Phần 46
Ngày hôm đó tôi và em đi chơi khắp nơi, chơi tới trưa thì về ăn cơm rồi ngủ tới chiều đi chơi tiếp.
Tôi và em ở bên nhau tới 9h tối thì tôi rắt xe chở em lên…. Trên đường tôi cố gắng đi thật chậm để được bên em lâu hơn, cảm giác khi sắp phải rời xa người yêu buồn lắm mấy bác à
Phương ngồi sau chỉ đường tới nhà em, giọng nói em buồn rười rượi, tới nhà em tôi dựng xe trước cổng, Phương xuống xe, tôi cũng xuống xe, kéo em vào lòng.
Tôi nâng nhẹ cằm Phương lên, em nhìn tôi, đôi môi hồng mím chặt lại, hình như em đang cố gắng để kìm nén những giọt nước mắt, rồi như không kiềm chế được nữa, em bật khóc, tiếng khóc vang lên trong đêm, từng giọt nước mắt lăn dài trên má, em ngục vào bả vai tôi nức nở nói
– Hức… Không còn em ở bên, hức.. Anh nhớ phải giữ gìn sức khỏe nha.
– Ừ.
– Đừng hút thuốc nữa, hại cho sức khỏe lắm.
– Anh có hút đâu.
– Còn chối, người ta nhìn thấy bao thuốc anh cất trong tủ rồi, ghét nhất mấy người nói dối.
– À ừ.
– Hôm nào mệt thì nghỉ hức… Đừng cố gắng đi làm nhớ chưa.
– Ừ.
– Đừng ăn mì tôm nhiều quá không tốt đâu.
– Ừ.
– Nhớ ăn đúng bữa… Hức… Đừng bỏ bữa đó.
– Ừ.
– Nhớ phải học.. Hức.. Thật tốt đấy.
– Ừ.
– Đừng thức khuya biết không.
– Ừ.
– Huhu em nhớ anh lắm..
Tôi nâng nhẹ cằm em lên, khuôn mặt bé nhỏ, đôi mắt long lanh ướt lệ nhòa, tôi vuốt ve bờ má, lau đi những giọt nước mắt.
Đôi mắt long lanh khép hờ, hàng mi ướt đẫm, dòng nước mắt cứ chảy trên má.
Tôi nhẹ nhàng nhắm mắt lại, chầm chầm tiến sát lại mặt em hơn, hơi thở nhẹ nhẹ của em lẻn lỏn vào khẽ môi tôi.
Môi tôi áp lên đôi môi ngọt ngào của em, Phương vòng tay quanh cổ tôi, đáp trả lại, lưỡi tôi luồn lách nhẹ nhàng luồn vào miệng em, cuốn lấy lưỡi em, lưỡi em ngọt lịm, cái lưỡi ngọt ngào ẩm ướt, một cảm giác ngọt ngào lan tỏa khắp bờ môi, đầu lưỡi ngọt ngào ẩm ướt đang cuốn lấy lưỡi tôi thật chặt
Nụ hôn đau buồn, chứa chan những giọt nước mắt, tôi rời môi Phương, tôi hôn lên đôi mắt đang ướt đẫm lệ kia, vị mặn của nước mắt.
– Anh đi đây.
Không cần đợi câu trả lời của em, tôi ngồi lên xe đề ga phóng đi luôn, đi được một đoạn tôi quay đầu lại, thấy em vẫn đứng đó nhìn tôi, hình như nước mắt em vẫn chảy……..
Tôi phóng xe thật nhanh giữa màn đêm lạnh lẽo, nước mắt tôi chảy ra, tôi khóc, khóc vì đau, tại sao tôi lại phải chịu mọi sự dày vò như vậy hả, gia đình, hay tình yêu, tôi đều phải chịu một sự mất mát.
Bố mẹ mất.
Còn Phương em vẫn ở trên trái đất này, mà tôi lại không được ở bên em, mỗi đứa một nơi, ĐM cuộc đời……
Hết việc bị gia đình cấm cản, đến nỗi Phương phải cắt tay, giờ lại cái việc hai đứa phải rời xa, sau này không biết lại xuất hiện ra cái vụ gì đây….
Thử thách quá nhiều, những ngày hạnh phúc của tôi và em dù cũng là nhiều, nhưng mấy ngày hạnh phúc đó sao bằng được những thử thách trông gai của sau này và sau này nữa……
Ông trời thật bất công, một năm sau tôi gặp em, hạnh phúc thì ngắn mà đau khổ thì nhiều…..
…
Cuộc sống lại trở lại như bao ngày khác, sáng đi học, chiều phụ hồ, tối phục vụ quán cafê..
Tiết sử lớp học sôi nổi nghe cô giáo giảng bài, tôi ngó quanh lớp thấy thằng Dũng đang ngồi ngáp dài, cơ hội trả thù đây rồi, hôm trước nó giám bơm đểu tôi trước mặt em Phương
Tôi đứng phắt dậy, cả lớp ai cũng hướng cặp mặt về phía tôi.
– Em thưa cô bạn Dũng không chép bài.
– Ơ ơ thằng kia.
– Ơ a gì, cô xuống mà xem.
Cả lớp ai cũng nhìn tôi vớiánh mắt gưỡng mộ, còn thằng Dũng thì lườm lườm tôi, giám trêu ôg à.
Cô gái bước xuống bàn thằng Dũng, lật lật từng tranh sách của thằng Dũng.
– Sao em không chép bài.
– Em quên.
– Bạn Dũng vào sổ đầu bài tội không chép bài.
Cô giáo bước lên bàn giáo viên, lật quyển sổ đầu bài rồi cầm bút viết, tôi cười hả hê vì trả được thù, bọn lớp tôi đứa nào cũng nhìn tôi với ánh mắt gưỡng mộ
– Thằng còi ra chơi mày chết với ôg.
– Thằng này ra chơi phải chém – thằng long nói.
Thằng này được giám dọa tôi à, đã thế anh mày đã ra tay thì làm luôn vài đứa cho chúng mày có bạn.
– Em thưa cô bạn long không chép bài – tôi đứng dậy nói.
– Long mang sách lên đây.
Tôi ngồi xuống nhìn nó cười hả hê, nó vừa đi vừa gườm gườm tôi, haha vui thật…
…
Trống ra chơi vang lên, cô giáo bước ra khỏi lớp, bọn bạn lại lên bàn giáo viên chém gió, tôi cũng đi lên nhập cuộc cùng.
– Thằng Hải giám thưa cô giáo, tao giết mày – thằng Dũng nói.
– Anh em tụt quần nó – long nói.
Tôi tưởng bọn nó đùa hóa ra bọn nó tụt quần thật, chục thang đè tôi xuống đất, thằng giữ tay, thằng giữ chân, tôi bị bọn nó giữ chặt không nhúc nhích được.
– Bỏ tao ra, bỏ tao ra, tao mà thoát được tao giết.
– Hahahaha, anh em cởi.
Bọn nó cởi thật, bọn nó cởi thắt lưng của tôi rồibọn nó kéo quần tôi xuống đầu gối, tôi dãy rụa ôi trời ơi, lũ con gái không đứa nào ngăn còn đứng xem nữa, mà còn cười hả hê nữa.
Cửa lớp lại còn mở toang, bao nhiêu con mắt đi qua đều dòm vào bao nhiêu con gái, ôi trời chết em
– Lũ con gái nhắm mắt lại, nhìn éo gì, thả tao ra, không đừng trách tao
Tôi hét mỏi mồm mà bọn nó vẫn cười, đám con gái còn bu lại xem, ôi trời bọn đê tiện.
– Lũ đê tiện, dê xồm, thả tao ra, không tao đồ sát chết giờ, thả tao ra chúng mày tính hấp diêm tập thể à, loan ơi cứu tôi, mấy bà cứu tôi với, còn đứng xem à.
– Hahahaha, giám chơi ôg này.
– Thôi anh em tha nó.
Bọn nó buông tôi ra, tôi lấy tay kéo quần, thắt lưng thật chặt lại, rồi đi xuống bàn úp mặt xuống, quá nhục.
Huhu tấm thân trong trắng của tôi giờ đã được bàn dân thiên hạ chiêm gưỡng hết rồi, tôi còn đâu giám ra đường nữa đây.
Huhu từ lúc lớn(nhớ là từ lúc lớn) tới giờ có mỗi Phương được chiêm gưỡng đóa hoa thuần khiết này, giờ đây cả lớp nhìn thấy, mấy chục cặp mắt đi qua lớp nhìn thấy, thế này tôi làm sao giám ra khỏi lớp đây
Huhu Phương ơi anh có lỗi với em, anh để chúng nó chiêm gưỡng đóa hoa thuần khiết này rồi.
– Thằng còi khóc à.
– Tao ghét bọn mày, kút – tôi ức chế nói.
– Haizz thằng còi có gì phải khóc, lúc tôi bị mất có buồn như nó đâu – con loan nói.
Con này nói như đúng rồi, tôi muốn giữ chỉ để cho mình Phương nhìn thấy thôi, vậy mà cả lũ đàn bà nhìn thấy, thế này làm sao sống được đây.
– Haizz con loan bà nói như đúng rồi, thằng này gay nó giữ mười mấy năm rồi, chả buồn à.
– Lúc tôi bị mất tôi có buồn như nó đâu, mà đây nó chỉ bị cởi mỗi quần.
– Chúng mày đứa nào mà trêu nữa, tao đồ sát chết hết – tôi ngục xuống bàn, nhọ quá không giám ngước mặt lên.
– Thôi anh em kệ nó, chúng mình ra căn-tin chơi đê.
Bọn nó kéo hết xuống căn-tin, ở lớp giờ chỉ còn mình tôi, lũ đê tiện, xàm sỡ người ta còn không xin lỗi gì, Phương ơi anh có lỗi với em.
Tấm thân trong trắng này giờ đã mất rồi, anh cố gắng giữ chỉ để mình em nhìn thấy, nhưng anh không cố gắng được…
Trống trường vang lên, lũ bạn nói chuyện ầm ầm ở hành lang, bọn nó vào lớp lại mở miệng trêu tôi.
– Thằng còi khóc lâu thế.
– Thôi kệ nó gay mà – hậu lớp trưởng nói.
Nhờ cái vụ này mà 3 tiết sau tôi được nghỉ, cô giáo hỏi thì đám bạn bảo là “nó mệt”