Không ổn nữa rồi…quá muộn rồi, tôi lo sợ khi nghĩ tới điều đó. Mẹ… mẹ Dương Huyền thương yêu của tôi, chắc chắn là vì muốn tìm ra được nguyên nhân đoạn video đó để minh oan với tôi mà đã tới khu nhà thí nghiệm ở trường vào giờ này rồi.
Mẹ ơi…. Con xin lỗi…con xin lỗi…
Trong lòng tôi đang đầy lo lắng và hối hận. Lẽ ra tôi phải tin tưởng mẹ hơn chứ… khốn nạn thay.
Vừa tự trách mình tôi vừa chạy ra đầu phố. Lúc này đã thấy mấy ông già đang lúi húi ở đầu ngõ. Hôm nay không đánh cờ nữa mà theo lời hướng dẫn của ông Khải lé, họ đang làm cái gì đó. Ông thì vác gà ra thịt, ông thì đi mua giấy bồi, mua nhang, tiền giấy … Tôi không có thời gian hỏi họ làm gì nữa mà nhảy vào trong nhà ông Khải gào to:
Ông ơi, không ổn rồi. Không kịp chuẩn bị gì nữa đâu, ta phải đi thôi!!
Vừa cầm bát bát và con dao định cắt tiết gà, ông Khải lé đi từ bếp ra dừng lại, nhìn tôi ngạc nhiên hỏi:
Ơ hay, chẳng bảo là để mai hẵng đi hả. Trời đã tối rồi, không phải giờ tốt đâu mà đi
Tôi vừa thở vừa vội vàng nói:
Không được đâu ông ơi, mẹ con… mẹ con có lẽ đã xảy ra chuyện rồi.
Sao ?? mẹ mày ở đâu rồi ? chưa về nhà à ? – Ông Khải vội vàng hỏi
Vâng, không liên lạc được với mẹ con nữa rồi. Điện thoại không gọi được, hơn nữa… hơn nữa, có lẽ mẹ con đang ở cái chỗ đó, cái khu nhà trong đoạn video ấy…
Trời đất, hỏng bét rồi. Sao mẹ mày lại ở đấy, sao dại thế ?
Huhuhuhuuh, tại cháu…tại cháu cả… Cháu đã cãi nhau với mẹ, và có lẽ mẹ cháu vì không muốn cháu hiểu lầm nên đã quyết tâm tới chỗ đó để tìm thực hư như thế nào… Mà giờ này đã không nghe máy nữa…. Không khéo đã xảy ra chuyện rồi…
Không xong rồi, phải đi mau…
Ông Khải lé nghe thấy tôi nó thế thì cũng thấy cuống cả lên rồi, không biết mẹ tôi đã bị cái thứ gì đó cùng cái hội giáo viên biến thái đó đã làm những gì rồi. Tôi không còn thể chần chừ được nữa, nói luôn:
Không còn thời gian gọi xe nữa đâu, cháu về lấy xe máy đi tới đó trước. Ông cố gắng đi tới sớm nhất có thể nhé, không thì mẹ cháu không xong mất…
Ông Khải lé gật đầu, rồi cũng vội vàng chạy ngược vào trong nhà gấp. Còn tôi thì cũng không có thời gian để thở nữa, tôi vội chạy về nhà lôi chiếc xe máy của bố ra rồi cùng với thằng Tuấn mặt thộn phi thẳng ra ngoài đường quên cả khóa cửa nhà…
……………….
Quãng đường từ nhà tới trường tôi bình thường đi xe máy mất 15 phút nhưng hôm nay tôi phóng nhanh nên chỉ mất có 10’ đã tới cổng trường.
8h 30 tối
Không hiểu sao, đứng trước cổng trường tôi đã thấy một chuyện lạ, đó là hôm nay ngôi trường tối om không hề có một ánh sáng đèn nào cả, rõ là có vấn đề.
Tôi và thằng Tuấn mặt thộn phi thẳng xe vào cổng trường nhưng cánh cổng đã bị đóng kín. Đập cửa cũng không thấy ai ra cả.
Rầm Rầm…. mở cửa…mở cửa…
Tôi tức tối đạp lên cánh cửa phụ nhỏ bên cạnh cánh cổng lớn nhưng không hề thấy có ai ra. Mà cũng thật lạ cơ, bình thường đoạn đường trước cổng trường của tôi có nhiều bà hay đi bộ thể dục giờ này lắm, thế mà hiện giờ lại không có một ai. Cả một đoạn đường vắng tanh…
Mày ơi làm thế nào bây giờ, trời sắp mưa rồi đấy ?? – Giạng thằng Tuấn mặt thộn rên rỉ làm tôi mới sực tỉnh ra.
Vì vội vàng quá nên tôi không chú ý trời đất thế nào. Đám mây đen nặng trĩu ở đường chân trời từ buổi chiều, giờ đây đã kéo lấp kín cả ánh trăng lẫn bầu trời thoáng đãng bằng một lớp mây đen kịt, lờ mờ chỉ thấy một chút ánh sáng mặt trăng có thể chiếu qua được. Và giờ đây thì gió đang thôi vù vù trước cơn giông làm người ta ớn lạnh. Hóa ra là vì thời tiết thế này nên hôm nay đường mới vắng như thế, tôi đã vội vàng quá mà không chú ý tới xung quanh gì hết.
Cổng trường thì đã bị khóa chặt, nhưng không thành vấn đề đối với bọn học sinh chúng tôi, vì bình thường bọn học sinh kiểu gì cũng có cách ra ngoài trường lúc trốn tiết. Tôi dựng xe vào chỗ kín rồi khóa kỹ lại, sau đó mới nói với thằng Tuấn mặt thộn:
Mày yên tâm, đi theo tao.
Tôi kéo nó đi vòng ra bờ tường bên phải mặt trước cánh cổng. Ở đó bờ tường thấp hơn và đám mảnh sành bảo vệ ở trên tường đã bị đám học sinh đập vỡ và dọn gọn gàng để có thể leo vượt tường ra ngoài đi chơi game. Vì thế nên tôi dễ dàng leo lên tường bằng chiều cao vượt trội của mình. Chỉ có thằng Tuấn mặt thộn là hơi khó khăn một chút nhưng có tôi giúp kéo nó lên trên bờ tường nên cả 2 cùng đột nhập vào trường trót lọt.
Đúng như quan sát ở bên ngoài, hiện giờ ở trong trường tối om như mực, từng cơn gió mạnh thổi trên cành lá làm phát ra những tiếng kêu UU…uuu cùng tiếng lá cây xào xạc. Ở đằng xa xa, bên cạnh cánh cổng là phòng bảo vệ, ở đó tôi có thấy một chút ánh sáng lấp ló qua khung cửa sổ. Khốn nạn… thời tiết ủng hộ quá nhỉ, tôi rủa thầm trong bụng. Bên cạnh tôi là thằng Tuấn mặt thộn, với cái tinh thần yếu đuối của nó thì lâm vào tình cảnh kinh dị như bây giờ thì chắc nếu nó ko có tôi thì đã són đái ra quần rồi, thế mà giờ vẫn đang run rẩy bám theo tôi mà không nói câu nào đã làm quá sức với nó rồi, quả là một thằng bạn khá… tôi cũng cảm thấy có chút an ủi, mà cũng nhờ có nó mà tôi vững dạ hơn. Nói thật với các bạn rằng, khi mà lâm vào cái tình thế không có đường lui khi đối đầu với một thứ siêu nhiên như ma quỷ thì đến cả cái thằng to khỏe tinh thần thép như tôi mà cũng thấy rợn người chứ đừng nói tới người bình thường khác. Lúc này, tôi nhè nhẹ đi tới thì thầm với thằng Tuấn:
Tao với mày đi tới kiểm tra xem phòng bảo vệ có người không nhé, cẩn thận đừng để ai phát hiện
Nói rồi, cả 2 thằng cùng rón rén đi tới gần căn phòng. Tới gần tôi mới khẳng định, căn phòng bảo vệ không có người, điện cũng không bật, cái thứ ánh sáng duy nhất ở trong căn phòng đó là cái tivi cũ, hiện giờ nó đang bật lên nhưng không có hình, chỉ có 1 đám điểm sáng nhiễu trắng đen trên màn hình. Khi tôi tới gần, bỗng nhiên nó hiện lên mờ mờ hình ảnh của một người đang nhắm mắt. Tôi và thằng Tuấn mặt thộn tò mò tiến tới gần, tiếng âm thanh tivi vẫn bật lên nghe khó chịu cực kỳ kèm theo hình ảnh chớp tắt mờ mờ… những hình ảnh rõ khuôn mặt của một người con gái, xung quanh là một đám người đen đen đang tụ lại …
Ôi mẹ ơi… ghê quá.!!! – Thằng Tuấn mặt thộn thì thào nói trong run sợ.
Tôi cũng rợn tóc gáy không nói được câu gì, giờ chỉ mong ông Khải lé tới nhanh thôi, còn tôi, cũng chẳng biết mình làm được gì không nữa. Cái hiện tượng siêu nhiên đáng sợ chưa giải thích được này làm tôi cảm thấy bất lực hơn bao giờ hết. Nhưng mẹ tôi, giờ nàng thế nào rồi, tôi không thể để cho cái thứ khôn khiếp đó làm gì nàng được, không thể để cho nó làm vấy bẩn mẹ tôi được…
Đi thôi, ở đây không có gì cả…
Tôi nói với thằng Tuấn, tiện tay vớ được cái ống tuýp bằng sắt một đầu được bọc giẻ. Chắc là ông bảo vệ tịch thu được của một thằng đầu gấu nào đấy trong trường. Thằng mặt thộn cũng cầm lên một cái gậy gỗ dài mang theo phòng thân mà lẽo đẽo theo tôi đi ra ngoài sân trường đang bị bóng tối mịt mùng bao trùm…
Ầm …ầm..Đoành…!!!!!!!!!!!
Tiếng sấm sét oanh động trên bầu trời làm cho tôi càng thêm lo lắng và vội vã hơn gấp bội. Cái sân trường quen thuộc mọi khi giờ đây sao trở nên xa lạ như thế, hầu như mọi ngõ ngách tôi đều cảm giác thấy có thứ gì đó đang rình rập mình, có lẽ nỗi sợ hãi đã xâm chiếm được tinh thần của tôi mất rồi.
Trong bóng tối mịt mùng, thỉnh thoảng có ánh chớp nháng lên thì tôi mới xác định được phương hướng mà đi tiếp. Đằng sau tôi, thằng Tuấn mặt thộn đã vấp ngã sấp mặt mấy lần vì hậu đậu rồi. Trong lòng tôi lo lắng quá…
Mò mẫm mãi thì cũng đã tới được sân sau của trường, lúc này đã bắt đầu có vài hạt mưa nặng trĩu rớt từ trên không trung xuống kêu lạch bạch trên sân trường lát gạch. Lòng tôi lại càng nôn nóng muốn tìm thấy mẹ Dương Huyền của tôi, vì thế nên tôi sải bước nhanh hơn, mặc kệ cho đám cỏ dại mọc cao tới nửa người quấn lấy chân mình như muốn làm khó dễ tôi. Tới gần căn nhà thí nghiệm hóa học, tôi mới thấy được trên tầng 2 có ánh đèn vàng sáng nhấp nháy. Rõ ràng là có người …khoan, có thể là có gì đó ở trong khu nhà này. Quay lưng lại, tôi vẫn thấy là một bóng tối mịt mùng, vẫn chưa thấy đám ông Khải đâu cả. Sao lại chậm thế cơ chứ… Nhưng nóng lòng muốn cứu mẹ, tôi đánh liều tiến tới. Mẹ kiếp, dù gì thì ông cũng có mệnh chí dương chí cương cơ mà, ma quỷ còn phải sợ ông như sợ cọp cơ mà …hừ hừ…
Bỗng…
Ánh chớp lóe lên, và tôi thấy được 1 bóng người đang đứng trên ban công tầng 2 nhìn xuống. Rõ là con người chứ không phải mà, vì đây là bộ dáng quen thuộc mà tôi gặp thường xuyên ở trường – Lão bảo vệ.
Tôi vội kéo thằng Tuấn mặt thộn chui vào bụi cây sát ngay khu nhà thí nghiệm để trốn ánh mắt đang quan sát của lão ta. Lão này rõ là đã bị mê hoặc giống như đám giáo viên kia rồi…
Mày, thấy lão bảo vệ ở trên kia không ?
Có..có… tao thấy rồi… sao…sao lão ấy lại ở đây nhỉ ?
Chắc là cũng bị ám giống đám giáo viên trường mình rồi
Thế phải làm sao bây giờ ?
Giờ chỉ cần men theo bụi rậm tránh lão ta đi, rồi chạy tới bậc thêm chỗ kia là lão ta không nhìn thấy gì nữa đâu ?
Đúng như kế hoạch, tôi và thằng Tuấn mặt thộn mon men theo bụi rậm mà mò tới được bậc thềm của khu nhà mà không gặp chút khó khăn gì, cũng nhờ sấm sét kèm theo gió lớn quá làm cho người ta hầu như chẳng nghe được cái gì khác nữa.
Khi đã đứng trước cầu thang tầng 1, thằng Tuấn mặt thộn mới hỏi tôi:
Mày ơi, làm thế nào nữa bây giờ, lão bảo vệ án ngữ ngay trên đầu mình rồi, nhớ lão ấy thấy thì làm sao ?
Tôi không nghĩ nhiều nói luôn:
Mày đang ở tình thế nào mày có biết không ? tao mặc kệ là ai, tao cần phải cứu mẹ tao ra đã. Lão già này rõ ràng đang làm chuyện mờ ám rồi, mày không phải lo, cứ cho 1 gậy đi tong là xong.
Ối… nhỡ ông ấy chết thì làm thế nào ??/
Mẹ, chết làm sao được, tao sẽ nhẹ tay thôi :)D) – Tôi nói bừa
Ờ ờ… – Thằng Tuấn mặt thộn có vẻ yên tâm tin tưởng tôi khi nghe tôi nói thế.
Thế là tôi với nó lò dò, thằng cầm tuýp sắt thằng cầm gậy đi nhẹ lên cầu thang. Thật may mắn khi lên tới gần hết cầu thang, đầu lão bảo vệ đã ló ra trước mặt nhưng lão này đang mải nhìn ra sân sau nên không chú ý đằng sau có người. Tôi hành động đúng như trong phim, tức là người ta chỉ cần dùng gậy gõ vào đằng sau gáy một nhát thì đối thủ đã lăn ra bất tỉnh mất rồi. Thế là tôi cũng làm y như thế, nhưng tôi lại chưa thực hành bao giờ, không biết có đủ lực hay không, lại thêm sợ mạnh tay quá chết người nên trong tiềm thức tôi lại làm giảm nhẹ lực đi, tôi nhè gáy lão bảo vệ hói đầu, dùng đầu tuýp sắt bịt vải, nghiến răng gõ một nhát vào gáy lão bảo vệ:
Cốp….!!!!!!!!
ÁI DA…ĐAU..!!! ĐM thằng nào đấy ?
Đúng là không giống như trong phim, khi mà lực đánh của tôi có lẽ còn quá nhẹ nên thằng cha bảo vệ không gục xuống mà chỉ ôm gáy choáng váng mà văng tục, tôi đang hoảng vì không biết phải làm thế nào thì thằng Tuấn mặt thộn, nhắm mắt nhắm mũi lao tới dùng gậy gỗ đập tiên tiếp vào đầu lão bảo vệ trong khi lão này vẫn còn đang choáng váng:
Bốp…bốp bốp…bốp bốp bốp !!!!!
Tội nghiệp lão bảo vệ, bị đánh trộm một cú vào gáy đang choáng váng chưa kịp định thần thì đã bị gậy gỗ đập liên tiếp vào đầu làm cho lão này tối tăm mặt mũi còn chưa biết là bị ai đánh hay là cái gì, chỉ biết là lên oai oái.
Ối, đm…đau quá….đau quá…. Dừng lại …dừng lại…
Thật may, thời gian quý báu đó của thằng mặt thộn làm tôi bình tĩnh lại, tôi hít một hơi thật mạnh rồi lần này xuống tay không thương tiếc nữa.
BỐPPP!!!!!!!
Một cú nữa thật mạnh vào gáy lão bảo vệ làm thằng cha này lịm đi, người mềm oặt rồi nằm lăn ra xuống sàn, trên đầu máu chảy bê bết vì gậy của thằng Tuấn mặt thộn. Thực ra trời tối nên chúng tôi chẳng thấy được máu, nhưng khi khênh lão già này xuống dưới chân cầu thang để trói lại thì tôi đã thấy ướt ướt đầy ở tay và mùi tanh của sắt trong máu, quả thật lúc đó tôi mới thấy sợ run người, sợ có nặng tay quá không mà gây chết người. Tôi vừa trói cái xác mềm oặt đó mà vừa run run nói với thằng mặt thộn:
Tuấn… Tuấn ơi, chảy máu nhiều quá, không biết có sao không nhỉ ?
Sao…có máu à….ôi, nhỡ …nhỡ…ông bảo vệ chết rồi thì sao, làm thế nào bây giờ ? mẹ ơi, nhỡ tao trở thành kẻ giết người thì làm thế nào huhuhuhu, bố tao bảo ….
Thôi thôi…để tao kiểm tra xem còn thở không ?
Ừ đúng rồi, kiểm tra đi…tao sợ quá, nhỡ ….
Tôi cúi xuống, cố gắng nghe xem cái xác mền oặt này còn có chút hơi thở nào không… May quá, có chút mát mát phả vào tai của tôi báo hiệu cho biết lão bảo vệ này còn thở, hơi thở khá đều nên tôi cũng an tâm phần nào. Cũng may vì muốn làm bác sĩ nên tôi cũng tìm hiểu một chút về vấn đề này, thấy hơi thở đều đặn nghĩa là khá an toàn rồi.
Xong xuôi đâu đấy và đặt lão bảo vệ già năm xuống góc chân cầu thang ở một tư thế khá thoải mái, căn bản vì thấy áy náy nên bọn tôi mới mất công làm thế ?
Tiếp theo, chúng tôi lại mò mẫm lên tầng 2, tiến tới căn phòng to ở giữa hành lang, nơi mà đoạn video đã quay được buổi thác loạn của đám người đó.
ẦM !!!! ẦM !!!!
Sấm chớp liên hồi kèm theo mưa to làm cho tim tôi đang hồi hộp lại càng thêm đập mạnh, nhưng nghĩ tới mẹ tôi đang sa lầy cùng đám người bệnh hoạn đó thì tôi lại được tiếp thêm dũng khí hơn. Tôi và thằng Tuấn mặt thộn di chuyển nhẹ nhàng tiến gần tới căn phòng…
Ê mày, tao nghe thấy tiếng gì đó, tiếng ai nói…
Thằng Tuấn mặt thộn khẽ kéo tôi lại nói, lúc đó tôi cũng đã nghe được rồi nên ra hiệu cho nó rồi ghé sát lại gần cửa sổ đã bị dán giấy báo kín mít những vẫn để lọt chút ánh sáng ra ngoài.
Đúng, rõ là có tiếng người, tiếng của nhiều người là khác. Nó không phải là tiếng người nói chuyện bình thường mà là tiếng nói đều đều đồng loạt của nhiều người, giống như tiếng đọc kinh trên chùa vậy nhưng tôi không nghe rõ là bọn họ nói gì vì tiếng khá là bé. Tôi nuốt nước bọt lo lắng, cái bọn mả mẹ đấy định làm gì cơ chứ, đm cứ như là trong phim kinh dị thế này.
Mà điều tôi lo lắng nhất là giờ vẫn chưa thấy đám già kia đâu, mẹ nó, có mỗi ông thầy pháp không biết là thật hay dỏm gọi là làm chỗ dựa được thì lại không thấy đâu. Chuyện này không đùa được, liên quan tới tính mạng người mẹ yêu quý của tôi.
………………………………….
Dương Huyền khó nhọc mở đôi mí mắt xinh đẹp dường như nặng trĩu của mình, cái thứ nàng nhìn thấy đầu tiên đó là những ánh nến, tứng đốm từng đốm một tỏa ra một ánh sáng chói lóa mắt của nàng, xung quanh là 1 đống hỗn loạn các tiếng xì xào của nhiều người mà nàng không xác định được.
“A, mình đang ở đâu thế này ?”
Nàng mơ màng tự hỏi nhưng không thể nhớ lại được.
“Chóng mặt quá… “
Dương Huyền nghĩ vậy rồi định đưa tay lên che mắt khỏi đám ánh sáng chói mắt đó thì nàng mới nhận ra tay của mình không nhấc lên được. Nàng thử tay bên kia nhưng kết quả cũng như vậy. Lo sợ, cô nàng bắt đầu giãy giụa nhưng ngay cả đôi chân cũng đã bị thứ gì đó giữ chặt lại không thể di chuyển được một mi li mét nào cả.
AAA!!!
Nàng hoảng sợ la lên nhưng cảm thấy như cổ họng của mình cũng bị nghẹn chặt lạ, không thể la được một tiếng nào rõ ràng cả. Hơn nữa, có một điều khiếp sợ mà nàng mới nhận ra …
Nàng đang trong tình trạng tệ hết sức
Trên người nàng đang không mặc một thứ gì cả, cơ thể hoàn hảo với những đường cong tuyệt mỹ cùng làn da trắng nõn không một tì vết của nàng đang phô ra không có một chút gì che đậy cả.
Dương Huyền bối rồi, nàng nhớ lại …
Nàng đã muốn tới cái khu nhà quái quỷ ở sau trường đó để làm cho ra nhẽ, nhưng rồi sau đó thì sao… Không biết nữa, dường như từ khi bước vào cổng trường Dương Huyền đã bị một thứ gì đó lôi cuốn, hấp dẫn. Trong tai nàng văng vẳng lên một giọng nói thì thầm, dụ dỗ nàng bước tới mà không hay biết gì cả. Tinh thần nàng mụ mị dần đi và mất ý thức lúc nào không biết nữa.
Cho đến lúc tỉnh lại
Ai…Ai vậy, thả tôi ra… thả tôi ra…
Ấm ức vì tay chân bị trói chặt và sợ hãi vì cơ thể mình đang trần như nhộng, Dương Huyền bật khóc nhưng không thể khóc ra thành tiếng, nàng cũng chỉ có thể la hét trong đầu mình như vậy mà không bật ra được tiếng. Nước mắt trào lên trong đôi mắt xinh đẹp của nàng rồi bắt đầu rơi lã chã xuống gò má và đôi tai của mình.
Dương Huyền nhận thấy, chân của nàng có thể co lên được một chút, nhưng chính vì thế mà nàng mới phát hiện ra được mình đang bị trói trong một tư thế xấu hổ đến nhường nào. Đôi chân dài nuột nà của nàng đang bị trói sang hai bên, làm cho cái thứ ở giữa của nàng, chỗ bí mất nhất, chỗ thầm kín nhất trên thân thể phụ nữa thành thục của nàng, bộ phận sinh dục của nàng. Hiện giờ nó đang phơi bày ra để cho ai đứng trước mặt nàng đều có thể thấy rõ được nó. Gờ mu cao trắng mịn, 2 mép thịt hồng hào tuyệt đẹp lúc nào cũng ẩm ướt, hòn thịt nhỏ hồng hào nhạy cảm của nàng đang ở tình thế ai cũng có thể chiêm ngưỡng được.
Trời đất ơi, chuyện gì xảy ra với mình thế này – Dương Huyền thầm nghĩ.
Đúng lúc này, phía bên trái của nàng, ánh sáng được giảm bớt. Một giọng nói quen quen mà Dương Huyền hiện thời không thể nghĩ ra được là của ai bỗng vang lên nghe có vẻ giễu cợt kèm theo tiếng rên rỉ vô cùng dâm đãng:
AH….Ah…Há…Tỉnh rồi cơ à …hihihih
Dương Huyền giật mình ngoái sáng để tìm kiếm xem giọng nói đó là của ai, xuất phát nó từ đâu. Tiếng thở hổn hển dồn dập bên cạnh như ai đó đang làm tình làm Dương Huyền hốt hoảng:
Yeah….ah…ah….hự…hự…hự….
Trước mắt Dương Huyền là một hình ảnh mờ mờ mà có lẽ là do ánh sáng đang chói và đôi mắt của nàng chưa thể làm quen được, dần dần ánh sáng dịu lại và đôi mắt nàng có thể nhìn được rõ hơn.
Trời ơi !!!!!!!!!!!!!!
Dương Huyền muốn thét lên nhưng không được, một hình ảnh kinh khủng đập vào mắt nàng. Một đôi nam nữ đang làm quấn lấy nhau, họ làm tình ngay bên cạnh nàng, tiếng rên rỉ và thở hổn hển ngày càng rõ ràng hơn. Có lẽ bây giờ các giác quan mới dần dần trở về với Dương Huyền làm nàng nhận biết được một hoạt cảnh khủng khiếp trước mắt nàng.
Một cái dương vật, chính xác, đó là một cái dương vật đàn ông mà có lẽ đây là lần đầu tiên trong đời DƯơng Huyền được nhìn thấy ngoài dương vật của chồng nàng và con trai nàng. Nó trơn bóng nhẫy còn sủi bọt trắng ở cái thân to gộc đang ở ngay phía trước mặt Dương Huyền, nó từ từ chuyển động tiến tới dần rồi bắt đầu chui vào giữa cặp đùi săn chắc trắng mịn nuột nà mà ở giữa một cái bộ phận sinh dục nữ giới. Nó làm cho miệng cái bộ phận sinh dục nữ đó nở rộng ra thêm và từ trong đó ọc ra từng đám dịch nhầy trắng đục mà Dương Huyền biết đó là tinh trùng của đàn ông.
Trời ơi, chuyện quái quỷ gì thế này… – Dương Huyền muốn phát khóc thành tiếng.
Nàng nhắm mắt lại nhưng tiếng động khi đôi nam nữ kia làm tình thì vẫn vang rõ ràng bên tai của nàng. Tiếng cười thỏa mãn của người con gái làm nàng có cảm giác quen thuộc ngờ ngờ nhưng không nhận ra.
Hihiih…hhiih…hahahahah… sướng quá…hihhi
Rồi bỗng, giọng nói của người con gái mà đang làm tình đó lại rót vào tai của nàng.
Sao thế, xẩu hổ à …hhihiiihi…đừng ngại chứ, chúng ta đều là người một nhà mà …hahahaha
Dương Huyền nghe thấy vậy, nàng lại càng hoảng sợ hơn nữa.
“Trời ơi, nói gì vậy. Người một nhà là như thế nào, sao họ lại bắt mình tới đây…huhuhu … mình sợ quá…”
Nhưng rồi, cái giọng nói đó khơi dậy cái trí tò mò của Dương Huyền, nàng từ từ hé mắt ra để nhìn xem người con gái đó là ai…
KHÔNG…KHÔNG…Không thể như thế ĐƯỢC !!!!
Không!!!!!!!!!!!!!!!!!
Một điều mà chính Dương Huyền hay tất cả mọi người khác đều không thể tưởng tượng được xảy ra
Dương Huyền, nàng mở mắt ra nhìn và thấy được dung nhan của người con gái dâm đãng đó.
“Mình….mà chính mình ư….Không…không thể được “
Chuyện không thể nhưng lại đang diễn ra trước mắt. Dương Huyền nhìn thấy được khuôn mặt người con gái đó, nó giống nàng như đúc, từ mái tóc cho tới khuôn mặt, làn da, cơ thể. Chỉ khác có mỗi ánh mắt, một ánh mắt khi nhìn vào cảm giác như là một hố đen sâu không thấy đáy, đầy ma mị và dâm đãng.
Ban đầu, Dương Huyền nghĩ mình đang nhìn vào một tấm gương, nhưng rồi nàng nhận ra không phải là như thế. Cái cơ thể dâm đãng là bản sao y hệt như bản thân nàng kia đang làm tình, nó đang sung sướng ôm chặt lấy thân thể của một người đàn ông khác, và hai bộ phận sinh dục đang cọ sát vào nhau một cách mạnh bạo mà nàng chỉ thấy ở trong những bộ phim sex. Nàng muốn nói, muốn hỏi chuyện gì đang xảy ra nhưng không thể được, chỉ trợn mắt lên như muốn hỏi, nước mắt bất lực rơi lã chã xuống má của nàng.
Người con gái giống y hệt như nàng kia, đang làm tình tới giai đoạn cao trào, cơ thể tuyệt đẹp đáng tự hào nhất của Dương Huyền đang quấn chặt lấy cơ thể của một người đàn ông không rõ mặt, nàng ra đang dập liên tiếp lên cái dương vật bóng nhẫy sủi bọt đó như máy khâu. Tiếng người đàn ông thở phì phò phì phò làm Dương Huyền đỏ mặt lên.
Hahahaha…thích quá….đã quá… sắp ra chưa…. Sắp ra chưa anh yêu…
“Trời đất ơi, đúng là giọng nói của mình mà” – Dương Huyền hốt hoảng phát hiện ra.
Thế rồi, cái cơ thể người đàn ông bắt đầu gồng cứng lên, bàn tay của ông ta tùm chặt lấy hông của người con gái giống Dương Huyền này mà ấn xuống hết sức. Cả 2 cơ thể dâm đãng đó run lên bần bật một lúc rồi bắt đầu mềm oặt xuống.
Ọc….Ọc…Ọt…ọt…
Dường như Dương Huyền con nghe được tiếng xuất tinh của cái dương vật gân guốc đó bắn vào trong bụng của cô gái, mà nàng cảm giác như đã bắn vào trong bụng của mình vậy. Vì đó giống nàng quá, giống y hệt không khác một chút nào. Trời đất…
Cơ thể cô gái đó vẫn ngồi lên trên người đàn ông cho đến khi người anh ta mềm oặt ra và thở hổn hển. Sau đó cô ta mới nhanh chóng ngồi dậy, nhón chân xuống sàn và đi tới phía của Dương Huyền đang run sợ quan sát.
Í chà….!!! Tạch …tạch….
Trong tầm nhìn của Dương HUyền. Nàng lúc này chỉ nhìn thấy từ cái bụng trắng mịn phẳng lì đó của cô ta cho xuống dưới chân. Dương Huyền thấy, lúc cô gái nhón chân xuống để đi về phía trước, tinh trùng trào từ mép âm hộ của nàng ta nhỏ tí tách xuống sàn nhà, và cô ta phát hiện ra được, chép miệng ra vẻ nuối tiếng rồi nói:
Ý, chảy ra hết rồi, phí quá… đưa đây…
Cô gái dừng lại, bỗng từ đâu một người nữa, dường như là một cô gái trẻ, tiến tới và quỳ xuống. Cô nàng tay bưng một cái bình thủy tinh dung tích khoảng 1,2 lít gì đó và đang chứa một lượng dịch trắng lớn đầy hơn nửa chiếc bình đó rồi. Hai tay kính cẩn đưa miệng chiếc bình lên, cô nàng bắt đầu hứng tinh dịch chảy ra từ âm đạo của Dương Huyền giả mạo…
Từng đám. Từng đam tinh dịch trắng đục đặc quánh ộc ra từ miệng lồn của Dương Huyền giả mạo, nó chảy xuống cái bình thủy tinh kia.
Ôi trời ời… nó….toàn…tất cả đều là…tinh dịch… trời ơi…bọn họ định làm gì vậy ?
Dương Huyền chỉ biết mở mắt ra nhìn, hốt hoảng và lo sợ.
Đám tinh dịch bên trong âm đạo của Dương Huyền giả mạo dường như đã chảy ra hết, cô gái bưng chiếc bình đó tránh sang một bên, còn Dương Huyền giả mạo lại bắt đầu đi tới. Cái eo thon cùng cặp đùi hoàn hảo của nàng che hết tầm mắt của Dương Huyền, cô ta như cố ý để cho Dương Huyền nhìn thấy những dấu vết khoái lạc của mình, khoe ra đám tinh trùng nhầy nhụa bám ở trên bụng của mình, mép lồn nhớp nháp nhoe nhoét nước và cái hột le đỏ mọng đang sưng lên biểu hiện cho cơ thể đang hứng tình tới cực độ. Cô ta bật tiếng cười khoái trá vang lên cùng giọng nói giễu cợt:
fufufufuufu…Không nên lãng phí dù chỉ một giọt, phải không nào, tất cả chỗ đó là để giành cho nàng đấy, nữ thần ạ..fu fufu.