Phần 47
Trống trường hết tiết 5 vang lên, tôi lấy cặp ủ rũ xuống sân, đi dưới sân mà được bao nhiêu lời khen.
– Hihi cái ôg bị cởi đồ kia.
– Ừ đâu.
– Kia kia.
– Cái ôg bị cởi quần lúc nãy kìa.
– Ờ đúng rồi bị tụi lớp nó xúm lại cởi đồ, quá nhọ.
Tôi nhục mặt quá chạy thật nhanh ra khỏi trường, lũ bạn thì cười ầm lên.
Tôi lấy xe rồi phóng đi luôn, cầu mong đừng có ai quay video hay chụp ảnh, chỉ sợ mai trên mạng lại có cái video “thanh niên cởi đồ ở lớp” sợ quá, có thì tôi hết đời trai
Về tới nhà, tôi vào bếp pha gói mì tôm, ăn tạm, rồi lên phòng lấy điện thoại nhắn tin Phương vào facebook.
Tôi ngồi bàn máy tính, login facebook, vừa vào đã thấy tin nhắn của Phương.
– Hi anh.
– Hôm nay anh bị đám bạn ức hiếp.
– Hả, anh bị đánh à, có sao không.
– Không bị cái khác.
– Bị gì vậy đừng làm em lo.
– Bọn nó xàm sỡ anh trước lớp, bao nhiêu ánh mắt nhìn thấy, anh tính giữ để cho mình em nhìn, mà không được.
– Trời, vậy mà em tưởng gì làm em lo.
– Thấy người yêu bị xàm sỡ mà không ghen à.
– Hihi có chứ, nhưng mà anh là con trai mà.
– Con trai vs con gái khác gì nhau, anh xem trên mạng thấy mấy đứa con gái bị vậy, khóc như điên.
– Con gái khác ngốc ạ, hihi.
– Thế không giận à.
– không hihi, bạn bè anh đùa thôi mà, với anh là con trai mà.
Cứ tưởng em tức giận hay gì mà còn cười được nữa, chồng bị hấp diêm không an ủi còn cười, đúng là…..
– Vậy anh “ấy ấy” với người khác cũng được hả.
– Anh giám, anh mà làm vậy đừng trách em.
– Ớ bọn kia cởi đồ anh thì em không giận, mà anh làm chuyện đó em lại giận chả hiểu gì
– Hứ hai chuyện khác nhau hiểu chưa, chuyện kia là anh bị bạn bè trêu đùa nên em không giận cho lắm, còn chuyện kia là chuyện khác.
– Khác là thế nào – lúc đó thật sự ngu ngơ chả hiểu gì.
– Anh làm chuyện đó là anh không yêu em nữa.
– Ừ thế anh không làm chuyện đó, thôi anh of đây, bye bye.
Tôi out facebook lên giường nằm ngủ, chiều dậy đi làm, tối tới phục vụ quán cafê, vậy là hết ngày.
…
Đang ngồi học thì chuông điện thoại tôi reo lên, quái khuya rồi còn ai gọi nữa, tôi cầm máy lên xem ai gọi, Phương gọi, có gì mà em gọi đêm thế nhỉ.
– Alô.
– ………. !
– Alô, sao thế.
– ………. !
– Alô
– Ngày hôm nay ta cùng hợp hoan nơi đây.
Mọi người bên nhau ta hát mừng sinh nhât.
Một hai ba ta cùng thổi tắt nến, happy birthday, happy birthday to you.
On this day, all together will be
And we’ll all sing for your birthday.
One two three we blow all the candles
Happy birthday, happy birthday to you.
Happy birthday, happy birthday to you.
And happy birthday, happy birthday to you
– Chúc mừng sinh nhật, anh.
– Ơ hôm nay sinh nhật anh à.
– Hihi, hôm nay 8/9 mà.
– Ừ nhể vậy mà anh quên, mà sao lúc nãy để một lúc mới nghe vậy.
– Em đợi tới 12h mới hát.
– Bày vẽ.
– Em xin lỗi – giọng Phương trùng xuống.
– Xin lỗi gì cơ.
– Sinh nhật anh, mà em không ở bên.
– Ừ.
Hai đứa nói chuyện thêm một lúc thì tôi tắt máy, vừa tắt được 5s thì lại có điện thoại, chị tôi gọi.
– Em nghe, có gì mà gọi nửa đêm thế.
– Lúc nãy nghe điện thoại của ai mà chị gọi mãi không được thế.
– Của Phương, chị gọi em có việc gì thế?
– Hihi chúc mừng sinh nhật em nha.
– Dạ..
Nói chuyện một lúc tôi tắt máy, cất sách tôi lên giường bật quạt ngủ luôn, hôm nay Phương làm tôi bất ngờ, với hạnh phúc ghê gớm.
Nhớ mấy năm trước sinh nhật tôi, chị tôi toàn rắt tay tôi đi chơi loanh quanh, thích mua gì bảo chị, chị mua cho, chứ tôi chưa tổ chức sinh nhật bao giờ.
Năm nay có Phương, tuy Phương không ở bên cạnh tôi, nhưng tôi vẫn cảm thấy hạnh phúc, vì em vẫn nhớ tới ngày sinh nhật của tôi, mà còn đợi tới 12h vừa bước qua ngày mới nữa.