Phần 36
9H tối Phương khẽ cựa mình rồi tỉnh dậy, em mở mắt nhìn thấy tôi, rồibật dậy ngồi nhìn tôi với ánh mắt lạnh băng, mặt em đỏ lừ lên vì tức giận
– Đồ đáng ghét – Phương giơ tay lên định tát tôi nhưng một thứ gì đó giữ bàn tay em lại.
Nếu em nghĩ tôi làm chuyện đó với mẹ em thì em phải cho tôi vài cát tát chứ, sao em định tát tôi rồi lại thôi, tuy em đang rất tức giận nhưng em vẫn thương tôi, em vẫn có một chút tin tưởng tôi không làm chuyện đó
Phương tính chạy nhưng bị tôi ôm chặt lại, em giãy nảy lên cố gắng thoát khỏi vòng tay tôi.
– Nghe anh giải thích đã.
– Bỏ… Ra.. Huhu.. Bỏ tay ra huhu – Phương bật khóc, em vẫn vùng vằng có gắng thoát khỏi vòng tay tôi.
– Anh bị oan mà, nghe anh giải thích đi mà.
– Tôi nhìn thấy hết rồi hức mà anh hức lại còn bảo oan hả huhu.
– VẬY EM THỬ NGHĨ ĐI ANH BỊ NGU À MÀ DÁM LÀM CÁI CHO ĐÓ Ở NGAY NHÀ EM, TÍNH CÁCH ANH THẾ NÀO EM KHÔNG HIỂU À – tôi tức giận hét lên, chắc chị tôi ở dưới nhà cũng nghe thấy rồi, nhưng chị để bọn tôi tự giải quyết.
– Hức… Vậy.. Anh.. Giải thích đi hức – Phương nhìn tôi, chắc em vẫn còn tin tưởng tôi, nên em mới cho tôi được giải thích.
Tôi kéo em ngồi xuống giường, em vẫn khóc thỉnh thoảng em lại lấy tay quệt nước mắt, mấy lần tôi định giơ tay quệt nước mắt giúp em nhưng chưa sờ được vào Phương đã hất ra
– Hức.. Anh.. Nói.. Đi.. Hay hức hông.. Nói được.
Tôi kể lại diễn biến lúc ở nhà em, từ lúc bố em mở cửa tới lúc bị họ hàng nhà em hội đồng. Kể tất tần tật lại cho em.
Phương nghe xong thì im lặng một lúc lâu, chắc em đang suy nghĩ, thỉnh thoảng em nấc lên nghe những tiếng nấc ghẹn của em mà lòng tôi xót xa, tôi muốn ôm em lắm nhưng sợ em nổi giận lên, lại như lúc nãy thì mệt
– Em không tin anh à.
– Không biết – Phương lắc đầu nói.
– Haizzz – tôi thở dài rồi nằm vật ra giường, đến nước này thì tôi cũng chịu rồi, em không tin tôi làm tôi thấy buồn ghê gớm người mình yêu thương nhất lại không tin mình
Mà em không tin là đúng rồi, nhìn cái cảnh tượng kia đến tôi còn chả tin được, huống gì là em, mà người đó còn lại mẹ em nữa
Không lẽ tình cảm của tôi và Phương chấm dứt tại đây sao, tôi biết Phương vẫn yêu tôi, nhưng dù em yêu tôi đến mấy nhưng em cũng không thể chấp nhận được một thằng đã dám làm chuyện đó với mẹ mình, dù là tôi bị oan nhưng giờ biết kêu ai đây.
Tôi không muốn mất em, tôi muốn tình yêu chúng tôi sẽ lâu hơn, à không là mãi mãi, chúng tôi mới yêu nhau chưa tới một năm mà sao ông trời lại đối xử với tôi như vậy, hết lấy đi bố mẹ tôi không lẽ giờ ông tính lấy nốt luôn người yêu tôi hay sao.
Tôi nhìn Phương với ánh mắt buồn rầu, em cũng đang nhìn tôi, chắc em cũng đang suy nghĩ, em đang đau khổ xem nên tin tôi người yêu em, hay là tin tới cái việc lúc trưa.
– Cho em thời gian suy nghĩ nhé anh.
– Ừ.
Em gọi tôi bằng anh là tôi biết em đã hơi tin tôi rồi.
– Nhìn tới cảnh tượng lúc trưa….. – Phương im lặng chắc em không nói được câu đó.
Phương lại bật khóc, nước mắt em lại lăn dài trên má, em rất hay khóc mà người làm cho em khóc là tôi
Tôi ngồi dậy ôm em vào lòng, em áp mặt lên vai tôi khóc nức nở
Thấy thương em thật nhiều, nếu em có thể tin tưởng tôi, tôi và em lại trở lại như những lúc đầu, thì tôi thề sẽ ăn kiêng, mỗi bữa ăn hai bát.
Tôi nâng nhẹ cằm em lên, bốn mắt chạm nhau, mắt Phương nhắm lại, Phương chịu cho tôi hôn, là tôi biết em đã tin tưởng tôi.
Hai đôi môi nóng bỏng từ từ chạm vào nhau, môi em mỏng, môi em ngọt, những giọt nước mắt cứ chảy vào miệng tôi, à không tôi cũng không biết nó chảy vào miệng ai nữa, tôi chỉ biết nước mắt em chảy rất nhiều vị ngọt từ đôi môi em không thể xóa bỏ được vị hơi mặn mặn từ những giọt nước mắt.
Tôi ôm chặt lấy em hơn, lưỡi tôi lại lỏn len tách nhẹ hai môi em, lưỡi chạm lưỡi nụ hôn quá ngọt ngào và nồng cháy.
Rơi môi Phương, Phương vẫn nhìn tôi khóc nức nở, em khóc vì đau đớn hay là hạnh phúc.
– Tin anh đi, anh không làm chuyện đó đâu, anh bị hại thật mà.
– Huhu hức em tin anh mà huhu – Phương ôm chặt lấy tôi.
– Nín đi khóc xuốt rồi – tôi vỗ vai em an ủi.
– Dạ hức.
– Cấm được uống rượu nữa biết chưa, nếu hôm nay mà không có thằng Dũng báo cho anh thì phải làm sao, thanh niên giờ hay lợi dụng lắm
– Dạ em hứa từ giờ không uống hức rượu nữa.
Phương đã nín khóc nhưng thỉnh thoảng em vẫn nấc ghẹn.
Chuông điện thoại của Phương vang lên, Phương với tay lấy điện thoại ở đầu giường, em lưỡng lự một chút rồi nghe máy.
– Dạ con nghe.
– Hôm nay con ở nhà bạn mai thì con về.
– Vâng.
Phương vứt điện thoại ở đầu giường rồi lại vòng tay ra sau lưng tôi ôm chặt tôi tiếp.
– Anh, em đói.
– Để anh xuống xem có gì không anh mang lên cho.
– Vâng hihi.
Tôi bước xuống giường đi xuống bếp xem có gì nấu cho em không, mở nồi cơm ra thấy vẫn còn cơm, rang cơm cho em ăn vậy.
Loay hoay mất 15p mới xong được bát cơm rang lẫn trứng, xúc thì ăn thử thì cũng tàm tạm.
Mang lên phòng cho em, bước chân lên cầu thang thật nhẹ, sợ chị thức giấc.
Mở cửa phòng ra thì thấy em đang sắp xếp lại lại đồ đạc cho tôi.
Tôi đi lại giường ngồi xuống giường, Phương cũng đi lại giường ngồi cạnh tôi em nói.
– Chị Huyền thay đồ cho em hả anh.
– Không anh thay.
– Hả – Phương đỏ mặt nói.
– Đằng nào anh chả được nhìn, coi như ứng trước.
– Ứng cái đầu anh – Phương lấy ngón tay chọc nhẹ vào giữa trán tôi.
– Thôi ăn đi.
– Đút cho em đi.
Ừ thì cũng chiều em, đút từng miếng cho em ăn, em ăn một miếng tôi lại xúc hai miếng ăn, Phương ăn chậm như mèo.
Ăn xong bát cơm tôi mang xuống bếp để đấy, cho chị tôi sáng mai rửa.
Lên phòng hai đứa ôm nhau ngủ, mà phòng tôi lại không có điều hòa, có mỗi cái quạt nên hơi nóng, nhưng kệ, được ôm em nóng đến mấy tôi cũng chịu.
Tôi và Phương lại trở lại như lúc trước rồi, cảm giác thật tuyệt vời khi được người yêu mình tin tưởng.
Ngày mai có một cơn bão đang đón chờ tôi…