốt ngày giận.
– Ai bảo anh khen cô ấy trước mặt em.
– Èo vậy anh phải chê à.
– Không, nhưng anh cũng không được khen cô trước mặt em, anh biết không khi nghe người yêu mình khen một người khác em giận lắm không.
Tôi lấy tay nâng nhẹ cằm em lên, 4 mắt chạm nhau, Phương đỏ mặt ngay thức thì.
Từ từ, tôi đưa môi mình kề vào môi em, hai đôi môi chạm nhau như có một luồng điện chạy qua người, cảm giác vẫn như ngày đầu tiên hôn em.
Đôi môi mềm mại của em bắt đầu mút nhẹ môi tôi, người tôi run run lên trong tê dại, Phương vòng một tay qua cổ tôi, còn tay kia em vòng ra lưng ôm tôi.
Tôi không làm chủ được bản thân nữa, bàn tay tôi sờ xoạng khắp lưng em, qua một lớp vài dày.
Tôi cho bàn tay lạnh giá của tôi, hẳn vào trong áo em, xoa xoa tấm lưng trần của em, da thịt em thật mềm mại.
Hai đứa rời môi nhau, Phương đỏ mặt, áp mặt vào vai tôi, tay của tôi từ từ rút ra khỏi áo em, ôm em chặt hơn cho đỡ lạnh, hít hà hương thơm từ tóc em.
– Về nha anh, tối rồi.
– Ừ, chân có đau không.
– Dạ, không.
Hai đứa nắm tay nhau đi xuống đê, cảm giác thật hạnh phúc khi được nắm tay người mình yêu đi trên còn đường ngàn ngày nhớ này.
Về tới nhà ông nội, thì ông bà ngủ hết rồi còn mỗi 2 đứa con chú hương vs người yêu thằng hùng còn thức, và đang nằm trên giường nói chuyện rôm giả, 3 đứa ý ngủ chung một giường, cũng biết ý đấy nhường tôi vs Phương một giường
Tôi cởi bỏ áo khoác ngoài rồi, kéo Phương lên giường ôm em nằm ngủ, đắp chăn kín cho hai đứa đỡ lạnh, chăn thì mỏng đệm thì cũng mỏng nốt, nên cũng hơi lạnh
– Anh ơi, đừng ôm – Phương nói nhỏ cho 2 đứa đủ nghe thấy
– Sao không.
– Nhỡ mai ông bà dậy, mà thấy thì ngại lắm.
– Nhưng anh lạnh lắm, ôm cho đỡ lạnh.
– Vậy cũng được, mai em dậy sớm để tránh ông bà nhìn thấy nha.
– Ừ ngủ đi, không ma bắt giờ.
– Anh đừng trêu em làm gì có ma.
– Có thật đấy, ngày xưa nghe ông bà nói, là ở nhà này đầy ma lảng vảng – tôi nói giọng rùng rợn cho em sợ.
– Anh đừng trêu em, em sợ.
Phương ôm tôi chặt hơn rúc đầu vào ngực tôi, người em run run chắc sợ thật, thôi không trêu em nữa, tôi nhắm mắt lại ngủ một giấc.