Phần 37
Thức dậy vào khoảng tầm 4h30, mở ti hí mắt ra xem, thấy Phương đang lấy tay vuốt tóc tôi, thỉnh thoảng lại nhéo nhẹ má, tai, mũi, miệng tôi, tay Phương áp vào má tôi em nhẹ nhàng mơn trớn má tôi bằng ngón tay cái của mình
Bàn tay em mềm mại như bông, những ngón tay man mát của em cứ nhẹ nhàng chạm vào da thịt tôi
– Dậy đưa em đi ăn sáng – Phương lay lay người tôi.
– Tí nữa.
– Dậy nhanh, em đói rồi.
Bật dậy đi vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt, thay quần áo xong bước ra ngoài.
Phương đang ngồi trên giường nghịch điện thoại tôi, điện thoại cũng chả có tin nhắn của đứa con gái nào khác nên không lo, à cũng có tin nhắn của 191 em mở lên mà đọc, mà Phương cũng không đọc tin nhắn của tôi bao giờ.
– Đi.
– Vâng hihi.
– Mà không đánh răng à.
– Có em đánh rồi mà.
– Không có bài chải cũng đánh được à, lấy móng tay đánh à.
– Em dùng bàn chải của anh mà
– À ừ thôi đi.
Nắm tay em đi xuống nhà thì thấy chị tôi đang ở dưới nhà ngồi xem ti vi, thấy chị tôi em cúi đầu lễ phép chào.
Hôm qua chắc chị tôi cũng biết chúng tôi cãi nhau rồi, tôi nghiệp chị làm chị mất ngủ.
Đưa Phương đi ăn phở, rồi chở em về nhà, tôi đã quá sai lầm khi trở em về nhà, tại sao lúc đó tôi không giữ em lại nhỉ, mẹ kiếp lúc cần thông minh thì không có, lúc không cần thì cứ có, đúng là cuộc đời
…
9h30 sáng, điện thoại thoại tôi đổ chuông, tôi vẫn nhé in câu nói của bác hậu trong đầu, đến giờ tôi nghĩ lại câu nói đó tôi vẫn thấy hãi
– Dạ cháu nghe.
– Cháu tới bệnh viện… Phòng… Đi.
– Dạ có chuyện…. Chuyện gì vậy – tôi ấp úng nói.
– Phương nó cắt tay tử tử – bác hậu bật khóc nói.
Câu nói như sét đánh bên tai, điện thoại tôi rơi bụp xuống đất.
Tôi lao xuống nhà như điên rắt xe phóng như dồ đến bệnh viện.
Tại sao em phải làm vậy, lúc sáng gặp vẫn thấy vui vẻ vậy mà sao chỉ hơn 2 tiếng đồng hồ mọi chuyện lại sảy ra thế này.
Tôi đảm bảo chuyện này là tại bố mẹ nuôi em hết, Cầu mong em không sao, nếu em mà có mệnh hề gì tôi thề sẽ giết chết bố mẹ nuôi em để trả thù cho em.
Đến bệnh viện tôi chạy như điên lên phòng…. Tới phòng thấy bác hậu đang ngồi ở ghế tôi chạy lại chỗ bác hỏi.
– Phương…. Phương… Có sao không bác.
– Không sao đâu cháu, may mà đưa cấp cứu kịp thời.
– Tại sao.. Tại sao Phương lại phải như vậy.
– Sáng nay lúc cháu đưa Phương về được một lúc thì Phương với bố mẹ bắt đầu to tiếng với nhau, bố mẹ Phương bắt nó phải lấy thằng trung(thằng nhà giàu mà tôi nói ở mấy phần trước đó) nếu nó mà không lấy thì bố mẹ nó sẽ kiện cháu vì tội hiếp dâm….
– Cháu không làm chuyện đó đâu.
– Bác biết cháu không làm chuyện đó, Phương nó khóc lóc xin bố mẹ đừng kiện cháu, bố mẹ nó nhất quyết không chịu nên Phương chạy vào bếp lấy dao tự cắt tay mình.
– Cháu vào thăm Phương đi.
– Vâng.
Tôi mở cửa bước vào phòng, thấy bố mẹ em cũng đang ở trong, mẹ em thì khóc lóc cạnh giường con, còn bố em thì ngồi ở ghế.
Bố mẹ em nhìn thấy tôi thì mặt hơi sờ sợ, chắc là do lúc đó mặt tôi dữ quá, rồi bố mẹ em đứng dậy đi ra ngoài.
Tôi ngồi ghế đặt cạnh ở giường, Phương đang nằm trên giường bệnh với bộ quần áo của bệnh viện, môi em nhợt nhạt, tôi ngục đầu vào ngực em nước mắt của tôi chảy ra những giọt nước mắt đau khổ cứ rơi ướt hết áo em.
Từ ngày yêu em chưa bao giờ tôi phải rớt nước mắt vì em, hôm nay là lần đầu tiên tôi rớt nước mắt vì em.
Tại sao em lại phải hi sinh cho tôi làm gì, tha tôi vô tù bóc lịch còn hơn thấy cảnh em nằm trên giường trắng, nhỡ em bị sao…. Thì tôi biết làm sao, em mà có mệnh hệ gì thì tôi sống ở trên đời làm gì nữa.
Tôi và Phương đã hòa làm một, trái tim đã chung một nhịp đập, một trong hai người mà có mệnh hệ gì thì người còn lại chắc chắn không sống được.
Tôi chưa bao giờ làm được việc gì cho em, đến mua cái áo khoác tặng em giữa mùa đông cũng không có tiền mà em cái gì cũng hi sinh cho tôi, tại sao em lại ngốc vậy chứ.
Em làm như vậy, thì bố mẹ em có bắt em phải lấy thằng kia nữa không hả, nhỡ may sự hi sinh của em là vô ích thì sao
Một bàn tay đặt lên vai tôi vỗ nhẹ vai tôi an ủi tôi, tôi ngước mặt lên xem bàn tay đó của ai, là của bác hậu, bác cũng đang đứng cạnh tôi và cũng đang rớt nước mắt.
– Phương không sao đâu, cháu đừng lo.
– Dạ.
…
Ngày hôm sau, tôi vẫn ngồi cạnh giường Phương, tôi không muốn rời xa em lúc nãy, tôi muốn lúc nào em tỉnh dậy em nhìn thấy tôi..
Phương khẽ cựa mình rồi tỉnh dậy, mắt em dần dần mở ra.
– Em em có sao không.
– Em…. Hông.. Anh… Anh.
– Nằm im đi đừng nói gì hết để anh đi gọi bác sĩ.
Tôi chạy ra khỏi phòng đi gọi bác sĩ tới, tôi và 1 bác sĩ nữ đi vào phòng, thấy mẹ em đang khóc lóc xin lỗi em, và hứa sẽ không bắt em lấy thằng kia nữa.
Lúc đầu tôi cứ tưởng mẹ em không thương yêu em, thì ra là tôi đã lầm mẹ em cũng thương em rất nhiều.
Cầu mong mẹ em giữ đúng lời hứa của mình, đừng bắt em phải lấy thằng kia nữa, đừng làm tôi và em phải chịu mọi đau khổ dày vò nữa.
Bác sĩ nữ kia lấy cái gì nhỉ, quên mất tên rồi, hay quên quá, để ở bên ngực trái của em một lúc rồi nói.
– Sức khỏe của cháu tốt hơn lúc trước rồi, đừng làm cháu phải suy nghĩ gì nhé.
– Dạ cảm ơn bác sĩ
Nói xong bà bác sĩ đi ra khỏi phòng, mẹ em vẫn ngồi cạnh em khóc lóc.
– Con mau khỏi nha, mẹ không bắt con lấy trung nữa đâu – tiếng khóc của mẹ em vang khắp phòng.
– Mẹ… Mẹ… Về.. Nghỉ.. Đi – Phương cố gắng nói.
– Không mẹ phải ở đây chăm con.
– Bà về nhà nghỉ đi ở đây có tôi là được rồi – bác hậu nói.
Bác hậu ngồi bảo mẹ Phương một lúc thì bố mẹ nuôi em mới chịu về, trong phòng còn lại mỗi tôi và bác hậu.
– Bác về lấy ít đồ cho Phương, cháu ở đây nhé.
– Dạ vâng
Bác hậu đi khỏi, tôi lại ghế đặt cạnh giường em ngồi, tôi lại ngục đầu vô ngực em khóc.
– Anh.. Nín đi em hông sao đâu.
– Sao em lại phải làm như vậy hả, nhỡ em bị gì thì sao hả, em không nghĩ tới anh à.
– Nếu em không làm.. Như vậy.. Mẹ em sẽ kiện anh, em không muốn anh chịu khổ đâu – Phương thều thào nói.
– Em ác lắm, không chịu nghĩ cho anh gì hết – tôi tức giận nên lỡ mồm nói.
Thấy Phương im lặng tôi ngước đầu lên xem, thấy nước mắt em đang lăn dài trên má, tôi lại ngu thêm lần nữa rồi, tôi xuốt ngày làm em khóc, “tự mày nghĩ đi, Phương ở bên mày, mày lúc nào cũng làm em chịu khổ, vậy mà em vẫn ở bên mày không rời xa mày, em hi sinh cho mày không đòi hỏi mày một thứ gì cả, chỉ cần mày luôn bên em yêu em, thì tại sao mày giám nói em ác à thằng ngu kia”
– Nín đi mà – tôi lấy tay quệt nước mắt giúp em.
– Huhu anh đừng khóc nữa mà huhu.
– Nín đi, anh không khóc nữa, ngoan – tôi hôn lên mắt em để cảm nhận những giọt nước mắt mặn mặn kia.
– Dạ.
– Em nghỉ đi, đừng khóc nữa.
– Em sẽ khỏe lại thôi, anh đừng lo.
– Ừ nghỉ đi.
Phương dần dần chìm vào giấc ngủ, may là em không sao nếu em mà bị gì thì chắc tôi điên mất….
Nếu không có sự hi sinh của Phương chắc tôi giờ đang ở tù bóc lịch rồi, những gì em làm cho tôi, tôi sẽ nhớ mãi….. Cảm ơn em vì tất cả