Lúc này đang khoảng 9h hơn
Tôi và thằng Tuấn mặt thộn đang lò dò tiến lại gần cái căn phòng hội trường kín như bưng ở tầng 2 và đang bàn nhau xem cái tiếng rì rầm đó là cái gì. Thằng Tuấn mặt thộn nói:
Mày ơi, có vẻ nhưng ở trong đó đông người lắm. Hay ta cứ ở bên ngoài canh chờ ông Khải tới nhỉ ? chứ tao sợ ma lắm hic hic…
Tôi trợn mắt lên với cái ý tưởng của thằng này. Lòng tôi thì đang nóng như lửa đốt vì mẹ tôi đang không biết thế nào. Tôi trừng mắt nói với nó:
Không thể chờ được, tao phải tìm cách mở cửa vào mới được. Mẹ tao, có thể mẹ tao đang ở trong đó và đang gặp nguy hiểm đấy.
Nói rồi tôi bắt đầu lúi húi đi thật chậm men theo xung quanh căn phòng để tìm cửa vì trời đang tối mịt mùng rồi. Đám mưa lộp độp rơi xuống, té vào hành lang làm tôi phải né sát vào tường. Tiếng rì rầm bên trong làm tôi cảm giác khó chịu vô cùng. Muốn đập cửa xông vào trong ngay lập tức nhưng tôi biết là cái nhà này tất cả các khung cửa sổ đều có song sắt hết cho nên chẳng có hi vọng đập được cửa sổ mà nhảy vào đâu, vì thế mới bắt buộc phải tìm được cái cửa chính.
Uỳnh !!!!!!!
Ánh chớp nháng lên một cái rồi sau đó là một tiếng nổ kinh thiên động địa, tiếng sấm to quá làm tôi giật nẩy cả mình nhưng đúng lúc đó, nhờ ánh chớp nên tôi đã trông thấy cái cánh cửa vào của căn phòng.
Nhưng sao lại có tiếng động gì thế này ?
CẠch…cạch…caạch……
Tôi và thằng Tuấn mặt thộn tim đập bình bịch khi nhìn thấy, từ đằng sau cách cửa phòng hội trường có tiếng lạch cạch, rồi cánh cửa rung lên bần bận. Nó đập ra đập vào như là bên trong có ai đó muốn thoát ra.
Cạch…cạch…cạch…!!!
Lúc này, tôi bèn quay lại thì thầm nói với thằng Tuấn:
Mày, hình như có người đang định đi ra…
Chết rồi, làm sao bây giờ.
Tôi trấn an nó rồi nói luôn ý định:
Từ từ, đừng lo. Bây giờ tao với mày mỗi người nấp ở 1 bên cửa, chờ nó đi ra thì nhào tới đập. Nhớ chưa
Lại đánh nữa à ?? – Thằng Tuấn mặt thộn hiện giờ bỗng trở nên hưng phấn lạ thường, có lẽ vì thằng này vừa mới được đập người ta 1 trận đã tay nên đang ảo tưởng sức mạnh.
Còn gì nữa, cái bọn ở đây vào cái giờ này thì làm gì còn thằng nào tốt đẹp nữa hả mày.
Ừ, mày nói cũng phải…
Nói rồi thằng mặt thộn đó xắn tay áo lên mà nép vào bên mép trái cửa, 2 tay cầm gậy chắc chắn chuẩn bị hạ thủ. Tôi thì núp bên cánh phải cửa, nín thở chuẩn bị sẵn sàng.
Lúc này, cánh cửa có vẻ như bị lực tác động ở bên trong mạnh hơn, nó bắt đầu kêu “Rầm rầm” nhưng đã bị tiếng gió mưa gào thét bên trong át đi gần hết.
Rầm !!!!
Bỗng nhiên cánh cửa bật tung ra, thật may mà nó là loại mở vào bên trong chứ nếu không thì hoặc là tôi hoặc là thằng Tuấn chắc chắn là vỡ mặt rồi. Lúc này, một bóng đen dáng vẻ gầy gò nhào ra thật nhanh, có vẻ hoảng hốt luống cuống lấy thăng bằng sau khi cánh cửa bị bật vào. Chỉ chờ có thế, thằng Tuấn mặt thộn giở gậy lên định phang xuống nhưng tôi đã phản xạ nhanh hơn nhiều. Tôi thấy cái bóng đen đó đang loạng chạng muốn ngã bèn dùng thân người nhào tới, đè nó ngã ra dưới hành lang rồi bẻ quặt tay nó ra sau lưng.
Oạch…ối…ối….
Tôi gằn giọng nói với nó:
Thằng chó, mày là ai ? chúng mày đang làm gì ở bên trong đó hả ?
Cái bóng đen đó giãy giụa yếu ớt rồi rên rỉ nói:
Ối huhuhuhu…tha cho tôi… tôi không làm gì hết ….tôi không biết gì đâu…
Bốp….!!!! – Vì cay cú nên tôi mới mặc kệ chẳng biết là ai, nắm tay đấm 1 đấm xuống đầu lão này và nhận ra đầu thằng cha này bị hói. ?
Ối đừng đánh…đừng đánh… tôi xin đấy, tôi là hiệu trưởng đây!!! – Có vẻ như còn chưa thấy thuyết phục, lão này lại nói tiếp – Tôi còn là đặc phái viên của Bộ đấy!!! Ối ….
Tiếng cái bóng đen van xin rên rỉ mà tôi nghe thấy giọng ngờ ngờ như là người quen. Một giọng của người đàn ông trung niên. Đúng lúc này, một cột sét đánh xuống làm sáng trưng cả bầu trời đen tối mịt.
Đoành!!!!!
Cùng lúc, nhờ ánh sáng tôi mới phát hiện ra, cái bóng đen mà tôi đang không chế chính là ông hiệu trưởng mới. Lão này cũng đang mở trừng trừng mắt nhìn tôi với vẻ khiếp đảm:
Ơ….là em à ?
Hả, thầy biết tôi sao ?
Sao lại không biết ? cậu là con trai của cô Dương Huyền….Á…
Nhắc tới tên Dương Huyền, ông này bỗng dưng ngừng lại sợ hãi không dám nói gì nữa. Tôi thì lại đang nóng vội vì muốn cứu mẹ, bèn mặc kệ ông này là ai, cứ xách cổ lên gằn giọng mà dọa:
Tôi mặc kệ ông là hiệu trưởng nhé, mẹ tôi đâu rồi ? các ông đã làm những chuyện gì ở đây!!! Mẹ kiếp
Ông hiệu trưởng không ngờ lại chẳng quan tâm tới cái giọng dọa dẫm của tôi mà ánh mắt kinh hoàng nhìn vào phía bên trong căn phòng tối om, rồi sau đó mới quay lại nói với tôi:
Trời ơi, từ từ đã. Phải tránh xa cái chỗ quỷ quái này ra đã… tôi xin cậu đấy. Rồi tôi sẽ trình bày.
Tôi thì đang tức giận hét lên:
Từ từ cái gì nữa. Có mẹ tôi ở bên trong không ? Bọn ông đã làm gì rồi
Lúc này thằng Tuấn mặt thộn trấn an:
Rồi, đừng ở đây nguy hiểm lắm mày, bọn người ở trong không khéo nhìn thấy được bọn mình đấy. Cứ né qua góc hành lang xem thầy hiệu trưởng trình bày cho rõ đã.
Lão hiệu trưởng cũng gật đầu lia lại bảo:
Làm ơn, đưa tôi ra xa chỗ này đi, tôi sợ lắm huhuuh!!!
Thế là chúng tôi kéo ông hiệu trưởng ra cái chỗ góc hành lang gần cầu thang. Chỗ này khuất rồi nên tôi thả lão hiệu trưởng ra để ông ta trình bày câu truyện. Ông này ho khù khụ mấy tiếng rồi lại hốt hoảng bám vào người tôi kể lể:
Lũ…lũ người ở trong kia bị điên hết cả rồi… có ma…có ma đấy, sợ lắm!!!!
Sao, trong đó có những ai, đông không ? ma nào ? thầy nói rõ ràng cho tôi nghe xem nào ? – Tôi nóng lòng hỏi
Có…giáo viên … khoảng 20 người…bọn họ bị điên hết rồi…
Mẹ tôi đâu ? có mẹ tôi ở bên trong không ?
Nuốt nước bọt cái ực, ông hiệu trưởng nói tiếp:
Có …có… có những 2 người cơ…
Hả? 2 người nào ?
Hai…hai cô Dương Huyền…có những 2 người …trời ạ, là ma chứ sao lại như thế được!!!
Thế là thế nào ?
Tôi cũng không biết nữa!! Trong đấy toàn bộ bị ám hết rồi… không ai biết gì hết đâu!!!!
Thằng Tuấn nghe thấy ông hiệu trưởng kể như thế thì đâm ra sợ hãi, nó cứ nhìn sang tôi dò hỏi xem nên làm tiếp như thế nào. Còn tôi, tôi vẫn còn 1 nghi vấn nữa về ông hiệu trưởng này. Ông ta làm thế nào mà lại không bị ám như những người khác ? mà cũng không phải thế mà là tự nhiên tỉnh lại đúng thời điểm này ? Cái gì đã làm ông ta tỉnh lại, hay đây chỉ là một màn kịch ? . Vì thế tôi mặc dù đang rất vội nhưng cũng phải hỏi lại ông ta chuyện này cho rõ ràng.
Em hỏi thầy chuyện này, thầy phải trả lời cho rõ ràng, không được ậm ừ, thầy rõ không ?
Hả ? chuyện…chuyện gì ? – Ông này thấy thái độ của tôi như thế thì lại đâm ra có vẻ e sợ.
Em đã biết được chuyện thầy bị bắt cùng với thầy Giang dạy tin vào buổi tối hôm đó, thế tại sao giờ này thầy lại tỉnh lại được, không bị ám nữa ?
Nghe thấy tôi hỏi như thế, ông thầy hiệu trưởng mới thở phào nhẹ nhõm rồi vội vàng lôi từ ngực ra một cái dây chuyền bạc buộc một cái bùa không biết làm bằng sừng hay làm bằng gỗ gì đó mà trời tối tôi nhìn không rõ. Ông này chỉ vào nó rồi nói:
Cái này…là nhờ cái này… Cái hôm bị bắt, người tôi bị u mê đi không biết cái gì cả. Mãi cho tới lúc nãy, tự nhiên cái bùa nó nóng lên làm tôi giật mình rồi tự nhiên sực tỉnh dậy. Tôi thấy đang đứng giữa cái đám người đó. Tôi sợ quá nhưng may vẫn trấn tĩnh lai được, tôi giả vờ đờ đẫn như bọn người kia rồi từ từ nhân lúc không ai chú ý tôi mới lẩn được ra ngoài. Sợ lắm…
Cái này thầy lấy ở đâu thế ?
À, cái này quý lắm, bùa hộ thân trước khi tôi đi công tác, ngài Bộ trưởng có tặng cho tôi phòng thân đấy.
Vậy à… vậy thầy cho em mượn….Phạch…
Không chờ lão hiệu trưởng kịp trả lời, tôi giật luôn cái bùa đấy ra khỏi cô ông ta mặc kệ cho ông này ú ớ than phiền tiếc nuối.
Ấy,….em trả lại cho thầy…của quý đấy….thầy sợ ma lắm…đồ gia truyền nhà tôi …hic..hịc…
……….
Mặc kệ cho lão này than vãn, tôi thì đang lo sốt vó lên với tình trạng của mẹ cho nên tôi cũng chẳng muốn ép cung ông này nữa để làm gì, vì thế nên mới vội vàng nói:
Thầy hiệu trưởng này, bây giờ tính mạng mẹ của em đang bị nguy hiểm, em có việc muốn nhờ thầy giúp…
Sao… giúp chuyện gì thế ? tôi…tôi…tôi không vào trong đấy nữa đâu….
Không sao đâu, em chỉ nhờ thấy chạy ra cổng trường mở cửa, sẽ có người tới giúp. Thầy chỉ đường cho họ nhé.
Ông hiệu trưởng mới nhát chết này nghe được như thế thì thở phào nhẹ nhõm, gật đầu lia lịa nói:
ĐƯợc…được…. Tôi sẽ giúp…dù gì tôi cũng là đặc..đặc phái viên của bộ đấy nhá.
Nói rồi lão này vùng dậy chạy biến xuống cầu thang nhanh như chớp rồi lặn vào đêm đen mưa gió bão bùng.
Tôi đứng đậy, hít sâu một hơi rồi nói với Tuấn mặt thộn:
Tình hình không ổn rồi, bên trong có những hơn 20 người, mà theo như tao đoán thì chắc là bị ma nhập như bố con nhà mày hết rồi. Chuyện này rất nguy hiểm nên tao nghĩ mày cũng chạy đi tìm người tới giúp là tốt nhất…
Thằng Tuấn mặt thộn có vẻ ngập ngừng, rồi nó nhìn lên tôi hỏi:
Còn mày thì sao ?
Tao hả ? tao phải vào trong đó cứu mẹ tao…
Nhưng trong đó đông người lắm, lại có ma nữa, mày … chết chắc đấy…
Tao yêu mẹ của tao!!! – Tôi không ngập ngừng, nói thẳng.
Nghe tôi trả lời như thế, thằng mặt thộn không có vẻ gì là bất ngờ cả, hoặc có lẽ nó đang suy nghĩ chuyện gì đó. Sau một lúc đâu tranh tư tưởng, nó ngẩng đầu lên với đôi mắt sáng ngời mà nói:
Tao…tao…cũng đi cùng mày. Anh em sống chết có nhau …!!!
Lời nói của nó làm tôi xúc động suýt khóc. Đúng là thằng bạn trải qua hoạn nạn mới thấy được tấm lòng của nhau. Cho đến khi nó lí nhí nói đằng sau lưng tôi:
Tao cũng yêu mẹ mày nữa… – đm
Hả…. ?
Không… không…ý tao là…tao quý mẹ mày…như mẹ ..tao ấy….
Tôi trợn mắt dọa nó một cái rồi hừ lạnh nói:
Hừ, chuẩn bị vũ khí đi. Mình lao vào là mày phải nghe theo lời tao đấy nhé. Ưu tiên cứu mẹ tao trước…
Uh, để tao chặn đường cho mày. Nhưng con ma thì mày xử lý nhé, tao sợ ma lắm… hic,…hic…
ĐM, mày đừng nhắc đến ma mãnh có được không, bố mày cũng sợ rồi đây này… mk,mất hết cả khí thế
……
Thế là 2 chúng tôi quay ra hành lang và đi tới cánh cửa đang bật mở mà ông hiệu trưởng vừa nãy đã từ đó chạy ra. Tôi ngẫm nghĩ một lúc rồi vứt cái bùa của lão hiệu trưởng đeo cho thằng Tuấn mặt thộn:
May đeo vào đi, biết đâu nó có tác dụng…
……………………
……………….
………….
Ông hiệu trưởng – ngài đặc phái viên của Bộ Giáo Dục đang chạy như điên qua các lùm cỏ rậm rạp tới tận thắt lưng để thoát ra càng xa cái khu nhà kinh dị đó càng tốt. Trong lòng thầm kính phục 2 thanh niên gương mẫu của Đoàn TNCS đang dũng cảm đối đầu với thế lực tâm linh kì bí kia.
Trời mưa to quá, mà trời thì tối thui. Đã thế ông này lại mới tới trường công tác chưa lâu nên chưa quen được vị trí trong trường, thành ra cũng bị vấp ngã sml mấy lần mới thoát được khỏi cái sân sau trường um tùm ấy. Ngoảnh mặt lại, thấy mọi thứ sau lưng mình trông thật kinh khủng, khu nhà như uốn éo theo làn mưa ma quái trên nền trời nhấp nhoáng thỉnh thoảng có vài tia sét nháng lên cho thêm phần kinh dị. Thấy thế, cái tinh thần trượng nghĩa của ông hiệu trưởng mới, ngài đặc phái viên của Bộ giáo dục lại bay biến đi đâu hết, ông này không muốn ở lại cái chốn khủng khiếp này thêm một chút nào nữa. Mặc kệ lời hứa nhờ giúp đỡ của 2 cậu thanh niên dũng cảm kia mà chạy thoát lấy thân mình…
Uỳnh…xoạch…xoạch…. Mẹ kiếp…mẹ kiếp…
Cánh cửa không thể mở được, như có một nguồn lực vô hình đã chặn cánh cổng lại. Cái then cửa mặc dù không khóa nhưng cứ như bị dính chặt vào cửa không thể rút ra được. Bên cạnh đó, cái tivi đang tự động bật lên bỗng nhiên có tiếng động sôi ầm ầm làm ông hiệu trưởng sợ suýt nữa thì đái ra quần. Ông này hốt hoảng chạy tới phòng bảo vệ định tắt cái tivi chó chết ấy đi rồi tranh thủ tìm xem có cái chìa khóa cổng phụ ở đó hay không…
Ợ…Ợ…ợ….ợ….ợ…ợ ợ ợ ợ ợ……!!!!!!!
Cái tivi đầy những điểm nhiễu bàng bạc đang phát ra một cái âm thanh kinh tởm nhất mà chỉ có trong phim kinh dị mới có, cứ như là ai đó đang rên ở ngay bên cạnh, điều đó làm ông hiệu trưởng càng cuống cả lên.
Đm..đm…đm…
Ông tắt mà không tắt được cái tivi, cũng chẳng tìm được cái điều khiển ở đâu cả. Tức khí ông này giập luôn cầu giao ở ngay cửa xuống. Nhưng rồi càng sợ hãi hơn khi mà cái Tivi không có điện vẫn đang sáng trưng và phát ra những cái âm thanh ghê rợn sởn gai ốc đó. Cùng lúc, ở đằng xa xa trong sân trường, có một cái bóng trắng đang lờ đờ đi hướng về phía phòng bảo vệ. Cái dáng lung lay trong mưa gió nhưng cứ lầm lũi đi tới làm tim ông hiệu trưởng như ngừng đập. Thỉnh thoảng ánh chớp nháng lên mới thấy được cái bóng người lờ đờ đó di chuyển đã được một đoạn rất xa.
Trời ơi, nó hầu như không di chuyển mà sao lại đi nhanh thế này !!!! ma rồi…chết mẹ tôi rồi…đm thằng kia lấy mất bùa của ông…
Không kịp la tiếp nữa, ông hiệu trưởng phi ra khỏi phòng bảo vệ ngay lập tức vì biết rằng ở đó thì chết chắc, nhưng không may cho ông này, khi lao ra khỏi phòng đã bị vướng vào cái bậc cửa mà đã đập đầu gối xuống sân kêu “Cốp” một cái. Thôi thì, đau chảy cả nước mắt nhưng khi nhìn lên thấy cái dáng người trăng trắng đó lại lờ đờ tiến tới gần hơn nữa. Ông hiệu trưởng có thể nhìn thấy cái cái khuôn mặt đen xì không có mặt mũi của nó từ đằng xa làm cho ông kinh hồn táng đởm. Cái đầu gối đau quá, không thể đứng dậy đi được nữa.
Mình chết chắc rồi….!!!! – Ông hiệu trưởng tuyệt vọng
Nhưng đến khi gần chết rồi, ý chí cầu sinh của con người mạnh liệt tới nhường nào. Cũng giống như người biết bơi thì không thể nhảy xuống sông mà tự tử được. Vì thế, mặc dù đau chân nhưng ông hiệu trưởng vẫn cố lết cái thân tàn hướng về phía cánh cổng phụ của trường, kéo dãn được khoảng cách với cái bóng người trắng trắng kia càng xa càng tốt.
Dẫu biết rằng cánh cổng phụ cũng đang bị một nguồn lực nào đó khóa lại không thể dịch chuyển được, nhưng ông này vẫn cố hết sức lết tới hi vọng có một phép màu xảy ra.
10 mét…
7 mét….
5 mét….
Khoảng cách đã tới rất gần rồi nhưng bấy giờ ông hiệu trưởng đã không dám quay đầu lại nhìn nữa, ông chỉ biết đằng sau mình, khí lạnh đang đuổi theo như muốn đông cứng bản thân lại.
Cứu…cứu…cứu tôi với….
Dồn hết sức đập cửa hi vọng một điều gì đó, vẫn không thấy có ai phía bên kia cả. Ông Hiệu trưởng bất chợt quay đầu lại. Một cái đầu xõa tóc lòa xòa đang đứng cách ông khoảng 10 mét, bỗng nhiên nó dừng lại nghiêng đầu nhìn ông ta. Trong cơn mưa gió thét gào, ông hiệu trưởng vẫn dường như nghe được âm thanh phát ra từ cổ họng nó:
Ợ …ợ…ợ…ợ ợ ợ ợ oooooooooooooooo!!!!!!!!!!!!
Rồi cơ thể của nó bỗng nhiên ngồi xuống… không, không phải là ngồi mà nó choãi cả 2 chân 2 tay xuống mặt đất. Cái sinh vật kỳ dị đó duỗi 2 chân và cả 2 cánh tay gầy gò mà lở loét của mình bám xuống đất, từ từ…từ từ bò tới phía ông hiệu trưởng.
Cạch…cạch…..cạch…..
Lúc này, ông hiệu trưởng tuyệt vọng tới cực độ, tim đập đã vượt quá nhịp của một người bị bệnh tim nan y nhất. Đời ông chưa bao giờ được chứng kiến cái cảnh tượng kinh dị như thế này, lại sờ sờ ngay trước mặt. Ông này lùi sát lại cánh cửa sắt chắc nịch đó, nước mưa chảy ròng ròng từ cái đầu hói xuống mặt trông ông tả tơi hơn bao giờ hết. Cùng đường rồi…
Nhưng bỗng nhiên, ở phía bên kia cánh cửa có một tiếng đập rầm rầm kèm theo tiếng người nói:
RẦM…RẦM….mẹ kiếp, cửa khóa rồi. Có thằng nào khóa ở bên trong….
Ông hiệu trưởng như người chết đuối vớ được cái phao, ông mặc kệ cái thứ là người hay ma quỷ kia vẫn đang bò trườn tới trước mình, ông quay lại dùng hết sức đập cửa kêu cứu.
Rầm…rầm…Cứu…cứu…cứu tôi với… có ma….cứu tôi với….nó định giết rôi đây này… mở cửa cho tôi với….
Bên kia cánh cổng có tiếng người láo nháo đáp lại:
Ồ, có người đằng bên kia. Mau bảo người ta mở cửa đi.
Cứu….mở cửa cứu tôi với…. Tôi sắp bị nó giết rồi…ai đó mở cửa cho tôi. – Ông hiệu trưởng lại la lên vội vã.
Nghe thấy mấy tiếng đập ầm ầm vào cửa nhưng rồi cửa vẫn chưa mở ra. Bên kia có tiếng thở hồng hộc nói:
Ông kia, cổng này bị khóa rồi. Ông mở chốt bên trong đi, ở ngoài không mở được….
Ối trời ơi, lạy các ông cứu tôi với. Con ma nó sắp giết tôi rồi, không mở được cửa đâu. Tôi lạy các người cứu tôi với…
Lúc này bên kia bỗng im lặng, còn cái sinh vật kinh tởm ma quái kia thì đã bò sát tới chân ông hiệu trưởng. Bàn tay lạnh như băng của nó bắt đầu rờ lên cái ông quần của ông hiệu trưởng. Ông này bấy giờ đã sợ tới cứng cả người lại, không nói được gì nữa, nước tiểu không kiềm chế được cứ thế mà vãi ra chảy xuống ống quần. Mà cái chuyện buồn cười và may mắn cho ông này, khi mà bàn tay con ma đó chạm tới cái ông quần của ông thì nó bỗng nhiên rụt tay lại có vẻ e dè. Tiếng Ợ…ợ…ợ kéo dài lại vang lên sởn cả gai ốc, còn nó thì từ từ đứng dậy, một cái mồm đỏ như chậu máu cùng cái lưỡi đỏ lòm thè ra từ cái đám đen đen như là tóc đã bết lại che hết cả khuôn mặt. Một thơi thở lạnh lẽo bốc theo mùi mốc meo kinh tởm phả vào mặt ông hiệu trưởng. Nhưng lúc này, ông hiệu trưởng đang ở tình thế “chó cùng đường cắn bậy”. Cũng không hổ danh là nhân tài của đất nước khi leo được lên tận cái chức đặc phái viên, tay sai của chính phủ. Vì thế nên cái IQ của ông tự nhiên hẳn là phải rất cao. Ông này nhận ra rằng cái nước tiểu của mình có tác dụng. Vì thế không ngần ngại chút nào, ông này nhanh chóng kéo khóa quần, vạch con cu của mình ra ngay trước mặt con ma kia, rồi dùng hết sức bình sinh rặn ra được 1 tia nước tiểu đái vào mặt nó:
Hú …Hú….Hú…..hú……….
Con ma đang ngoác cái miệng ra, dòng nước tiểu phóng thẳng vào cái mồm của nó. Kỳ lạ là, từ chỗ nước tiểu đái vào, khói bốc lên nghi ngút như phải bỏng. Con Ma rú lên một hồi dài, 2 cái tay dài ngoẵng của nó ôm miệng lùi lại mà quàn quại, lăn lộn.
…………………………
Lúc này, hẳn các bạn cũng đoán ra được, cái đám người bên kia cánh cổng chính là đám ông Khải lé. Lúc trước đang loay hoay mở cổng nhưng không được, lại nghe thấy tiếng người la hét cầu cứu nên cũng không biết làm sao. Cho tới khi có tiếng Hú kỳ lạ không phải là người ở phía bên kia thì ông Khải lé đã biết được tình thế đang nguy cấp thế nào. Ông này hét lên:
Này ông kia, có chuyện gì đang xảy ra thế
Bên kia chỉ nghe thấy tiếng thở dốc, đập cửa bình bịch rồi nói:
Có ma….nó định giết tôi…tôi đái vào nó nên nó sợ…. Nhưng …ôi đm chết tôi rồi…cứu tôi…nó lại bò đến rồi…
Bên kia, cái sinh vật kinh tởm đó lại căm tức, ngoác cái mồm cùng cái lưỡi lở loét, nước tiểu của ông hiệu trưởng như là axit đổ trực tiếp vào mồm nó vậy, giờ đây nó bốc khói vả gây lở loét, từng mảng thịt chảy ra trên miệng cái thứ quái vật kinh tởm đó. Kinh hoàng, ông hiệu trưởng bèn vạch cu ra định đái thêm phát nữa. Con quái vật kinh tởm kia thấy thế lại đâm ra sợ hãi, lấy tay che mặt nhưng rồi phát hiện ra, lão kia cố rặn nhưng không đái được ra giọt nào nữa. Nó ngoác cái miệng đỏ máu cười khành khạch rồi hằm hằm bò tới…
Cứu mạng… tôi không đái được nữa…hết nước đái rồi….cứu mạng, nó giết tôi mất…Á á á á á…!!!!!!
Thấy tiếng la thất thanh ở phía bên kia, có lẽ ông Khải lé đã phần nào xác định được tình huống. Ông này dặn ông Thắng đang cầm mấy cái bịch ni lông đen đen nói:
Này, quăng 1 túi sang cho nó… nhớ ném đúng chỗ có tiếng kêu ấy nhé.
Ông Thắng gật đầu, vội vàng co tay ném cái bịch ni lông sang…
Lúc bấy giờ, con quái vật kinh dị kia đang trườn lên trên người của ông hiệu trưởng, thè cái lưỡi dài ngoằng ra liếm liếm lên con cu đang teo lại vì sợ của ông hiệu trưởng mà cười khành khạch kinh tởm vô cùng. Còn ông này thì sợ tới mức sắp ngất đi, trong đầu chỉ còn ý nghĩ:
Nó … mình sắp bị cưỡng hiếp rồi… bị con ma tởm lợm này hiếp chết thì nhục quá… thủ tiết cả đời, thế mà …huhuhuhu
Tưởng rằng chỉ bị cưỡng hiếp thôi, nhưng nào ngờ đâu, con quái vật kia sau khi liếm vài cái dọa nạt ông hiệu trưởng thì nó há mồm ra, nhè cái dương vật quý hóa của ông hiệu trưởng mà cắn tới. Sợ quá ông hiệu trưởng chỉ biết hét lớn:
Á Á Á Á á á á á á á á á á á á …….!!!!!!!!!!!!!
Phập…. Oạch..!!!!
Một thứ chất lỏng âm ấm, tanh tưởi bắn lên tận mặt ông hiệu trưởng.
Máu, chắc chắn là máu. Thế là nó cắn đứt cu mình rồi… – Ông hiệu trưởng vô thức nghĩ.
Nhưng…. ông này lại không thấy đau đớn gì cả, ngược lại, con quái vật kia rú lên đau đớn rồi bật ngược lùi lại phía sau. Bấy giờ, ông hiệu trưởng mới hé mắt ra quan sát. Trước mắt ông này là một đám khói trắng bốc lên như hơi nước, con quái vật kia thì ôm mặt gào khóc rồi quằn quại đập chân tay rầm rầm xuống nền sân lát gạch. Sờ vào chym mình thì vẫn còn đấy, ông hiệu trưởng mới cảm thấy hú hồn nhưng rồi phía bên kia cổng nói với sang gấp gáp làm ông cũng phải hoàn hồn lại gấp:
Ê, trúng đích rồi hả. Nhìn thấy cái túi tôi ném sang không, nhặt lên nhanh đi…
Ông hiệu trưởng bối rồi nhìn xuống dưới đất, vì trời tối đen ngòm nên ông này chẳng thấy gì hết, chỉ thấy xung quanh có mùi tanh tưởi quen quen. Rồi nhờ ánh chớp lóe lên thì ông này mới thấy trước mặt mình là một cái bọc ni lông đã bị vỡ ra, phía dưới chảy lên láng đám nước màu đỏ. May quá, mặc dù bị vỡ ra nhưng nó vẫn chưa chảy hết, vẫn còn ⅓ nằm ở trong túi. Mặc dù trong lúc hỗn loạn như thế này ông hiệu trưởng cũng chẳng biết được cái chất lỏng ở trong túi đó là cái gì nhưng hiệu quả của nó thì ông đã biết rồi, nó là cái thứ đã làm con quái vật kia đau đớn hơn cả nước đái của ông. Vì thế ông này mới vội vàng hét to:
Thấy rồi, nhặt được rồi, làm thế nào đây ???
Bên kia vọng sang tiếng trả lời:
Còn nhiều không, nếu còn nhiều thì rẩy 1 vòng xung quanh chỗ đứng để tránh được con ma. Số còn lại thì hất hết lên cổng, chỗ bị khóa ấy nhé… Nhanh lên, trời mưa nên không cầm cự được lâu đâu.
Tiếng mưa và tiếng sấm ì ùng làm cho ông hiệu trưởng nghe câu được câu không nhưng ít ra cũng biết mình phải làm gì. Vì lo lắng không mở được cửa nên ông này tranh thủ lúc con quái vật kinh tởm kia còn đang đau đớn, đã cầm cái túi hất chất lỏng đó vào chỗ khóa của cánh cổng. Kỳ lạ là có một làn khói trắng từ đó bốc lên rồi bay biến đi rất nhanh.
Ông Hiệu trưởng đang ngạc nhiên vì cái chất lỏng kỳ lạ này thì đằng sau, tiếng thở hồng hộc của con ma làm cho ông này biết nó đang quay trở lại, vì thế làm theo hướng dẫn, ông đổ nốt chỗ còn lại xuống dưới chân mình làm thành một vòng tròn ngay trước cổng, sau đó thở phào nhẹ nhõm vì cảm thấy an toàn.
Làm xong chưa ? – Phía bên kia có giọng hỏi
Xong rồi… ôi cứu tôi với, nó … nó tới rồi….
Vừa đáp trả lời xong thì ông hiệu trưởng cũng ngay lập tức bị cánh tay thối rữa gầy nhẳng của con quái vật tóm lấy mà kéo đi.
Vừa mới hú hồn vì tưởng mình đã được an toàn, nào ngờ lại bị úp ngay phút cuối. Ông hiệu trưởng khốn khổ khóc rống lên tuyệt vọng.
Ối huhuhu, cứu …cứu…Á Á Á Á á á á a sá ấ á á!!!!!!!!!
Rồi từ từ, ông này bị kéo lết vào trong bóng tối vô tận
Vì sao cái chất lỏng kia đến phút cuối lại không linh, hẳn là tới lúc chết ông hiệu trưởng cũng còn thắc mắc. Nhưng thực ra, cái chất lỏng kỳ diệu có thể tác động được tới con ma đó chính là máu của con gà trống nhà ông Khải lé.
Gà trông là một trong những loài được người xưa gọi là linh cầm. Gà trống đón mặt trời hướng đông trong cả cuộc đời của nó, là loài linh cầm chí dương, có hơi nóng của mặt trời ở trong máu. Vì thế trong dân gian thường truyền nhau rằng máu gà trông có thể trừ tà ma. Chính vì thế khi cái bịch máu gà trông nhà ông Khải lé quẳng vào đầu còn ma, máu chảy ra làm con quái vật ấy sợ chết khiếp, đau đớn mà lùi lại. Nhưng còn cái vụ vẩy máu gà xuống quanh chỗ đứng để bảo vệ mình cũng không phải là sai, nhưng khổ nỗi, hôm nay lại là cái ngày mưa gió bão bùng, máu gà ông hiệu trưởng vẩy xuống đất hầu hết bị nước xối đi mất ngay lập tức, thành thử vận rủi đến, con ma dễ dàng bắt được ông đặc phái viên tội nghiệp này.
Xoạt…xoạt….
Trong lúc ông hiệu trưởng bị lôi vào sâu trong sân trường, trong ý thức đang dần dần mơ hồ đi thì cánh cổng trưởng bỗng được mở toang ra. Một ánh sáng chói lòa chiếu thẳng về phía mình làm ông lóa cả mắt. Đằng sau ông, lực kéo ở chân cũng mất dần đi.
Yêu nghiệt, đừng có chạy !!!! – Tiếng ông Khải lé thét lớn
Rồi một bịch máu gà nữa được ông Thắng vốn là cao thủ phi tiêu ném ám khí quăng tới, như là đòn trí mạng với con quái vật kia
Boopspppppppp….xèoooooooo!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Một đống máu gà tóe lên người cả con ma lẫn ông hiệu trưởng. Một tiếng gào rú không cam tâm rồi từ đó bốc lên một làn khói trắng nhanh chóng tan biến vào trong cơn mưa…
Ông hiệu trưởng người ướt sũng đang nằm đó thở hổn hển không đứng lên được nữa, cả người vừa lạnh vừa đau nhức rên rỉ khóc lóc cho tới khi đám ông Khải lé đi tới kéo ngồi dậy, cả đám xúm lại kéo ông hiệu trưởng vào trong căn phòng bảo vệ, hiện giờ nó đã có điện trở lại.
Thấy còn có nước nóng, ông Phú lác rót cho ông này cốc nước nóng uống cho hoàn hồn, sau đó hỏi chuyện.
Ông Hiệu trưởng vừa khóc lóc vừa kệ lại sự tình mọi chuyện, kể lại chuyện thoát ra khỏi căn phòng ma ám như thế nào, gặp 2 thằng thanh niên liều mạng ra sao. Rồi cuối cùng chạy tới nơi này và gặp ma như thế nào …. câu chuyện kể câu được câu mất nhưng cũng đủ để đám ông già hiểu ra chuyện. Kể xong, ông hiệu trưởng mới thắc mắc hỏi:
Các cụ ơi, cái con ma vừa rồi nó muốn bắt tôi là thế nào vậy, sao trên đời này lại có thứ kinh dị như thế hả ?
Ngay cả đám ông Phú lác cũng ngóng lên chờ câu trả lời của ông Khải lé, đơn giản vì quả thực bọn họ chưa thấy chuyện như thế này bao giờ cả, quá là hoang đường. Riêng ông Thắng là người ném chết con ma thì con sợ run như cầy sấy vì lần đầu gặp ma lại còn ném chết nó nữa, sợ nó đếm về ám mình.
Thấy mọi người sợ hãi như thế, ông Khải lé chỉ vuốt râu cười đắc ý rồi nói:
Mấy ông không phải sợ đâu. Nó đúng là ma thật đấy, chắc là oan hồn nào đó chết ở cái trường này nhưng chưa siêu thoát. Bình thường chúng nó chẳng dám mà cũng chẳng thế tác oai tác quái như thế này được. Chắc chắn là có chuyện gì đó tác động lên nó thì nó mới có khả năng như thế.
Thế oan hồn sao mà nhìn kinh tởm t hế ? nó có phải là người không ?
À à, cái này thì các ông đừng sợ, bản chất bọn này chỉ là một đám oán khí mà thôi. Bình thường nhìn chỉ như đốm lửa ma trơi, nhưng không hiểu sao nó lại đủ mạnh để biến ảo dọa người như thế thôi.
Nhưng tôi thấy nó kéo được thằng cha này đi cơ mà – Ông Thắng chỉ ông hiệu trưởng mà hỏi, ông này thấy thế cũng gật đầu lia lịa.
Ừ, nhưng cũng chỉ đủ sức tác động được 1 chút như thế thôi. Mục đích của chúng nó đều là muốn dọa cho nạn nhân sợ vỡ tim mà chết. Chứ bọn này chẳng làm được cái gì đâu. Hất một chút máu gà lên là nó chết queo rồi. Nhưng…
Cả đám thấy ông này chần chừ liền gặng hỏi:
Nhưng sao…
Ờ, cái mà tôi thấy lạ ở đây là. Chuyện mà oan hồn đủ mạnh để hiện hình như thế này là cực kỳ hiếm, hầu như là không thể xảy ra, cho nên hầu như cả đời người may mắn lắm mới trông được thấy 1 lần. Sao tự nhiên lại trùng hợp thế….
………………………………
………………………………………..
………………………………………………
Trong lúc ở chỗ ông hiệu trưởng xảy ra chuyện kinh dị như thế, thì thằng tôi lại chẳng biết gì về độ nguy hiểm mà mình phải đối mặt. Hai thằng tôi và Tuấn mặt thộn lò dò tiến vào trong căn phòng tầng hai, nơi có đám người đang bị ma ám đang tập trung ở đó.
Suỵt……..
Nhè nhẹ tiến vào cánh cửa tối om đó, tôi phải mò mẫn bám vào bức tường mới xác định được đường đi. Xung quanh toàn những thứ linh tinh làm cho việc di chuyển gặp nhiều khó khăn.
Như các bạn đã biết, căn phòng rộng ở tầng 2 này có một phòng đệm phía bên ngoài, cho nên hầu như khi tôi bước vào cũng chưa biết được chuyện gì đang xảy ra cả. Chỉ thấy phía trước có tiếng rì rầm và ánh sáng vàng chiếu lọt qua cửa. Nó cũng thuận tiện vì đám chúng tôi cũng sẽ không bị lộ, có thời gian quan sát sự việc đang xảy ra bên trong để dễ bề hành động.
Cả 2 chúng tôi vừa quỳ vừa bò men tới tận bên cánh cửa vào gian phòng chính, lúc này chúng tôi đang đứng đúng cái vị trí của ông giáo Tin và ông hiệu trưởng trước đây đã núp để quay Camera. Tôi vội vàng nhìn qua cái lỗ mà trước đây ông thầy giáo Tin đã để cái máy ảnh nhìn vào.
Thình thịch…thình thịch….!!!
Tim tôi đập mạnh khi khung cảnh phía bên trong căn phòng hiện ra….
Một đám đông người đang cởi trần truồng đứng đó, phần lớn đều là đàn ông. Bọn họ đang đứng tách ra thành 2 nhóm đứng phía dưới chắp tay vào cầu nguyện cái gì đó. Còn ở giữa…trên cái bục ở sân khấu… Tôi thấy Mẹ…mẹ Dương Huyền của tôi, nàng đang bị trói trong tình trạng khỏa thân. Thân thể ngọc ngà của mẹ đang không một mảnh vải che chắn, trên khuôn mặt xinh đẹp của mẹ hiện lên vẻ sợ hãi, khủng khiếp, nước mắt lã chã rơi xuống…
Lúc này đây, tôi không còn kịp quan sát gì hơn nữa, từ bên kia của sổ tôi điên cuồng gào lên:
MẸEEEEEEEEEEEEEE! !!!!!!!!!!!
Rồi sau đó tôi vùng ra khỏi cánh tay của thằng Tuấn mặt thộn đang kéo tôi lại mà định xông thẳng vào trong căn phòng để cứu mẹ tôi.
Mắt tôi đỏ ngầu lên vì tức giận, tất cả máu huyết trong người như sôi sục lên, tôi phẫn nộ vì trông thấy người đàn bà của tôi, mẹ tôi đang ở trong tình trạng tồi tệ như thế nào.
Nhưng ….
BỐPPPPPPPPPP!!!
Ối Dũng….Á Á Á…Á Á….
Không hiểu là từ đâu, sau lưng hay trước mặt, hay là bên cạnh. Tôi bị tấn công, một thứ vừa cứng vừa lạnh đập thẳng xuống đầu tôi. Tôi ngã xõng xoài, chỉ kịp nghe thấy tiếng kêu của thằng Tuấn mặt thộn rồi ngất lịm đi không còn biết gì nữa….
Lúc này đang là 10h 30 !!! Còn cách 12h đêm 1 tiếng rưỡi nữa.