Phần 8
7H thằng Dũng phóng con SH tới đón, chắc lại rình thằng anh nó không để ý để lấy đi tới nhà gái cho oai, chứ làm gì có chuyện bố mẹ thằng này mua cho nó SH.
Ngoài sau xe nó thừ sặc mùi nước hoa, xịt xịt lắm thế, tóc vuốt keo như trai hàn xẻng.
– Sặc quá mày.
– Thơm thế mà mày.
– Mùi kinh như beo.
– Tới nhà em ý, cử chỉ cẩn thận vào, đỡ làm nhục tao.
– Ừ, hỏi vợ cho con trai chả phải cẩn thận à.
Tới nhà em thảo, vào sân thì toàn xe xịn, may mà thằng đệ nó đi SH chứ đi wave thì mất cả mặt, thấy thằng Dũng em thảo chạy ra đón.
– Hi 2 người đến muộn vậy.
– Tại thằng này nè – thằng Dũng chỉ tôi.
– Tại tao, tại mày ớ ớ – thằng Dũng lấy tay bịt mồm tôi rồi nó nói nhỏ.
– Cho bố lấy ít sĩ diện với gái không được à.
– Hì thôi 2 người đi theo mình.
Em thảo đưa 2 bọn tôi ra sau nhà, nhà em rộng thật đấy, tôi cứ tưởng sau nhà em thảo chỉ bé tí thôi, nhưng tôi nhầm rộng lắm.
Hình như khách đến đông đủ hết rồi thì phải, chắc tôi và thằng Dũng là người tới muộn nhất.
Thằng Dũng lại bỏ tôi ngồi một bàn, vì gái nó bỏ anh em thế đấy, một mình tôi bơ vờ ngồi nhâm nhi ly rượu vàng và ăn vài cái kéo.
– Mẹ hôm nay có kình địch mày ới – thằng Dũng lại chỗ tôi nói.
– Ừ thằng nào.
– Kia kìa.
Tôi nhìn theo hướng nó chỉ, thì thấy thằng nào ăn mặc rất lịch sự, nhìn khá là bảnh trai so với thằng Dũng thì thằng này đẹp trai hơn thằng Dũng khối, nó tên hiếu.
Một lúc sau thằng hiếu cầm trên tay bó hoa hồng tiến lại chỗ em thảo qùy xuống và nói“làm người yêu anh nhé” những người xung quanh thấy vậy ai cũng vỗ tay bốp bốp miệng hô“đồng ý đi đồng ý đi” trừ thằng Dũng.
Thấy vui quá tôi cũng vỗ tay miệng nói “đồg ý đi” vừa rứt câu thì thằng Dũng đã vả bốp phát vào mồm tôi và nói.
– Phản à mày.
– Ờ tao nhầm hehe.
Tôi lại vỗ tay nhưng đổi câu nói là “tạch đi tạch đi” nhưng không giám gầm to chỉ đủ cho tôi và thằng Dũng nghe, sợ bọn kia nghe thấy lại bị ăn gạch thì chết.
Để ý sắc mặt của em thảo, mặt em đỏ như gấc, chắc thấy em ý lâu trả lời quá nên thằng hiếu lại nói tiếp câu nữa “sao vậy em, làm người yêu anh nhé” em thảo phán một câu mà nghe mãi cũng thấy đau.
– Xin lỗi em có người yêu rồi.
– Đấy em ý có người yêu rồi, đâu đến cửa mày – tôi ghé tai thằng Dũng nói.
– Ừ – nó ủ rũ nói.
– Đường còn dài, gái còn nhiều – tôi vỗ vai an ủi nó.
Thằng hiếu nó đứng lên, mặt méo xệch hỏi lại em thảo câu nữa “em đùa ai, anh có thấy em dẫn người yêu về đây đâu.
– Kìa kìa.
– Nó chỉ ai đấy nhỉ – tôi hỏi thằng Dũng.
– Không biết đằng sau tao có thằng nào nữa đâu.
– Chắc nó bị atsm rồi.
– Ai – thằng hiếu nói.
– Anh kia kìa – em thảo chỉ về phía thằng Dũng.
Thằng Dũng chắc cũng hiểu ý nên nó chạy lại cầm tay em thảo, nói bala gì đó với thằng kia một hồi, thì thằng hiếu mặt tối sầm lên, còn thằng Dũng thì miệng cười hớn hở.
Từ lúc đấy buổi tiệc trở nên trầm xuống, không còn tiếng cười như lúc trước, không còn tiếng chửi nhau nữa, không còn những tiếng hát của những đứa yêu đời nữa.
Tôi và thằng Dũng ra về, trông niềm hân hoan của thằng Dũng trên đường nó cứ cười xuốt.
Tôi nhắm mắt để cảm nhận sự yên tĩnh của ban đêm, những cơn gió mát lạnh cứ thổi vào người tôi, đang suy nghĩ miên man thì, đột nhiên tôi và thằng Dũng ngã lăn quay ra đất, cả con xe SH đè vào chân tôi và thằngdũng, tôi cố ngượng dậy dựng xe cho thằng Dũng đứng dậy.
Thì ra là một đám du côn nào đó muốn kiếm sự, trên tay bọn nó thì toàn típ rút.
– Sao bọn mày đánh tao – thằng Dũng nói.
– Mẹ thằng kia(chỉ tôi)mày không có tội kút.
– Ờ thế em cảm ơn nhé, em về đây – tôi nói.
– Bỏ bạn à thằng chó – thằng Dũng lườm tôi nói.
– Mấy anh ý cho tao vs mày về mà, về thôi.
– Tao nói mình mày về mà – anh du côn nói.
– Thế thôi em ở đây.
Rồi bọn nó xông vào đẩy ngã tôi và thằng Dũng xuống đất, tôi chỉ biết ôm đầu chịu trận, bọn này thì chỉ là giang hồ vườn bọn nó chỉ giám đánh vào tay hoặc chân không giám đánh vào đầu.
Tôi cảm thấy có một ai đó đè lên người tôi, tôi cố gắng mở đôi mắt ra xem đó là ai, thì ra là thằng Dũng nó hi sinh thân mình để chịu đòn cho tôi, tôi cố gắng dùng sức lức ở cánh tay để đẩy nó ra, nhưng mà nó ôm chặt quá tôi không thể nào, đẩy được nó ra.
Trên thế giới này, tình bạn thiêng liêng nhất là khi chúng ta biết hi sinh cho nhau, ngoài những người thân trong gia đình của mình, thì chúng ta còn có những người bạn, những người anh em biết hi sinh, những người anh em dâng hiến cả bản thân của mình để đỡ đòn cho người bạn của mình.
Bọn nó đánh chán cũng bỏ đi, bọn nó bỏ đi thì thằng Dũng mới chịu buông tôi ra nó nằm vật ra đất, tay nó chảy rất nhiền máu.
– Con bà mày, sao mày đỡ đòn cho bố – tôi quát.
– Người mày gầy còm thế kia sao chịu được típ – nó vừa nói vừa thở hắt ra.
– Con mẹ.
– Với lại tao không muốn mày chết trước tao, mày mà ngất thì thằng nào đưa con xe SH của tao về.
– Lên viện.
Tôi dựng xe máy rồi lại chỗ nó rìu nó dậy, tôi cũng đau, đau lắm, nhưng tôi phải cố chịu đựng nỗi đau đấy, vì ở đây còn có người nặng hơn tôi.
Tôi phóng xe thật nhanh xé, để tới bệnh viện cho kịp lúc, thằng Dũng nó tựa hẳn người vào người tôi, những hơi thở nặng nhọc của nó, tôi có thể nghe dõ được những tiếng thở hắt đó.
– Cố lên nha mày, đừng chết – những câu nói đó luôn lặp lại trong miệng tôi.
Tới viện tôi dừng xe, mấy thằng bảo vệ ở đấy chắc thấy có người bị thương nên chạy ra giúp, tôi dìu thằng Dũng đi vào trong, một lúc sau thấy y tá kéo xe ra, chắc thằng bảo vệ gọi.
Đặt thằng Dũng lên xe và đẩy tới một phòng nào đấy, tôi ngồi ở ngoài mà đứng ngồi không yên, tôi tức lắm, thù này chắc chắn tôi phải trả, cho bọn nó biết được động vào tôi thì được chứ động vào người anh em của tôi thì sẽ biết tay.
Người tôi cũng đau ê ẩm có mấy lần y tá đi qua bảo tôi vào phòng bôi thuốc, nhưng tôi đâu có hơi rảnh mà vô vì tôi đang lo cho thằng Dũng, tôi sợ, sợ nó có mệnh hệ gì, thì lúc đó tôi biết ăn nói ra sao, tôi không muốn mất đi người anh em này.
Một lúc sau thì cánh cửa phòng cũng mở ra, bác sĩ bước ra tôi chạy lại hỏi.
– Bạn cháu có sao không bác.
– Không sao đâu cháu, chỉ bị gãy tay thôi – gãy tay mà không sao, vãi cả bác sĩ.
Tôi đi làm giấy nhập viện cho nó, rồi chạy lên thăm nó, nó cũng đã được chuyển vào một phòng riêng nào đó, vào phòng tôi nhìn nó, nhìn người anh em đã vì tôi mà thành như vậy, tay nó đang chuyền nước.
Tôi lấy điện thoạicủa nó ấn số gọi bố mẹ nó.
– Alo, sao đi chơi lâu về vậy con – mẹ thằng Dũng nói.
– Dạ cháu là Hải đây.
– Hải à cháu, sao đi chơi lâu về vậy.
– Dũng đang ở bệnh viện…. Phòng….
– Sao… Sao.. Con.. Bác.. Lại… Ở.. Viện – mẹ nó ấp úng nói.
– Dạ bị té xe ạ – tôi không giám nói là bị đánh.
– Bác.. Lên.. Liền.
Một lúc sau thì mẹ và anh nó lên, mẹ nó thì ngồi cạnh giường của nó và khóc, tiếng khóc của một người thương con.
Anh dương bảo tôi ra ngoài lan can nói chuyện.
– Ai đánh nó thế – anh dương nói.
– Bị té xe mà anh.
– Té xe mà thế kia à, nói đi ai đánh nó.
– Em cũng chưa biết nữa, em cũng đang thắc mắc nè.
Lúc đấy tôi chưa sách định là ai đánh tôi và thằng Dũng, nhưng thằng hiếu thì tôi cũng nghĩ là nó sai người hại bọn tôi, nhưng vẫn chưa chắc chắn, làm gì cũng phải bình tĩnh…….