AH…. không ổn rồi con ơi…
Mẹ Dương Huyền của tôi ôm bụng dưới, dùng tay đẩy người cho tôi tỉnh dậy.
UHm…mẹ…
Tôi vẫn còn buồn ngủ, mắt lim dim quay sang xoa đầu mẹ rồi vòng tay ôm nàng vào lòng định ngủ tiếp.
Không, dậy đi…bắt đền con đấy…
Sao thế hở mẹ? – Tôi vẫn còn nhắm mắt hỏi.
Mẹ tôi bực mình đẩy người tôi lần nữa mà mắng:
Mở to mắt ra mà xem đi này…bắt đền con đấy…
Hả ..hả….
Tôi bị cái đẩy của mẹ làm cho mở mắt ra, tôi thấy trước mắt tôi là ngón tay trỏ của mẹ, ở trên đầu ngón tay có dính chút trắng trắng nhầy nhầy. Nhưng vẫn không hiểu chuyện, tôi hỏi
Có chuyện gì thế hở mẹ…
Chuyện gì nữa… con lại xuất tinh vào trong mẹ rồi… hix…
Hả… rõ là…mẹ nuốt hết dùm con rồi cơ mà…
Chưa kịp mút hết cho anh thì anh đã hùng hục rút ra rồi lại nhét vào trong …ấy của mẹ rồi…huhuh… hôm nay nguy hiểm lắm đấy… ngày rụng trứng của mẹ.
Ôi mẹ ngoan… biết sao bây giờ…. Hay để con chịu trách nhiệm nhé.
Cười hề hề, tôi ôm mẹ chặt hơn, còn nàng, có vẻ như muốn được hơi ấm của đàn ông mà làm nũng nên rúc sát vào người tôi hơn nữa, làn da mịn màng của mẹ dính sát vào người tôi hơn, hơi thở ấm áp phả vào cơ thể đang cởi trần của tôi.
Trách nhiệm cái con khỉ nhà anh ấy… – Mẹ nói vọng ra khi vẫn đang rúc vào trong người tôi.
Dậy đi mua thuốc cho mẹ… – mẹ tôi làu bàu nói.
Ôi mẹ… muộn thế này rồi, còn ai bán thuốc nữa.
Tôi ngó lên đồng hồ, duệch, tưởng là gần sáng tới nơi rồi. Hóa ra mới có 10h30 tối. Đúng là, có lẽ tôi mới chỉ chợp mắt được có 30’. Thấy vẫn còn kịp, tôi đành hôn mẹ 1 cái rõ kêu rồi đứng dậy mặc quần áo. Tôi vừa đi ra cửa vừa nói với mẹ:
Mẹ chờ đây nhé… con đi mua về rồi… mẹ con mình an tâm lại làm tăng nữa nhé…hehehe
An tâm cái khỉ nhà anh ấy…xéo nhanh đi…
Một cái gối từ giường bay tới kèm theo tiếng gầm gừ của mẹ, tôi bèn né người rồi cười hô hố chạy ra khỏi phòng…
15’ phút sau tôi mới về tới nhà. Thực ra, hiệu thuốc thì ở dạy phố cạnh nhà cũng có mấy tiệm, đều vẫn mở cửa hết vì tiệm bán thuốc luôn luôn mở muộn. Nhưng vì lý do an toàn và bí mật nên mẹ con tôi toàn phải chạy đi xa tít tắp mới dám mua. Chứ không mà gặp người quen thì lộ hết bí mật còn gì…
Trên đường đi về nhà, tôi mới sực nhớ ra máy tính của mình vẫn còn mở.
Chết cha…nhỡ mẹ tò mò mở ra thì toi mất…
Hơi lo vì sợ mẹ thấy 1 đống ảnh lung tung trong máy tính của mình (thực chất là toàn hình của mẹ, rồi cả mấy cái video nữa…) nên tôi tăng tốc về sớm hơn. Thực ra thì tôi chưa xem hết, cũng chưa biết trong đó có 1 cái video cực kỳ quan trọng nên cũng không tới mức lo lắng lắm. Cùng lắm thì mẹ cũng chỉ biết thêm cái hội giáo viên hâm mộ mẹ mà thôi, chắc lên trường sẽ khó xử hơn mọi khi một chút … Tôi chỉ nghĩ tới vậy.
Cạch…
Cửa mở và cái viễn cảnh tôi tưởng tượng đã đập vào trước mắt. Mẹ tôi, nàng đang yêu kiều quấn mình trong cái khăn tắm và đang ngồi trước cái máy tính của tôi, chăm chú click chuột theo dõi cái gì đó.
Ôi chết mẹ rồi… nhớ mẹ lại hiểm lầm chuyện gì thì chết.
Lúc này tôi cảm thấy hơi hối hận chút vì quên tắt máy tính. Mẹ tôi, nàng đang chăm chú theo dõi máy tính, nhưng tiếng mở cửa “Cạch” đã thông báo cho nàng biết là tôi đã về. Mẹ tôi, từ từ quay đầu về hướng tôi… với con mắt trợn trừng… giận giữ….
……..
Dũng… lại đây mẹ nói chuyện…
Ực – Tôi nuốt nước bọt sợ hãi. Có lẽ mẹ giận rồi..
Tôi gãi đầu gãi tai, đi tới gần bên mẹ. Nhìn cái bộ dạng kia thì chắc mẹ tôi đã xem file trong máy tính rồi. Nhưng đầu óc thông minh và tính vi của tôi có thể bình tĩnh phán đoán được một chi tiết.
Mẹ tôi vừa mới tắm xong, có nghĩa là thời gian ngồi xem máy tính chưa được lâu, mà file thì rất nhiều. Tôi ngồi xem cả tối còn chưa hết, nói gì là mới có 5 phút đồng hồ. Vì thế nên tôi cảm thấy không có sợ hãi gì hết mà con hứng thú xem mẹ tôi phản ứng thế nào…
Quả là không ngoài dự đoán khi mẹ tôi quay sang chỉ tay vào máy tính, tay kia thì véo tai tôi kéo lại gần rồi mắng:
Này này…cậu con của mẹ có phải là … biến thái không hả ..Hả ?
…
Có phải là con… yêu mẹ quá rồi không ? ..có nhất thiết phải như thế không ?
Rồi mẹ ngước nhìn tôi với ánh mắt vừa thương xót vừa yêu thương, nàng nói:
Mẹ là …của con rồi cơ mà… mẹ hiểu tình cảm của con… mẹ biết con yêu mẹ nhiều lắm… Nhưng không nhất thiết phải sưu tập ảnh chụp trộm của mẹ có được không ?… Ngày nào con chẳng được ngắm mẹ…. Thậm…thậm chí… bất cứ khi nào con muốn…
Ôi, mẹ yêu của tôi. Cách mẹ ngại ngùng nói ra chuyện đó với tôi thật là tuyệt vời. Thế mới hiểu nàng yêu tôi tới mức nào…
Mẹ lại nói tiếp:
Thế… thế nên… đừng làm như vậy nhé… mẹ sợ con…sợ….
Tôi mỉm cười hỏi mẹ:
Sợ gì hả mẹ…
Sợ…sợ con biến thái lắm….
Hahahahahhaa…
Tôi rú lên cười sằng sặc vì không nhịn được nữa. Mẹ tôi thì ngạc nhiên ngẩn người ra rồi sau đó sợ hãi vì nghĩ tôi sốc quá mà phát điên. Mẹ ôm chặt lấy tôi mà nói:
Đừng… đừng làm mẹ sợ nhé… sao lại cười như thế… trời đất ơi… con tôi phát điên rồi…
Có lẽ vì dạo này xem nhiều phim tâm lý quá nên cô nàng đâm ra ảo tưởng như thế đấy…
Sau rồi, tôi mới dừng cười, ôm mẹ đặt xuống giường rồi từ từ vừa bóp vú mẹ vừa giải thích:
Mẹ à…ảnh trong máy tính đấy không phải của con đâu…
Hả… sao thế được, vậy thì của ai chứ… con không được chối đâu, hừ!!!
Thật mà… chuyện là thế này…
Thế rồi tôi kể lại chuyện nhặt được cái Camera của ông giáo tin, nhưng không nói đến việc nhặt ở sân trường mà chỉ bảo là ông giáo này để quên ở trường. Rồi sau đó tiện thể kể luôn cho mẹ tôi nghe về sự tồn tại của cái hội gọi là “hội hâm mộ cô giáo Dương Huyền”.
Các bạn nghĩ là tôi nên giấu đi, đương nhiên tôi không nghĩ thế. Mẹ tôi có quyền được biết chứ, mặc dù như thế thì khi lên trường mẹ sẽ phải chú ý hơn trong ăn mặc và đi đứng nữa, như vậy cánh giáo viên và học sinh ở trường sẽ thất vọng lắm đấy. Nhưng kệ chứ, tôi không muốn người ta soi mói mẹ tôi nhiều như thế. Nhất là sau vụ lão Tú, tôi biết nhiều người cũng không thể kìm được thú tính trong người. Biết đâu có một ngày mẹ tôi bị hại thì làm sao…
Mẹ vừa chăm chú nghe tôi kể, lúc thì vẻ mặt có vẻ giận dỗi lắm, nhưng có lúc thì nàng cười mỉm đầy lòng vị tha. Vì ở trường, mấy ông giáo đối xử với mẹ tốt tới mức nào thì mẹ tôi cũng biết, vì thế, nàng không có giận gì cho lắm. Người ta có quyền được thưởng thức cái đẹp mà. Vì không ai làm gì quá phận thì mẹ có thể tha thứ được…
Tôi thì thầm thở phào may mắn, thấy bộ dáng chăm chú, tay mân mê dương vật của tôi mà mẹ vừa nghe tôi kể chuyện thật là thú vị. Như vậy ít nhất là mẹ chưa xem tới mấy cái Video bí ẩn của nhà trường mà ông giáo Tin đã quay lại. Nhất là cái Video bắt quả tang thằng Hoàng chịch nhau với con đĩ Hằng Hana ở trường. Chắc người “ngây thơ và trong sáng” như mẹ tôi sốc lắm…
Tiếp theo sau đó, tôi lại được nắc dương vật vào trong lồn mẹ tôi một lần nữa, trogn sự càu nhàu than vãn của mẹ:
Lại nữa… Lần sau mẹ không uống thuốc nữa đâu đấy… haiz… có lẽ tôi đi đặt vòng luôn cho yên tâm…
……………………..
Sáng sớm hôm sau, tôi tỉnh dậy khi mặt trời đã bắt đầu nhô lên. Điều đầu tiên tôi lầm bẩm là:
Đậu mẹ, lại quên không tắt máy tính rồi….
Mẹ tôi, nàng vẫn đang cuộn tròn trong cái chăn mỏng, 2 tay ôm lấy người tôi mà ngủ trông rất ngon lành. Thoát trông mẹ đẹp như nàng công chúa ngủ trong rừng vậy… chẳng hiểu sao mẹ tôi lại trẻ như vậy được nữa.
Mẹ…mẹ… dậy thôi… 6h rồi…
Uhm… Anh yêu…để thêm chút nữa đi nào…
Đoệch!!!!!!!!!!!!!
Thề với các bạn luôn, khi nghe giọng nói ngãi ngủ của mẹ gọi tôi là anh yêu thì tôi sướng khỏi phải nói, cảm giác hạnh phúc vl luôn, nhưng nó chỉ được một chút khi mà cái đầu óc quá thông minh của tôi nhận ra ngay vấn đề. Đó là mẹ tôi không bao giờ nói như thế với tôi cả, có lẽ nàng nhầm theo thói quen khi ngủ cùng với bố. Nhưng tôi kệ, đã thế trêu tới bến luôn:
Em yêu… được rồi…để em ngủ thêm 5 phút nữa thôi nhé. Anh dậy trước…hihihihih
Tôi không nhịn được cười khi nói với mẹ như thế. Cảm giác như đôi vợ chồng với mẹ thật sướng biết bao, chẳng kích thích gì mà con cu của tôi cửng lên hết biết luôn.
Mẹ tôi vẫn còn đang ngái ngủ, nghe thấy tôi nói vậy thì chỉ ậm ừ nhai nhóp nhép trong miệng một chút rồi lại nằm yên.
Trời đất ơi, đáng yêu dã man!!!!!! Ahhhh, tôi yêu mẹ tôi quá…
Trong lồng ngực tôi đang thầm hạnh phúc rú lên như thế, cái cách mà nàng như con mèo nhỏ làm nũng thật là đẹp, thật là dễ thương biết bao.
Nhưng rồi, có vẻ như tác động của tôi đã làm ý thức mẹ tỉnh dần, bỗng nhiên đang nằm ở yên mẹ tôi bật dậy bất thình lình, đỏ mặt nói lớn:
Ê…con láo…ăn gian nhé… em yêu nào hả ? dám rình lúc mẹ ngủ mơ nói như thế à ?
Ối… mẹ làm con .. hết hồn…. Ai bảo mẹ gọi con là “anh yêu” trước.
Mẹ nhầm!!!! – Nàng đỏ mặt nói
Kệ, mẹ nói thế thì con đáp lại thôi…hehehe… thiệt thòi gì đâu nhỉ ?
A… hư nhỉ ? dám xưng hô như thế với mẹ lần nữa là ăn đòn đấy…
Thấy cái bộ dáng dễ thương đó, tôi bất chấp tất cả mà trêu nàng cho nàng càng xấu hổ càng vui. Nghĩ thế tôi nói:
Kệ con.. Em yêu…em yêu…em yêu… đấy…. Làm sao nào…hehhehehe
Bốp….
Mẹ quăng gối vào mặt tôi, sau đó nhào lên định cào cấu, véo cho bõ ghét…
Hahahahah…ối…đau
Đứng lại…hư…láo này…hỗn này…
Á aaaaaaaaaaaaaaaaa…!!!!!!!!!!!
Một buổi sáng sớm vui vẻ với căn nhà hạnh phúc của 2 mẹ con tôi như thế đấy….
……………………
Nhanh xuống đi học nào con !! – tiếng mẹ tôi gọi vọng lên.
Tôi vừa mới mặc quần áo xong, vội vàng túm lấy cái balô nặng chịch toàn sách vở lên vai. Đang định đi xuống nhà với mẹ thì chợt nhớ tới cái máy ảnh của ông giáo tin ở trên bàn. Tôi đứng ngẫm nghĩ một lúc rồi cuối cùng tặc lưỡi cầm lấy nó nhét luôn vào balô:
Đằng nào thì cũng phải trả thầy ấy mà… – Tôi quyết định như vậy.
7h kém 15 thì 2 mẹ con đã đi tới trường. Hôm nay mẹ tôi mặc bộ công sở với cái juyp xẻ tà lên đùi trông thật là khiêu dâm. Tôi tranh thủ lúc ở nhà xe không có ai liền cúi xuống sờ đùi mẹ 1 cái, nhưng cô nàng phản ứng giận dữ ngay, sợ bị người khác trông thấy mà hehehêhe… chuyện này tôi cũng đành chịu.
Tôi chia tay mẹ ở chân cầu thang tầng 1. Định bụng nhờ mẹ đưa cho ông giao cái máy ảnh nhưng nghĩ lại thấy chuyện tế nhị thế này tốt nhất là đừng để tới tay mẹ tôi, không thì mấy ông giáo mà thấy mẹ tôi cầm cái máy ảnh chứa đầy tư liệu “Quý” thì có mà sợ sun chym lại ấy chứ. Thế là lóc cóc chạy tới phòng chờ giáo viên nhưng có vẻ như ông thầy này chưa đến, cuối cùng tôi đi về lớp học…
2 tiết đầu trôi qua nhạt nhẽo với những lời dọa nạt của thầy cô về cái việc thi tốt nghiệp ghê gớm cỡ nào… Thực ra đối với tôi thì nó chỉ là trò trẻ con, mục tiêu của tôi cao hơn nhiều. Quyết giữ lời hứa trở thành bác sĩ cho bố,mẹ tôi mát mặt. Thế là ngồi ngáp cho tới khi trống đánh báo hiệu giờ ra chơi giữa buổi đã tới. Tôi khoan khoái đi ra hành lang hóng gió cho mát, trời hè đã bắt đầu oi bức từ sáng sớm rồi…
Bỗng nhiên, tôi nhìn từ hành lang tầng 3 xuống và thấy một chuyện quái dị, tuy không bất ngờ nhưng thật khó mà tin được. Đó là…
Phía dưới sân sau của trường có lác đác mấy ông giáo viên lận, ngày thường may ra có mấy đứa học sinh nghịch ngợm mới mò tới chỗ đó, chứ bình thường giáo viên thì hiếm bao giờ thèm đặt chân tới đấy. Nhưng hôm nay, tôi đếm phải tới nửa tá mấy ông giáo viên đang đứng quanh quẩn ở dưới sân sau trường, ai cũng lúi húi như tìm kiếm cái gì đó…
“À, thầy Giang tin kìa rồi” – Tôi thấy trong đám giáo viên đó có cả ông thấy giáo tin, vì thế đoán biết được ngay bọn họ tụ tập ở dưới đó làm gì rồi. Chắc chắn là họ đang tìm chiếc Camera bị đánh rơi. Nhưng kể cũng lạ, cần thiết phải huy động bằng đó người đi tìm không, sao không nhờ học sinh, hơn nữa, mấy ông giáo viên ấu ngày thường cái nhau chí chóe, làm gì mà quan trọng tới nỗi phải huy động bằng đấy người đi tìm nhỉ…
Đó, cái đầu óc thông minh của tôi nghi ngờ rất đúng, nhưng phải nỗi, tôi chẳng thể đánh giá được tầm quan trọng của cái Camera ấy lúc bấy giờ. Vì vậy còn hăm hở chạy về lớp lấy cái Camera trong balô để mang xuống trả cho ông giáo tin, không thì khổ thân mấy ông này mò tìm mà chắc chắn là chẳng bao giờ đạt được mục đích cả…
5’ sau, tôi đã có mặt ở cuối hành lang dẫn ra sân sau. Tôi hướng về ông thầy giáo Tin đang lúi húi tìm kiếm mà gọi:
Thầy Giang ơi, lại đây em bảo này…
Tôi thấy dáng người ông thầy đứng đậy, nghên cổ nhìn quanh quất để tìm kiếm xem giọng nói đó ở đâu, cả mấy ông thầy kia cũng vậy. Cho tới khi họ thấy 1 thằng học sinh điển trai đang đứng ở cửa hành lang tay vẫy vẫy cái gì đó trông quen quen.
Ông thấy giáo tin là người đi tới chỗ tôi đầu tiên. Tôi thấy ông thầy này có cái gì đó khang khác với bộ dáng trước kia. Khuôn mặt gầy hốc hác, quầng mắt trũng sâu như kiểu người bị thiếu ngủ trầm trọng, nhưng nhìn kỹ trong ánh mắt thì lóe lên một cái gì đấy điên dại khó tả được. Nhưng tôi cũng không để ý kỹ mấy chuyện đó làm gì mà chú ý tới cái thái độ bất ngờ của ông thầy quý hóa này giành cho tôi…
Khi tiến tới gần tôi hơn, ông giáo Tin học có vẻ như phát hiện ra trên tay tôi là cầm cái máy ảnh của mình thì như phát rồ lên, tăng tốc chạy như điên tới trước mặt tôi.
Thầy ơi, chiếc Camera này…..
Đưa đây…
Ông thầy giáo ngày thường hiền lành này bỗng nhiên phản ứng mạnh với tôi không ngờ. Bước nhanh như bay tới cho tôi, ông ta không nói không rằng giưt luôn chiếc Camera từ tay tôi ra. Sau đó quay người đi, cúi xuống kiểm tra con máy Camera của mình có ổn không…
Hơi bất ngờ trước động tác sỗ sàng của ông thầy giáo nhưng tôi là phận học sinh, không biết cư xử thế nào trong tình huống này, chỉ nghĩ chắc ông này quý chiếc Camera xin này hơi quá thôi. Nên tôi nói thêm như giải thích cho họ an tâm hơn.
Hôm qua, em nhặt được nó ở ngay đây, chỗ bui cỏ đây này… – Nói rồi tôi chỉ tay ra chỗ đó
Được rồi, cám ơn em…- Ông giáo tin trả lời ngắn gọn nhưng ông ta nói trong lúc quay mặt đi làm tôi hơi phật lòng.
Lúc này, đám mấy ông giáo viên kia bắt đầu tụ tập lại và đi tới. Họ nhìn tôi với ánh mặt dè chừng và nghi hoặc, lúc đó tôi có cảm giác như thế. Họ xì xào bàn tán mà vừa liếc mắt lầm lét nhìn tôi. Còn ông thấy Giang tin kia. Sau khi đã kiểm tra xong cái Camera, có vẻ như là ông này đã tạm thời an tâm phần nào nên bỗng nhiên quay lại tôi và hỏi:
Em đã xem gì ở trong này chưa ? – Ông ta hỏi với ánh mắt mở to trợn trừng nhìn làm tôi cảm thấy áp lực ghê gớm. Đù má, mình là người có ơn với ông ta cơ mà.
Thế rồi, không hiểu sao thấy cái sự điên dại trong ánh mắt của ông thầy làm tôi hơi sờ sợ, nên tôi mới không nói thật mà thành ra chối đẩy hết mọi thứ. Tôi nói:
Dạ…ơ…dạ chưa… em để nó trong cặp suốt từ hôm qua, chưa động vào bao giờ đâu ạ….
Thấy tôi như vậy, có lẽ ông này cảm thấy như vậy là ổn rồi. Ít nhất họ biết là tôi có lẽ chưa xem được cái bí mật trong đó, vì nếu tôi xem và biết thì chắc chắn phản ứng sẽ không như bây giờ. Vì thế, ông giáo tin đột nhiên xoay người, cầm cái Camera đi thẳng không nói năng gì cả, cũng không chào tạm biệt tôi, đằng sau nhóm mấy ông giáo viên đi qua chỗ tôi mà mắt nhìn chằm chằm vào tôi bộ dáng soi moi lạ lùng..
Thật khó hiểu cái ngôi trường này….