Phần 33
Sinh Nhật Phương 6/3
Hôm nay là sinh nhật Phương, chiều nay tôi nghỉ làm để đi chơi với Phương, tôi muốn ở bên em cả ngày hôm nay ở bên cạnh em.
Phương không tổ chức sinh nhật, em nói là “chỉ cần đi chơi với anh là đủ rồi” ừ thì tôi cũng hạnh phúc khi nghe em nói câu nay, nhưng cái khó là hôm đấy đang cháy túi còn mỗi hơn 100k.
Cuối tháng trước lấy lương đưa cho chị Huyền trả nợ, với sinh hoạt rồi, hôm đấy đâu có biết là mùng 6/3 sinh nhật Phương, đến ngày mùng 4 mới biết
Tôi muốn mua một món quà tặng em nhưng không thể, hơn 100k mua được gì, mà chọn đồ cho Phương khó lắm, Phương ghét nhất là đeo trang sức, như khuyên tai, dây chuyền, mọi thứ gì gì tới trang sức em đều không đeo(mỗi cái vòng tay tôi tặng em là em đeo )mà hơn 100k cũng mua được cái gì đâu, thôi đi dạo với em thay cho quà vậy
2h chiều tôi tới nhà em, bác hậu ra mở cửa và bảo “cháu lên phòng đi Phương đang ngủ đấy” tôi lên phòng mở cửa nhẹ nhẹ, bước chân chầm chậm lại giường em rồi ngồi xuống.
Nhìn em ngủ thật đẹp, áo em bị tốc cho tới rốn, tay phải và tay trái gác lên bụng, cái bụng trắng muốt phẳng lì.
Lấy tay vuốt nhẹ má em, rồi vén lại mái tóc đang che trên mắt em, mắt đã cận rồi mà cứ thích nuôi tóc mái dài cơ.
Phương cựa mình rồi chợt mở mắt, chắc em thấy sự đụng chạm, nên em tỉnh dậy.
– Ơ anh – Phương nhìn tôi ngạc nhiên nói.
– Dậy thay đồ, đi chơi.
– Vâng hihi.
Phương bật dậy đi lại tủ mở tủ tìm quần áo thay, còn tôi thì nằm xuống giường, lấy điện thoại em chơi.
Dạo này không có suy nghĩ là không thích con gái mặc váy nữa, ra đường nhìn thấy mấy chị mặc váy nhìn cũng đẹp đẹp, mà nhìn dáng em Phương đẹp thế này chắc mặc váy đẹp lắm nhỉ.
– Mặc váy đi, anh xem thử.
– Dạ hihi
Phương tìm lấy cái váy màu đen rồi cầm vào nhà tắm, tôi lại nằm chơi game tiếp, một lúc sau Phương bước ra, nhìn em cũng đẹp, cái váy dài tới đầu gối, tôi bật dậy nắm tay em đi xuống nhà luôn.
– Anh ơi đi bộ hả.
– Ờ, đi bộ cho thoải mái.
Tôi và Phương lên cầu…. Phương dựa đầu vào vai tôi, vai tôi gầy và nhỏ quá, không đủ lớn để che chở cho em, nếu như giờ có thể quay lại ngày xưa tôi thề 1 ngày sẽ ăn 3 4 bát cơm để cho béo lên.
Phương đưa tay lên, không biết em đưa tay lên làm gì nữa, em nhắm mắt lại, chắc là em cảm nhận một cơn gió không biết từ đâu thổi tới.
Tôi thật vô dụng và chán nản, sinh nhật em mà tôi không mua nổi được một món quà tặng em, haizzz.
– Anh xin lỗi.
– Xin lỗi gì cơ.
– Sinh nhật em, mà anh chả đủ tiền mua quà tặng em.
– Hì không có gì đâu anh, em hiểu mà.
– Ừ.
Em không giận tôi, nhưng tôi vẫn cảm thấy chán nản ghê gớm, tôi nhắm mắt suy nghĩ về tương lai của mình, nếu tôi mà không đỗ đại học thì tôi sẽ làm gì để nuôi em, không lẽ đi làm phụ hồ xuốt à, tôi thề khi nào tôi lớn hơn khi tôi đi làm kiếm được nhiều tiền hơn, tôi sẽ mua một đống quà về tặng em
Chiều hôm đó tôi và Phương đi hết nơi này tới nơi khác, mỏi chân thì nghỉ ở ghế đá vỉa hè, hết mỏi rồi lại đứng dậy đi tiếp.
Ngồi trên vỉa hè thỉnh thoảng lại có những chiếc lá vàng úa bị gió thổi rơi xuống đầu hai đứa vậy là tôi lại có công việc mới, ngoài việc ôm em tôi còn có việc là nhặt những chiếc lá rơi vào đầu hai đứa nữa
6h tối hai đứa ai cũng đói, nên đi vào quán phở ven đường gọi 2 bát phở ăn, 2 bát phở bò mang ra, tôi đang đói nên mặc kệ tất cả lấy đũa gắp ăn luôn
– Túi anh còn bao nhiều tiên.
– Hơn 100k.
– Tí em trả cho nha.
– Thôi để anh trả cũng được.
– Ứ em trả anh giữ lấy tí mua kem cho em nữa hihi.
– Ừ.
Ăn xong Phương tính tiền còn tôi ngồi nhìn em đưa tiền, hai đứa nắm tay nhau ra quán phở, trên đường tôi ghé vô quán kem mua cho em một hộp kem vị socola, tôi thì không thích anh kem nên chỉ mua một hộp cho em.
Hai đứa ra vỉa hè ngồi, Phương ngồi xúc kem ăn thỉnh thoảng em lại đút cho tôi vài miếng, tôi thì chúa ghét ăn kem, nhưng vẫn phải ăn cho em vui.
– Anh vẫn còn tiền nè, tí ăn gì không anh mua cho.
– Dạ thôi hì.
– Hôm nay sinh nhật em mà, ăn kem hay ăn gì nữa thì bảo anh, anh đi mua cho.
– À em thích ăn cái này này.
– Cái gì.
– Đây.
Phương vòng tay qua tôi, ghì đầu tôi xuống, hôn ngấu nghiến môi tôi, tôi hơi bất ngờ một chút, rồi cũng khẽ nhắn mắt lại mà đáp lại đôi môi mỏng ướt.
Tôi vòng tay qua eo em ôm chặt lấy em, mặc kệ mọi thứ buồn phiền kia,
Tôi hoà mình vào nụ hôn em dành cho tôi, cảm giác thật tuyệt khi hôn người mình yêu.
Phương mút nhẹ lấy đôi môi của tôi, thỉnh thoảng em lại cắn nhẹ nhẹ lấy môi tôi, lưỡi em chạm nhẹ lên môi tôi, tách nhẹ lấy bờ môi tôi, lưỡi em như một con rắn ngọ nguậy trong miệng tôi.
Hai cái lưỡi chạm nhau, một dòng điện lại chạy qua người tôi, hai cái lưỡi hoà lấy nhau, mơn trớn lấy nhau, lần đầu tiên từ khi yêu em, tôi mới thấy em chủ động đưa lưỡi vào miệng tôi trước.
Tay tôi như vô thức, tôi không kiềm chế được cánh tay của tôi nữa, tay tôi di chuyển từ cái bụng thon ngọn của em rồi từ từ nó chạm vào bầu ngực của em, Phương khẽ giật mình, bàn tay tôi run run, người tôi toát mồ hôi đầm đìa, khi chạm vào ngực em, cảm giác thật khó tả.
Thấy Phương không có ý định là đẩy tôi ra, tay tôi bắt đầu bóp nhẹ quả đồi em, quả đồi của em to tròn mềm mại, tôi cứ xoa nắn bên này rồi bên kia, đầu óc tôi giờ toàn những suy nghĩ đen tối, tôi hôn mạnh đôi môi của em hơn.
Được voi đòi hai bà chưng, tay tôi không xoa nắn hai quả đồi núi của em nữa, mà khẽ từ từ đưa xuống dưới, chạm nhẹ vào đùi em, làn ra trắng mịn, tay tôi dần dần luôn vào váy em, khi chạm được vào thứ đó, tôi mở mắt ra xem cảm giác của em ra sao, em khóc nước mắt em đang chảy đầm đìa.
Em không muốn cho tôi sờ vào thứ đó thì tại sao em không đẩy tôi ra mà tát cho tôi vài phát cho tôi chừa, tại sao em lại phải chịu đựng, tại sao em lại phải chiều tôi, tại sao em lúc nào cũng suy nghĩ cho tôi hết mà không lo gì tới bản thân.
Em từng nói là em muốn giữ tới khi nào kết hôn, vào đêm động phòng em mới cho tôi chạm vào những thứ đó của em, vậy giờ tại sao tôi đang chạm vào thứ đó tại sao em không đẩy tôi ra, tại sao em lại phải chiều tôi hả TẠI SAO.
Phương luôn làm theo cảm nghĩ của mình, em chưa bao giờ lo cho bản thân cả, em hi sinh đủ thứ cho tôi, em rất chiều tôi, như một người mẹ nuông chiều con vậy.
Tôi hận mình, hận mình đéo hiểu được cảm xúc của em, em hi sinh ước mơ của mình để thi trường đại học của tôi sau này tôi mới biết là em, không muốn tôi buồn, không muốn tôi ngày nào cũng thấp thỏm sợ mất em, nên em phải thi cùng trường với tôi, để cho tôi đỡ buồn.
Thỉnh thoảng tôi cũng bảo em là hãy lo cho bản thân mình, nhưng em nghe rồi lại bỏ ngoài tai em, có lần 2h đêm tôi ngẫu hứng nhắn tin nói nhớ em, thấy em không rep lại tôi cứ tưởng em ngủ rồi, thì ra không phải, em đạp xe đạp tới nhà tôi, gặp tôi, lúc đó tôi chỉ biết ôm em ngoài cổng và mắng em.
Thấy em khóc, tôi chợt bừng tỉnh rút tay ra khỏi váy em, em áp mặt lên vai tôi thút thít khóc.
– Anh xin lỗi.
– Dạ hức.
– Em không muốn thì sao không ngăn anh lại.
– Anh muốn mà hức, anh thích thì em cho anh đấy hức.
Tôi ôm chặt em vào lòng áp mặt vào mái tóc có mùi hương quyến rũ, tôi là thằng đáng chết chỉ biết làm theo suy nghĩ của mình, mà không lo gì tới em.