WOw, đệm êm quá…hihih
Dương Huyền nằm lăn phịch xuống giường ngay khi vào phòng nghỉ. Vân – cô gái cùng phòng với Dương Huyền nhìn nàng phì cười nói:
Chị đúng như gái 18 ấy hahahah…
Dương Huyền thoáng xấu hổ, nàng thất thố vì là đàn chị lớn tuổi hơn mà lỡ để lộ cái tính ngây thơ cố hữu của mình ra.
Làm gì thì làm rồi ra ăn sáng thôi các cô ơi!!
Có tiếng giục ngoài cửa của cánh đàn ông. Dương Huyền cũng nhanh chóng ngồi dậy khỏi giường, nàng háo hức muốn đi xem món ăn ở khu Resort 5 sao này nó sẽ như thế nào ? Nghe bảo mọi chi phí trong này đều được miễn phí, bên Sở sẽ chi trả hết tất cả.
Dương Huyền muốn đi rửa qua khuôn mặt cho tỉnh táo, Vân lúc này đang vừa đánh lại phấn, tô lại son vừa tranh thủ gọi điện về nhà, giọng cô ta vọng vào:
Anh ơi, dậy đi, đưa con đi học chứ … trời ơi giờ này còn chưa dậy à… nhanh nhanh lên.
Luồng nước mát lạnh ập vào mặt làm Dương Huyền tỉnh táo lên hẳn, lúc nãy xuống xe cô cũng có hơi chóng mặt. Hình như mình quên quên mất cái gì…
Thôi chị ơi, mình đi ăn sáng thôi kẻo mọi người lại chờ đấy.
Ừ – Dương Huyền đáp.
2 người vui vẻ kéo nhau ra khỏi phòng nghỉ, lúc này Dương Huyền mới đứng khựng lại nhìn Vân đang vô tư đi phía trước. Dương Huyền nhận ra có 1 chuyện không ổn của Vân, rõ ràng cô ta vừa gọi cho chồng của mình, trong khi đó ai là người đã ngồi phía cuối xe hôn hít nhau ở đó ..?
Có việc gì hả chị, đi nhanh thôi ?
À, ừ…
Ôi chuyện nhà người ta, mình suy nghĩ gì thế ? – Dương Huyền không nghĩ nữa, nàng cố gắng hưởng thụ quãng thời gian tuyệt vời ở cái Resort 5 sao này mới được.
……….
Quầy ăn sáng ở ngay phía tầng 2, là một nơi bố trí cực đẹp theo kiểu Á Đông, nôi thất bằng gỗ mang phong cách cổ thế kỷ 19, ở giữa là 1 quầy Bar bày đầy đủ các loại đồ uống từ rượu cho tới nước hoa quả. Kế ngay bên cạnh là 1 bể bơi vô cực tuyệt đẹp mà thượng khách có thể vừa nhâm nhi ly coctai hoặc đồ uống mà vừa ngâm mình trong làn nước khoáng tươi mát…
Đứng ở vị trí cao hơn nữa, từ phía trên bễ nghễ nhìn xuống đám con dân của mình đang thỏa sức hưởng thụ cuộc sống sa hoa mà bọn chúng hằng mơ ước. Ngài X cùng ông chủ khách sạn Tùy Anh đứng nhìn phía dưới, đứng sau 2 người là 2 gã đàn ông thân hình cao to gần 2m, mặc vest đeo kính đen, đứng theo thế 2 chân bằng vai, tay ôm chym như muốn nói rõ cho người ta biết rằng mình đây là vệ sĩ chuyên nghiệp.
Là một yếu nhân thì phải cần được bảo vệ, nhưng mà như thế này thì hơi thái quá rồi, chỗ mẹ này làm gì có cái gì nguy hiểm mà cần phải có vệ sĩ. Ông chủ khách sạn Tùy Anh nghĩ vậy, nhưng không dám hỏi. Ông này không biết rằng 2 gã này còn có chức năng khác nữa mà sau này làm ông ta sợ hết cả hồn…
Lúc này, đôi mắt của ngài X đang dõi theo một bóng người con gái nổi bật ở phía dưới. Dương Huyền lần đầu tiên tiếp xúc với một cái Resort sang trọng như thế này, nàng đang choáng ngợp nhìn cái bể bơi vô cực ở bên cạnh mái vòm Á Đông mà thích thú ngó đông ngó tây. Dáng của nàng đứng cạnh bể bơi mà đám đàn ông ai cũng phải quay sang nhìn mà tặc lưỡi:
Đúng là chỉ có người đẹp như thế mới thích hợp với những nơi sang trọng tới ngần này chứ.
Thỏa mãn ngắn nhìn kẻ thù, cũng như con mồi của mình đang ngây thơ chưa biết gì về nguy hiểm sắp tới. Ngài X nở một nụ cười nham hiểm nghĩ tới những viễn cảnh sẽ xảy ra với Dương Huyền. Thân hình nóng bỏng này, cùng với khuôn mặt tuyệt mĩ với nụ cười mê đắm kia khi ngập ngụa trong dâm dục sẽ như thế nào đây ? Cái nét kiêu sa kia sẽ thế nào khi quỳ dưới chân ngài bất lực không thể phản kháng đây…
Chà, thật là một mỹ nhân…!
Nét đẹp của Dương Huyền làm ông chủ khách sạn Tùy Anh chú ý. Giờ đây gã đã không thể rời mắt khỏi thân hình nóng bỏng của nàng, trong đầu thì đang suy nghĩ tới khi nào bữa tiệc thác loạn mới diễn ra, khi nào mình mới được sở hữu người đẹp thế này. Gã cũng đã hiểu vì sao lão X lại có cái sở thích này, dễ nghiện quá mà :D…
Ngài X thì liếc nhìn sang ông bạn bên cạnh, ngài nhếch miệng cười khinh bỉ nghĩ thầm.
“”Đừng có mơ tưởng, tất cả là của tao cho tới khi tao chán…””
Lúc này cửa phía sau bật mở, bộ đôi Sở và Khanh bước vào. Bọn họ gật đầu chào ông chủ khách sạn Tùy Anh, sau đó đi tới đứng sau phía ngài X báo cáo công việc:
Thưa ngài, mọi thứ đều chuẩn bị ổn thỏa rồi. Có thể triển khai ngay tối nay được ạ…
Tốt, tốt… nhưng cứ từ từ thôi nhé, cho cô ta làm quen dần dần… khà khà… miếng ngon phải để sau cùng.
Ngài X đắc chí, hưng phấn nghĩ tới từng bước trong kế hoạch của mình. Nhưng ở phía sau gã Khanh ngập ngừng một lúc rồi mới dám nói:
Thưa ngài, chúng ta có 1 Judas (ý nói kẻ phản bội trong kinh thánh).
Sợ ngài X phật ý, gã nói nhanh>
Nhưng đã xử lý được ngay rồi ạ.
Ai ? – Ngài X sầm mặt xuống hỏi.
Dạ, là con Thùy Linh ấy ạ, hôm trước suýt chút nữa nó phát hiện ra kế hoạch của chúng ta, may mà 2 người chúng tôi cảnh giác.
Xử lý thế nào ? – Ngài X hỏi gọn lỏn.
Thưa anh, đã nhốt vào phòng bí mật, cho dùng thuốc được 2 hôm rồi ạ, chắc bây giờ nó cũng chẳng biết gì nữa rồi.
Hà hà, tốt tốt, tự nhiên ta nghĩ ra 1 trò rất hay… khặc khặc… 1 món quà đặc biết tặng cho nàng ta…hê hê hê.
Ngài X cười rung cả thân hình bệ vệ của ngài. Sau đó ngài quay lại ra lệnh cho 2 tên Sở và Khanh.
Giữ cô ta cho thật tốt nhé, ngày mai ta sẽ dùng cô ta cho món chính …khà khà khà…
Đứng bên cạnh, ông chủ khách sạn Tùy Anh cũng nữa hiểu nửa không nhưng cũng biết rằng vụ này chơi lớn lắm đây…
………………………
Ngồi ngắm bầu trời xanh ngắt, thỉnh thoảng có đám mây xanh bay lững lờ qua dưới ánh nắng buổi sớm, Dương Huyền bên cốc coffe đang mơ màng nghĩ tới cậu con trai của mình, nghĩ tới tương lai không xa khi mà nàng có 1 đứa bé với cậu con trai trẻ đẹp ngoan ngoãn của mình.
(Hì hì, không biết bắt nó gọi là em hay là con nhỉ ?)
Từ hôm đó tới giờ đã dùng que thử thai mấy lần rồi nhưng vẫn 1 vạch, Dương Huyền lại thoáng lo lắng. Đúng là tuổi tác vẫn ảnh hưởng tới khả năng thụ thai, nàng đã 38 tuổi rồi, tới độ tuổi này là cơ thể đã bắt đầu khó thụ thai được như thời trẻ. Mặc dù nàng chưa bao giờ nghi ngờ chất lượng tinh trùng của cậu con trai mình, nó trắng đục, đặc quánh và nhiều khủng khiếp khi mỗi lần phóng vào bên trong tử cung của nàng. Đã thế cái dương vật khủng khiếp của nó lúc nào cũng thúc vào miệng tử cung thì làm sao mà bắn trượt được… có lẽ là do trứng của mình, cũng có thể là do mình tính không đúng ngày rụng trứng… Nói chung là trong chuyện sinh nở thì khó mà chắc chắn được điều gì…
“”Dương Huyền ơi mày thôi bi quan đi, mới thử được có 2 ngày thì lo lắng gì. Ít nhất là phải 2 tuần mới biết rõ kết quả chứ. Hãy tin vào bản thân mình đi…””
Nàng vỗ vỗ vào má mình với 1 biểu cảm quá dễ thương để trấn an cái đầu óc đàn bà đang chuẩn bị nghĩ quẩn của mình. Mọi người xung quanh thì mải tấm tắc ngắm nhìn biểu cảm đáng yêu của nàng, họ mà biết được cô nàng này đang nghĩ gì thì chắc lại ngã ngửa ra mất…
Nghĩ tới con trai, Dương Huyền thầm nhủ :
chắc mình phải nhắn tin động viên cho anh chàng 1 lời nhắn mới được.
Dương Huyền lôi điện thoại trong túi xách nhỏ xinh mà con trai mua tặng mình bữa trước ra, cả điện thoại của nàng và con cũng bí mật ghép đôi với nhau, cũng may là ông chồng vô tâm của mình cũng chẳng chú ý tới chi tiết đó, Dương Huyền cười thầm. Hí hoáy nhắn tin cho chàng tình nhân đặc biệt của mình xong, khi nhấn nút gửi thì lại không thấy gửi được. Chú ý thì Dương Huyền thấy bên trên màn hình điện thoại báo rằng không có sóng điện thoại. Dương Huyền hỏi phục vụ quán về Wifi nhưng câu trả lời là:
Ở đây không có wifi đâu chị à.
Ngẩn người vì ngạc nhiên, Dương Huyền thắc mắc chỗ Resort sang trọng như thế này lại không có những dịch vụ cơ bản ấy, hơn nữa cả sóng điện thoại cũng không có là sao?
Ủa, mà lúc nãy thấy Vân nó vẫn còn gọi điện được về nhà cho chồng con cơ mà.
Lúc này Dương Huyền mới ngoảnh đầu nhìn xung quanh tìm Vân để hỏi chuyện thì nàng bỗng thấy cô gái tên là Vân mà nàng cần tìm đang khoác tay tình tứ với 1 ông trung tuổi mặc áo Vest màu xanh đậm đi vào. Bọn họ trò truyện như 1 đôi tình nhân lâu ngày không gặp vậy, thỉnh thoảng gã kia còn lén lút thò tay xuống vuốt mông, vuốt đùi, sờ eo cô nàng nữa mới ghê chứ.
Chuyện quái gì thế này ? – Dương Huyền nhíu mày – Cô ta thật là …
Bỏ qua Vẫn, Dương Huyền định tìm người khác để hỏi thì không ngờ, nàng đã nhận được ngay câu trả lời.
E HÈM, E HÈM… 1 2 3 4 THỬ MIC THỬ MIC… E HÈM
Tiếng loa không biết từ đâu vang lên rất rõ ràng mà ai trong khu nhà cũng phải nghe thấy. Nhưng chỉ có Dương Huyền là giật mình còn mọi người phần lớn chẳng phản ứng gì cả, họ có vẻ coi như chuyện bình thường đang xảy ra vậy. Tiếng người thông báo trên loa lại vang lên.
ĐỀ NGHỊ ANH CHỊ EM, SAU KHI ĂN SÁNG XONG THÌ MANG HẾT ĐIỆN THOẠI GỬI Ở LỄ TÂN NHÉ. NHẮC LẠI, VÌ TÍNH QUAN TRONG CỦA CUỘC HỌP LẦN NÀY NÊN NGHIÊM CẤM KHÔNG AI ĐƯỢC SỬ DỤNG ĐIỆN THOẠI VÀ MÁY TÍNH TRONG NHỮNG NGÀY NÀY. ĐỀ NGHỊ ANH CHỊ HỢP TÁC…E HÈM…
Cái giọng nói khó chịu đó còn lè nhè thêm 1 lúc nữa. Lúc này Dương Huyền đã biết vì sao điện thoại không có sóng, cũng không có cả Wifi. Thậm chí hành lý của nàng cũng đã bị soát qua máy kiểm duyệt như ở sân bay vậy. Cuối cùng, trước khi kết thúc thì cái giọng lè nhè trong loa thông báo:
NHƯ MỌI NĂM, ANH CHỊ EM NGÀY ĐẦU TIÊN SẼ NGHỈ XẢ HƠI 1 NGÀY. NGÀY TIẾP THEO THÌ CHÚNG TA MỚI BẮT ĐẦU CÔNG VIỆC. ĂN UỐNG 7 NGÀY NÀY SẼ ĐỀU PHỤC VỤ BUFFET, ANH CHỊ EM CỨ ĂN UỐNG THOẢI MÁI…HÈ HÈ KHÔNG CẨM RƯỢU BIA NHÉ, AI KHÔNG UỐNG PHẠT ĐẤY HÈ HÈ… À, CUỐI CÙNG THÌ CÒN THÔNG BÁO CUỐI CÙNG NỮA NHÉ, TỐI NAY NGÀI GIÁM ĐỐC TỔ CHỨC TIỆC BỂ BƠI Ở DƯỚI SÂN, PHÍA SAU KHU NHÀ NGHỈ. MỚI ANH CHỊ EM THAM GIA CHO ĐẦY ĐỦ NHÉ, CẤM ĐƯỢC NGHỈ DƯỚI MỌI LÝ DO HÉ HÉ HÉ…
Trời đất ạ, mọi năm bọn họ đều như thế này sao ? có phải đi họp công việc không thế ?
Dương Huyền có chút thích thú nhìn mọi người đang hò reo khi nhận được thông báo TIỆC BỂ BƠI – Pool Party tối nay. Dương Huyền chưa từng được tham gia cái gì như thế cả, nàng khá là thích thú và hồi hộp.
…………………………
Ở tại hội trường Y, khi mà mọi người trong hội đang phấn khỏi đồng lòng chống địch, mọi người đang nghĩ tới ai sẽ là anh hùng cứu được mỹ nhân đây. Sẽ được thưởng cái gì đây. Thì họ thấy anh giáo Tin và ngài giáo sư đang khệ nệ bê lên 1 đống bìa giấy và khẩu trang. Mọi người đang không biết là gì thì ngài Cựu hội trưởng đánh mắt với ông hiệu phó hiện giờ đang là Hội trưởng đương nhiệm của mình. Như đã bàn bạc từ đầu, ông hiệu phó đứng lên bục nói với mọi người.
ĐỀ NGHỊ ANH EM BÌNH TĨNH. KẺ ĐỊCH LÀ RẤT MẠNH, RẤT NGUY HIỂM. CHO NÊN ĐỂ VỪA CÓ THỂ ĐẤU TRANH MÀ VỪA CÓ THỂ GIỮ AN TOÀN CHO ANH EM THÌ TÔI ĐÃ CÓ MỘT KẾ HOẠCH CHO ANH EM NHƯ SAU.
Rôi ông này chỉ cho anh giáo Tin và ông Giáo sư mang cái đống bìa giấy, mấy thanh tre, bút dạ mang giơ ra cho đám hội viên cuồng nhiệt ở phía dưới rồi nói tiếp.
Đã là 1 hội thì phải có đường lối, anh em đấu tranh cần có 1 đường lối đúng đắn thì mới thành công được, vì thế nên tôi đã nghĩ ra 1 cách vừa an toàn mà lại hiệu quả. Đó là cách mà Mahatma Gandhi đã làm: ĐẤU TRANH BẤT BẠO ĐỘNG…
Cả hội trường im bặt, thế này là thế đéo nào. Bất bạo động là cái đéo gì ? trong đầu mọi người đang nổi lên những câu hỏi không phải phong cách của nhưng nhà giáo có thể hỏi như thế ?
Phía dưới có ông thầy thể dục nổi nóng hét lên:
Thằng HÈNNNNNNN
1 người phát động hàng trăm người hưởng ứng, tiếng la ó lại vang lên, chửi rủa người anh hùng diệt quỷ của họ một cách thậm tệ không ra cái thể thống gì. Phía trên ông Hiệu phó cũng đang đỏ ửng mặt lên vì cái ngu kiến của mình. Nhưng ông biết rằng đấy là cách hay nhất mà người lãnh đạo có thể nghĩ ra được cho bầy tôi của mình, vì sự an toàn tính mạng của họ. Ông hiểu được lão X nham hiểm và độc ác tới mức nào, lơ ngơ là chết với lão ngay. Vì thế bây giờ, ông Hiệu phó cũng chỉ như Xuân tóc đỏ ngày xưa, khi mà thua cuộc đánh Tenis với quán quân xứ Xiêm La mà vẫn đứng dậy quát với đám dân chúng ngu muội ở phía dưới rằng:
“”Hỡi quần chúng! Mi không hiểu gì, mi oán ta! Ta vẫn yêu quý mi mặc lòng mi chẳng rõ lòng ta!? “”
TRẬT TỰ, TRẬT TỰ…
Cuối cùng thì vẫn phải nhờ tới uy của ông Cự hội trưởng cũ, ông này lại đứng lên bục mà chửi xơi xơi vào mặt đám hội viên phía dưới rằng là chúng mày ngu lắm, chúng mày muốn đi giết người hả, muốn vào tù hả…Rồi cuối cùng, như 1 hiệu trưởng lão luyện, ông này biết nâng tầm cái vị thế của mình lên bằng câu chốt:
Tóm lại là đi biểu tình, biết chưa, biểu tình. Biết bây giờ người ta sợ cái gì nhất không ? Biểu tình đấy !!!
Rõ rồi, cái cánh giáo viên ngồi trà nước bàn chuyện chính chị chính em thì là thói quen hàng ngày rồi, cho nên lời vàng ngọc của ngài cựu hội trưởng nói là họ rõ ngay, lúc này họ mới rõ rằng lãnh tụ của mình thông minh tới nhường nào. Họ quay sang khen ngợi, xun xoe và nịnh hót ông này ngay. Trong khi đó chủ nhân của ý tưởng bất bạo động này thì đang đứng nghệt ra tức tối xem cái cảnh Lý Thông cướp công Thạch Sanh này.
Đấu tranh còn dài, nhưng liệu cái đám giáo viên trói gà không chặt này có làm nên được trò trống gì không, mời các bạn theo dõi phần sau ?